Kết Hôn Âm Dương
Chương 217: Kết thúc
Tôi quay đầu nhìn hắn một cái.
Rõ ràng không có bất kỳ sức mạnh gì, nhưng lòng ta lại rất thản nhiên, dù là hắn phát giác ra được cái này bề ngoài ( La Hy) vốn là oan gia của hắn, muốn đánh cho tôi tê người để đến trút giận, tôi cũng không sợ.
Dù sao.
Tôi là thần mà.
Làm thần, phải có phẩm chất của một nữ thần, huống hồ lại già như con ma cà bông sợ gì nữa?
“Còn có chuyện gì sao?” Tôi hỏi.
Lâm Nhuận cùng tựa hồ minh bạch cái gì, hắn buông tay ra, uể oải nói:” Thôi quên đi, người đi đi”.
“ Có việc call Ta, số ta là 137……” Nói xong dãy số, ta liền tiêu sái rời đi.
Cửa gian phòng mở ra và một con rùa to như một chiếc xe đẩy bò ra, trên lưng còn cõng một đứa bé.
Nó cực nhanh leo đến bên cạnh tôi, tôi ngắm xem nó một chút, có chút giật mình: “ây zo, cái chân vừa ngỏ vừa ngắn này lại còn có thể bò nhanh như vậy nha?”
“Còn chỗ đây, thế có muốn ngồi không thì nói?” Đại ô quy phát tới mời.
Ta đập một tiếng, cười: “Con rùa, ngươi bao nhiêu năm không đến nhân gian? Ngươi cho rằng hiện tại còn giống như trước, đi ra ngoài đều dựa vào cưỡi rùa đen sao? biến thành hình người đi, ta cũng không muốn ngồi rùa đen ra đường, người khác chụp ảnh phát đến cho bạn bè. Không! Người khác chụp ảnh gửi cho bạn bè đi cũng không có gì, ta chỉ sợ ngươi sẽ bị người ta đưa đi vườn bách thú! Chậc chậc, con rùa vạn năm, kiếm được biết bao nhiêu là tiền chứ!”
Đại ô quy không hiểu hỏi: “Vườn bách thú là cái gì?”
“ Nghe nè!”
Quả nhiên là con rùa già trốn khỏi thế giới vạn năm mà!
Tiểu La Bạch nằm xuống, ôm cổ lão ô quy, ngọt ngào nói:” Vườn bách thú chính là chỗ nuôi rùa đen đầy đường nha, bên trong có rất nhiều đại ô quy, cùng rất nhiều tiểu ô quy, mà mỗi ngày đều còn sẽ có người lấy đồ ăn tới đút cho rùa đen, còn có người cầm hương đi bái rùa đen nữa”.
Làm linh quy vạn năm, đối với cơm ở nhân gian nó không dám ăn, nhưng là nghe xong có người thắp hương cung phụng, rùa đen liền lập tức nói:” Thoạt nghe là vùng đất tốt lành đấy, ta là hẳn là đi xem một chút mới được.”
Chậc chậc, tiểu La Bạch cái này tính tình giảo hoạt đến tột cùng là giống ai vậy chứ?!
“Ngươi muốn đi vườn bách thú, biện pháp nhanh nhất chính là còng ta ra đường như vậy rồi, kiểu này rất nhanh liền sẽ có nguwoif chủ động đưa ngươi đi vườn bách thú”. Tiểu La Bạch lém lỉnh nói.
“Thật sao?” Lão ô quy tin là thật, đã bước nhanh ra cửa< ngu một cách đếu tin được, ngu mà lì>.
Ta thực sự không đành lòng đi quá gần cùng bọn hắn được, kẻo sau khi ra đường, tôi cũng thay đổi thành người nổi tiếng cho coi.
Mặc dù như thế, đi trên đường cái, người đi đường quay đầu nhìn vô số, nếu là lúc trước, tôi nhất định sẽ cảm thấy chuyện này rất mất mặt, nhưng không biết vì cái gì, nhìn xem tiểu La Bạch cười đến vui vẻ như vậy, tôi đã cảm thấy không có gì……
Đang đi tới, phía trước đột nhiên xuất hiện một người.
Củ CẢi. Sắc mặt hắn xanh xám kêu lên.
“ Ba ba!” Xuất hiện chính là Âm Thao.
Hắn tìm tới.
Cũng đúng, một con rùa già cõng người ra đường như vậy dễ thấy, mù lòa đều còn có thể biết được mờ.
“Ba ba!” Tiểu La bốc vừa nhìn thấy Âm Thao, liền cao hứng từ trên lung rùa ngu leo xuống, chạy tới ôm chầm lấy đùi Âm Thao:” Ba ba, ta cho ngươi biết, cái này là Huyền Vũ ca ca cùng Tiểu Mặc ca ca, đều có thể biến thành người đó nha! Mà Huyền Vũ ca ca này biến thành người dáng vẻ xem thật kỹ, giống bánh gạo nếp ngọt, giống như muốn cắn một cái.”
Huyền Vũ…… Âm thao trên mặt giật mình nhìn về phía rùa già ngu:” Vì sao Huyền Vũ Thánh Quân sẽ xuất hiện ở nhân gian?”
Tôi đi hướng tiến đến, vừa – kêu một tiếng: “Thao……”
Liền trông thấy Âm Thao đứng phía sau một cái bóng người quen thuộc, vậy cũng không phải chính là tôi sao?
thời điểm Rời phòng khám bệnh Lâm thị đi, tôi nghĩ tới rất nhiều lần, lúc tôi gặp lại Mạnh Mộng, tôi phải nên làm như thế nào? Trong tay nàng ta có Xá Lợi, nàng còn nghĩ giết tiểu La Bạch, tôi làm như thế nào có thể đi đối kháng lực lượng mạnh mẽ kia? Tôi đánh cược cả mười lần con rùa Huyền Vũ kia cũng không làm sao cản được
Thế nhưng tôi không nghĩ tới chính là, tôi gặp lại Mạnh Mộng, nội tâm của tôi lại là bình tĩnh như vậy.
Từ khi sau khi tỉnh lại, tôi giống như sẽ không còn sợ hãi, cho dù là đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ cỡ nào, tôi cũng không có cái gì sợ hãi nữa.
Nhìn Mạnh Mộng, tôi nghĩ: Đó chính là tôi vạn năm trước, là một sợi chấp niệm của tôi —— Nàng ta cũng chính là tôi!
Cho nên cũng không có cái gì đáng sợ.
Bất luận đúng và sai, thiện và ác, kia cũng là chính tôi.
Ta đi qua, ôm nàng ấy.
Thân thể của nàng ta hơi chấn động một chút, tựa hồ khiếp sợ không gì sánh nổi.
Diêm Quân nói đúng, vạn năm oán hận chất chứa, cũng là thời điểm nên kết thúc, chính tôi tạo nghiệt, chỉ có thể từ chính tôi đi hóa giải……
Trong cái ôm, tôi tan chảy vào da thịt, rồi mở mắt ra, và tôi lại trở thành La Hy bằng xương bằng thịt..
Lại lần nữa tái sinh, tôi nhìn thế giới này đều là tươi đẹp như vậy, ánh nắng trên đầu đột nhiên đều xán lạn, còn có cái kia nghiêng đầu nhìn ta khả ái kia nữa, tôi mỉm cười một lúc lâu và lần đầu tiên giơ tay chào hỏi tiêu La Bạch..
Này, CỦ CẢI, mẹ trở về với con rồi đây!
Còn nữa……
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!