Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em


Chương 30


Editor: Sue

Beta: Xu

Anh nói rất nhỏ, Khương Ngâm đứng gần anh cũng chỉ miễn cưỡng nghe được nhưng lúc truyền vào tai lại có lực xuyên thấu cực mạnh, mang theo một chút trầm khàn, tràn ngập dụ hoặc vô cùng.

Khương Ngâm ngẩng lên, đưa cằm ngắm nhìn gương mặt đẹp trai ghẹo người kia của anh, cả người như bị sắc đẹp mê hoặc, si ngốc nhìn anh, hơn nửa ngày mới nhớ tới vấn đề của anh, chỉ chỉ nho trên tay anh, vô thức đáp: “Muốn ——”

Còn chưa kịp thốt ra hai chữ nho*, trái nho to tròn kia đã được anh đưa vào trong miệng, chặn lại lời nói đang mắc ở cổ họng, sau đó theo sự chuyển động cắn phá của hàm răng, vẩy ra nước nho, một lần nữa trở vào bụng.

*Nho: 葡萄

Doãn Toại nhìn chằm chằm môi đỏ của cô cong lên, khẽ động rồi lại vê thành một nhúm.

Phía cửa phòng khách đột nhiên truyền đến giọng nói của Nhan Tư Nhiêu: “Anh, anh hai họ đến rồi!”

Nói xong, cô nàng chạy đến hướng bên này: “Anh ấy mới từ bên An Cầm trở về, thăm ông ngoại bà ngoại, bây giờ đang ở phòng khách, bà ngoại bảo em tới gọi hai anh chị.”

Doãn Toại đem nho đặt lên bàn, cùng Khương Ngâm trở về phòng khách.

Lúc này, một người đàn ông mặc Âu phục và giày da đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, tuổi tác cũng tầm Doãn Toại.

Ngoại hình của người đàn ông anh tuấn, mày kiếm đen rậm, ngũ quan có chút giống Doãn Toại, lúc này, anh ta ngồi tuỳ ý, lưng ưỡn đến mức vô cùng thẳng, khí thế hiên ngang, quanh thân phát ra mấy phần ngạo nghễ.

Anh ta đang nói chuyện với Doãn lão gia, sau khi liếc mắt nhìn thấy Doãn Toại và Khương Ngâm từ hậu viện đi vào liền đứng lên, cười chào hỏi.

Doãn Toại giới thiệu với Khương Ngâm ở bên cạnh: “Đây là Doãn Mặc, là con trai của chú hai.”

Khương Ngâm lễ phép cười cười với anh ta, Doãn Mặc khẽ vuốt cằm, đáp lại.

Hai anh em bọn họ trò chuyện với Doãn lão gia, giữa chừng nói sang chuyện làm ăn cũng không phát hiện ra, Nhan Tư Nhiêu và Khương Ngâm không có hứng thú, cũng không tiếp lời, cùng nhau đi đến ghế xích đu trước cửa sổ sát đất ngồi xuống.

Khương Ngâm đung đưa ghế, tò mò hỏi Nhan Tư Nhiêu: “Tại sao em lại gọi Doãn Toại là anh trai, còn gọi Doãn Mặc là anh hai họ? Không phải đều là anh họ sao?”

“Khi còn bé, anh cả họ ở nhà em nên em đã quen gọi như vậy.” Nhan Tư Nhiêu bưng hoa quả từ trên bàn mà người giúp việc đưa tới lên, đưa cho Khương Ngâm: “Chị dâu muốn ăn không?”

Khương Ngâm cầm nĩa xiên một quả nho, nhìn sang bên kia: “Anh hai họ này của em nhìn qua có khí chất vô cùng chính trực, tư thế hiên ngang, cậu ấy từng đi lính?”

Nhan Tư Nhiêu ăn một miếng dưa lưới, gật đầu: “Trước kia là lính đặc chủng, sau này bị thương nhẹ liền giải ngũ, bây giờ đang lo việc kinh doanh của gia đình ở thành phố An Cầm, chị dâu biết tập đoàn Quân Hoa chứ?”

Khương Ngâm nhả hạt nho ra lòng bàn tay, đáp một tiếng: “Biết một chút, hình như là từ tập đoàn Doãn thị phân ra?”

“Đúng vậy, ban đầu là ông ngoại em một tay thành lập nên xí nghiệp Doãn thị, sau đó, cậu cả và cậu hai đều đã trưởng thành, bởi vì chuyện thừa kế này mà ông ngoại đã đau đầu một thời gian rất dài, lại thêm nội bộ tập đoàn chia phe chia phái rắc rối, khó gỡ, cân nhắc đến bình đẳng lợi ích của các bên, cuối cùng, đem Doãn thị từ một chia thành hai, là Quân Tứ và Quân Hoa, một bắc một nam, đều là xí nghiệp của Doãn thị. Bây giờ người cầm quyền tập đoàn Quân Hoa chính là anh hai họ em, nghe nói anh ấy ở trong vòng tròn đó rất lợi hại, đặc biệt có tên tuổi.

Nhan Tư Nhiêu nói xong, cảm thấy vẫn phải nên khen Doãn Toại trước mặt Khương Ngâm: “Thế nhưng anh trai em cũng rất lợi hại, mấy năm nay Quân Tứ phát triển một mực không tốt, bây giờ Truyền Thông Tinh Đồ của anh em lớn mạnh, lại tiếp nhận thêm Phi Chanh, về sau tình hình phát triển chắc chắn sẽ rất mạnh mẽ.”

Nói về Doãn Toại, Khương Ngâm nhìn bên kia rồi chậm rãi nói, người đàn ông toàn thân trên dưới đều lộ ra vẻ cấm dục, cô liếm môi một cái, thử hỏi: “Quan hệ của em và anh em tốt như vậy, có phải chuyện gì của anh ấy em cũng biết?”

Nhan Tư Nhiêu nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Quan hệ của em và anh em cũng không tính là đặc biệt tốt, thật ra em còn rất sợ anh ấy, nào dám nghe ngóng chuyện của anh ấy.”

Nói xong, cô nàng ý thức được Khương Ngâm hẳn là muốn hỏi mình chút gì, cô nàng cảm thấy mình hẳn nên biểu hiện tốt một chút trước mặt nữ thần, thế là thay đổi lời nói: “Chẳng qua, nếu so với người khác mà nói, không chừng em sẽ biết nhiều hơn một chút.”

Khương Ngâm suy tư một lát, hỏi: “Anh em lúc đi học từng yêu đương sao?”

“Không có. Không chỉ lúc đi học mà cho đến tận bây giờ, em cũng không nhìn thấy cô gái nào được lại gần anh ấy.” Nhan Tư Nhiêu chỉ chỉ Khương Ngâm: “Ngoài chị dâu.”

Khương Ngâm suy nghĩ lời Nhan Tư Nhiêu nói, yên lặng lẩm bẩm: “Vậy xem ra thật sự không nên trêu chọc.”

“Đương nhiên không nên trêu chọc, mặc dù anh em không có yêu đương nhưng vẫn luôn không thiếu con gái theo đuổi, tuy nhiên vẫn không có thái độ tốt với người nào.”

“Vậy em cảm thấy,” Khương Ngâm lại nhìn về phía Doãn Toại ở bên kia một cái, hỏi: “Anh ấy thích kiểu con gái như thế nào?”

Câu hỏi này liền khiến Nhan Tư Nhiêu sửng sốt hai giây, cô nàng dò xét trên người Khương Ngâm một lát: “Hai người đều đã kết hôn, không phải liền thích kiểu người như chị sao?”

“…”

Đáng tiếc, cuộc hôn nhân này xen lẫn một chút giả dối.

Khương Ngâm không thể nhiều lời với Nhan Tư Nhiêu,  sợ rằng nếu không cẩn thận sẽ bị lộ tẩy, cười cười với cô nàng: “Chị cảm thấy không chắc lắm nên mới hỏi em.”

Nhan Tư Nhiêu quả thực không thể tưởng tượng nổi: “Như vậy còn có gì không chắc lắm? Trước khi em chưa gặp được chị, trong lòng em thật sự vô cùng tò mò, suy nghĩ về việc đến cùng anh trai em sẽ kết hôn với người con gái như thế nào, bây giờ nhìn thấy chị, em cảm thấy chị và anh trai em kết hôn, không có chút hiếm lạ nào. Chị dâu, chị ưu tú như vậy, phải có lòng tin với chính mình!”

Nhìn qua Nhan Tư Nhiêu lúc này đang mang bộ lọc fan hâm mộ cuồng nhiệt mà nhìn chính mình, Khương Ngâm mỉm cười lễ phép nhưng không mất đi sự ưu nhã.

Cô vốn còn muốn nói bóng nói gió để tìm hiểu một chút về tình huống của Doãn Toại từ Nhan Tư Nhiêu, rồi trở về vụng trộm làm bảng kế hoạch, bây giờ xem ra, Nhan Tư Nhiêu đối với người anh họ là Doãn Toại này cũng không hiểu rõ.

Châm chước một hồi, cô lại thử hỏi câu khác: “Anh em có thích đồ vật gì không?”

Mắt sắc của Nhan Tư Nhiêu hơi sáng lên, cười nhìn về phía Khương Ngâm: “Em biết rồi, ngày 13 tháng 9 là sinh nhật 27 tuổi của anh em, chị muốn bí mật chuẩn bị bất ngờ cho anh ấy đúng không?”

Lời này cũng làm cho Khương Ngâm hơi ngoài ý muốn, chớp mắt một cái, thì ra sinh nhật anh sắp đến sao.

Nói đến đây, từ trước tới nay, sinh nhật của Doãn Toại là ngày nào cô cũng không biết, đã muốn công lược người ta, còn thật không tận chức tận trách.

“Đúng nha.” Khương Ngâm cười cười: “Chị cũng không biết tặng anh ấy cái gì mới tốt, em có ý tưởng gì tốt không?”

Nhan Tư Nhiêu sờ cằm, tỉ mỉ nhớ lại, bỗng dưng nhớ tới một chuyện, cô nàng kích động nói: “Đúng là có một thứ!”

Khương Ngâm lập tức xích lại gần, liền nghe Nhan Tư Nhiêu nói: “Khi còn bé, anh em nhặt được một chú chó đi lang thang, đặt tên nó là ‘Ảnh tử’, một hôm, chú chó kia vụng trộm đi ra ngoài, chưa từng trở về lần nào, lúc ấy, anh em tự giam mình ở trong phòng, không ăn không uống vài ngày, sau đó liền không còn nuôi chó nữa.”

“Con chó kia có hình dáng thế nào?”

“Chỉ là chó điền viên*, màu trắng, trên trán có một nhúm lông nhỏ màu đen, đặc biệt thông minh, em nhớ  trước kia có chụp ảnh nó, lúc trở về, em sẽ tìm giúp chị…”

*Chó điền viên: Là chó săn Trung Quốc, xuất hiện từ lâu ở Trung Quốc và Đông Nam Á, chúng thường được nuôi ở vùng nông thôn với mục đích trông nhà, bảo vệ tài sản của gia chủ.

Lúc Doãn lão phu nhân muốn thu xếp để ăn cơm trưa, Doãn Mặc đứng dậy nói muốn đi.

Lão phu nhân không quá vui lòng, mở miệng ngăn cản: “Thật vất vả mới trở về một chuyến, sao lại không ăn cơm? Đúng lúc anh cháu cũng ở nơi này, ngồi xuống ăn một bữa cơm với nhau rồi cháu đi cũng được.”

“Bà nội, hôm nay không được đâu ạ.” Doãn Mặc cười với lão phu nhân: “Trong nhà còn có một đứa trẻ, nói sau khi xong việc phải ăn cơm cùng con bé, hôm nào cháu sẽ trở lại ạ.”

Doãn Toại nhíu mày: “Em có một đứa trẻ lúc nào vậy?”

“Là cháu gái của một người bạn, đang đi học ở Trường Hoàn, tạm thời ở nơi đó của em, hôm nay thứ bảy, đúng lúc con bé tan học.”

Anh ta khăng khăng muốn đi, Doãn lão phu nhân cũng không giữ nữa, đưa tiễn Doãn Mặc, rồi mới thu xếp để cả nhà ăn cơm.

Đầu bếp làm rất phong phú, bày đồ ăn đầy cả bàn.

Khương Ngâm ngồi bên cạnh Doãn Toại, một bên khác là Nhan Tư Nhiêu.

Người Doãn gia không có thói quen ăn không nói, ngủ không nói, lão phu nhân nhiệt tình kêu Khương Ngâm ăn nhiều vào, Khương Ngâm cười đáp lại, rồi nói với lão phu nhân: “Bà nội, hôm nay thời tiết rất tốt, buổi chiều, cháu sẽ chụp một tấm ảnh cho bà và ông nội.”

Doãn lão phu nhân nghe xong liền vui vẻ: “Nha, cái này phải chuẩn bị kỹ, thời đó, bà và ông nội cháu không có chụp ảnh cưới, lúc ấy ông cháu vừa lập nghiệp, một nghèo hai trắng tay, cũng không có kỷ niệm gì, sau đó mãi cho đến khi có ba của Tuế Tuế, hai chúng ta mới chụp ảnh cưới bổ sung. Bây giờ nghĩ lại, đều đã là chuyện của mấy chục năm trước, những năm này cũng không có chụp ảnh chung với nhau một cách nghiêm túc.”

Vừa nói vừa đụng đụng cùi chỏ Doãn lão gia: “Không nghĩ tới lại có được một nhiếp ảnh gia làm cháu dâu, tôi còn có thể thơm lây. Vừa rồi Nhiêu Nhiêu cho tôi xem tác phẩm Ngâm Ngâm chụp, vô cùng đẹp mắt, hôm nay, hai chúng ta chụp nhiều một chút.”

Doãn lão gia cười thanh: “Được, bà muốn chụp bao nhiêu cũng được. Trong phòng có nhiều lễ phục bà cũng chưa mặc qua, để Ngâm Ngâm chụp cho bà một bộ, rồi ghép thành album ảnh cưới có cả ảnh chụp riêng cô dâu.”

Nhan Tư Nhiêu cuống quít giơ tay: “Cháu cũng muốn học chụp ảnh với chị dâu, đến lúc đó sẽ giúp ông bà một tay!”

Vị trí khu biệt thự nhà cũ của Doãn gia có chút lâu đời, những vết tích thời đại loang lổ được tạo nên từ sự lắng đọng của năm tháng, mộc mạc, hào phóng, đặc biệt có ý nghĩa.

Khương Ngâm chọn lựa lễ phục cho ông cụ và bà cụ, thiết kế tạo hình và trang điểm đều tự mình làm, Nhan Tư Nhiêu ân cần bận trước bận sau.

Mấy người vô cùng náo nhiệt, bận rộn đến trưa, sợ hai vị lớn tuổi chịu không được giày vò, Khương Ngâm không dám tiếp tục quay chụp quá lâu.

Đang lúc hoàng hôn, một mảng mây đen lớn bao phủ trên bầu trời, sắc trời lập tức trở nên ảm đạm, đen kịt, mang theo vài phần đè nén ngột ngạt, tiếng sấm cuồn cuộn theo sau tia chớp thê lương, mắt thấy lúc nào cũng có khả năng sẽ mưa to.

Ảnh cũng đã chụp vừa đủ, Khương Ngâm bận bịu chào hỏi hai vị lớn tuổi rồi trở về phòng.

Mấy người vừa tới dưới mái hiên, phía sau liền xôn xao tiếng mưa rồi rơi xuống, dùng sức nện trên sân gạch trong viện, bọt nước bắn lên.

Doãn lão phu nhân quay đầu nhìn xem, cảm khái không thôi: “Mưa mùa hè nói mưa liền mưa, không thương lượng gì với ai, may mắn chúng ta chạy kịp thời, nếu không cả người đều bị ướt hết.”

Từ lúc mưa bắt đầu rơi xuống thì không có chút dấu hiệu nào muốn ngừng, thậm chí mưa ngày càng lớn hơn, dự báo thời tiết nói rằng do mưa vừa chuyển thành mưa to.

Bất giác đã đến tám giờ tối, lúc đầu, Doãn Toại và Khương Ngâm dự định chụp ảnh xong sẽ về nhà, nhưng nhìn trời mưa bên ngoài liền quyết định đợi một lúc, chờ mưa nhỏ lại một chút rồi mới đi.

Ngồi trên ghê sô pha trong phòng khách, sợ Khương Ngâm nhàm chán, Doãn Toại tiện tay mở ti vi, đưa điều khiển từ xa cho cô: “Muốn xem cái gì, tự chọn?”

Khương Ngâm nhìn điều khiển từ xa anh đưa tới, không nhận.

Cô tản mạn, khẽ nghiêng người vào chỗ tựa lưng, khoanh tay nhìn Doãn Toại: “Tôi xem TV làm gì nha, TV có thể đẹp hơn ông xã của tôi sao?”

“…”

Doãn Toại cũng không biết cô sẽ thích cái gì, tùy tiện chọn một chương trình giải trí ăn khách: “Xem cái này?”

Khương Ngâm: “Chỉ cần là ông xã chọn, tôi đều cảm thấy hay.”

Doãn Toại đang muốn bỏ điều khiển từ xa xuống, nhìn thấy trong màn hình, ống kính vừa chuyển liền xuất hiện gương mặt của Thẩm Giáng, anh hơi nhíu mày, quả quyết đổi kênh: “Vậy em xem về khoa học đi, ông xã em chọn, rất hay.”

“…”

Khương Ngâm nhìn nội dung có chút nhàm chán trên TV, không gợi lên được nửa phần hào hứng.

Khương Ngâm chủ động nghiêng về phía Doãn Toại đnag ngồi bên kia, dựa gần anh: “Ông xã, lúc ông bà nội xem TV, anh phải thể hiện sự cưng chiều đối với tôi một chút.”

Doãn Toại: “?”

Nghênh đón đối gương mặt hoang mang của đối phương, Khương Ngâm cũng không thương lượng với anh, không nói lời nào liền ôm cánh tay của anh, mặt dày mày dạn, tựa vào vai anh, chiếm tiện nghi, ngoài miệng còn nghiêm túc nói: “Ví dụ như thế này, ông bà nội nhìn thấy chúng ta anh anh em em như này, dính như dính cháo mới tương đối giống một cặp vợ chồng vừa kết hôn.”

“…”

Khương Ngâm vừa tìm vị trí thoải mái, vừa bất chấp mặt mũi mà hưởng thụ loại thân mật phảng phất như trộm được này, sau đó liền nghe thấy cửa thang máy “Đinh” một tiếng mở ra.

Show ân ái trước mặt ông bà nội chỉ là lấy cớ, bây giờ thực sự có người tới, Khương Ngâm ngược lại chột dạ, cấp tốc buông cánh tay anh ra, ngồi thẳng, mất tự nhiên lấy tay vuốt tóc qua bên tai.

Thấy là Doãn lão phu nhân đi tới, cô cười ngọt ngào, xem như vừa rồi không có gì xảy ra: “Bà nội.”

Lão phu nhân trùng hợp thấy được một màn vừa rồi, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Không nghĩ tới quan hệ của đôi vợ chồng nhỏ này còn rất tốt, cứ theo tình hình này, xem ra bà có hy vọng ôm chắt trai rồi.

Lão phu nhân nghĩ đi nghĩ lại một chút, cũng chưa chắc chắn.

Người trẻ tuổi bây giờ a đều không muốn có con sớm, không chừng bình thường ở nhà đều sẽ chuẩn bị chút biện pháp an toàn gì đó.

Nếu quả thật là như thế thì không biết lúc nào mới có thể cho chắt trai của bà ra đời.

Lão phu nhân đang phát sầu, đôi mắt chợt sáng lên, có chủ ý.

Dù đôi vợ chồng nhỏ có chuẩn bị biện pháp thì đó cũng là trong nhà mình. Nếu như bà giữ bọn họ ở chỗ này một đêm, khiến bọn họ trở tay không kịp, cả hai chắc hẳn đều không có chuẩn bị biện pháp tránh thai, vậy thì sau tối nay, khả năng có chắt trai có thể sẽ lớn hơn một chút?

Nghĩ thế, lão phu nhân xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn trời mưa bên ngoài, mười phần chu đáo nói với Doãn Toại: “Trời mưa thế này đoán chừng rất khó mà tạnh, trời cũng tối rồi, buổi tối cháu và Ngâm Ngâm lái xe về không quá an toàn, theo bà thì các cháu đừng đi nữa,  bà sẽ cho người sắp xếp một căn phòng, hai vợ chồng các cháu ở tạm chỗ này một chút, ngày mai rỗi hẵng đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN