Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 26: Những chuyện vụn vặt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
209


Kết Hôn Chớp Nhoáng


Chương 26: Những chuyện vụn vặt



Tại Đông Phương Hoa Viên, khu Hoa Kiều.

Hứa Trác Nghiên đang ở trong bếp, đeo một đôi găng tay cao su dài, rửa núi bát đũa bẩn. Cô rửa rất cẩn thận. Cô rất thích cái cảm giác xối nước vào những chiếc bát, đĩa dính đầy bọt, nhìn ngắm chúng sáng bóng lên dưới làn nước. Nhưng đột nhiên một giọng nói vang lên phía sau lưng cô: “Ôi trời ơi Tiểu Hứa, con rửa bát cái kiểu gì thế hả? Rửa như thế chỉ tốn nước thôi! Đúng là lãng phí quá mà!”. Nói rồi, người đó liền xách một chậu nước đến bên cạnh cô, sau đó lấy thêm một cái chậu nữa: “Hứng một chậu nước là rửa sạch hết đống bát này rồi!”

Không cần ngoảnh đầu lại Hứa Trác Nghiên cũng biết đó là mẹ chồng.

Bà đã gần bảy mươi, đến từ một vùng quê, quê ở Phúc Kiến. Hứa Trác Nghiên sớm biết mẹ chồng rất khó chiều, mà mẹ chồng đến từ nông thôn lại càng khó chiều hơn.

Hai ngày trước cô vừa mới đọc tiểu thuyết “Con dâu Thượng Hải và mẹ chồng Đông Bắc” của Lục Lục ở trên mạng xong.

Hứa Trác Nghiên lúc ấy còn thầm nghĩ: “Nếu như mình có thể gặp được một người mẹ chồng như vậy, cũng coi như một chuyện may mắn, bởi vì bà ấy thật sự quá chăm chỉ, lại giỏi giang, làm con dâu chỉ cần dẻo miệng một chút, biết dỗ dành, nịnh nọt bà ấy là đỡ phải làm ối việc! Tốt biết bao!”. Nhưng hiện giờ cô mới biết, đọc tiểu thuyết là một chuyện, tự mình đóng vai chính lại là một chuyện khác.

Hai hôm nay, thái độ của cô từ dè dặt, nhún nhường để yên chuyện đã trở thành thái độ tê dại, bất cần.

Lần đầu tiên gặp mặt, mẹ chồng đã coi cô như cái gai trong mắt.

Dùng máy giặt quần áo, mẹ chồng nói: “Tốn điện, tốn nước, còn làm hỏng quần áo nữa, quần áo của thằng cả nhà này toàn đồ đắt tiền đấy!”, ý muốn nhắc Hứa Trác Nghiên phải giặt quần áo bằng tay.

Nhặt rau. Lúc Hứa Trác Nghiên nhặt bỏ những cái lá hơi úa vàng đi, mẹ chồng liền nhặt lại: “Những cái này vẫn ăn được, cho vào nước muối ngâm một lát là nó sẽ tươi lại ngay!”

Mua đồ ăn ở bên ngoài về, mẹ chồng nói: “Đàn bà ấy mà, không biết nấu nướng phục vụ cái dạ dày của đàn ông thì còn gọi gì là đàn bà?”

Dùng máy hút bụi dọn nhà, mẹ chồng lại sầm mặt nói: “Tôi thấy trên tivi có nói, sàn gỗ thế này phải quỳ xuống, lau từng chút một, hơn nữa phải thường xuyên bôi sáp nến mới được!”

Lúc ăn cơm, ăn nhiều cũng không được mà ăn ít cũng không xong, nếu ăn rau bà ấy sẽ nói: “Tiểu Hứa, ăn nhiều thịt vào, gầy như thế sau này khó sinh đẻ!”; nếu không ăn rau chuyển sang ăn thịt, bà ấy lại nói: “Thịt cũng không thể ăn như thế được, hôm nay cô làm việc chân tay à?”

Mặc một bộ quần áo mới, bà ấy liền xán đến nhìn soi mói, sau đó lại bắt đầu cằn nhằn: “Bộ này phải mất bao nhiêu tiền? Mặc dù thằng cả nhà này giờ là ông chủ lớn, nhưng đó là để cho người ngoài xem, trong nhà mình tiết kiệm một chút thì hơn. Cô cứ dăm ba hôm lại mua quần áo mới một lần, có là núi vàng, núi bạc cũng lở chứ đừng nói. Cô còn trẻ, không sao, nhưng thằng cả nhà này thì không được, phải tiết kiệm cho sau này!”

Còn nhớ lúc đó Hứa Trác Nghiên đã cãi lại một câu: “Con trai mẹ mặc dù có tiền nhưng con chưa bao giờ tiêu một xu nào của anh ta, chỉ có hai mươi sáu đồng lệ phí làm đăng ký kết hôn là anh ta bỏ ra mà thôi!”

Nhưng thật không ngờ, mẹ chồng cô hơi ngây người rồi nổi đóa ngay tắp lự: “Thế tiền của cô đâu? Tiền của cô cũng là của con trai tôi, cô cũng không được phép muốn tiêu thế nào thì tiêu. Nhớ hồi đó nó lên huyện học trung học, tôi còn phải kiếm tiền nuôi ông ấy. Đàn bà chúng tôi ở nơi ấy là như thế đấy. Đàn bà phải biết vun vén gia đình, chứ không phải phá hoại gia đình như cô”.

Hứa Trác Nghiên nghe thấy thật chói tai, đang định cãi lại thì bị Lâm Khởi Phàm kéo vào trong phòng.

Lâm Khởi Phàm nhìn Hứa Trác Nghiên ấm ức, đành nói: “Tình cảnh gia đình anh thế nào anh chưa từng nói cho em biết. Bố mẹ anh được hứa gả cho nhau từ nhỏ, nhà bố anh có nhiều anh chị em, nghèo lắm, vì vậy bố anh gần như lớn lên trong nhà mẹ anh. Về sau tiền học phí của bố cũng là tiền mẹ kiếm được. Em không biết đâu, phụ nữ ở chỗ anh rất chịu thương chịu khó, nuôi chồng nuôi con dựa vào đôi bàn tay của mình. Có rất nhiều trường hợp đàn bà nuôi đàn ông, cho nên….”

“Cho nên mẹ anh nghĩ rằng, tôi chắc chắn là loại đàn bà nhắm vào tiền của anh, tham anh giàu có, vì vậy nên mới coi thường tôi. Cho dù tôi có tiêu tiền của anh hay không cũng như vậy! Đúng không hả?”, Hứa Trác Nghiên cãi lại.

Lâm Khởi Phàm kéo cô lại, hôn lên má cô: “Thôi được rồi, em cũng thật là, chẳng biết đùa gì cả, cũng chẳng biết nịnh nọt, cứ đi ra đi vào như người dưng nước lã. Mẹ anh vì muốn gần gũi với em, muốn nói chuyện với em, nhưng cái bộ dạng lạnh như băng của em khiến người ta thấy xa cách. Chẳng lẽ em còn muốn mẹ anh dán mặt vào cái mông lạnh toát của em à?”

Hứa Trác Nghiên đẩy anh ta ra: “Mông của ai nóng hả? Cho dù anh không có kiến thức về y học, chẳng lẽ anh sờ mông của nhiều người đến thế hay sao, vậy anh nói cho tôi biết mông của ai thì nóng? Tôi cũng chẳng để ai dán mặt vào tôi cả, nếu nhìn tôi chướng mắt thì tôi chuyển về nhà tôi ở!”

Lâm Khởi Phàm cười ha hả, chống tay lên giường, nghiêng đầu nhìn Hứa Trác Nghiên: “Tốt lắm, có tiến bộ! Giờ còn biết đùa nữa cơ đấy!”

“Lâm Khởi Phàm, tôi nói cho anh biết, chúng ta đang trong thời kỳ thích ứng, sau này thế nào chẳng ai biết được. Người khác nghĩ gì tôi mặc kệ, thế nên cũng đừng đòi hỏi tôi quá nhiều!”. Hứa Trác Nghiên càng nói càng tức, bản thân mình đúng là mù mắt nên mới lâm vào bước đường này.

“Sao lại yêu cầu cao với em?”

Qua Lâm Khởi Phàm, Hứa Trác Nghiên giờ mới hiểu rõ về đàn ông. Cho dù anh ta ở bên ngoài oai phong lẫm liệt, đạo mạo như thế nào, cứ về đến nhà là anh ta trở thành một con người khác. Lấy chính Lâm Khởi Phàm ra làm ví dụ, ở công ty, anh ta nói một là không có hai, một “bạo chúa” ; nhưng lúc ở nhà, đặc biệt là lúc ở trước bố mẹ và em trai, anh ta chẳng khác gì một A Đẩu [1], chẳng có chút đàn ông nào hết. Hứa Trác Nghiên lúc này mới biết, ai cũng bảo đàn bà trang điểm xong trở nên khác hẳn, thực ra đàn ông lúc ở nhà và lúc ở ngoài mới là thay đổi đến chóng mặt.

[1] Đứa con trai nhu nhược, yếu đuối, vô dụng của Lưu Bị trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.

“Thôi bỏ đi, tôi cũng chẳng muốn nói cụ thể ra làm gì, tôi chỉ hy vọng từ nay về sau, cho dù tôi làm chuyện gì cũng đừng bới móc, soi mói này nọ lúc tôi đã làm xong. Ai có yêu cầu gì thì cứ đưa ra từ trước đi, tốt nhất là viết ra giấy ấy, có đưa ra ba trăm phép tắc của nhà họ Lâm các anh tôi cũng không có ý kiến, tôi sẽ làm theo đúng yêu cầu, như thế tôi còn được tiếng là chịu khó học hỏi. Giờ thì sao, tôi làm cái gì bà ấy cũng cằn nhằn. Mà cùng một sự việc, nói hết rồi thì thôi, để tôi sửa chẳng phải xong hay sao? Thế mà bà ấy lại đi nói với em dâu anh, nói với bố anh, em trai anh, với anh, thậm chí là cháu anh, ai cũng phải trình bày một lượt, bà ấy không thấy mệt à? Giờ tôi có cảm giác, sống ở đây tôi cứ như cái bia đứng trước mặt cả nhà anh, cho người nhà các anh thoải mái bình luận vậy”.

Lâm Khởi Phàm vẫy tay với Hứa Trác Nghiên: “Qua đây!”

“Làm gì?”, Hứa Trác Nghiên hậm hực đáp.

“Cứ qua đây, hay là để anh qua bế em hả?”, Lâm Khởi Phàm cười tinh quái.

Hứa Trác Nghiên trừng mắt nhìn anh ta rồi ngồi xuống bên giường.

Lâm Khởi Phàm vòng tay ôm lấy cô rồi đè cô xuống.

Hứa Trác Nghiên nhìn anh: “Anh chú ý một chút, mẹ anh hôm qua nói phải ngâm rượu thuốc cho anh uống, bởi vì chuyện này mà giáo huấn tôi suốt cả buổi, nói cái gì không được bám chặt lấy anh, giờ tuổi tác anh lớn rồi, không được như trước, cái gì mà chuyện ấy chẳng khác gì con dao hai lưỡi rồi cái gì cái gì ấy! Cứ như thể tôi làm gì anh không bằng!”

“Em không làm gì anh cả!”. Lâm Khởi Phàm lấy tay cởi áo cô ra, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp: “Nếu như em ngoan ngoãn một chút, chủ động một chút, đương nhiên anh đỡ mệt hơn rồi!”

Hứa Trác Nghiên hất tay anh ra: “Vậy thì đừng làm, đỡ mệt!”

Lâm Khởi Phàm bật cười: “Thế làm sao được?”

Ngủ đến nửa đêm tỉnh đậy, Hứa Trác Nghiên xoay người, đột nhiên thấy bên cạnh mình trống không, lắng tai nghe, trong nhà vệ sinh không có tiếng động gì, cô bèn ngồi dậy, phát hiện Lâm Khởi Phàm không có ở trong phòng. Cô đẩy cửa, nhìn quanh một vòng, xung quanh tối om, dường như có một tia sáng lọt ra từ phòng đọc sách. Hứa Trác Nghiên liền lặng lẽ đi về phía đó.

Quả nhiên, nhìn thấy Lâm Khởi Phàm đang ngồi một mình trong đám khói thuốc nghi ngút, cái gạt tàn trước mặt đã chất đầy đầu mẩu tàn thuốc.

Khuôn mặt trầm ngâm, bởi vì anh không vui.

Tại sao anh lại không vui, bởi vì Hứa Trác Nghiên trong lúc ngủ say đã lại lần nữa gọi ra cái tên ấy, chính là cái tên của một người đàn ông. Lần đầu là trong cái đêm ở khu nghỉ dưỡng đó, cô say rượu và liên tục gọi cái tên ấy. Hôm đó, anh có thể bỏ qua, bởi vì cô say, cũng bởi vì bản thân anh không kiềm chế được dục vọng chiếm đoạt cô. Cô đã gọi cái tên ấy trong tình trạng vô cùng hỗn loạn, điều này cũng chẳng phải chuyện kì lạ. Nhưng đêm hôm ấy, nỗi vui mừng chiếm đoạt được cô đã làm nhòa đi sự không vui khi nghe thấy cô gọi ra cái tên đó.

Nhưng hiện giờ, kết hôn đã hai tháng, đã trải qua không biết bao nhiêu đêm nồng nàn, vậy mà trong mỗi giấc ngủ say, cô vẫn gọi cái tên ấy. Tâm trạng anh lúc này không chỉ đơn giản là để bụng. Vì vậy anh không ngủ nổi, đầu tiên là ngồi một mình trên ghế sô pha, sau đó đột nhiên có một tiếng quát vang lên khiến chính anh giật mình.

“Đồ khốn kiếp!”, tiếng mắng chửi ấy phát ra từ người đang nằm say ngủ trên giường.

Lâm Khởi Phàm đứng dậy, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang say ngủ ấy. Khuôn mặt hồng hào tự nhiên hiện ra dưới ánh đèn mờ ảo càng trở nên quyến rũ, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, “đồ khốn kiếp” mà Lâm Khởi Phàm nghe được từ miệng cô khiến cho anh tự hỏi, “đồ khốn kiếp” ấy là ai? Là bố mẹ mình, là mình? Thế nên anh không thể tiếp tục ở lại trong căn phòng này nữa.

Anh sợ mình không kiềm chế được cảm xúc sẽ lôi cổ cô đang mơ màng trong giấc ngủ ấy dậy, hỏi cho ra lẽ hoặc đè chặt mông cô xuống mà đánh cho hả giận.

Anh cũng sợ, sợ nghe thấy những gì mình không muốn nghe, thế nên mới đi ra thư phòng ngồi.

Ngồi ở đây, một mình nghĩ đến những năm tháng xưa, ở trong một căn hộ chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, một kẻ quay về nhà trong cơn say là anh vừa vào cửa đã nhận được vòng tay ấm áp và ánh mắt dịu dàng của vợ cũ. Trong ánh mắt ấy có sự oán giận, có sự lo lắng nhưng không hề có chút ấm ức và tức tối nào, cô sẽ cẩn thận dìu anh vào trong phòng ngủ, sau đó bê một chậu nước ấm, nhúng khăn vào chậu nước, vắt kiệt rồi đắp lên trán anh, sau đó lau sạch mặt, cổ cho anh, giúp anh cởi cúc áo, lau người và mặc quần áo ngủ vào cho anh. Sau đó cô lại dìu anh ngồi dậy, pha nước ấm cho anh ngâm chân.

Còn nhớ lúc ấy, bản thân anh thường cảm thấy cô thật phiền phúc, không thích cô dày vò mình như thế, chỉ muốn vùi đầu vào ngủ thôi. Nhưng cô rất cố chấp, không chỉ bắt anh ngâm chân mà còn xoa bóp cho anh. Tay cô rất khỏe, nhưng sức bóp rất vừa phải, rất dễ chịu. Thỉnh thoảng cô còn cắt móng chân cho anh. Anh lúc nào cũng quên cắt móng chân cho mình, thậm chí có lúc móng chân còn găm vào thịt. Những lúc ấy cô thường dùng một cái kéo nhỏ cắt tỉa thật cẩn thận. Một lần bất cẩn cắt vào thịt làm anh vô cùng khó chịu, cô vội vàng ôm chân anh thổi lấy thổi để. Lúc đó anh chẳng mấy để tâm, giờ nhớ lại cảnh tượng ấy mới thấy nó thật đẹp, thật khó quên.

Vệ sinh sạch sẽ toàn thân xong cô mới cho anh đi ngủ. Để anh yên tâm ngủ, cô không bao giờ trở mình, cho dù nửa đêm thức dậy đi vệ sinh, cô cũng đi chân trần, bởi vì cô sợ đi dép lê sẽ phát ra tiếng loẹt quẹt trên đất khiến anh thức giấc. Mà đêm nào, trên đầu giường cũng có đặt sẵn một cốc nước ấm.

Tư duy của anh dường như đang ngừng trệ mãi mãi, dừng lại trên cốc nước ấm đó.

Tưởng rằng chỉ là một chi tiết nho nhỏ nhưng lại thể hiện toàn bộ tâm tư, tình ý của cô.

Lâm Khởi Phàm đập nhẹ vào đầu, gần đây không biết vì sao mà lúc nào anh cũng nhớ đến cô. Anh dập tắt điếu thuốc trên tay, ngẩng đầu lên thấy Hứa Trác Nghiên đang mặc đồ ngủ, đứng đó như một bóng ma.

Anh không biết nên giải thích với cô như thế nào, một mình nửa đêm không ngủ mà chạy tới thư phòng ngồi ngẩn ngơ, thế nên đành cười giả lả: “Anh muốn hút thuốc nhưng lại sợ làm em thức!”

Hứa Trác Nghiên không cười: “Tôi biết, anh có tâm sự, tôi không để tâm đâu. Anh từng nói, chúng ta ai cũng có quá khứ, cũng có tâm sự, tôi sẽ không đặt chân vào khu vực cấm đó dù chỉ một bước!”, nói rồi cô xoay người đi ra, nhẹ nhàng khép cửa lại. Đôi dép lê xinh xắn phát ra tiếng động loẹt quẹt trên sàn nhà.

Mặc dù so với tiếng gót giày da gõ trên nền nhà vào ban ngày, tiếng động này đã nhỏ hơn nhiều, nhưng với Lâm Khởi Phàm, anh vẫn cảm thấy khó chịu.

Lâm Khởi Phàm đứng dậy, trở về phòng ngủ, nhìn Hứa Trác Nghiêm cuộn tròn trong chăn, liền nói: “Vốn dĩ bố mẹ chỉ định qua đây thăm chúng ta, đi loanh quanh thăm thú rồi về quê thôi, nhưng giờ em dâu có em bé, vì vậy chắc sẽ ở lại đây một thời gian. Đợi qua ba tháng cho ổn định rồi mới về. Thời gian này em phải biểu hiện cho tốt đấy!”

Cô không nói năng gì, nhưng anh biết cô đã nghe thấy, vì vậy anh liền lên giường, nhắm mắt vào.

Hứa Trác Nghiên lại không ngủ được.

Hôn nhân, đây chính là cuộc hôn nhân của cô sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN