Khách Qua Đường Vội Vã
Chương 18
Thẩm An Nhược lên thuyền mới cảm thấy thần kinh được thả lỏng đôi chút. Gió biển nhè nhẹ, mang theo vị mặn ẩm ướt đọng lại khóe miệng. Cô đưa tay lên mặt, hóa ra là nước mắt chảy ra từ lúc nào không hay. Đều tại gió biển quá ẩm khiến mắt cô không thích ứng được thôi.
Hóa ra cô cũng gặp phải kiểu tình tiết nhạt nhẽo trên phim truyền hình hạng hai lúc tám giờ thế này, vậy mà ngay cả bắt chước lòng dũng cảm và mạnh mẽ quyết bỏ đi của nữ chính trong phim cô cũng không có. So với việc tự dằn vặt bản thân để viết nên một bài ca liệt nữ bi tráng, cô chỉ mong một cuộc sống yên ổn, vì thế muốn ra sao thì ra vậy.
Vốn muốn bỏ đi tìm chút yên tĩnh trong chốc lát, dù không đến mức oanh liệt, ít nhất cũng thong dong nhàn nhã. Nhưng chỉ một ước mong nho nhỏ như thế ông trời cũng không chịu giúp cô thỏa lòng, cứ để cô bị ngươi ta vạch trần, cuối cùng tư thế bỏ đi chẳng thể thoái mái nổi. Hơn nữa, một sự thật rất hiển nhiên là, điều Trình Thiếu Thần để bụng không phải là chuyện cô muốn đi, mà vì cô đi mà không hề nói cho anh biết. Quyền uy của anh bị thách thức, đây mới là nguyên nhân anh tức giận.
Còn lâu cô mới đau lòng khóc lóc vì buồn bã. Cô chỉ cảm thấy, một chuyện giống kịch như thế, khi vận lên người mình cũng trở nên nhạt nhẽo, cuộc đời bế tắc và vô vị này thật khiến người ta bùi ngùi.
Thẩm An Nhược đến cơ sở đào tạo báo danh. Môi trường ở đây rất tốt, trên đảo không hề có kiến trúc cao tầng nào, mọi hướng đều có thể nhìn thấy biển, cửa sổ có hướng Đông, nếu dậy sớm thì thậm chí chỉ có thể ngắm bình minh, mở cửa sổ là nghe thấy tiếng sóng biển rì rào. Ở nơi có thể phóng tầm mắt ra xa như thế này, mọi nỗi lòng của con người bỗng trở nên bé nhỏ. Cô dần quên mất tại sao mình lại buồn bực đến như vậy, cảm thấy mệt mỏi vì tối qua chẳng được ngủ yên, tắm rửa qua loa xong liền leo lên giường ngủ một mạch tới khuya.
Trong điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ, là Trình Thiếu Thần, trước khi cô ngủ đã đặt chế độ rung, có lẽ là ngủ say quá không nghe thấy. Do dự một lát, cô nhấn số gọi lại, không muốn chơi trò lằng nhằng này với anh nữa, cô chẳng còn hơi sức mà chơi nữa rồi.
Hóa ra anh chỉ hỏi cô đi đường có suôn sẻ không, chỗ ở và ăn uống có dễ chịu không, công việc thế nào, rất giống cấp trên quan tâm tới cấp dưới. Giọng của anh chẳng có chút cảm xúc gì, cô không giấu nổi sự mệt mỏi, nói chuyện qua loa cũng cảm thấy khó khăn, một lát sau đã chẳng còn gì để nói.
“Vì sao đột nhiên em lại muốn đi?” Lúc sắp cúp máy, Trình Thiếu Thần bỗng hỏi.
“Công tác bình thường thôi mà.”
“Thẩm An Nhược, không phải hôm nay anh mới quen biết em.”
“Em muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành, dạo này khí quản không được tốt.”
“Thẩm An Nhược, em có chuyện giấu anh.” Rất lâu sau, Trình Thiếu Thần mới buông một câu.
“Em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
“Em thích kiếm chuyện gây sự, cả ngày làm mình làm mẩy, đánh đố như thế không mệt mới lạ.”
Anh đã chọc giận cô thành công.
“Đương nhiên, người khác lúc nào chẳng sai, anh mới là chân lý, Trái Đất này đều phải theo anh. Em cúp máy đây, tạm biệt.” Cô ném điện thoại sang một bên.
Vài giây sau, Trình Thiếu Thần gọi điện lại.
“Anh đã từng nói với em rằng anh ghét nhất là người ta tùy tiện cúp điện thoại của anh chưa hả?”
“Thế thì anh cúp trước đi.”
Giọng anh nhuốm vẻ uể oải: “Thẩm An Nhược, rốt cuộc em muốn thế nào đây? Em không muốn kết hôn anh không nhắc đến nữa, em bảo anh xem thường em nên bây giờ anh quấn lấy em muốn chết. Lần này em lại giận dỗi gì nữa, em có thể nói rõ ràng dứt khoát ra không để anh còn biết đường mà ăn năn hối hận.”
Anh nói thêm vài câu thì có thể nên đổi tên là ‘Tình Thánh1’. Thẩm An Nhược cắn răng, nghĩ một lúc, cuối cùng thốt ra mấy chữ: “Tiểu Luyến của anh có khỏe không?”
Tình Thánh1: Vị thánh tình yêu.
Ở đầu dây bên kia anh hơi sững lại: “Tự dưng em nhắc đến con bé làm gì? Nó thì lúc nào chẳng khỏe.”
“Một cô bé được nâng niu từ nhỏ lại bị anh lợi dụng, nó khỏe mới lạ.”
Trình Thiếu Thần ngừng lại vài giây: “Thẩm An Nhược, em phải nói cho rõ ràng, chuyện Chung Luyến Thần với anh thì có liên quan gì?”
Giọng điệu của anh mang theo sự lạnh nhạt như không liên quan đến mình, Thẩm An Nhược cảm thấy rất vô vị: “Không phải sắp kết hôn rồi sao, anh còn nói không liên quan đến mình, anh bình thản thật.”
Anh “À” một tiếng: “Tiểu Luyến đã nói với em à? Con bé thay đổi quyết định rồi sao?”
Cơn giận của Thẩm An Nhược bốc lên ngùn ngụt: “Chuyên này anh từ từ mà tìm hiểu. Em mệt rồi, tạm biệt.” Cô cảm thấy mình nên niệm thanh tâm chú2, dạo này cô hay tức giận quá.
Thanh tâm chú2: Hay còn được gọi là ‘Đại bi chú’, là bài chú căn bản để minh họa công đức nội chứng của Đức Quảng Tự Tại Bồ Tát.
“Không được ngắt máy.” Cô đang định cúp máy, nghe thấy giọng Trình Thiếu Thần vang lên, không lớn nhưng mơ hồ lộ ra vẻ giận dữ khiến cô hơi chột dạ.
Bọn họ im lặng, cô như nghe thấy tiếng thở đang cố nén lại của Trình Thiếu Thần ở đầu bên kia. Từng giây trôi qua, cuối cùng anh cũng mở miệng, trở lại vẻ bình tĩnh thường lệ, nhưng lạnh như băng: “Thẩm An Nhược, em đừng có nói với anh là em đang nghĩ người muốn lấy con bé là anh. Em nhất định không được thừa nhận đâu đó.”
Thẩm An Nhược thấy ngạt thở, lập tức nhận ra lần này chắc chắn mình phải nhận thua, nhưng đầu óc vẫn mờ mịt, cô thận trọng ngậm miệng không nói nữa. Bốn bề vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng vỗ vào bờ cát và tiếng nhịp tim của cô, có thể nghe rõ tiếng thở của Trình Thiếu Thần, hệt như anh đang ở trước mặt cô vậy.
“Hóa ra đây mới là nguyên nhân em bỗng dưng bỏ chạy không nói một lời. Nhưng có người đã nói với em là anh muốn lấy Chung Luyến Thần sao? Câu này là ai nói với em, cho anh biết tên người đó.”
Anh ngừng lại, thấy Thẩm An Nhược không nói gì, lại nói tiếp: “Nếu em không nhắc đến Tiểu Luyến, anh có nghĩ nát óc cũng không rõ vì sao lần này em lại trở mặt như vậy. Ngay cả chứng thực chuyện đơn giản như thế này em cũng lười không thèm làm mà bỏ đi luôn.”
“Bây giờ không phải em đang tìm cách chứng thực sao? Mọi chuyện trùng hợp như vậy, em hiểu lầm cũng phải thôi.”
“Em gọi đây là chứng thực à? Em vốn đã tự mình định tội cho anh rồi. Nếu anh không hỏi đến cùng thì không biết còn bị oan đến lúc nào, cũng không biết em còn có thể làm chuyện gì nữa.”
Cô không còn gì để nói, chỉ nghe thấy giọng anh càng lúc càng bình tĩnh lại, còn cô càng lúc càng căng thẳng, hệt như trước một trận bão lớn, oi bức ngột ngạt, sự im ắng bất thường, không biết lúc nào sấm chớp mới nổi lên.
“Thẩm An Nhược, anh có một người em họ, em không nhớ sao? Nhưng nó vẫn nhớ em, lần nào gọi điện cũng hỏi thăm em. Hồi tháng Ba, nó và Tiểu Luyến đang chuẩn bị hôn lễ thì tự nhiên làm loạn lên, hôn lễ bị hủy bỏ, người lớn hai nhà vẫn luôn chờ hai đứ nó đổi ý đấy.”
Cô thực sự đã quên có một người như thế thật. Trình Thiếu Dung, con trai duy nhất của người chú thứ hai có địa vị không tầm thường trong thành phố của Trình Thiếu Thần. Là một sĩ quan trẻ tuổi, ở nước ngoài quanh năm, trong ấn tượng của co, tựa hồ chỉ có ngày bọn họ kết hôn mới gặp cậu ta.
Hóa ra là như vậy. Thật là quá trùng hợp, dường như ông trời đang cố tình đối đầu với cô. Nhưng tóm lại vẫn là ôc đang đuối lý, vì thế vẫn nân thành khẩn nhận sai thì tốt hơn. Cô thật lòng xin lỗi, Trình Thiếu Thần lại không chịu bỏ qua.
“Xin lỗi? Em diễn màn kịch chạy trốn chẳng hiểu vì lý do gì rồi nói một câu xin lỗi là đủ rồi sao? Thẩm An Nhược, đâu phải hôm nay em mới quen anh, sao em không chịu động não một chút xem anh có phải là loại người làm ra chuyện đó không?” Giọng anh đều đều, tức giận đến độ vừa nói vừa nghiến răng khiến người ta ớn lạnh, “Chỉ có thể nói thế này, trong lòng em, anh vẫn luôn là loại người bỉ ổi như thế, vừa quấn lấy em không rời, vừa đùa bỡn người con gái khác, cầu hôn em lại có hôn ước với người khác, vì lợi ích mà ngay cả bản thân mình cũng có thể đem ra trao đổi mua bán. Chẳng trách em không chịu lấy anh, không chịu tin rằng anh sẽ sống với em cả đời. Hóa ra điều em không tin không phải là hôn nhân, em chỉ không tin anh mà thôi. Em không yêu anh, không muốn lấy anh cũng không sao, nhưng chúng ta đã quen nhau từng ấy năm, không phải vợ chồng thì cũng là bạn bè. Em hạ thấp nhân cách của anh đến mức này khiến anh cảm thấy tuyệt vọng.”
Hiếm khi anh nói liền một mạch nhiều như thế này, trong một chốc như thở không ra hơi.
“Xin anh đừng làm quá lên như thế có được không? Em không tính rời xa quê hương mai danh ẩn tích đâu, em chỉ đi bồi dưỡng, chỗ em bây giờ cách anh còn chưa đến ba trăm cây số. Cứ cho là em thực sự hiểu lầm, em cũng không làm mấy chuyện quá khích đâu, chẳng qua em đang đợi anh tự mình giải thích với em thôi.”
“Chẳng thà em cứ khóc lóc đòi anh chứng minh để anh biết đường mà giải quyết cho xong. Em mắng anh phụ tình, vô sỉ, sao cũng được, như thế còn hơn em coi như chuyện không liên quan đến mình. Em làm ầm ĩ lên, ít nhất cũng thể hiện em đang quan tâm, nhưng từ trước đến nay em luôn cho rằng thể diện của bản thân quan trọng hơn mọi thứ khác, lúc nào cũng thích giả vờ như không có chuyện gì. Sao nào? Em tính tặng anh cho người khác sao? Em đang cảm thấy hành động của mình rất thần thánh, rất cao thượng phải không? Thực ra cũng chỉ vì em không thèm quan tâm anh chuẩn bị lấy ai mà thôi, dù sao cũng đâu liên quan đến em. Em đương nhiên sẽ không vì chuyên này mà vứt bỏ mọi thứ hiện tại để lưu lạc bên ngoài, trong lòng em, đã bao giờ anh quan trọng đến thế đâu. Bỏ chạy tới một đảo nhỏ để tránh đi vài ngày, rõ ràng là em đang khinh thường anh.”
Cô bất cẩn mở đúng chiếc hộp Pandora ra thật rồi, không ngờ khi Trình Thiếu Thần làm một bài, thuyết trình dài lại có cảm hứng văn chương đến thế, bình thường thật sự không thể nhận ra. Đúng là vận đổi sao rời, cách đây không lâu cô cũng thế này khiến Trình Thiếu Thần á khẩu không nói gì được, làm anh phiền muộn mất mấy hôm, chớp mắt đã đến lượt cô rồi.
“Thẩm An Nhược, em vẫn luôn cố chấp nói thái độ của anh với em giống như đối xử với thú cưng. Vậy thái độ của em với anh thì sao? Lúc anh ở bên, em không hề chống cự, có lúc còn như cam tâm tình nguyện, nhưng lúc anh không ở bên, em chưa từng cảm thấy thiếu vắng, không chừng còn thở phào nhẹ nhõm ấy chứ. Thực ra anh cũng rất muốn biết, em coi anh là cái gì? Người qua đường? Hay khách làng chơi.”
“Trình Thiếu Thần, anh đủ rồi đấy, chẳng qua chỉ là anh bị hiểu lầm một chút mà thôi, có nhất thiết phải phóng đại lên như thế không?”
“Người bị vu khống không phải là em, đương nhiên em có thể nói mát rồi!”
“Anh cũng không phải chưa…” Lời nói đã ra đến miệng lại trượt trở lại, Thẩm An Nhược quyết định không chọc giận anh nữa, “Phải phải, em sai thật rồi. Anh vô tội thuần khiết hệt như thiên thần, em vì ganh ghét đố kị anh quá hoàn mĩ nên trong lòng luôn muốn tìm cơ hội bới móc anh. Không còn sớm nữa, em phải úp mặt vào tường ăn năn hối lỗi đây, anh cũng đi ngủ đi.”
**** Tôi là đường phân cách bụng dạ hẹp hòi ***
Thẩm An Nhược nằm trên giường lại không thấy buồn ngủ nữa, có lẽ vì lạ giường, cũng vì buổi chiều cô lỡ ngủ quá nhiều. Không ngủ được rất khó chịu, trái tim nửa như tắc nghẹn, nửa như trống rỗng, mọi chuyện đã giải thích rõ ràng rồi, cô lại càng rầu rĩ hơn. Trình Thiếu Thần không nói oan cho cô, trước đó quả thật cô giận dữ nhiều hơn đau lòng, giận Trình Thiếu Thần sao có thể bày cái trò hạ cấp như thế, lại càng nghi ngờ anh đang thăm dò trả thù cô. Thế nên cô mới không muốn để anh thấy được mình đang làm trò cười, khiến hư vinh của anh được thỏa mãn. Cô cố ép mình không đi nghe ngóng sự tình để không tự hành hạ bản thân, cũng cố tình không để tâm, dựa dẫm ai đều không an toàn bằng dựa vào chính mình. Nhưng trước đây bọn họ cãi nhau, cô cũng chưa bao giờ là người đuối lý.
Lần này Trình Thiếu Thần rất giận, đến sau cùng, giọng nói cũng như nghẹn lại. Trong kí ức của cô, đây là lần anh cáu nhất, ngay cả lần có hành động bạo lực rất lâu trước đây cũng không tức giận như thế này. Lúc ấy anh chỉ uống hơi nhiều, lại bị cô làm cho kích động, còn cô lại không muốn nửa thuận theo nửa chống cự như trước.
Cô nhìn đồng hồ, giờ này anh thường chưa ngủ, thở dài, lại nhấc điện thoại, nhưng cuộc gọi bị từ chối.
Chương trình đào tạo lần này xếp lịch vô cùng dày đặt, tối nào cũng có hoạt động, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng mệt nhọc, về đến khách sạn tắm rửa xong chỉ kịp lăn ra ngủ luôn. Sóng điện thoại trên đảo không tốt lắm, lúc được lúc không, Trình Thiếu Thần không gọi điện cho cô nữa, cô cũng chẳng thèm chủ động gọi. Lòng tự trọng của người đàn ông này mỏng như giấy gạo nếp. Lần trước cô nói móc anh, anh cũng dằn dỗi với cô mất mấy ngày liền. Lần này người sai là cô, anh lại càng được thể làm mình làm mẩy. Sĩ diện lớn như vậy thì anh cứ tự mà trở về bình thường, cô còn lâu mới xoắn lấy anh.
Cũng gọi được hai cuộc điện thoại. Một lần là lúc trên đảo có bão lớn, tình hình khá nguy hiểm, sóng điện thoại bị ngắt, lúc bọn họ về khách sạn, quản lý đại sảnh nói có người để lại lời nhắn muốn cô gọi lại. Cô dùng điện thoại cố định gọi lại, Trình Thiếu Thần hờ hững nói: “Anh chỉ muốn xác nhận em chưa bị gió thổi đi mất.”
Thẩm An Nhược không so đo với anh, dịu dàng hỏi anh ăn tối chưa, vì lúc ở một mình anh thường quên ăn cơm. Anh nói một câu “không cần em lo” rồi ngắt máy, Thẩm An Nhược cầm điện thoại chỉ biết chết lặng.
Lần thứ hai là khi kết thúc đợt tập huấn, cô gọi điện cho anh nói muốn ở trên đảo thêm vài ngày để khảo sát các nhà trọ của ngư dân địa phương.
Rõ ràng trời đã tối, anh lại nói đang có cuộc họp, giọng hoàn toàn mất kiên nhẫn.
“Trợ lý Thẩm, em đang tranh thủ làm việc tư, lấy tiền của công ty đi du lịch sao?”
“Báo cáo chủ tịch, tôi đã xin nghỉ phép năm ngày, vì thế từ ngày mai là kì nghỉ riêng của tôi.”
“Thế thì em muốn chơi bao lâu thì chơi, báo cho anh biết làm gì. Nếu em muốn kéo dài thời gian nghỉ thì đi mà báo với tổng giám đốc Trương ấy.”
Cái tên hẹp hòi nhỏ mọn thù dai này, cô tức đến nỗi không nói nên lời, lập tức quyết định sẽ ở đây hết kỳ nghỉ phép.
Thẩm An Nhược thuê một căn phòng của ngư dân, hằng ngày đều dành phần lớn thời gian để ngắm biển. Không có khu công nghiệp, nước biển và bầu trời đều xanh being biếc, không nhiễm khói bụi như ở thành phố. Cô sống thoải mái, tự do, lại khỏe mạnh, như người đang tu hành. Năm ngày cộng thêm hai ngày cuối tuần, cô có thể ở đây trọn vẹn một tuần liền.
Nhưng những ngày nhàn nhã ấy còn chưa qua trọn vẹn được hai ngày, trên đảo đã có thêm một vị khách không mời mà đến, là Chung Luyến Thần, nhìn thấy cô còn làm ra vẻ ngạc nhiên: “A, chị An Nhược, sao lại trùng hợp thế nhỉ, chị cũng ở đây à.”
Vốn dĩ nơi cô ở đã đầy khách, nhưng Chung tiểu thư vừa đến, người khách phòng bên liền lập tức chuyển đi, rõ ràng người đó đã nói muốn ở hai tuần. Thật là có tiền mua tiên cũng được.
“Em không quen với cuộc sống ở đây, ở gần chị một chút cho có cảm giác an toàn.”
Cô bé bảo mình đến đây du lịch ngắm cảnh, thực ra như là đến giám sát Thẩm An Nhược thì đúng hơn, lúc nào cũng không cách cô quá mười mét, đã vậy khi nói chuyện còn giả bộ tình cờ nhắc đến Trình Thiếu Thần.
“Dạo này anh Thiếu Thần bận lắm, chị Đàm Phân nói có lúc anh ấy còn ngủ ở công ty.”
“Bệnh dạ dày của anh Thiếu Thần lại tái phát rồi, có vẻ rất nặng, nhưng anh ấy không đi bệnh viện, cũng không uống thuốc.”
“Tâm trạng anh ấy không tốt, thậm chí còn hung dữ với em hơn trước nhiều.”
“Anh ấy có vẻ gầy đi.”
Cứ mỗi giờ cô bé lại nhắc đến tên Trình Thiếu Thần một lần, Thẩm An Nhược bị cô bé làm cho đau cả đầu.
Ngày tiếp theo, cô lại càng đau đầu hơn, vì Trình Thiếu Dung cũng đến, dáng vẻ vội vã, cả người đầy bụi đường mệt mỏi, quân phục vẫn mặc trên người.
“Chị dâu.” Cậu chàng khách sáo gọi Thẩm An Nhược, thấy thái độ của cô không tự nhiên, liền gãi đầu cười gượng ngùng cười: “Thói quen rồi, không sửa được.” Trình
Thiếu Dung có vài phần giống Trình Thiếu Thần, khuôn mặt chính trực nghiêm nghị, so với bộ dạng chính tà khó phân, biến ảo khôn lường của Trình Thiếu Thần thì anh tuấn uy vũ trung hậu hơn nhiều.
Chung Luyến Thần thấy cậu ta bèn quay đầu định đi, Trình Thiếu Dung kéo tay lại liền bị Chung Luyến Thần hất ra: “Cút đi, đừng có làm phiền tôi.”
Thẩm An Nhược nhanh chóng lánh đi.
Đôi oan gia này đụng đầu nhau, kỳ nghĩ thanh tịnh như tu hành của cô coi như đã đi tong, không nghĩ là lại được thưởng thức truyền hình trực tiếp đôi nam nữ hủy hôn cãi nhau.
Thẩm An Nhược nhớ lúc kết hôn rồi, cô và Trình Thiếu Thần cũng cứ gặp là cãi nhau, cuối cùng để không cãi nhau nữa đành không gặp nhau, lý do thì không làm sao nhớ nổi, đơn giản chỉ là những chuyện nhỏ nhặt không tên. Lúc ấy chán đến mức muốn ném hết đồ đạc, bây giờ nghĩ lại cảm thấy rất thú vị. Đương nhiên cô còn nhớ lúc đi công tác Vân Nam, khi ấy cách nhau xa như vậy mà anh vẫn đuổi theo tới, giống như Trình Thiếu Dung lúc này. Còn giờ đây, chỉ là cách nhau hơn hai trăm cây số, đến cả trò chuyện cũng lười, anh không cho cô bậc thang để xuống, cô cũng chả thèm quay về.
“Nhìn theo góc độ của Đảng và nhân dân, em cũng nên khách sáo với anh hùng vừa trở về từ Tứ Xuyên chút chứ.” Thấy Trình Thiếu Dung nhịn nhục chịu khổ, Thẩm An Nhược không nỡ lòng đứng ngoài nhìn.
“Em đã nương tay với anh ta rồi đấy, nếu không chị tưởng anh ta còn toàn thây ở lại trên đảo hay sao?” Giọng Chung Luyến Thần đằng đằng sát khí.
“Thiếu Dung có vẻ rất trung hậu thật thà, xuất thân trong gia đình ấy, tính cách như cậu ấy càng hiếm hơn.”
“Phải rồi, anh ta trung hậu thật thà chết đi được ấy, lúc ngủ còn lẩm bẩm tên bạn gái cũ, trong ví còn để ảnh mối tình đầu. Bọn đàn ông chẳng có ai tốt cả.”
Thẩm An Nhược khổ sở nhịn cười.
Buổi tối cô tản bộ trở về, đúng lúc nghe thấy phần cuối của cuộc chiến.
“Muốn đánh muốn chửi tùy em, nhưng chúng ta về nhà ầm ĩ được không? Sao em không thể để anh giữ thể diện trước mặt chị dâu của anh vậy, em muốn hại anh sau này không còn mặt mũi nào gặp chị ấy sao.”
“Đồ khốn, anh còn mặt mũi nói điều kiện với tôi hả. À, tôi quên mất, anh yêu thầm chị An Nhược không phải mới chỉ một hai năm nhỉ.”
“Chung Luyến Thần, sao em lại ngậm máu phun người thế hả.”
“Là ai lúc đầu rất phấn khích nói với tôi, cô dâu của anh trai anh hoàn toàn phù hợp với hình tượng người vợ trong lòng anh hả.”
“Em vẫn còn yêu thầm anh họ của anh đấy thôi, em yêu thầm mười năm rồi, còn khóc lóc ầm ĩ kiên quyết đòi đổi cái tên này để đánh tiếng cho anh ấy, đừng cho rằng anh không biết. Em đáng thương thật, anh họ anh hoàn toàn chẳng đón nhận tình cảm của em.”
“Trình Thiếu Dung, anh nhảy xuống biến chết đi.”
Sau đó vang lên tiếng động gì đó mơ hồ, không biết là động tay hay động khẩu rồi.
Đây chắc chắn là chốn thị phi, Thẩm An Nhược quyết định rút lui sớm. Cô thu dọn đồ đạc, tạm biệt hai người, bịa ra một lý do để họ không nghĩ ngợi nhiều, cũng tránh bị mật báo tin tức.
Kì nghĩ còn vài ngày, Thẩm An Nhược quyết định về nhà với bố mẹ, ngồi xe lửa cả đêm. Trạm xe nhỏ địa phương chỉ có chuyến chậm, trên đường cứ lắc la lắc lư, đi rồi lại dừng, cô nửa tỉnh nửa mê, luôn nhìn thấy ngọn đèn màu vàng cam trên sân ga, cuối cùng đến nơi mới hơn bốn giờ, trời vừa tờ mờ sáng.
Thẩm An Nhược vốn muốn để bố mẹ bất ngờ, không hề báo trước, nhưng nhà không có ai, có lẽ hai người trời vừa sáng đã đi bách bộ rồi, may mà cô luôn mang chìa khóa nhà bên mình. Cô đi qua từng phòng, sau cùng thấy mệt, nằm trên giường của bố mẹ mơ hồ ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại trời đã sáng hẳn, trở mình thì thấy bức tường treo đầy ảnh. Bố mẹ sau khi tốt nghiệp đại học cũng đến thành phố này, ở đây không có người thân trong nhà, liền treo ảnh của tất cả người thân trong nhà, chiếm một khoảng tường rộng. Thẩm An Nhược nói phong cách trang trí này khiến người ta đau đầu nhức mắt, vì thế bố mẹ chuyển hết bức tường ảnh sang phòng ngủ của họ, vì ở đây cô ít có cơ hội vào. Thực ra hầu như đều là như là ảnh của cô, từ ảnh thẻ đến ảnh chụp chung tháng trước, còn có vài bức ảnh cưới của cô và Trình Thiếu Thần, hóa ra vẫn chưa bị bố mẹ vứt đi.
Cô đến gần ngắm nghía, An Nhược và Trình Thiếu Thần đều thích đơn giản, đến cả tranh treo tường cũng ít, hoàn tòa không có, nên mấy bức ảnh kia cô không mấy khi xem. Mỗi bức đều làm bộ làm tịch, anh không cười, cô thì cưới cứng nhắc, giống vẻ lạnnh lùng trên trang bìa của tạp chí. Cũng chưa lâu lắm, mới có hơn một nghìn ngày, dù là cô hay anh đều không khỏi cảm thấy vài phần xa lạ trên mấy bức ảnh.
Bố mẹ vẫn chưa về nhà, vì thế Thẩm An Nhược thử liên lạc với bố mẹ, gặng hỏi một hồi mới biết bố bị bệnh, hôm nay phải làm phẫu thuật.
Cô vội vàng chạy vào bệnh viện. Người chờ thang máy quá đông, thang máy lại chậm, cô đành leo thang bộ, chạy thẳng một mạch lên tầng sáu. Cô chạy quá nhanh, hơi thở loạn nhịp, mồ hôi ướt đẫm quần áo, lúc đến phòng bệnh đã thấy bố thay quần áo để làm phẫu thuật, nước mắt lập tức rơi xuống.
“Từ bé con đã không thích khóc, sao bây giờ lại khóc như mưa vậy.” Bố An Nhược khẽ an ủi cô, “Chỉ là cuộc tiểu phẫu thôi mà, hai ba ngày là có thể ra viện. Chẳng mấy khi con được nghỉ ra ngoài chơi, bố không nỡ làm phiền con.”
Câu nó này làm Thẩm An Nhược càng khóc to hơn, cô không biết bố bị bệnh tim, nếu không có sự trùng hợp này, trong lúc bố cô đang làm phẫu thuật, cô vẫn đang vui vẻ nghỉ ngơi.
“Con gái nhà chúng ta chuyện nhỏ lại khóc, chuyện lớn thì không khóc nổi. Ông vừa nãy nói sai rồi, làm gì đến nỗi ấy?” Mẹ An Nhược nói.
“Bà Lâm, nể tình tôi sắp bị đục lỗ trên người mà nhường tôi chút được không? An Nhược ngoan, là bố không đúng, về sau có chuyện gì bố sẽ nói với con. Đừng khóc nữa, tim của bố sắp khóc theo con đây.” Bố An Nhược thấy con gái khóc mà ruột gan rối bời, vuốt tóc cô, tay chân luống cuống an ủi: “Ôi, bọn trẻ này lạ thật, hôm nọ Thiếu Thần cũng thế, mặt trắng bệch, làm mấy y tá còn tưởng nó là người bệnh.”
“Ai?” Thẩm An Nhược ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Ờ, cái đó…”
“Bố mẹ có nhầm không thế? Thà cho anh ta biết còn hơn nói với con? Bố mẹ có coi con là con của bố mẹ không vậy?” Cô nín khóc, giận dữ nói, đột nhiên bị mẹ dẫm vào chân một cái.
Thẩm An Nhược nhận tín hiệu, lập tức im bặt, biết có người tới, liền nhanh nhẹn rút khăn giấy ra lau mồ hôi và nước mắt rồi quay đầu lại, ngạc nhiên nghe thấy mẹ nói: “Thiếu Thần con tới rồi à? Không phải mẹ đã nói không cần đến sao? Đường thì xa, thời tiết hôm nay cũng không tốt.”
“Không sao. Con cũng có việc ở gần đây.”
Cô bất ngờ xoay người. Đúng là gặp quỷ, cô lại quên mất mặt mình còn lem nhem nước mắt, mồ hôi chảy từ trán xuống, tóc mai hai bên thái dương còn ướt, bộ dạng rất nhếch nhác. Nhưng anh cũng chẳng khá hơn, khuôn mặt mệt mỏi, còn gầy đi trông thấy.
Đã hai tuần họ chưa gặp nhau, vậy mà lại phải nhìn thấy nhau trong tình huống này. Trình Thiếu Thần thấy cô cũng hơi ngạc nhiên, hai người không nói gì.
Mẹ An Nhược đứng sau lưng, lẳng lặng véo vào thắt lưng, ra hiệu cho cô lên tiếng chào hỏi. Thẩm An Nhược bị đau run lên một cái, mọi việc đều không qua khỏi mắt Trình Thiếu Thần. Cô ném cho anh một cái nhìn khinh bỉ, anh quay sang hướng khác. Vừa đúng lúc bác sĩ gây mê và trợ lý đến đẩy bố An Nhược, ông Thẩm Tịnh Hoa vào phòng phẫu thuật, tám giờ đúng.
Mọi người ngồi đợi ngoài phòng phẫu thuật, Thẩm An Nhược ngồi cùng mẹ, Trình Thiếu Thần im lặng ngồi hàng ghế đối diện, cúi đầu, như thể đang tỉ mỉ nghiên cứu ngón tay của mình.
“Bố con tự nhiên thấy không khỏe, mẹ đưa bố vào viện, cuối cùng bác sĩ lại là bạn đại học của Trình Thiếu Thần, cũng tham dự… của hai đứa. Vì thế ngay lập tức nhận ra bố con, sau đó Trình Thiếu Thần biết, hôm ấy nó chạy tới đây, mới hôm kia thôi. Thằng bé rất lo lắng, gây sức ép với mấy chuyên gia, cuối cùng tới tai cả viện trưởng. Thực ra chỉ là tiểu phẫu thôi. Cũng không phải bố mẹ chủ động nói với nó.”
“Vâng.”
“Bố con muốn đợi tới khi phẫu thuật xong mới nói cho con biết, không muốn con lo lắng. Thiếu Thần nói không có con cháu ở bên cạnh không hay lắm nên nói nó sẽ tới đây với mẹ.” Mẹ An Nhược khẽ giải thích, “Con xem bộ dạng của thằng bé kìa, còn căng thẳng hơn cả hai mẹ con mình, chắc đang nhớ tới bố nó. Hồi đó ông Trình cũng mắc bệnh giống bố con, vì không để ý nên sau này mới trở nên trầm trọng. Haizz, đứa bé đáng thương.”
Thẩm An Nhược ngẩng đầu nhìn Trình Thiếu Thần, sắc mặt tái nhợt, vừa rồi nói chuyện giọng cũng hơi khàn khàn. Cũng phải thôi, để có mặt ở đây vào giờ này anh phải đi từ lúc ba giờ sáng. Anh thích ngủ nướng, từ trước tới nay không muốn dậy sớm, hơn nữa bệnh viện là nơi anh ghét nhất, anh sợ kim tiêm, sợ thuốc và sợ cả mùi thuốc khử trùng.
Mẹ An Nhược thở dài, “Có những người đàn ông cả đời không biết nói những lời có cánh, như bố con. Nhưng nếu cậu ta phụng dưỡng bố mẹ con như bố mẹ mình, cho dù con nghi ngờ hay lo lắng điều gì, con cũng phải tin cậu ta thật lòng với con.”
“Ngày trước mẹ từng nói, nên tránh chỗ đã từng ngã, ngã hai lần cũng một chỗ là kẻ ngu ngốc còn gì.”
“Mẹ còn dạy con làm người không được tùy hứng, làm việc gì cũng phải nghĩ cho kĩ, không được phép mang hôn nhân ra làm trò đùa, con quên hết rồi à? Thiếu Thần còn lý trí hơn con nhiều, nó về nước không bao lâu đã đến thăm bố mẹ, thành khẩn nói lúc đó ly hôn quá vội vàng, nếu còn có cơ hội bù đắp, xin bố mẹ đừng ngăn cản. Đã nói nước ấy rồi, mẹ với bố con cảm thấy chẳng có lý do gì mà từ chối nó.”
Thẩm An Nhược ngẩn ra một hồi, ngẩng đầu nhìn Trình Thiếu Thần ngồi ở phía xa, anh vẫn cúi thấp đầu, giống như đang có tâm sự. “Nham hiểm”, cô lầm bẩm trong miệng.
“Hết thuốc chữa.” Mẹ An Nhược bị con gái làm cho nghẹn họng, lại véo thắt lưng cô một cái, “Phải nói tên nhóc Trình Thiếu Thần này khá đẹp trai, nhiều tiền, còn nữa, cũng khá thông minh. Trừ lần đó ra, nó cũng không có sai lầm gì lớn, sao con nhỏ mọn thế.”
“Mẹ, càng ngày mẹ càng có khiếu hài hước.” Thẩm An Nhược che thắt lưng hít một hơi, có lẽ chỗ đó bị mẹ véo thành xanh tím mất rồi.
“Đúng là không thể nói chuyện với người kém thông minh như con được mà. Bố con thật đáng thương, bình thường đến tiêm cũng sợ, lần xui xẻo này chẳng thà để mẹ thế chỗ ông ấy, để ông ấy ở ngoài lo lắng cho xong.” Mẹ An Nhược lầm bầm rồi lờ luôn cô con gái, đến ngồi cạnh Trình Thiếu Thần.
Ca phẫu thuật của bố An Nhược rất thuân lợi. Trình Thiếu Thần sau khi ca phẫu thuật kết thúc cũng đi khỏi, gần nửa đêm mới quay lại thăm bố An Nhược, nhân tiện chào tạm biệt, anh nói anh phải quay về.
Anh tự mình lái xe tới, cũng phải di chuyển mất mấy tiếng, mà bên ngoài lại đang mưa to, lại có sấm chớp, đường cao tốc đã bị ngăn lại, chỉ có thể đi đường trong thôn. Mẹ An Nhược lấy lý do quá nguy hiểm bảo anh ở lại nghỉ ngơi, kiên quyết không đồng ý cho anh trở về một mình, rồi quay sang nhìn An Nhược: “Có phải đêm qua ngủ không ngon không? Cả buổi chiều trông con như người mất hồn. Về nhà nghỉ ngơi với Thiếu Thần đi.”
“Con ở đây với bố.”
“Con ở đây chỉ thêm vướng víu, đi mau đi. Tối đến có hộ lý trông nom rồi, cô giúp việc sẽ đến đưa cơm, hơn nữa bệnh viện cũng không cho phép nhiều người ở lại.”
Thẩm An Nhược còn muốn vùng vằng, mẹ cô đã dùng ánh mắt “Con không phải mẹ sinh ra” lườm cô. Cô quay sang phía bố, mong bố sẽ biểu lộ chút ý giữ cô lại, nhưng bố nhắm mắt giả vờ ngủ. Cô chỉ còn cách giận dỗi bỏ về.
Trình Thiếu Thần đi rất nhanh, bước chân sải rộng làm cô không theo kịp, nên dứt khoát đi từ từ phía sau, một lát đã không thấy anh đâu. Tới khi xuống đại sảnh tầng một lại thấy anh trong đám người đang đứng ở cửa, chắc vì ngoài trời mưa quá to mà anh không mang ô.
Từ sáng sớm tới giờ, bọn họ vẫn không nói với nhau câu nào. Vì sau ca phẫu thuật vẫn còn hơi hỗn loạn, mẹ An Nhược bận nên không có thời gian giám sát hai người.
Trình Thiếu Thần nhận lấy ô rồi bước đi, không hiểu anh định bỏ cô lại, hay định ra lấy xe trước. Để đảm bảo an toàn, cô đi từng bước nhỏ tới bên anh, cùng anh che ô. Gió rất lớn, mưa tạt vào, dù che ô nhưng hai người vẫn bị ướt, nước mưa lạnh buốt làm cả người cô rét run, hai người xích lại gần nhau hơn.
“Chuyện đó, cảm ơn anh.” Cô cố gắng lịch sự.
“Anh chỉ quan tâm tới người anh thân thiết, không liên quan gì tới em, sao em phải cảm ơn.”
Cô thức trắng một đêm trên xe lửa, lại sợ hãi lo lắng một trận, ban ngày cũng không nghỉ ngơi, giờ phút này chẳng còn hơi sức tức giận với anh, vì thế chọn cách im lặng.
Khu nhà cô không dễ tìm, bên ngoài lại mưa trắng trời trắng đất, nhưng Trình Thiếu Thần nhanh chóng đưa cô về, dừng xe, ngồi yên trong xe đợi cô xuống.
“Anh muốn đến khách sạn hay vẫn quay về như đã định? Nếu anh mạo hiểm đội mưa về thì em sẽ bị mẹ mắng chết mất.”
Anh liếc mắt nhìn cô, không nói không rằng cho xe thẳng vào bãi đỗ, xuống xe cùng cô, bổ sung một câu cô không bao giờ ngờ tới: “Em bị mắng thì liên quan gì tới anh.”
Tới cửa nhà, Thẩm An Nhược đi tìm bộ quần áo khô, lúc ra đã không thấy bóng anh. Nhà cô không hề nhỏ, cô tìm mãi mới thấy anh ở trong bếp, đang lấy chai nước khoáng trong tủ lạnh ra uống.
“Bị đau dạ dày mà còn uống nước lạnh?” Cô đưa anh một bộ quần áo và khăn mặt, tiện tay cầm chai nước về.
“Biết anh bị đau dạ dày mà em còn ở bên ngoài chơi vui vẻ không về, để anh tự vật lộn?” Trình Thiếu Thần tức giận.
“Còn một đám người cưng nựng anh, anh tự vật lộn kiểu gì vậy? Còn nữa, không phải anh bảo em không phải về nhà, cứ ở bên ngoài chơi vui vẻ à?”
“Từ lúc nào mà em lại nghe lời anh thế. Anh đã bảo em không được chạy mất, mau kết hôn với anh, sao em không nghe theo luôn đi.” Thật choáng váng, anh mới ngồi cùng bố mẹ một lúc mà cách nói chuyện đã y hệt họ, Thẩm An Nhược khẽ rung mình.
“Trình Thiếu Thần, vì cớ gì anh không chịu buông tha em vậy. Ngày trước anh làm em chịu ấm ức thiệt thòi, em có suy sụp như anh không? Bây giờ anh còn tự hành hạ bản thân, thật ấu trí.”
“Hừ.” Anh hừ mũi trả lời cô.
Sau khi ăn no, tâm trạng của anh hình như không còn quá tệ, thậm chí còn giúp cô rửa bát, vì cô không tập trung, bất cẩn làm nước bắn tung tóe.
“Buổi chiều anh đi đâu thế? Anh đến đây vì công việc thật à.”
“Anh tìm một khách sạn ngủ bù, hôm nay dậy sớm thấy hơi mệt.” Anh thành thật trả lời.
“Nếu không mệt, có phải anh đã đi từ chiều rồi không?”
“Em rất mong anh đi càng sớm càng tốt phải không? Thật đáng thương, khó khăn lắm mới về nhà một lần lại không đuổi được anh đi.”
“Em đã xin lỗi anh mấy lần rồi, anh còn chưa tha thứ sao? Anh đàn ông gì mà yếu đuối, chịu một chút thiệt thòi cũng không được.”
“Thái độ xin lỗi của em không thành khẩn.”
“Đồ hẹp hòi, em mới là người không thèm sự tha thứ của anh.”
Thẩm An Nhược không nói chuyện với anh nữa, chăm chú gọt hoa quả.
“Em định ở nhà mấy hôm? Bao giờ về thì anh qua đón.” Sau một lúc lâu, Trình Thiếu Thần đột nhiên hỏi.
“Anh đi mà diễn trò cho bố mẹ em xem. Nơi tập huấn của em cách đây chưa tới nửa ngày đường còn chẳng thấy anh đến đón, còn chặn lối về, làm em không biết đi đâu. Bây giờ còn giả vờ giả vịt cái gì?”
“Anh không thể nuông chiều thói xấu bỏ nhà đi chơi của em. Sau này cứ không vui là em lại bỏ đi, càng đi càng xa thì anh biết sống thế nào?”
Hai người ngồi trong phòng khách, mỗi người im lặng chiếm một góc sofa. Trình Thiếu Thần chẳng quan tâm tới hình tượng của mình, ngồi phịch xuống ghế, vừa xem tạp chí, vừa liếc Thẩm An Nhược gọt táo. Cô gọt rất thành thục, từng lớp vở mỏng manh cứ thế rơi xuống. Trình Thiếu Thần chăm chú chờ lớp vỏ kia đứt đoạn, nhưng gọt đến hết vẫn là một sợi hoàn chỉnh. Anh lại cúi đầu lật tạp chí, đột nhiên nhảy dựng lên, ném tạp chí sang một bên, liếc nhìn cô, tựa hồ như nghĩ ra điều gì, tự cười một mình, cười đến mức Thẩm An Nhược cảm thấy hơi ngạc nhiên, giương mắt nhìn anh, tiện tay đưa quả táo mới gọt sang.
Anh nhìn cô cười đầy ẩn ý: “Tự nhiên anh nhớ đến dáng vẻ tối hôm đó của em. Anh còn tưởng vì em nhớ anh quá nên mới nhiệt tình như thế. Có phải lúc đó em hận nên mới cắn anh không, nếu trong tay cầm dao, chắc em phải xắt anh ra thành từng miếng mất.”
Anh vừa nhắc đến tối hôm đó, Thẩm An Nhược đã thấy từ đầu đến chân nóng ran. Cô giằng cuốn tạp chí trên tay anh muốn xem anh vừa xem cái gì, thì ra chỉ là chuyện tào lao. Một người con trai đi công tác xa về, nói với bạn gái mình, anh ta đã yêu một người con gái khác, thậm chí còn muốn lấy cô gái đó. Cô bạn gái kia bình tĩnh đồng ý chia tay, sau đó tới buổi hẹn cuối của hai người, lúc chàng trai kia định lấy tấm ảnh bạn gái mới của mình đưa cho cô xem, cô gái liền rút con dao giấu trong người đâm vào tim chàng trai. Thực ra bức ảnh chỉ là một cái gương nhỏ, vốn dĩ không có người con gái nào khác. Đúng là một trò đùa lãng mạn và một kết thúc đầy bi kịch.
“Anh đang sợ chuyện gì xảy ra à? Anh yên tâm đi, em nhát gan lắm, không dám làm chuyện đó đâu.”
“Nếu em yêu anh đến mức ấy, anh có thể cam tâm tình nguyện chết trong tay em.” Trình Thiếu Thần tự nhủ thầm một câu.
Thẩm An Nhược lườm anh một cái, lập tức ngậm miệng, dừng một lát rồi không nhịn được nói: “Đâu phải trẻ con, nói chuyện sao lại không giữ ý tức gì cả.”
“Thực ra trong lòng em cũng đang nghĩ như vậy chứ gì.”
“Dù sao cũng toàn là lý lẽ của anh. Hôm đó ai còn kêu trời kêu đất rằng em coi thường sự tồn tại của anh.”
“Lúc đó anh tức gần chết, vừa phút trước còn thấy mình như ở trên thiên đường, mấy phút sau đã rơi xuống địa ngục, giống như rơi tự do vậy. Đổi lại là em, lẽ nào em không tức giận?”
Cô không bình luận gì, Trình Thiếu Thần nói tiếp: “Mấy hôm nay anh cũng hiểu ra một số chuyện. Em cảm thấy ở bên anh không có cảm giác an toàn, không chịu tin rằng ban đầu anh lấy em là thật lòng, cũng không tin tưởng chúng ta có thể ở bên nhau cả đời, vì thế em không chịu đồng ý lấy anh lần nữa.” Anh không đợi cô trả lời, tiếp tục nói, “Thực ra anh ở bên em mới không có cảm giác an toàn, lúc nào em cũng trong trạng thái muốn bỏ đi, chuyện gì cũng mặc kệ, làm gì có ý định thật lòng ở bên anh cả đời?”
“Mấy ngày nay anh tiến hành bổ túc văn hóa à, giờ nói chuyện trơn tru hẳn.” Thẩm An Nhược mệt mỏi nói.
“Tóm lại, thái độ của em làm cho anh cảm thấy, nếu anh quá lưu luyến thì như tự kết liễu mình. Chúng ta coi như huề nhau được không?” Trình Thiếu Thần không thèm để ý đến thái độ chế giễu của cô, nói liền một hơi.
Không thể tin được có người cãi lý lại đạt tới trình độ xuất quỷ nhập thần như vậy. Thẩm An Nhược im lặng nhủ thầm.
Cô cười gượng: “Anh xem trước đây em nói không sai mà, lúc đầu chúng ta có thể đến với nhau đúng là kì tích, rốt cuộc là ai làm hại ai đây.”
“Chắc đây là duyên phận trong truyền thuyết, tùy tiện bỏ đi thì đáng tiếc biết bao. Vậy nên chúng ta cưới lại đi, có gì phải đắn đo nữa, không phải sẽ tốt hơn trước đây sao?”
“Em không muốn. Trình Thiếu Thần, vì sao anh không chịu tin là em thật sự không thích tờ giấy đó cùng với mấy cái nghi lễ đáng sợ kia nhỉ. Giống như khế ước bán thân, đóng dấu là hoàn toàn mất quyền tự chủ, những ngày tháng sau đó, quyền tự do không nằm trong tay mình nữa. Còn anh, chắc vì anh không mất đi quyền khống chế nên mới cố chấp như thế.”
Trình Thiếu Thần thở dài: “Em đã xác định là anh bó tay với em, vì thế mới bướng bỉnh như vậy.” Một lúc sau anh mới mở lời, “Bỏ đi, dù sao anh cũng nghĩ thông rồi, ít nhất lúc đầu em không lấy ai khác mà lại lấy anh, bây giờ dù em không chịu lấy anh, nhưng cũng không từ chối ở cùng anh, thậm chí lúc anh không ở bên, em cũng không bị người khác lừa đi mất. Đối với anh thế là quá đủ rồi.”
“Chỉ là em chưa gặp được người vừa mắt thôi, còn lâu em mới đợi anh.” Thẩm An Nhược nghiêm mặt nói.
“Ý nghĩa câu này của em không phải anh chính là người đàn ông mà em yêu nhất sao?” Trình Thiếu Thần mỉm cười.
“Anh say mê em như vậy, em cũng không có cách nào.” Thẩm An Nhược bĩu môi.
Anh đột ngột ôm lấy Thẩm An Nhược, để cô ngồi lên đùi mình, nới lòng vòng tay ôm cô. Thẩm An Nhược giãy giũa lùi về sau, cuối cung lại ngồ chính giữa đùi anh, tư thế này làm cô cao hơn anh, anh phải ngước mắt lên mới nhìn được vào mắt cô.
Lúc này anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Em thích ở cùng anh, phải không?”
Thẩm An Nhược cúi thấp đầu nhìn vào đôi mắt anh, ánh mắt anh rất kiên quyết, đợi cô trả lời. Ánh mắt hai người quấn quýt thật lâu, Thẩm An Nhược khẽ nói: “Phải.”
Trình Thiếu Thần tựa hồ như thở nhẹ ra, đặt cô ngồi xuống thấp hơn, ôm trọn cô vào lòng, cứ thế nhìn thẳng vào cô, tư thế này rõ ràng anh không quen.
“Anh chỉ cần một câu nói để anh có thể an tâm mà thôi. Chỉ cần em quan tâm, trong lòng em có anh, anh sẽ có dũng khí chờ đợi em, chờ cho tới khi em không còn sợ kết hôn, thật lòng muốn lấy anh.”
“Bất kể bao lâu anh cũng chờ?”
“Cả đời cũng có thể.”
Hết chuong 18
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!