Kết Hôn Cùng Nhân Vật Phản Diện Trong Văn Cẩu Huyết - Chương 52: Hoặc là ở lại cùng nhau, hoặc là anh cút (*゚ー゚)ヾ( ̄▽ ̄*)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Kết Hôn Cùng Nhân Vật Phản Diện Trong Văn Cẩu Huyết


Chương 52: Hoặc là ở lại cùng nhau, hoặc là anh cút (*゚ー゚)ヾ( ̄▽ ̄*)


Editor: LunaYang97

Hoắc Duyên Niên cố ý trêu chọc Tạ Nghiên, hắn có thể xuyên chăn bông tượng tượng ra hình ảnh nghiến răng nghiến lợi của Tạ Nghiên. Hắn nâng chăn bông lên và cẩn thận đỡ Tạ Nghiên ngồi dậy.

Vì sợ Tạ Nghiên không thoải mái, anh ôm mấy cái gối lên, hai cái ở dưới hông và hai cái ở trên lưng.

“Nước mật ong, ấm có thể uống được rồi.”

“Thế nào, em có muốn kê thêm một chiếc gối nữa không?”

Uống nước xong, cổ họng Tạ Nghiên trở nên thoải mái hơn rất nhiều, cũng có thể lên tiếng.

“Mặc kệ anh lấy lòng em thế nào, đừng nghĩ lên giường ngủ.” Sướng thì sướng thật nhưng ai có thể chịu được tư thế của Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên chỉ muốn nằm dài trên giường lâu một chút.

“Ừ, không lên, trước tiên uống chút cháo đừng để đói.” Hoắc Duyên Niên dỗ ngọt Tạ Nghiên, đút cho Tạ Nghiên một thìa.

Đối với câu hỏi sau này có thể lên giường với Tạ ngọt ngào hay không, có một số việc không phải chỉ làm ở trên giường.

Tạ Ngôn chỉ biết ăn ăn ăn nào biết Hoắc Duyên Niên đầu đầy suy nghĩ không đứng đắn như cũ, Hoắc Duyên Niên lần đầu tiên nấu ăn cũng không dám nấu cháo quá phức tạp, chỉ nấu cháo kê đơn giản với đồ ăn kèm làm sẵn.

Tạ Nghiên thích ăn dưa chuột muối và tảo bẹ cắt nhỏ do đầu bếp làm, còn củ cải muối do mẹ Tạ làm chỉ ăn vài miếng tượng trưng thì không chạm vào nữa.

Hắn dậy đã nấu thất bại hai nồi, đây là cái nồi thứ ba Hoắc Duyên Niên mang lên sau khi nấu xong, còn chưa ăn. Tạ Nghiên không thích củ cải muối, Hoắc Duyên Niên thích ăn, nên hai người chia nhau giải quyết xong một nồi cháo cùng vài đĩa đồ ăn kèm.

“Khô miệng, bôi chút son dưỡng đi.” Tạ Nghiên lau miệng ngáp một cái, vừa muốn đi ngủ lại bị Hoắc Duyên Niên nhắc nhở cầm son dưỡng môi thỏ trắng trên tay.

Sau khi thoa son, Tạ Nại Nại tiếp tục ngủ, Hoắc Duyên Niên điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, kéo chặt rèm cửa, Tạ Nại Nại đã ngủ say, anh đi vào phòng làm việc giải quyết công việc.

Ngủ một giấc đến cơm tối, thanh máu Tạ Nghiên đầy được một nửa, gọi Hoắc tâm cơ chờ hắn hầu hạ mặc quần áo. Hầu gái Hoắc hầu hạ rất tốt, xoa vai đấm lưng Tạ Nghiên rất hài lòng, cho đối phương hôn một hồi.

“Phi phi phi, anh sao lại dùng son môi bạc hà, mùi kẹo bơ cứng siêu ngon đâu?” Tạ Nghiên vừa hôn một ngụm bạc hà mát lạnh, vừa tỉnh táo vừa sảng khoái đầu lưỡi.

Hoắc Duyên Niên chột dạ, không thích hương vị kẹo bơ cứng của thỏ trắng.

“Của em đây.” Hoắc chột dạ nhét thỏi son chưa dùng cho Tạ Nghiên.

“Anh chỉ thích mùi khi hôn em thôi.” Hoắc cơ trí.

“…” Muốn bạo lực gia đình, nhưng không có khí lực, có dịch vụ phục vụ bạo lực gia đình dùm người khác không? Giới thiệu dùm, online chờ gấp.

Anh bị ép buộc phải cưới cô. Tình cảm anh đã dành cho ai không phải cô. Anh đánh đập hành hạ cô và với người phụ nữ khác ân ái trước mặt vợ mình. Cô đau đớn, tủi nhục. M…

Tạ Nghiên nói hai ngày nay không cho Hoắc Duyên Niên ngủ cùng, Hoắc bá tổng lo lắng, vì sợ anh ngủ không ngon nên nửa đêm lấy chìa khóa dự phòng lẻn vào xem. Quản gia lặng lẽ nói với Tạ Nghiên.

Tạ Nghiên hai ngày nay không có việc gì làm, nhưng anh nghĩ đến một chuyện Hoắc Duyên Niên nói nguyên chủ mang con chó đến vào ngày đầu tiên chuyển tới, nói anh ấy không thể ngủ nếu không có người ngủ cùng.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy con chó huyền thoại đó, về nhà cũng không thấy, không có con chó hay búp bê thật nào cả, Tạ Nghiên bối rối không dám hỏi mẹ Tạ.

Mẹ Tạ nói nguyên chủ có một con thú bông husky dùng làm gối ngủ, thời điểm chuyển đến đã không mang theo, đã đưa nó cho Hàn Mạt Mạt.

Chiếc gối tội nghiệp của nguyên chủ, Hàn Mạt Mạt có lẽ đã dùng nó để trút giận.

Nghỉ hai ngày, Hoắc tổng cuối cùng cũng đi làm, một đống cuộc họp lấp đầy lịch trình của Hoắc Duyên Niên, buổi tối kết thúc cuộc họp video, Hoắc Duyên Niên mang hai chai rượu đỏ cho bố vợ..

Bố vợ ch thân gửi những quả cam cho mình, Hoắc Duyên Niên nên tự mình đưa rượu để thể hiện lòng thành.

Tạ Nghiên vẫn không thoải mái không muốn ra ngoài, Hoắc Duyên Niên tan làm tự mình lái xe qua nhà rồi tự mình lái trở về.

Mẹ Tạ làm món sườn xào chua ngọt cho Hoắc Duyên Niên mang về, Tạ Nghiên rất thích ăn, mỹ mãn ngồi vào bàn ăn thêm.

“Cha mẹ nói muốn tranh thủ mùa du lịch đang ế ra ngoài du lịch, hỏi em có muốn đi cùng không.” Hoắc Duyên Niên đưa cho Tạ Nghiên một bát canh, trước bắt đầu dùng bữa tối.

“Anh đi không?” Tạ Nghiên trong lòng từ chối.

“Thời gian có thể không rảnh.”

“Vậy thì không đi, em sẽ ở nhà với anh.” Tạ Nghiên kiếm cớ đẩy mấy món ăn yêu thích của Hoắc Duyên Niên cho anh.

Hôm nay nhìn thấy mẹ Tạ, mẹ Tạ đã nói với anh Tạ Nghiên rất thích ăn củ cải muối, nhiều khi không kiềm chế được tính háu ăn của mình, bị mặn uống rất nhiều nước.

Nhìn những món ăn chưa đụng tới và câu trả lời của Tạ Nghiên vừa rồi, Hoắc Duyên Niên cảm thấy mình nên tìm cơ hội nói chuyện vui vẻ với Tạ Nghiên.

Cơm nước xong Hoắc Duyên Niên thường cùng Tạ Nghiên xem TV rồi về phòng làm việc.

Kênh truyền hình giờ này tất cả đều là bản tin thời sự, Tạ Nghiên ngày thường đều ở cửa hàng hoa không thích ra ngoài, đã dưỡng thành thói quen xem tin tức và quan tâm đến các sự kiện quốc gia. Hoắc Duyên Niên với tư cách là tổng tài của Hoắc thị, cho nên yêu cầu cần chú ý đến tin tức, và cả hai người đều nghiên túc xem tin tức.

Điện thoại trên bàn rung lên, Tạ Nghiên cầm lên xem xét, dùng chân đá vào đùi Hoắc Duyên Niên.

“Giúp em lấy chuyển phát nhanh.” Tạ Nghiên bỉu môi xoay người hướng ra cổng.

Mặc dù trong nhà có quản gia và người hầu nhưng mỗi lần Tạ Nghiên đều yêu cầu Hoắc Duyên Niên rót nước cho mình, đây chính là tình nghĩa chồng chồng giữa hai người.

Tạ Nghiên bình thường thích mua một ít chậu hoa và đồ ăn vặt, đều không lớn, đôi khi chậu hoa mới là tiêu điểm, nhưng đối với Hoắc Duyên Niên mà nói ôm Tạ Nghiên đi lên cầu thang là dư sức. Mấy chậu hoa nhỏ không là gì cả.

Tưởng Tạ Nghiên lại mua chậu hoa, Hoắc Duyên Niên xắn tay áo đi ra ngoài ký tên. Thoạt nhìn như một chiếc hộp lớn, cùng kích thước với chiếc két sắt. Nghiên Nghiên nhà anh ta cố tình mua để ném anh ta, đúng không?

Rốt cuộc là lần đầu tiên mình làm quá tàn nhẫn, Hoắc Duyên Niên cũng muốn làm Nghiên Nghiên vui vẻ, sớm một chút giành lại quyền ngủ trong phòng.

Làm tốt chuẩn bị, Hoắc Duyên Niên hai tay cầm cái hộp, ổn định dưới đáy, một, hai di chuyển.

Tưởng là một tác phẩm điêu khắc từ đá nguyên chất kết quả phát hiện ra đầy thạch cao bên trong.

Hộp này nhẹ quá.

Anh trai chuyển phát nhanh chứng kiến ​​toàn bộ quá trình ngu xuẩn của Hoắc tổng, cầm biên lai giả bộ xem trời.

Người giàu bây giờ tìm niềm vui như vậy sao?

Hoắc mất mặt ho khan hai tiếng, ôm cái hộp nhanh chóng trốn về nhà. Hoắc bá tổng nói trời lạnh rồi, chuyển phát nhanh nên biến mất.2

Anh chàng chuyển phát nhanh đang làm việc, hôm sau mới biết mình được thăng chức, chuyển văn phòng nên không phải ra ngoài giao hàng nữa.

Nói đến hiện tại, Hoắc mất mặt mang theo cái hộp trở lại, quản gia nhìn thấy Hoắc tổng chỉ có một mình ôm cái hộp cao, liền vội vàng kêu người giúp đỡ.

“Không, rất nhẹ.” Hoắc Duyên Niên dễ dàng chuyển cái hộp cho Tạ Nghiên, tò mò hỏi: “Em mua gì vậy?”

“Hắc hắc, anh cũng xem một chút đi.” Tạ Nghiên giả vờ cười thật sâu và ra hiệu cho Hoắc Duyên Niên mở ra.

Thùng giấy được mở ra làm ba, bên trong là những con thú bông cao lớn được bọc trong túi nhựa.

Nhớ lại ngày đầu chung sống, Hoắc Duyên Niên có điềm báo không lành, Tạ Nghiên vì ôm chó đi ngủ mà làm rơi chiếc bình.

“Đừng lo lắng? Đưa chìa khóa dự phòng ra đây” Đánh phủ đầu trước, còn không đưa ra?

Hoắc bá tổng không ngờ cả đời này mình sẽ so tài với một con chó bông ngu ngốc, mà hắn là bên yếu hơn.

Nếu có cơ hội quay lại, anh sẽ chọn ném con chó ngu ngốc này vào thùng rác lớn bên ngoài.

Đêm khuya.

Hoắc tổng mất đi phúc lợi ngủ cùng Tạ ngọt ngào, không chịu ngủ, biến đau buồn thành động lực làm việc.

Hoắc Duyên Niên thực sự muốn ngủ cùng Tạ mềm mại ngọt ngào, thậm chí còn muốn ôm ấp hun hít, Hoắc Duyên Niên vừa mất zin phải ăn chay cảm thấy chua xót, không thể nhìn thấy vợ mà chỉ có thể nhìn thấy cánh cửa phòng từng thuộc về anh.

Mở cửa phòng làm việc, Hoắc Duyên Niên đi vào phòng ngủ, dưới chân giẫm lên thứ gì đó, nhìn xuống thấy một phong thư.

[Chìa khóa nhà kho mấy ngày trước bị mất, tôi đã nhờ thợ sửa khóa sửa lại, nhân tiện bổ sung thêm chìa khóa của từng phòng. Ngài yên tâm, không có cửa nào là không mở được. Quản gia để lại. ]

Lấy ra một chìa khóa từ trong phong bì tầm mắt Hoắc Duyên Niên nhìn sang màn hình máy tính đang sáng.

Tạm biệt nơi làm việc, vợ ơi anh tới đây!

Hoắc tâm cơ ngựa quen đường cũ mở cửa, mò vào trong phòng, định ném con chó

Trên giường, Tạ Nghiên Nghiên chỉ ngủ được một nửa, con chó ngốc nghếch cùng anh tranh sủng đang gối dưới đầu Tạ Nghiên, trong khi Tạ Nghiên đang ôm gối của anh ngủ ngon lành.

Trong giấc ngủ Tạ Nghiên thậm chí còn không biết có người bên cạnh mình, anh chỉ theo bản năng và nghiêng người vào nguồn nhiệt. Cảm giác thoải mái và quen thuộc, chiếc gối Tạ Nghiên đang ôm đã bị kéo ra, cánh tay trống rỗng, Tạ Nghiên tìm một vị trí thoải mái chui vào vòng tay của ai đó, cọ cọ rồi chìm vào giấc ngủ.

Ôm lấy Tạ ấm áp và mềm mại, cơn buồn ngủ của Hoắc Duyên Niên dâng lên, lúc nãy vẫn còn tràn đầy khí lực, hôn lên trán Tạ Nghiên, mấy giây sau liền ngủ thiếp đi, trước khi ngủ còn không quên đối thủ số một của mình — con chó bông ngu xuẩn.

Về vấn đề mỗi buổi sáng thức dậy trong vòng tay của Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên lần đầu khiếp sợ dần dần cũng mặc kệ. Hai ngày không ngủ cùng Tạ Nghiên cũng rất nhớ, đã chủ động hôn lên khuôn mặt đẹp trai của Niên Niên.

“Dậy đi dậy đi, ngủ nữa sẽ muộn.” Tạ Nghiên hôm nay sẽ tới studio, định đi ké xe của Hoắc Duyên Niên.

Rốt cuộc cũng được ngủ cùng vợ, Hoắc Duyên Niên chỉ muốn nằm nướng trên giường, giả bộ không nghe thấy, liền bị Tạ Nghiên đẩy ra khỏi giường. Chính là kiểu đẩy xe bằng hai tay và bị đẩy xuống.

“Nếu eo em tốt, em sẽ đá anh xuống giường.” Tạ Nghiên lẩm bẩm kéo Hoắc Duyên Niên đang giả bộ ngủ vào phòng rửa sạch.

Hoắc Duyên Niên không phải chịu trách nhiệm về việc lẻn lên giường, sưng mặt hỏi Tạ Nghiên liệu anh ta có thể ném con chó bông ngu ngốc trên đường đi làm hay không.

“Hoặc là ở lại cùng nhau hoặc là anh cút.” Tạ Nghiên mỉm cười.

Hoắc tổng hai ngày nay tâm trạng nóng nảy, làm nhân viên nơm nớp lo sợ, không nộp đủ việc nên hôm nay trúng đạn.

Hoắc thị đầy tiếng kêu than, dân chúng thống khổ.

Tạ Nghiên không biết về điều này, hôm nay anh quay lại studio chủ yếu vì có họa sĩ mới. Đầu to đã tìm được một họa sĩ lớn, anh chàng này đề nghị phòng làm việc và thiết bị vẽ tranh chuyên nghiệp.

Bởi vì người này quả thực rất nổi tiếng, ai cũng không muốn bỏ sót, cho nên muốn Tạ Nghiên cùng nhau đi qua bàn bạc.

Tạ Nghiên ở nhà kiểm tra qua hắn, đánh nhau với chủ cũ và bị chủ cũ chặn đường, nghe đầu to nói là có sự hiểu lầm. Họa sĩ này có tính tình tốt. Nếu hắn có thể giúp, tương lai studio sẽ sự phát triển tốt.

Thường xuyên có dưa ẩn giấu trong loại phiền phức này, Tạ Nghiên muốn ăn, nếu quen biết, sau này sẽ có thêm dưa ăn.

[Tạ ngọt ngào: Em đi ăn dưa! 】

【Hoắc tâm cô: Để dành chút bụng ăn trưa và đừng chạy cầu thang nữa. 】

【Tạ ngọt ngào: Em yêu cầu thang, cầu thang làm cho em hạnh phúc. 】

Trong lúc trả lời tin nhắn của Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên bước vào thang máy chụp ảnh trêu chọc Hoắc Duyên Niên.

“Cmn! Tên khốn, chúng ta chia tay rồi, tôi cảnh cáo anh đừng chọc phá tôi, nếu không tôi sẽ đăng video lên mạng!” Một thanh niên mặc đồ đen, đội mũ, đeo kính râm và đeo khẩu trang đang đứng ở cầu thang gọi điện.

Huh? Thực sự có dưa? Tạ Nghiên ngây ngốc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN