Hội chị em tôi đi về phía bọn họ còn tôi bước theo sau.
Ánh trăng sáng Tần Ánh cực kì phấn khích khi thấy chị em tôi đến, còn tiến lên chào hỏi thắm thiết.
Triệu Ngạn Ninh khoác tay Tần Ánh đứng bên cạnh mỉm cười, nom như một quý ông đích thực.
Bạn thân Gia Gia của tôi đột nhiên quay sang Triệu Ngạn Ninh, hỏi Tần Ánh một cách thân mật: “A Ánh, trai đẹp này là ai đây?”
Tần Ánh chưa kịp trả lời thì bạn tôi đã che miệng cười trộm: “Trai đẹp giống hệt thằng đểu cáng vừa mới đá Nguyệt Nguyệt của tớ đấy!”
Những đứa trẻ lớn lên trong gia đình giàu thường sẽ có EQ cao, Tần Ánh đang định giới thiệu bỗng im bặt, khóe môi vẫn cong lên một nụ cười gượng gạo.
Triệu Ngạn Ninh rất hiếm có được cơ hội như thế này, thấy hầu hết ánh mắt của mọi người tập trung hết về đây nên anh ta không khỏi muốn thể hiện bản thân.
Anh ta tiếp lời, nói với cái điệu hài hước: “Đấy là lỗi của tôi, hi vọng sự có mặt của tôi không làm cho cô Nguyệt Nguyệt phải buồn.”
Nói xong còn mỉm cười hòa nhã nữa chứ.
Nếu không biết sự thật thì anh ta quả là một quý ông lịch lãm rồi đấy.
Gia Gia cười khẩy, đáp lời anh: “Ôi, tên khôn đó hẹn hò với Nguyệt Nguyệt của tôi chưa đến nửa tháng thì đã cong đuôi chạy theo ánh trăng sáng vừa mới về nước, bỏ rơi Nguyệt Nguyệt của tôi luôn mà. Ôi, A Ánh ơi, cậu nói xem nó có hèn không cơ chứ!”
Nụ cười trên mặt Triệu Ngạn Ninh sượng cứng lại, nét mặt anh ta tái nhợt hẳn đi, đôi mắt ánh lên vẻ bất ngờ.
Tần Ánh không cười được nữa, cô ấy buông tay Triệu Ngạn Ninh ngay tức khắc.
Bạn bè xem kịch xong rồi thì kéo tôi vào, để tôi đối mặt với hai người bọn họ.
Tôi ngẩng cao đầu và mỉm cười, đưa tay ra chào Tần Ánh: “Chào cô Tần, tôi là Giang Kiến Nguyệt.”
Tần Ánh đờ đẫn bắt tay tôi: “Cô chủ của tập đoàn Giang thị sao? Tôi ngưỡng mộ cô từ rất lâu rồi!”
Tôi khẽ nắm chặt tay cô ấy rồi buông ra.
Tôi nhìn lướt qua hai người họ, lúc thấy Tần Ánh nhìn Triệu Ngạn Ninh với ánh mắt không mấy thiện cảm thì tôi mới thoát khỏi cảm xúc bức bách khi bị bỏ rơi.
Hồi trước Triệu Ngạn Ninh chê tôi ăn mặc bình dân, đá tôi đi chỉ vì gia thế của Tần Ánh.
Tôi không biết anh đã nói gì nhưng lại dẫn Tần Ánh đến dằn mặt tôi.
Bây giờ tôi khoe ra gia thế nằm ngoài tầm với của Triệu Ngạn Ninh, e rằng anh ta đang hối xanh ruột vì cái tính thấy người sang bắt quàng làm họ của mình.
Còn về phần Tần Ánh, có lẽ cô ấy sẽ phủi sạch quan hệ với Triệu Ngạn Ninh sớm thôi.
Với sự lan truyền của hội chị em Gia Gia, loại cặn bã Triệu Ngạn Ninh đừng có mơ đến chuyện đổi đời bằng cách bám váy các chị đẹp được nữa.
Xem ra, tương lai sau này của anh ta sẽ khó khăn lắm đây.
Hừ, trai tệ xứng đáng bị như vậy.
18.
Sau khi hội Gia Gia diễn xong tiết mục hành hạ trai đểu với tôi xong thì chạy đi mỗi người một nơi, còn mình tôi đứng trong góc nhấp từng ngụm rượu vang ngon ngọt.
Chẳng hiểu Tô Dạ Kỳ ở đâu ra đưa cho tôi miếng bánh ngọt.
– Đừng uống mỗi rượu không, ăn lót dạ đi không lát nữa say đấy.
Tôi bỉ bôi chỉ vào chiếc váy bó sát eo: “Ăn bánh sẽ bị căng bụng.”
Tô Dạ Kỳ cúi đầu cười khẽ, sau đó cởi áo vest ra rồi khoác lên vai tôi.
Áo rất dài, che được cả hông tôi.
Anh cúi xuống chỉnh lại cổ áo cho tôi rồi mỉm cười hài lòng.
– Che hết rồi, người khác không thấy được đâu.
Tôi ngước lên nhìn đôi mắt sáng ngời của anh, nhìn thẳng vào mắt anh khi anh đang đứng thẳng người.
Hồi trước thấy anh cười tôi sẽ nghĩ anh đang giễu cợt mình. Vậy nhưng sau khi biết anh thích mình, tiếng cười khe khẽ của anh lại khiến tôi thấy ngưa ngứa trong tim.
Mãi sau, anh ta mới nhìn đi chỗ khác với đôi tai đỏ bừng, đoạn nói lắp ba lắp bắp:
– Em, sao em lại nhìn anh?
Tôi mím môi cười ngọt ngào, nói: “Tô Dạ Kỳ, cảm ơn anh đã đưa cho em đoạn ghi âm để em nhìn rõ được bộ mặt thật của Triệu Ngạn Ninh. Cảm ơn anh vì đã tổ chức bữa tiệc này cho em được xả cơn tức.”
Tô Dạ Kỳ quay đi, ngượng ngùng nói: “Em biết vậy rồi mà còn uống say khướt như thế, làm anh lo sốt vó lâu ơi là lâu.”
Tôi ngượng chín mặt khi nhớ lại cảnh tượng xấu hổ đêm đó: “Em bực mình vì bị mất mặt trước mặt anh thôi.”
Nói xong tôi chạy đi nói chuyện đùa giỡn với hội chị em của mình.
Hầy, tôi nghĩ mình sẽ không thể kiểm soát được con tim nếu cứ ở bên cạnh Tô Dạ Kỳ thêm nữa.
Lúc rời đi, hình như tôi nghe thấy tiếng Tô Dạ Kỳ cười ngây ngốc ở đằng sau.
Chậc, giá mất sạch không còn cọng nào.
19.
Sau bữa tiệc ấy, tôi đã ngầm chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Kể từ đó, Tô Dạ Kỳ luôn đến đón tôi tan làm và dẫn tôi đi ăn. Thậm chí chúng tôi còn đi chơi với nhau, mặc dù anh ăn nói vẫn bỗ bã như vậy. Ví dụ như khi ăn kẹo bông, anh sẽ cười tôi bị lem hết lớp trang điểm; sau khi ra khỏi nhà ma thì mỉa tôi hét lên như tiếng gà gáy; lúc chơi tàu lượn siêu tốc thì chê tôi chơi không ra gì mà vẫn cứ thích chơi.
Vậy nhưng anh lại cẩn thận lau đi vết kẹo dính trên mặt tôi, ôm tôi vào lòng lúc bị nhân viên trong nhà ma hù dọa, nắm chặt tay tôi khi chơi tàu lượn siêu tốc. Thế nên tôi quyết định sẽ tha thứ cho cái tính chó của anh.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng chốc đã đến tháng mười một.
Tôi đang cực kì rối bời về bí mật trong tương lai.
Trong tương lai, tôi sẽ mang thai Giang Tinh Tinh trong năm nay, nhưng bây giờ tôi với Tô Dạ Kỳ còn đang dừng ở bước nắm tay nhau hết đỗi trong sáng, có Giang Tinh Tinh ở đâu mới được chứ.
Chúng tôi đã đính hôn rồi, đám cưới sẽ diễn ra vào tháng sáu năm sau.
Nếu năm nay tôi không bầu Giang Tinh Tinh, vậy bé con sau này còn là Giang Tinh Tinh nữa không?
Nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi được kề cận với Giang Tinh Tinh, tôi thấy nhóc con đáng yêu vô cùng tận.
Vậy sao mình không ngủ với Tô Dạ Kỳ nhỉ?
20.
Tôi lén nhờ thím giúp việc nấu canh thuốc bổ cho tôi, sau đó ngày nào cũng mang đến cho Tô Dạ Kỳ uống.
Ai dè uống được nửa tháng rồi mà Tô Dạ Kỳ vẫn thờ ơ, không chịu tiến thêm bước nữa ngoài nắm tay.
Lúc đó đã gần giữa tháng mười một nên tôi đành nghiến răng học hỏi kinh nghiệm từ bạn thân Gia Gia.
Sau khi chế nhạo bọn tôi là những đứa ngốc trong tình yêu, Gia Gia đưa cho tôi xem một số đơn hàng và nói rằng đã đặt hết mọi thứ cho tôi rồi, đêm nay tôi chỉ cần rủ Tô Dạ Kỳ đến nhà mình là được.
Tối hôm đó tôi nhận được một kiện hàng hỏa tốc, vừa nhận đã mở ra ngay.
Gia Gia đảm bảo rằng những thứ con bé gửi cho tôi tối nay sẽ giúp tôi có được thứ mình muốn.
Khi vừa khui hàng, tôi cầm lấy chiếc váy ngủ ren sexy hình con bướm mà mặt đỏ bừng lên.
Gia Gia gọi điện đến, cười cực kì thô bỉ.
– Hê hê, Nguyệt Nguyệt phải mặc cái váy này đó nhé. Nếu không thành công thì tức là Tô Dạ Kỳ hỏng rồi. Ngoan, nếu người ta hỏng thì mình tranh thủ đổi người khác.
Nói xong nó cúp máy ngay lập tức.
Giờ đến lượt Tô Dạ Kỳ gọi tới.
– Nguyệt Nguyệt, anh mua hoành thánh ở quán em thích rồi đây. Mười phút sau anh đến nhé.
Mười phút sau, Tô Dạ Kỳ sửng sốt khi vừa vào nhà đã được tôi ôm vào lòng.
Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt điển trai của anh đã đỏ ửng lên, hai tay thõng xuống không biết đặt vào đâu.
Tôi đỏ mặt kéo tay anh ôm lấy eo mình rồi dẫn anh vào căn phòng ngủ ngập tràn hoa hồng.
Tắt đèn, dưới ánh trăng, bóng người đong đưa đến khi trời tỏ.
21.
Giữa tháng mười hai, tôi cầm cây que thử hai vạch và thở nhẹ một hơi.
Ổn rồi, Tiểu Tinh Tinh của mẹ.
Tôi gọi cho ông nội, mẹ và mọi người xung quanh để báo tin vui nhưng lại quên nói cho Tô Dạ Kỳ.
Buổi tối, tôi đang sung sướng phè phỡn ở nhà họ Giang hưởng thụ sự chiều chuộng của cô Chu thì nhận được cuộc gọi của Tô Dạ Kỳ.
Tô Dạ Kỳ nói buồn thiu: “Nguyệt Nguyệt, em đang tăng ca hả? Anh về nhà không thấy em.”
Mấy hôm nay, tôi ở lại căn hộ của công ty để dễ dàng thân mật với Tô Dạ Kỳ.
Tôi ăn tổ yến, đắc chí đáp lời anh: “Em ở nhà em á!”
Tô Dạ Kỳ bày tỏ nỗi u uất: “Hả? Nguyệt Nguyệt, sao em lại về nhà?”
Cô Chu ở bên cạnh giành lấy điện thoại của tôi: “Thằng nhóc này, Nguyệt Nguyệt mang thai mà không chịu về nhà còn định đi đâu nữa? Ở cái nhà bé tí đấy con có chăm lo tử tế được không?”
Tô Dạ Kỳ đờ đẫn, lát sau như sực ra điều gì đó, anh hưng phấn hỏi: “Ớ! Mang thai? Ai cơ, Nguyệt Nguyệt ạ?”
Bác Tô và cô Chu có vẻ bực bội nên đã mắng Tô Dạ Kỳ hết lời.
Tôi bật cười ha hả khi thấy anh bị mắng thậm tệ như vậy.
Thoáng chốc, dường như tôi đã nhớ ra rằng mình còn chưa nói cho anh biết chuyện mình mang thai.
Hi hi, xin lỗi anh nha!
22.
Năm năm sau, Giang Tinh Tinh tròn bốn tuổi, trông giống hệt bạn nhỏ mà tôi đã gặp khi xuyên không, đáng yêu lanh lợi lại như cục bông.
Tô Dạ Kỳ cũng càng ngày càng giống cái người hiền dịu ân cần quan tâm tôi mà tôi đã được nhìn thấy.
Một ngày nọ, tôi vô tình lục ra một quyển nhật kí cũ khi đang tìm lại cuốn sổ cũ trong phòng làm việc.
Đó là cuốn nhật kí Tô Dạ Kì viết ngắt quãng trong suốt mười năm qua, trải dài từ hồi cấp ba đến giờ.
*
Ngày 21 tháng 4 năm 2013.
Ngày mai chắc chắn phải tỏ tình với Nguyệt Nguyệt, cố gắng lên nào!!!!
Ngày 22 tháng 4 năm 2013.
Huhuhuhu Nguyệt Nguyệt nói cô ấy thích hot boy lớp bên cạnh, bảo mình đi kết bạn với người ta để tiện thể sau này giới thiệu hai người với nhau.
Mình khó chịu lắm, nhưng mình không từ chối được Nguyệt Nguyệt QAQ.
Ngày 28 tháng 4 năm 2013.
Chà, hot boy là gay.
Ha ha, Nguyệt Nguyệt vẫn là của mình.
Ngày 4 tháng 5 năm 2013.
Nguyệt Nguyệt giận rồi, bảo mình bẻ cong hot boy!
Trời đất chứng giám, mình chỉ thích Nguyệt Nguyệt thôi.
Mình muốn được giải thích nhưng không nói ra thành lời, đáng độc thân lắm tôi ơi!
Ngày 1 tháng 7 năm 2018.
Mình dính phải tin đồn hẹn hò với một bạn nữ, nó còn lan đến tai Nguyệt Nguyệt nhưng mình đã phân trần với Nguyệt Nguyệt luôn rồi.
Hi hi, mình thông minh quá mà!
Ngày 20 tháng 7 năm 2018.
Áaaa! Nguyệt Nguyệt có bạn trai, tại sao vậy? Có chuyện gì xảy ra thế?
Ngày 25 tháng 7 năm 2018.
Mình rất khó chịu và cũng rất buồn, phải nghĩ cách giành Nguyệt Nguyệt lại thôi.
Ngày 1 tháng 8 năm 2018.
Nguyệt Nguyệt bị thằng khốn đó đá rồi, bạn của nó ghi âm lại lời nó nói khinh thường Nguyệt Nguyệt rồi gửi cho mình.
Nguyệt Nguyệt còn đau khổ vì cái thằng mất dạy này nữa chứ. Không được rồi, mình phải cho cô ấy nghe ghi âm thôi.
Ngày 3 tháng 8 năm 2018.
Nguyệt Nguyệt đến bar uống rượu hết ly này đến ly khác, mình không thể nhìn được nữa nên đã dẫn cô ấy về nhà.
Nguyệt Nguyệt say rượu đáng yêu quá đi mất, mình muốn hôn cô ấy…
Nguyệt Nguyệt ngọt thật đó, nhưng may mà Nguyệt Nguyệt không làm gì nữa, nếu không mình sẽ không thể kìm nén được.
Ngày 4 tháng 8 năm 2018.
Hai bên gia đình kết thông gia, đã vậy Nguyệt Nguyệt còn không hề phản đối!!!
Mình muốn được ôm người đẹp về nhà!
Ngày 2 tháng 9 năm 2018.
Mình quyết định tỏ tình với Nguyệt Nguyệt nhưng hình như Nguyệt Nguyệt biết tình cảm của mình rồi, cô ấy cứ trêu mình mãi.
He he, cô ấy đỏ mặt mà mình cũng đỏ mặt, cô ấy cũng thích mình đúng không!
Ngày 16 tháng 11 năm 2018.
Nguyệt Nguyệt đêm nay đẹp quá, mình rất thích con bướm đó!
Nhưng mình làm rách con bướm rồi, ừ, phải mua lại mười bộ nữa!
*
Đọc đến đây tôi đỏ bừng cả mặt, thảo nào đợt sau anh lại lôi ra lắm váy con bướm như vậy.
Tôi thấy cụm từ “váy ngủ hình con bướm” xuất hiện ở bên dưới với tần suất cực nhiều nên đã skip đến ngày gần nhất.
*
Ngày 4 tháng 5 năm 2023.
Mình nằm mơ thấy Nguyệt Nguyệt của năm năm trước xuyên không đến hiện tại.
Cô ấy chất vấn việc bọn mình là kẻ thù không đội trời chung nhưng lại kết hôn và sinh ra Giang Tinh Tinh.
Hì hì, bọn mình không phải kẻ thù không đội trời chung đâu, bọn mình là đôi thanh mai trúc mã được duyên trời tác hợp cho đấy.
Ngày 6 tháng 5 năm 2023.
Mình lại nằm mơ, hôm nay mình trở về năm năm trước.
Nguyệt Nguyệt hỏi mình, rốt cuộc lí do gì đã khiến mình và cô ấy sinh Giang Tinh Tinh.
Khà khà, mình bảo đó là vì tình yêu!
Huhuhu, nhưng Nguyệt Nguyệt năm năm trước không tin mình gì cả, buồn quá trời!
Nhưng mình thích Nguyệt Nguyệt từ bé đến giờ mà, cô ấy lại chẳng chịu tin!!!!!
…
Còn rất nhiều rất nhiều nữa, tôi không khỏi cong cong khóe môi khi lật mở từng trang.
Dù tôi tỉnh ngộ muộn nhưng tôi cũng đã yêu anh sau thời gian đằng đẵng được anh yêu.
Anh nói đúng, chúng tôi là cặp đôi trời sinh.
Cuộc đời vẫn còn rất dài, chúng tôi sẽ mãi hạnh phúc bên nhau.
Hết truyện.