Kết Hôn Với Tình Địch (Kết Hôn Cùng Tình Địch)
Chương 22: Cứu người
Edit: Chiêu Chiêu
Beta: Khánh Vân
Khi Diệp Nam Kỳ nhận được tin tức, nháy mắt sinh ra rất nhiều suy nghĩ.
Cuối cùng kết luận, cậu không thể không đi.
Báo cảnh sát còn phải chờ ra đồn– cậu cũng không xác định rốt cuộc có thể ra đồn cảnh sát được hay không.
Tiết Hướng Du đã sớm nói cho cậu biết, Khương Nguyên Dư bị người khác theo dõi. Kẻ bắt cóc Khương Nguyên Dư rõ ràng là người Tiết gia hoặc là đồng lõa với Tiết gia. Bối cảnh của những người đó rốt cuộc lớn bao nhiêu? Diệp Nam Kỳ chưa hề nghĩ đến vấn đề này.
Câu không tín nhiệm cảnh sát. 5 năm trước cậu cầm nhật ký của Diệp Mi, ngốc nghếch mà đi báo cảnh sát, tưởng là sẽ được lật lại bản án của Diệp Mi, nhưng không ai nói với cậu cái gì, ngược lại cười nhạo cậu vô công rỗi nghề đi tìm việc làm.
Cảnh sát cũng không cảm thấy chuyện Diệp Mi nhảy lầu là một án tử, cho nên càng không thể tồn tại cách nói lật lại bản án.
Thậm chí mấy người cảnh sát sau khi xem nhật ký, liền hỏi Diệp Nam Kỳ cái này có phải là tác phẩm văn học lúc sinh thời của Diệp Mi hay không, sau đó bảo cậu trở về chuẩn bị thi đại học thật tốt.
Nhật ký của Diệp Mi bị đứt quãng, chuyện trong này cũng không rõ ràng, nói là nhật ký, không bằng nói là tâm tình của chị ấy phát tiết hết vào đây, nhưng cũng không thể cứ cho là không hề có điểm đáng ngờ mà phủ định toàn bộ.
Hơn nữa hai ngày trước Tiết Hướng Du chỉ ra một chút, phía cảnh sát có khả năng có người của “Bọn họ”.
Có sáu người bắt cóc Khương Nguyên Dư, là đợi Khương Nguyên Dư diễn xong tiết mục, về cửa sau cho thoáng khí đồng thời trốn fan hâm mộ trước cửa, không rõ lắm là có mang vũ khí hay không.
Sáu người.
Diệp Nam Kỳ buông di động, yên lặng nghĩ, cậu có học qua đánh vật, trước kia cũng có đánh người, cũng có kinh nghiệm. Nhưng mà cần phải đánh nhau cùng nhiều người như vậy, thật sự hơi miễn cưỡng.
Có trước có sau, phải ngó xem tình huống thế nào.
Chắc là vì đang trói người nên cũng không dám nghênh ngang mà đi, xe đối phương chạy vài vòng ở trong thành phố mới bắt đầu đi về hướng ngoại thành. Trong khoảng thời gian này Diệp Nam Kỳ luôn đi theo, nhìn thẳng về phía chiếc xe kia.
Thám tử tư hoàn thành nhiệm vụ, nói cho Diệp Nam Kỳ vài điều cần chú ý, sau đó không hề liên hệ lại.
Diệp Nam Kỳ không xa không gần mà đi theo chiếc xe kia, cắn răng nghĩ, bọn họ muốn làm gì Khương Nguyên Dư? Lặp lại danh sách minh tinh kia? Bọn họ đến tột cùng đem nhóm nghệ sĩ thành cái gì, đem chính bọn họ thành cái gì?
Cao cao tại thượng, khống chế hết thảy quyền sinh tử?
Còn bọn họ như là nuôi thú cưng, có thể tùy ý thưởng thức?
Nhóm người này bất kể là tám năm trước hay là hiện tại, đều ghê tởm giống nhau.
Sắc mặt Diệp Nam Kỳ lãnh đạm, cầm điện thoại di động chỉnh thành chế độ im lặng. Thấy màn hình sáng, cậu nhìn lướt qua, phát hiện là điện thoại của Thẩm Độ.
Tôi không hề nói giỡn.
Trong lòng cậu nói một câu, hờ hững làm lơ, theo đuôi chiếc xe kia ra khỏi thành phố.
Diệp Nam Kỳ vốn dĩ cho rằng mấy người này sẽ đem Khương Nguyên Dư đưa tới sào huyệt ở ngoại ô, ai ngờ đối phương càng đi càng xa, cuối cùng ngừng ở một cái nhà xưởng đã bị bỏ hoang.
Nhà xưởng này không biết đã bị bỏ hoang bao nhiêu năm, cũng không ai quản, bốn phía quạnh quẽ. Diệp Nam Kỳ không dám lái xe qua, khi xuống xe, nhìn nhìn quần áo của mình, liền cảm thấy may mắn. Cậu mặc màu trắng, vào trời tuyết trắng xoá như thế này, không hề dễ dàng bị phát hiện.
Cậu cẩn thận đi qua, tránh ở một bức tường phía sau, nhìn thấy vài người từ trên xe lục tục đi xuống, cuối cùng một người khiêng Khương Nguyên Dư ra. Vì khá xa nên thấy không rõ lắm tình trạng của Khương Nguyên Dư bây giờ, cậu ấy không giãy giụa, hẳn là đang hôn mê.
Dừng ở nơi này làm gì?
Trong lòng Diệp Nam Kỳ rất lo lắng cho Khương Nguyên Dư, hận không thể lập tức tiến lên cứu người, hít sâu một ngụm không khí lạnh băng, đem sự kích động áp xuống, chờ bọn họ lần lượt đi vào nhà xưởng, mới lặng lẽ lần tường đi qua.
Công xưởng nhỏ này bị thủng rất nhiều chỗ, trên cửa sổ lỗ cũng nhiều, Diệp Nam Kỳ không dám quá trắng trợn táo bạo, trái phải trước sau quan sát xong, mới đi lên nhìn lén.
Dường như họ không mang vũ khí.
Diệp Nam Kỳ khẽ buông lỏng người, quét mắt bốn phía, lại phát hiện trên mặt đất có vài ống thép linh tinh. Nếu muốn đánh lén, nhặt lên là có thể dùng, nhưng vẫn chưa có lợi cho cậu.
Người khiêng Khương Nguyên Dư đem cậu quăng xuống mặt đất, ngay sau đó mấy người họ ngồi thành một vòng, thoải mái mà nói chuyện. Công xưởng nhỏ trống rỗng, âm thanh dội lại cũng lớn, Diệp Nam Kỳ mơ hồ có thể nghe được bọn họ đang nói cái gì mà “Ông chủ kỳ quái”, “Đang vô cùng tức giận”, “Minh tinh”, “Thuốc”,…
Đứt quãng mà nghe xong một lát, Diệp Nam Kỳ cũng có thể hiểu được nôm na câu chuyện. Mấy người này chỉ là lưu manh đầu đường xó chợ, mấy ngày hôm trước có một người tìm tới bọn họ, ra tay cực kỳ hào phóng, muốn bọn họ bắt trói một người.
Bọn lưu manh ở thành phố A vàng son này, họ không sống một cuộc sống như người bình thường, càng không thể tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu. Bên ngoài có bao nhiêu yên bình, sau lưng liền có bấy nhiêu âm u. Bọn họ ở đô thị phồn hoa này, có thể nói là sống ở dưới cống, trừ việc không có giết người — nhưng có lẽ cũng đã giết, chuyện xấu nào ít nhiều cũng đã từng làm. Chỉ là trói một người, tuy rằng là rất phiền khi dây vào minh tinh, nhưng cũng không làm khó được bọn họ.
Huống chi là số tiền lớn như thế, nhất định bọn họ phải gan dạ.
Vào đông, gió thổi lạnh thấu xương, Diệp Nam Kỳ lại đổ một đợt mồ hôi lạnh. Cậu không có mặc áo khoác ngoài liền chạy ra, áo lông khá mỏng nên cũng không thể chống đỡ rét lạnh. Thân người nửa quỳ ở trước cửa sổ, dường như đã muốn đông cứng.
Nhưng cậu không dám động đậy, sợ đá phải cái gì phát ra tiếng vang.
Mấy người trong đây tuy rằng không bị gió lạnh trực tiếp thổi vào, nhưng nhà xưởng này bị thủng nhiều lỗ nên lọt gió. Vậy mà cũng không chịu nổi, không bao lâu liền có người ồn ào lên, người nhìn giống đại ca cũng mặc kệ, châm điếu thuốc chậm rãi hút.
Bọn họ đang đợi mệnh lệnh của “Ông chủ” sao?
Lòng Diệp Nam Kỳ tràn đầy nghi hoặc, sắc trời cũng dần tối. Chờ khi sau lưng cậu đều rịn ra một tầng sương mỏng, đại ca trong nhà xưởng nhận được điện thoại.
Đại ca vừa mới cúi đầu xuống, Diệp Nam Kỳ ở bên này cửa sổ đã đi tới. Diệp Nam Kỳ vội vàng nghiêng người trốn, nghe được giọng nói nghẹn ngào khó nghe của đại ca: “……Ông chủ.”
“Dạ, người đã đưa tới chỗ ngài nói…… Không đâu, không ai phát hiện, ngài cứ việc yên tâm!”
“Đã qua mấy giờ rồi, chúng ta phải ở chỗ này chờ bao lâu? Ngài sẽ bảo người tới đem người mang đi sao? Lỡ như cảnh sát lại đây thì không tốt chút nào……”
“Chích trước một mũi? Được, cái gì cũng mang theo.”
Diệp Nam Kỳ đột nhiên cả kinh, nhặt một cây ống thép trên mặt đất. Nhìn qua cửa sổ, tên đại ca đi qua nói cái gì đó, sau đó có người lấy một cái hộp, cầm lấy ống chích.
Trực giác nói cho Diệp Nam Kỳ biết thứ kia không phải là cái gì tốt.
Sắc mặt cậu trầm xuống, lấy di động ra, tìm được âm thanh còi cảnh sát, chạy đến chỗ rộng nhất, ném về hướng cửa.
Tiếng còi cảnh sát như sấm sét đột nhiên vang lên, toàn bộ mấy tên côn đồ đều hoảng sợ, tay cầm ống chích cũng run run, thiếu chút nữa chích vào mình, vội vàng vung tay quăng ống chích qua một bên.
Đại ca tương đối bình tĩnh, khi tiếng còi dừng lại, nhíu mày nói: “…… Âm thanh này không đúng lắm. Tiểu Lượng, mày đi ra ngoài nhìn xem.”
Người được gọi là tiểu Lượng sắc mặt nhăn nhó, bị đại ca trừng mắt một cái, không hề tình nguyện mà đi về phía cửa.
Những người khác đều nín thở, nhìn chằm chằm tiểu Lượng không chớp mắt.
Sắc trời có chút đen, khi đi đến bên cửa, tiểu Lượng thân thể cao lớn nên khuất ánh sáng, nhìn không rõ lắm.
Diệp Nam Kỳ đứng ở kế cửa, nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, vẻ mặt quyết tuyệt trầm lãnh, khi đối phương vừa mới nhô đầu ra, ống thép trong tay đột nhiên hạ xuống.
“Bịch” một tiếng trầm vang, tiểu Lượng còn chưa có thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, đã bị đánh bất tỉnh.
Mấy người trong xưởng khẩn trương nắm chặt ống thép, không thấy rõ là ai đánh người, hai mắt nhìn nhau. Diệp Nam Kỳ lạnh lùng nói: “Bên trong, các người đã bị vây quanh, mau buông con tin.”
“Bà nó.” Đại ca đần ra một lát, rồi giận tím mặt, “Mày mẹ nó hù ai! Các anh em, tất cả lên, bên đó chỉ có một người!”
Diệp Nam Kỳ có hơi bất đắc dĩ, sức lực cậu không đủ lớn, “Tiểu Lượng” nằm trên mặt đất kỳ thật ra là đại Lượng [1], muốn lôi lên làm con tin cũng không được.
[1] Diệp Nam Kỳ đang chơi chữ “Tiểu” và “Đại” (lớn). Khi những người thân quen ở Trung Quốc gọi nhau, họ hay gọi bằng Tiểu + tên. Còn đại lượng có nghĩa là nhiều, lớn.
Trong lúc trì hoãn thời gian, mấy người kia đã vọt ra, nhìn thấy quả nhiên chỉ có một mình Diệp Nam Kỳ, đều cười lạnh. Diệp Nam Kỳ không chút hoang mang, đạp lên ngực tiểu Lượng, ống thép trong tay đặt lên đầu hắn.
“Mấy người.” Diệp Nam Kỳ lành lạnh cười, “Các người không nghĩ hắn đã chết à?”
Tên đại ca là cái trải qua qua sóng to gió lớn, không có bị uy hiếp đến: “Chết thì chết thôi, đã lên đường rồi mà ai còn sợ chết. Tiểu minh tinh bên trong chắc là bạn bè của mày. Tao hỏi lại mày, mày không nghĩ hắn đã chết sao? Với công phu đánh chết tiểu Lượng này của mày, tao có lẽ sẽ trở về giết chết tên bên trong kia.”
Đáy lòng Diệp Nam Kỳ trầm xuống, lạnh lùng nhìn năm người vây quanh mình, hơi dừng lại, bỗng nhiên vùng lên, nhằm về phía tên đại ca.
Mấy tên lưu manh này vốn dĩ chuẩn bị đánh lén, không đoán được Diệp Nam Kỳ động thủ vậy mà còn nhanh hơn bọn hắn, đều sửng sốt một chút. Thân thủ của tên đại ca kia vậy mà cũng khá linh hoạt, tránh cú đánh này chỉ hơi vất vả. Hắn chỉ bị đánh xuống cánh tay, thân hình rắn chắc không bị ảnh hưởng quá nhiều. Vài người khác hùng hùng hổ hổ, cầm theo ống thép đi về hướng Diệp Nam Kỳ chuẩn bị đánh.
Là lưu manh nên kinh nghiệm đánh nhau đương nhiên rất phong phú. Diệp Nam Kỳ không thể tránh thoát, sau lưng ăn hai ống thép, kêu lên một tiếng, hốc mắt hơi hơi đỏ lên. Cậu liều mạng đá lên eo một tên, một gậy nặng nề vụt xuống một tên lưu manh khác, đánh vào đầu hắn ta.
Lần xuống tay này không hề có sức lực, chỉ dùng tí sức còn lại. Chỉ như vậy mà tên nọ vẫn thiếu chút nữa là ngất xỉu, ngã trên mặt đất kêu la ầm ĩ.
Diệp Nam Kỳ cũng bị gạt ngã trên mặt đất, bọn họ liền ào lên cùng đánh. Khi đánh nhau nếu bị quật ngã như thế, chắc hẳn là không có khả năng có thể đứng dậy. Diệp Nam Kỳ che đầu, cũng may trời đông giá rét làm tê liệt không ít cảm giác đau. Cậu nín thở, thế nhưng tay không bắt được ống thép đang hạ xuống người cậu, bàn tay dường như vang lên tiếng nứt xương rất nhỏ.
Cố nén cơn đau, Diệp Nam Kỳ mượn lực nhảy lên, trong ánh mắt không thể tin được của đối phương, hai chân đột nhiên dang ra, hung hăng đá vào ngực của một tên, đầu đụng phải bức tường phía sau, mắt trợn trắng, không đứng lên nổi.
Còn ba tên.
Diệp Nam Kỳ bỗng dưng trở nên hiền đến kì lạ, làm lơ toàn bộ ống thép đang hướng đến cậu, cũng lơ luôn người đang nhào về cậu.
Tục ngữ nói không sợ người tàn nhẫn, chỉ sợ kẻ không muốn sống. Diệp Nam Kỳ đánh nhau theo kiểu không muốn sống như vậy, thực sự cũng dọa tới mấy tên lưu manh, ba người thế mà bị cậu dọa, đều lui ra phía sau.
Đau quá.
Tay Diệp Nam Kỳ run nhè nhẹ, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, lau khóe miệng, bàn tay rách bươm, những vết trầy cùng những vết bầm đều chảy máu, không xóa được vết máu trên khóe môi ngược lại còn dính nhiều thêm.
Cậu không xác định được tay phải có phải sẽ tàn phế luôn hay không, không làm gì được, mặt không biểu cảm mà đảo qua mấy người này. Vừa định bất ngờ nhào qua như lần trước, bên tai bỗng nhiên có tiếng gió vang lên, cậu theo bản năng liền tránh, nhưng mà lại chậm một bước.
Bị một cục gạch hung hăng đập lên đầu, trước mắt Diệp Nam Kỳ tối sầm, thất tha thất thểu mà ngồi dựa vào trên tường. Mùi máu tươi toát ra, cậu gục đầu, cảm giác được có dòng máu ấm áp đang nhỏ giọt, từ thái dương chảy xuống, chảy qua gương mặt, chảy xuống trên tay cậu.
Đầu của cậu rất đau, phân biệt không rõ là vết thương thể xác hay tinh thần, bên tai cũng ù đi, mơ hồ nghe được mấy tên lưu manh là đang cười trào phúng cậu.
Môi Diệp Nam Kỳ giật giật, nói không nên lời.
Mấy người này chưa chắc là sẽ giết cậu, nhưng cứ ngồi ở đây trong tình trạng chảy máu, có khả năng cậu sẽ chết vì mất máu, hoặc là chết vì bị đông lạnh luôn.
Trong lòng cậu không sợ hãi, chỉ có không cam lòng.
Ý thức hoảng hốt một lát, Diệp Nam Kỳ mơ hồ nghe được có tiếng gì đó, ngẩng đầu, nhìn đến tên đại ca kia cầm theo ống thép đi tới phía cậu, giơ cao lên.
Côn đồ giờ cũng dám giết người à?
Trong lòng hiện lên ý nghĩ này, trong nháy mắt, đôi đồng tử của cậu đột nhiên co rụt lại.
Ống thép của tên đại ca còn chưa có nện xuống, liền bị người khác hung hăng đá văng, sức lực to lớn, trực tiếp đá hắn ra xa mấy mét, trong lúc nhất thời không bò dậy nổi.
Thân thể Diệp Nam Kỳ dần lạnh lẽo, trước mắt toàn là màu máu, miễn cưỡng chớp chớp mắt.
Không biết có phải cậu gặp ảo giác hay không, mà cậu lại nhìn thấy Thẩm Độ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!