Tôi đã cầu hôn với Giang Kiệt.
Lúc này, anh đấy đang ngậm điếu thuốc trong miệng: “Cô coi trọng tôi ở điểm nào?”
Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng thốt ra được một câu: “Chắc là bởi vì anh rất đẹp trai.”
“À.”
Tiếng cười giễu cợt làm tôi đỏ bừng mặt, nhưng vẫn mạnh dạn hỏi: “Vậy là anh đồng ý rồi?”
Giang Kiệt không nói gì.
Nhìn thẳng vào tôi.
Có vẻ đã nhìn ra tôi có tính toán.
Tôi nhìn vào anh ấy, hi vọng anh ấy có thể nhìn ra sự chân thành của tôi.
Một lúc lâu sau, anh mới mỉm cười.
Cà lơ cà phất nói: “Nàng dâu tự đưa đến của, dại gì không đáp ứng?”
Thế là chúng tôi kết hôn.
Vào ngày thứ hai khi tôi sống lại.
Cất quyển sổ màu đỏ vào túi, tôi vẫn có cảm giác không chân thật.
Ở kiếp trước, tôi đã từng gặp Giang Kiệt.
Đó là năm thứ bảy tôi bị Hứa Triệt nh ốt
Tôi trốn khỏi biệt thự, không một xu dính túi.
Trên đường, tôi gặp Giang Kiệt.
Khi đó, anh ấy đã là một doanh nhân nổi tiếng.
Quần áo chỉnh tề, và có thái độ người muốn sống chớ tới gần.
Tôi cầu xin anh ấy giúp tôi.
Giang Kiệt giúp tôi sắp xếp một chỗ ở và một chiếc vé máy bay để rời đi.
Chỉ là về sau, tôi vẫn bị Hứa Triệt bắ t lại.
Không muốn nhớ lại đoạn quá khứ đó nữa, tôi giương mắt hỏi Giang Kiệt: “Chúng ta đi đâu nữa?”
“Đưa cô về nhà.”
Tôi sững sờ: “Chúng ta… không phải đã kết hôn rồi sao?”
“Cho nên?”
“Anh không có ý định đưa em về nhà sao?”