Kết Hôn Âm Dương - Chương 24: Địa ngục trần gian
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
289


Kết Hôn Âm Dương


Chương 24: Địa ngục trần gian


Tôi đã đi qua Âm phủ.

Nói chính xác hơn, là đi qua quỷ môn quan.

Nhưng bây giờ khi tôi mở cửa căn phòng này ra, không chỉ đơn thuần là một phòng tắm bình thường, mà giống như ở dưới địa ngục kia vậy, cả căn phòng chứa đầy các oan hồn!

Trận cuồng phong suýt thổi bay tôi vừa nãy, nào phải trận gió kì lạ nào? Chính xác là do các âm hồn tụ tập ở đây quá nhiều, âm khí thổi mạnh vào tôi!

Nhưng tại sao chỉ qua một ngày, Từ Gia lại biến thành một nơi tụ tập bách quỷ như vậy?

Là do Âm Thập Nhị đưa đến hay sao?

Nếu theo như năng lực và thân phận cao quý của hắn, thì việc có thể tụ tập được bách quỷ cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng tôi cũng tự bỏ đi cái suy nghĩ này.

Nếu theo như một người nguyên tắc như Âm Thập Nhị, thì chắc chắn không thể làm cái chuyện quá đáng này được chứ? Chẳng lẽ là lão yêu bà kia làm cái chuyện xấu xa này?

Tôi không biết bên trong rốt cuộc thì đang có chuyện gì xảy ra, tôi bình tĩnh lại một chút, tôi nghĩ mình phải làm chuyện chính trước đã – chính là mục đích mà tôi phải đến đây, đầu tiên phải đưa hắn đặt vào thùng gỗ kia, giúp hắn có thể phục hồi, chỉ vậy mà thôi!

Tuy Từ Viên Viên không kịp nói, nhưng những gì cô ta nói trước khi biến mất thì tôi cũng hiểu, chỉ có trùm cái chăn nhuốm máu này lên đầu, mới có thể dễ dàng bước vào căn phòng này!

Tôi căng thẳng cuộn chặt chiếc chăn máu lên người theo chiều dọc và chỉ để hở một chút để nhìn ra ngoài, rồi đi vào bên trong.

Quả nhiên như dự đoán, tôi trùm chiếc chăn này lên, những linh hồn ma quỷ này, lúc trước thì còn chăm chăm vào tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, giờ thì như không nhìn thấy, cứ như tôi đã biến thành trong suốt.

Có lẽ, chiếc chăn có dính máu của Từ Viên Viên, nên chúng cứ nghĩ tôi cũng là đồng loại với chúng.

Tôi cúi đầu không dám nhìn thẳng vào đám ác linh, cố gắng che kín mình, nép mình vào tường, rồi men theo tường để di chuyển.

Tôi dựa vào kí ức của mình với nơi này, cố gắng tìm chiếc bồn gỗ của Từ Dương.

Tôi nhớ lúc đó chiếc bồn gỗ của hắn bị hung thủ đẩy nghiêng lăn lóc, bây giờ thì đang nằm ngay ngắn một chỗ.

Tôi cũng không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng tiến lại gần chiếc thùng gỗ, hé một góc chăn nhìn tứ phía.

Chết tiệt thật!

Nơi này âm hồn còn nhiều hơn là lúc đứng ngoài cửa nhìn thấy nữa!

Chúng chen chúc nhau lúc nha lúc nhúc, mỗi con một vẻ trông thật gớm ghiếc, chen cả vào người tôi.

Tôi căng thẳng đến mức không dám thở, sợ chỉ một chút “hơi người” thoát ra khỏi chăn là sẽ bị chúng phát hiện!

“Từ Dương.” Tôi cũng không biết phải làm sao để đưa Từ Dương từ trong người thả ra ngoài, chỉ biết bám lấy thùng gỗ, rồi kêu hắn: “Tôi đã đem anh về đến đây rồi, về với cái thùng gỗ của anh, anh có thể khôi phục nguyên khí rồi.”

Nhưng Từ Dương không phản ứng.

Đây là cớ làm sao?

Chẳng lẽ hắn thấy nguy hiểm, nên không ra?

“Trời ạ, nơi này đặc biệt nguy hiểm với tôi? Nơi này quỷ ma lúc nhúc đáng sợ vô cùng, xin anh hãy ra đi, chúng đều là đồng loại của anh đó!”

Chỉ có tôi tự nói chuyện với chính tôi!

Tôi thấy mình ở nơi này thêm một giây thôi, cũng nguy hiểm đến tính mạng!

“Từ Dương! Anh rốt cuộc có nghe thấy tôi nói không? Mau ra đây ngay!” Tôi sợ quá giục!

Đúng lúc này.

Trong chiếc thùng gỗ vọng ra tiếng của một bà già: “Dương, con về rồi đấy à?”

Tôi lạnh chạy dọc sống lưng!

Trong cái thùng này, tại sao lại có người?

Mà giọng nói này, nghe rất giống giọng của mẹ Từ Dương!

Nhưng lại có chút không giống, là âm thanh này khi nghe, lại thấy…làm người khác không khỏi lạnh gáy!

Cạch!!!

Một cái tay trắng bệch thò ra từ phía thùng gỗ.

Cái tay này hoàn toàn là màu trắng, bởi vì nó là tay của bộ xương khô!

Trong thùng, rõ ràng là có tiếng người, sao lại thò ra một cái tay xương xẩu? mà xem ra…nó như còn động đậy.

Tiếp đó.

Một cái đầu đen xì với một đống tóc rối nùi từ trong thùng từ từ thò lên.

Trời ạ, là bà ta, tôi còn tưởng sẽ nhìn thấy đầu lâu xương sọ nữa chứ?

Mẹ Từ Dương nhìn như già đi hai ba chục tuổi, hai mắt lờ đờ không thần sắc, tôi cũng không biết vì sao, tôi rời đi chỉ một thời gian ngắn, mà không biết bà ta đã trải qua những gì.

Bà ta nhìn khắp nơi mọi chốn, ánh mắt lướt qua tôi, tôi nghĩ chắc do mình đang trùm cái chăn với cả do trong phòng quá tối nhìn không rõ.

“Dương à…con ở đâu…? Ta có thể cảm nhận được con đã về…Tại sao con không hiện thân gặp ta? Ta là mẹ con mà…” Lão bà nói chầm chậm.

Giọng của bà ta, làm tôi gai hết cả người.

Tôi cũng không biết tại sao.

Nhưng tôi nghĩ, lão bà này tinh thông pháp thuật quỷ thần, có lẽ có thể đưa hồn của con trai bà ta khỏi thân tôi – bà ta cũng thương yêu con trai, ý định của tôi lúc này là giúp đỡ con trai bà ta, nên có thể bà ta sẽ giúp tôi.

Thế là tôi ngẩng đầu lên, thò mặt ra ngoài nhiều hơn, định mở miệng nói với bà ta ý định của mình, nhưng khi thò đầu ra, thứ mà tôi trông thấy từ cổ bà ta trở xuống, thì lúc này tôi chỉ có há mồm nhìn!

Bà ta!

Từ cổ trở xuống, đều là bộ xương trắng!

Trong thùng là máu tươi tanh tưởi xộc vào mũi tôi!

Bàn tay xương trắng muốt vừa nãy là tay của bà ta!

Sao lại thành ra như thế?

Điều làm tôi không thể lý giải nổi, là đầu người sống lại gắn trên bộ xương trắng nhưng dường như bà ta vẫn sống, bà ta ôm nửa thân dưới của Từ Dương, giống như bao nhiêu năm trước, bà ta ôm đứa bé mới sinh ra đời vậy!

“La…Hy…!” Lão bà nhận ra tôi, và cắn răng nghiến lợi gọi tên tôi!

Tôi giật thót mình.

Bà ta nhìn thấy tôi thì kích động vô cùng, cả thân người là bộ xương trắng, cố gắng nhoài ra khỏi thùng gỗ để bắt lấy tôi!

Con ranh!

Bà già này thật quá hồ đồ!

Rõ ràng chính tay bà ta đã đưa tôi đi, đẩy ngã tôi xuống núi, giờ lại nghĩ tôi đã phân thân chạy về hại chết con trai bà ta?

Tôi không dám do dự, mau chóng quay đầu bỏ chạy.

“LA—-HY—-!” Lão bà hét trong giận dữ, tiếp đó ôm nửa thân của Từ Dương từ trong chậu máu bò ra ngoài!

Tôi sợ bà ta bắt được, cũng không quan tâm nhiều nữa, cứ hết sức mình chạy ra ngoài cửa.

Nghĩ rằng bọn ma quỷ này nó trong suốt, mình có thể một mạch chạy xuyên qua và thoát được, mà không hiểu vì sao, sau tiếng hét của lão bà, bọn ma quỷ này từ từ hiện thân rõ ràng.

Chúng tóm lấy tôi!

Vây lấy tôi!

Trông chúng kẻ nào cũng đáng sợ méo mó. Tôi sợ đến mức muốn khóc to thật to khi nhìn kĩ vào chúng.

Lúc này tôi hiểu ra, địa ngục trần gian này hoàn toàn không phải là do Âm Thập Nhị tạo ra, mà chính là mẹ Từ Dương tạo ra như thế!

Là bà ta đã dùng thịt của mình để làm đồ tế, để gọi lũ quỷ này về để bà ta sử dụng!

Sau khi tôi bị lũ quỷ vây lấy, mẹ Từ Dương xông đến, lúc này tôi mới phát hiện ra, trái tim bà ta đang nối với nửa thân trên của Từ Dương.

Trái tim đó không còn đập nữa!

Bà ta đã chết.

Dù chết, cũng muốn kết nối mình với người con thân yêu!

Thật là tình mẫu tử cao quý!

Lúc này tôi muốn lấy chiếc roi của Âm Thập Nhị ra, nhưng hai tay tôi đều bị lũ quỷ giữ chặt lấy!

Tôi, không có cách nào để nắm lấy chiếc roi đó!

Mà lúc này đây lão yêu bà đã nhảy đến trước mặt tôi rồi!

Lúc tôi sắp bị bà ta tóm lấy, thì bên ngoài chầm chậm bay vào một chiếc đèn lồng giấy…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN