Khương Lâm Tình đã lĩnh hội được thế nào là khả năng trời phú của anh ở nhiều góc độ, từ vẻ bề ngoài đến công năng, đều mạnh như nhau.
Dù sao cái giường này cũng là kiểu mở rộng ra từ sofa nên đôi khi lại phát ra âm thanh “kẽo kẹt kẽo kẹt”. Cô nằm ở đâu cũng có thể nghe thấy tạp âm.
Trì Cách đứng dậy, vứt bỏ cái bao cao su chứa đầy thứ kia.
Khương Lâm Tình khẽ nắm khăn trải giường, lại trông thấy một vệt nước ướt sũng trên đó.
Trên người cả hai đều đổ đầy mồ hôi.
“Anh vừa ngâm trong nước một hồi.” Trì Cách cọ tay lên bắp đùi cô.
Cô đã hiểu lời bóng gió của anh, gương mặt đỏ hồng mềm mại nằm trên giường. Từ lúc nãy, cô đã bị rút hết sức lực, chỉ có thể dựa vào sức của anh.
Trì Cách đưa tay lên, bóp bóp cằm cô: “Mệt rồi à?”
“Ừm.” Cổ họng cô hơi khàn.
Anh không có ý tốt, dùng tay lột trần những nơi bí mật không muốn ai biết của cô.
Da thịt hai người dán sát vào nhau, mặt kề mặt. Không biết ai hôn ai trước, nhưng tóm lại hai người đều quấn lấy nhau.
Sợ anh lại muốn thêm một lần nữa, lúc này Khương Lâm Tình vội vàng kêu ngừng.
Trì Cách ôm cô: “Em mệt thì nghỉ một lát đi, lát nữa dậy rồi ăn trưa.”
Cô tựa vào ngực anh.
Rõ ràng anh mới là người lười biếng, vậy mà lúc này lại giống hệt như một tên yêu râu xanh chuyên lấy âm bổ dương, đoạt hết năng lượng của cô.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, cô đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ.
*
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Khương Lâm Tình cảm thấy đùi vừa đau vừa ngứa. Cô đá hai phát nhưng không cử động được… Có người giữ mắt cá chân cô.
Người trên giường còn có thể là ai nữa? Cô mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông của mình.
Trì Cách cúi đầu, ngón tay lướt trên bắp chân cô.
Lúc này, Khương Lâm Tình vẫn không biết anh đang làm gì, bèn hỏi: “Anh làm gì đấy?”
Lúc ánh mắt Trì Cách chuyển động, bên trong lộ ra sóng nước óng ánh. Anh có một loại cảm giác thỏa mãn, không chỉ bởi vì được buông thả dục vọng.
Cô không nhấc chân lên được.
Anh siết chặt vô cùng.
Cô chỉ có thể ngồi dậy, nhìn thấy trên bắp chân mình có từng vết từng vết móng tay anh để lại.
Những dấu vết đó liên kết lại, tạo ra hai chữ cái: CH.
Cô biết tất cả quần áo của anh đều có thêu hai chữ đó, lại không ngờ tới có một ngày cô cũng sẽ bị anh đánh dấu bằng loại phương thức này.
Trì Cách nghiêng người nhìn cô rồi khẽ chạm hai cái lên môi cô: “Của anh.”
Khi nói ra hai chữ này, gương mặt anh đầy nét cười.
Trái tim cô chợt nhói lên một cái, dường như có thứ gì đó sắp nảy mầm. Cô bối rối, lập tức vội vàng đè chặt thứ gì đó đang ngo ngoe muốn động đậy bên trong mình: “Không phải anh chỉ có cái đam mê kỳ lạ này đối với quần áo thôi sao?”
“Của anh, chỉ là của anh thôi.” Trì Cách hôn cô một cái: “Anh dùng dấu móng tay là nhân từ với em lắm rồi.”
Lúc này, Khương Lâm Tình ôm bụng: “Em đói.”
“Gọi thức ăn ngoài đi.” Anh chọn một phần thức ăn bí mật.
Không ai biết trong phần ăn đó có món gì.
Nhưng khi đồ được giao tới, bọn họ lại nhận được một sự bất ngờ vui vẻ.
Sườn cừu nướng tẩm hạt thì là, thịt bò nướng cháy cạnh, khoai chiên lắc phô mai, súp nấm đùi gà củ từ, cùng với kẹo mạch nha kéo tơ. Cuối cùng, món chính là cua lột trộn cơm, phần cho hai người ăn.
Khương Lâm Tình bày từng cái hộp ra bàn ăn: “Ăn cơm thôi.”
Trì Cách kéo cửa thủy tinh ra.
Không khí nam nữ quấn quýt lúc trước lập tức tiếp xúc với khí trời sạch sẽ bên ngoài.
Anh mặc một cái áo thun rộng, đứng bên ban công.
Khương Lâm Tình nhìn qua đó, rõ ràng biết nhau không lâu nhưng cô lại có cảm giác thân mật như vợ chồng già, cứ như cô muốn nhìn người đàn ông này đến hết cuộc đời vậy.
Trì Cách nhận được tin nhắn từ Trì Diệu Tinh: [Lời Chu Tục nói là sự thật. Chuyện tiền bạc em không cần lo lắng.]
Trì Cách trở về bàn ăn, ngồi xuống: “Đúng rồi, có người đang xây dựng một dự án tuyên truyền và phát triển văn hóa nhà Thanh. Anh ấy vô cùng tán thưởng buổi triển lãm nước hoa lần trước, có ý muốn mời em lên kế hoạch cho buổi triển lãm của anh ấy.”
“Em sao?” Khương Lâm Tình kinh ngạc: “Nhưng em không hiểu nghệ thuật.”
“Anh ấy cũng không cần một buổi triển lãm thuần nghệ thuật, anh ấy muốn kiếm tiền. Nếu anh ấy đến mời em, em cứ hét giá trên trời đi.” Trì Cách xoay dao giữa những ngón tay một vòng, sau đó lóc sườn dê từng chút từng chút một: “Điều kiện tiên quyết là em có hứng thú và có thể xoay sở được.”
“Để em xem xét một chút.” Công việc đã từng là phương thức duy nhất có thể chứng minh cô không cô đơn. Nhưng nếu cô đáp ứng chuyện này, thời gian của cô sẽ còn lại bao nhiêu?
“Đối với nghệ thuật em hoàn toàn là người ngoài ngành, lần trước là do có Bành Dần đưa ra ý kiến, nếu không em làm sao biết được cách nghĩ của tác giả.”
“Nào có cao thâm như em nghĩ, nhất là với một thương nhân chơi nghệ thuật. Mà đã là thương nhân thì chỉ nói chuyện lợi nhuận.” Trì Cách nói: “Các không gian nghệ thuật mới đều đi theo con đường thương mại. Nếu em muốn hiểu rõ hơn thì buổi chiều anh dẫn em đi dạo một vòng.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khương Lâm Tình gật đầu: “Được.”
*
Nơi dừng chân đầu tiên của hai người là một buổi triển lãm đĩa CD. Hiện tại, CD dường như đã không còn xuất hiện nữa.
Đến bây giờ Khương Lâm Tình mới biết, văn hóa không chỉ giới hạn trong lĩnh vực nghệ thuật, nó còn có thể là ký ức về một thời kỳ.
Cô đi theo Trì Cách vào trong không được bao lâu thì điện thoại rung lên.
Cô đi ra ban công nhận điện thoại: “Alo, Tuyết Hủy.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng cười của Ngu Tuyết Hủy: “Thứ bảy tuần sau là sinh nhật tớ, tớ muốn tổ chức một buổi tiệc nên đặc biệt gọi điện thoại đến mời cô Tình Tình xinh đẹp đây.”
“Được thôi.”
Ngu Tuyết Hủy nói thời gian và địa điểm: “Cuối tuần gặp nhé.”
Khương Lâm Tình trở lại.
Lúc này Trì Cách đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên để râu.
Ngoài cửa có dựng ảnh của người đàn ông để râu này, anh ta hẳn là chủ của buổi triển lãm.
Khương Lâm Tình đi qua đó.
Trì Cách quay đầu, vươn tay ra với cô.
Cô đặt tay mình vào bàn tay đang đưa ra của anh, anh kéo một cái, cô đã đến đứng ngay bên cạnh.
Người đàn ông để râu hỏi: “Vị này là?”
Trì Cách cười: “Bạn gái của tôi.”
Gương mặt của người đàn ông hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó nói vài câu trai tài gái sắc, ông trời tác hợp…
Khương Lâm Tình mỉm cười, đây là lần đầu tiên Trì Cách tuyên bố quan hệ của hai người với người ngoài.
Anh vô cùng thản nhiên, còn cô trái lại có chút ngượng ngùng.
Dáng vẻ nắm tay nhau của hai người phản chiếu vào tấm gương trước mặt, trong đầu Khương Lâm Tình bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ, cô muốn khắc sâu từng chút từng chút một cuộc đời này của mình và Trì Cách vào trong xương tủy.
Cô muốn vĩnh viễn ghi nhớ, bản thân vào giờ phút này hạnh phúc đến nhường nào.
*
Chủ nhật, hai người không ra khỏi cửa, đều ở nhà.
Buổi sáng Trì Cách đã mở hai cái hộp vuông, buổi chiều lại mở thêm hai cái nữa, đã vậy còn lấy mỹ danh là: “Không có cơ hội ngủ một lần bốn cô, nhưng ngủ một cô bốn lần vẫn có thể làm được.”
Cái vị người chơi cao cấp này đã ghi nhớ toàn bộ cảnh tượng và tư thế trong trò chơi.
Khương Lâm Tình bị dày vò đến nỗi mất hết sức lực, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Hậu quả của việc buông thả chính là xương quai xanh của cô xuất hiện một vết dâu vô cùng rõ ràng.
Đến ngày hôm sau, Khương Lâm Tình ảo não: “Anh hôn ở chỗ này, quần áo không che được.”
Bây giờ đang là cuối xuân, vậy mà cô lại mặc một cái áo cao cổ đi làm.
Trì Cách đang thong thả mặc áo sơ mi: “Anh cho em hôn lại thì em không hôn.”
“Mặt em đâu có dày như anh.” Khương Lâm Tình sửa lại cổ áo: “Em đi đây, sắp trễ giờ làm rồi.”
Những lúc không mở họp, Trì Cách không thích đeo cà vạt. Anh thả hai cúc áo trên cùng, bộ âu phục trên người anh lại trông có vẻ nhàn nhã: “Anh đưa em đi.”
“Không được.” Dấu vết trên xương quai xanh đă khiến cô chột dạ, giờ lại ngồi xe anh đi làm, nếu gặp phải ai đó trong công ty thấy thì nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nổi.
Đương nhiên, giữa anh và cô vốn đã không trong sạch.
Trì Cách đón taxi cho cô.
Khương Lâm Tình ngồi trên xe, trong đầu toàn là hình ảnh điên cuồng hôm qua.
Hình ảnh có rồi, gương mặt cũng theo đó mà đỏ lên. Đều tại cái tên người chơi cao cấp kia, hại cô cũng buông thả theo.
Đến dưới lâu công ty, Khương Lâm Tình thu lại cảm xúc, sợ người khác nhìn ra gì đó.
Những đồng nghiệp ở bộ phận khác chào cô xong cũng không nhiều lời.
Cô đi vào văn phòng, thẳng lưng ngồi xuống ghế. Không ai phát hiện ra gì chứ?
Lưu Thiến trượt ghế xoay đến: “Tiểu Khương.”
Khương Lâm Tình giật mình: “Hả?”
Lưu Thiến: “Cô mặc quần áo dày thế?”
Khương Lâm Tình: “Đúng thế, tối qua tôi bị cảm lạnh.” Đây là trang phục cô chọn để che dấu vết, cổ áo vô cùng cao, vạt áo vô cùng dài. Eo của cô cũng có dấu vết, có lẽ nó xuất hiện là do Trì Cách bóp, cũng có thể là do anh hôn.
Nói tóm lại, kẻ gây chuyện vẫn chính là cái người kia.
Buổi sáng, Bành Dần đến bàn bạc chi tiết về buổi triển lãm nước hoa thứ hai.
Khương Lâm Tình và ông hẹn ở một tiệm sách nghệ thuật ngay giao lộ.
Bành Dần hết khoanh tròn, rồi chấm rồi gạch bỏ trên phương án. Ông biểu đạt sự khen ngợi, đồng thời cũng đưa ra ý kiến của mình.
Khương Lâm Tình ghi chép lại.
Nói chuyện công việc xong, Bành Dần nhìn Khương Lâm Tình: “Cô Khương trở nên xinh đẹp hơn rồi, đang yêu đương sao?”
“Có lẽ là hôm nay tôi chú ý ăn mặc thôi.”
Bành Dần khẽ cười: “Người làm nghệ thuật chúng tôi chú trọng về mặt cảm xúc, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến việc cô có ăn diện hay không, tôi chỉ thấy đôi mắt cô tỏa sáng, làn môi tươi tắn, mà gò má cũng hồng hào, độ tươi sáng của khí chất cũng nhiều hơn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vậy à.” Khí chất cũng có độ sáng sao? Tư duy của nhà nghệ thuật đúng là ảo diệu.
Bành Dần: “Nói chung là, người gặp chuyện vui nên tinh thần thoải mái.”
Khương Lâm Tình: “Cảm ơn ông Bành.”
Tiễn Bành Dần về, Khương Lâm Tình vẫn tiếp tục ngồi ở tiệm sách. Cô lấy gương ra soi chính mình.
Cô học cách thường xuyên cong môi mỉm cười giống Trì Cách.
Giờ khắc này, thứ đồ vừa nảy sinh trong lòng rục rịch muốn xông ra ngoài, cô lại đè nó xuống.
Khương Lâm Tình không có tâm trạng làm việc nữa, bèn xin chạy việc bên ngoài. Cô đi đến một phòng triển lãm.
Trùng hợp là buổi triển lãm tranh này cũng có một bức tranh vẽ người nhỏ.
Người nhỏ này không vặn vẹo xấu xí mà trông có vẻ rất vui sướng.
Trì Cách nhà cô cũng thích vẽ những cái này, anh hẳn cũng có phong phạm của họa sĩ nổi tiếng nhỉ?
Khương Lâm Tình bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, muốn khiêu chiến với dự án phát triển văn hóa kia, cô thật nóng lòng muốn thử.
*
Vào hôm một tháng sáu, Trì Cách nói muốn về nhà đón Quốc tế thiếu nhi, Khương Lâm Tình đồng ý một cách thoải mái: “Vừa hay tối nay Hướng Bội cũng rủ em đi ăn cơm.”
Hướng Bội đã đến quán nướng từ sớm.
Trên xe để thức ăn bày từng đĩa từng đĩa đồ sống.
Cô ấy ngậm một điếu thuốc trên miệng, nhân viên phục vụ đến nói cửa hàng bọn họ cấm hút thuốc.
“Tôi chỉ ngậm chơi thôi.” Hướng Bội quả thật không châm thuốc.
Sau đó nhân viên phục vụ cũng mặc kệ cô ấy.
Hướng Bội cắn ra mấy dấu răng trên đầu lọc thuốc mới vứt nó đi.
Khương Lâm Tình đến trễ.
Lúc cô đến Hướng Bội đã ăn hết một đĩa thịt ba chỉ.
Khương Lâm Tình ngồi xuống: “Ngại quá, tớ bị kẹt xe.”
Hướng Bội: “Không sao. Cậu muốn ăn rau xanh gì đó thì tự kêu thêm đi, mấy thứ tớ vừa gọi chỉ toàn thịt cá.”
Nướng hết hai đĩa ba chỉ bò Mỹ, Hướng Bội nói: “Đúng rồi, tớ vừa gặp được tri âm, giọng hát của cô ấy chính là loại tớ vô cùng thích.”
Khương Lâm Tình: “Từ Trọng Quang giới thiệu cho cậu hả?”
Hướng Bội lại muốn hút thuốc. Cô ấy thở dài một hơi mới lắc đầu nói: “Tớ đã nói với cậu trước đó rồi, Từ Trọng Quang theo trường phái hàn lâm*. Mấy ngày trước, tớ có gặp đám bạn của cậu ấy, bọn họ nói chuyện rất khéo léo nhưng từng câu từng chữ đều thể hiện sự xem thường đối với tớ.”
*Khác với nghệ thuật dành cho đại chúng, nghệ thuật hàn lâm là loại dành cho những người có kiến thức chuyên sâu về một lĩnh vực nghệ thuật nào đó.
Khương Lâm Tình kinh ngạc: “Từ Trọng Quang thì sao?”
Hướng Bội cúi đầu: “Cho dù bây giờ cậu ấy không chê tớ, nhưng tương lai thì chưa chắc. Cậu ấy vẫn luôn thuộc về nhóm người phía bên kia, không thể chơi cùng với tớ. Có thể cậu ấy chỉ cảm thấy mới mẻ, chưa từng thấy một đứa con gái điên như tớ nên mới cảm thấy hứng thú.”
Khương Lâm Tình: “Hướng Bội, cậu đừng tự hạ thấp mình. Có xuất thân chính quy hay không cũng chẳng quan trọng đến thế. Khát vọng theo đuổi âm nhạc của cậu không hề thua kém người khác, hơn nữa cậu tự học thành tài, còn có một tốp fan hâm mộ ở quan bar kìa. Nếu cậu thật sự không có bản lĩnh thì làm sao thu hút bọn họ được.”
“Năm nay có hai chuyện khiến tớ đặc biệt vui vẻ, trong đó có một chuyện chính là tớ đã được gặp lại bạn học cấp hai, Khương Lâm Tình.” Hướng Bội uống một ngụm bia thật lớn.
Khương Lâm Tình cười: “Tớ cũng rất may mắn khi được gặp lại cậu.”
“Còn chuyện thứ hai chính là…” Hướng Bội nói: “Từ Trọng Quang có triển vọng rồi, tớ thật sự vui thay cậu ấy. Cho dù sau này cậu ấy có xem thường tớ thì tớ cũng sẽ vỗ tay cho cậu ấy.”
Khương Lâm Tình đã không gặp Từ Trọng Quang một thời gian, không biết giữa cậu ấy và Hướng Bội đă xảy ra chuyện gì. Cô chỉ có thể nói: “Tớ nghĩ Từ Trọng Quang không phải người như vậy.”
Hướng Bội không tiếp tục nói về đàn ông nữa. Cô ấy uống hết một chai bia, vơ lấy một quả ớt đưa thẳng vào miệng. Quả ớt kia cay đến nỗi khiến cánh môi tê dại, cũng khiến Hướng Bội ho khan liên tục.
Khương Lâm Tình lập tức rót nước cho cô ấy.
Hướng Bội uống một ngụm lớn: “Đúng rồi, bố tớ bị bệnh, tớ phải về nhà một chuyến.” Người trong nhà không ủng hộ việc theo đuổi âm nhạc của cô ấy, nhưng bố chung quy vẫn là bố, cô ấy không thể không quan tâm.
“Cậu có thứ gì muốn tớ đưa về nhà hộ không? Năm nay cậu cũng không về mà.”
Khương Lâm Tình đang định ăn một miếng lưỡi bò, nghe vậy cô buông đũa: “Tớ không về.”
“Sao vậy?”
“Tớ không có nhà. Mẹ tớ bị bệnh sau đó mất rồi, còn bố…” Khương Lâm Tình thấp giọng: “Cũng đi rồi.”
Gương mặt Hướng Bội cứng nhắc: “Xin lỗi, tớ không biết.”
“Chuyện đã qua cả rồi. Vị của lưỡi bò này không tệ.” Nói thì nói vậy nhưng Khương Lâm Tình lại chẳng nếm ra mùi vị gì cả.