Khách Sạn Hoàng Tuyền - Quyển 3 - Chương 7: Thương xót dịu dàng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Khách Sạn Hoàng Tuyền


Quyển 3 - Chương 7: Thương xót dịu dàng


Cảnh vật mơ hồ trước mắt dần rõ ràng.

Trong khoảnh khắc Hàn Băng nhìn rõ khuôn mặt Xuân Thất thiếu, cô lại thở dài nhắm mắt lại.

Đã tự nói với mình là không bao giờ nghĩ đến anh, cũng sẽ không bao giờ trông chờ vào anh nữa, tại sao lại xuất hiện ảo giác này chứ? Nhưng khoan đã, tại sao ảo giác này lại chân thật như vậy? Cô từng thử nghiệm lúc rèn luyện dị năng của mình, bất kể ảo cảnh chân thật cỡ nào, cảm giác da thịt luôn luôn sẽ có sơ hở. Nhưng hiện tại… nhiệt độ, mùi hương đàn ông, nhịp tim rõ ràng như thế, điều này nói rõ…

Hàn Băng đột nhiên ngồi bật dậy, đúng lúc Xuân Thất thiếu đang cúi đầu nhìn cô. Đỉnh đầu cô bất chợt đụng vào cằm Xuân Thất thiếu, hai người đều kêu đau. Hàn Băng còn đỡ, đầu lưỡi Xuân Thất thiếu bị cắn bật cả máu.

Chuyện ngoài ý muốn này tạm thời xoa dịu sự lúng túng giữa hai người. Nhìn khóe môi Xuân Thất thiếu rướm máu, Hàn Băng kiềm nén nỗi kích động muốn tiến đến hỏi thăm thương tích của anh, mà chỉ hỏi một câu khô khốc: “Sao anh lại đến đây?”

Tuy nhiên Xuân Thất thiếu vẫn chưa trả lời thì cô đã giật nảy người. Nhìn quanh quẩn cảnh tượng quen thuộc nhưng không muốn gặp lại, cô hốt hoảng hỏi: “Nơi đây là đâu? Lẽ nào là… khách sạn Hoàng Tuyền.”

Cô vừa nói vừa lao ra cửa, đứng trên hành lang vòng tròn kia. Kiến trúc giếng trời hình bát giác im ắng, trái tim Hàn Băng bất giác chìm vào nơi sâu thẳm của bóng tối.

Tại sao lại trở về khách sạn thần bí đáng sợ này?!

“Trời ạ, đến cũng đã xảy ra chuyện gì?” – cô thì thầm tự hỏi.

“Em không có ấn tượng gì sao?” – Xuân Thất thiếu đi theo phía sau cô, nhíu nhíu mày – “Nói như vậy, từ lúc em mất tích đến giờ vẫn ở trong trạng thái mê man à?”

“Tôi không có ngủ.” – Hàn Băng ngỡ ngàng lắc đầu. “Tôi chỉ là… chỉ là…” – cô không cách nào miêu tả cảm giác vô tri vô giác rơi vào bóng tối này. “Tôi chỉ nhắm mắt một chút thôi.”

“Trước khi em nhắm mắt là ngày nào?”

Hàn Băng thoáng nhớ lại, hơi thất thần nói ngày.

“Điện thoại di động của em còn không?” Xuân Thất thiếu nhắc nhở.

Hàn Băng lập tức hiểu ngay. Điện thoại di động đến đây sẽ không có tín hiệu, nhưng ít ra vẫn còn biểu hiện ngày giờ, thỉnh thoảng cũng có thể chiếu sáng. Có điều khi cô nhìn thấy dãy số kia, quả thật không thể nào tin nổi.

Ba ngày rồi.

Lần cuối mà ý thức cô còn tỉnh táo là ở căn biệt thự kiểu Tây cổ kính thuộc khu tô giới Đức ở thành phố T, khi mở mắt ra thế mà đã trở lại khách sạn Hoàng Tuyền. Khoảng thời gian ở giữa cô vẫn hôn mê bất tỉnh hay là lại mất trí nhớ nữa?

Cô đau khổ ôm lấy đầu, có chút không chịu nổi. Cô vẫn muốn đối mặt với tất cả bằng lòng từ bi, nhưng ông trời có từ bi với cô không? Cô chỉ là cô gái bình thường, muốn có cuộc sống bình thường. Lúc năng lực kia đến, không ai từng hỏi cô có chịu tiếp nhận nó hay không cả.

“Hàn Băng.” – Xuân Thất thiếu nhìn Hàn Băng đột nhiên run rẩy, vỗ nhẹ vai cô.

Nhưng Hàn Băng cất bước lui lại, hất tay Xuân Thất thiếu ra: “Cách xa tôi một chút. Tôi không muốn nhìn thấy anh.”

Xuân Thất thiếu không ngờ Hàn Băng phản ứng kịch liệt như vậy, nhất thời sửng sốt. Thấy Hàn Băng muốn chạy xuống dưới lầu, vẻ mặt hốt hoảng và không lý trí, anh quyết đoán kịp thời, kéo Hàn Băng lại, vác cô lên vai, trở về phòng, ném thẳng lên giường.

“Em bình tĩnh một chút”.

“Tôi không có.” – một Hàn Băng vốn luôn ôn hòa và bình thản, lần đầu tiên ngang ngạnh như vậy, khiến lòng Xuân Thất thiếu vỡ toang đau đớn.

Nếu tất cả cục điện đều do cha bày bố, anh nhất quyết không để Hàn Băng trở thành vật hi sinh. Anh chợt nhớ đến ca khúc “Thương xót dịu dàng”, hiện tại cảm xúc đó đang khuấy động trong ngực anh, vừa đau khổ vừa mềm lòng lại không thể làm gì. Muốn ôm nhưng cơ thể căng cứng không thể cử động, ngay cả tiếng nói cũng bất giác thấp xuống, mang theo một chút khổ sở.

“Cố chịu rồi sẽ tốt thôi.” – anh nhìn chăm chú vào mặt cô – “Anh cam đoan sẽ cho em một kết quả và cho chuyện thần bí này, cho khách sạn Hoàng Tuyền này một giao đãi thỏa đáng!”

“Anh muốn làm gì?” – Hàn Băng nhạt nhòa nước mắt, không biết do tức giận, sợ hãi hay là tuyệt vọng gây ra.

“Tin tưởng anh!”

“Tôi không cách nào tin tưởng anh cả”.

Câu trả lời thẳng thắn của Hàn Băng khiến Xuân Thất thiếu lại thoáng sửng sốt, ngay sau đó anh cười khổ nói: “Giữa chúng ta có hiểu lầm, em cảm thấy anh xấu xa, lừa dối em. Đối với chuyện này anh không giải thích, bởi vì quả thật anh vẫn có điều dối gạt em, nhưng không phải về tình cảm. Tuy nhiên, hai lần trước chúng ta ở đây, bên cạnh luôn luôn có những người khác. Có Lý Đạo, có hòa thượng Đàm, thậm chí có hai hung thủ là Diêu Thanh Dương và chị Ngô. Nhưng hôm nay, thậm chí mấy ngày nay, em chỉ có mình anh, anh cũng chỉ có mình em. Cho nên chúng ta phải nương tựa lẫn nhau, nếu không ai cũng không thể cam đoan có thể sống sót đi ra ngoài. Hiểu không? Hàn Băng, em có thể tiếp tục hiểu lầm anh, hoặc hận anh, nhưng lúc này không thể rời khỏi anh nữa!” – căn phòng trống trải vang vọng tiếng nói khe khẽ của Xuân Thất thiếu, lời nói mạnh mẽ hiển hiện sự kiên quyết khôn tả xiết.

Hàn Băng không phải loại người có tính tình dễ xúc động, chẳng qua phải chịu kích thích và biến hóa xảy ra quá đột ngột, nhất thời mất không chế thôi. Hơi bình tĩnh lại một chút, cô liền hiểu được Xuân Thất thiếu nói rất đúng. Bất kể muốn trốn tránh anh, trốn tránh nơi tự ái bị tổn thương của minh đến cỡ nào, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Hiện tại họ phải liên thủ.

“Được” – cô hít sâu vài hơi, buộc mình lý trí lại, cô gật đầu – “Nhưng mà bây giờ mọi chuyện là sao?”

Xuân Thất thiếu nhìn ánh hừng đông ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy áp lực u ám của chính khách sạn Hoàng Tuyền từ từ yếu bớt, lắc đầu nói: “Anh không biết. Anh cảm thấy chúng ta nên xuống lầu trước, xem thử cửa khách sạn Hoàng Tuyền có phải lại bị phong tỏa không. Tuy anh cảm thấy khả năng còn có thể tự do ra vào không lớn, nhưng phải nhìn thử mới hết hi vọng”.

“Nếu như lại không đi ra được thì sao?” – Hàn Băng rùng mình hỏi.

“Vậy chúng ta ăn chút gì trước, sau đó kể cho nhau nghe chuyện của mình, so sánh thử, nói không chừng có thể tìm ra đầu mối”.

Hàn Băng hôn mê ba ngày, nhất định đã đói bụng lắm rồi. Mà anh cũng chẳng cơm nước gì kể từ tối hôm qua cả. May mà lúc anh đến là nửa đêm, bây giờ là ban ngày, có một khoảng thời gian để nghỉ ngơi.

Hàn Băng đồng ý kế hoạch của anh, hai người đi xuống lầu. Khiến họ bất ngờ chính là quả thật cửa sổ của khách sạn không thể mở, nhưng bị khóa kín từ bên ngoài, chẳng hề có pháp thuật hay là lực lượng thần bí gì cả. Lúc này Xuân Thất thiếu chỉ hận cha anh vì đảm bảo an toàn nên thiết kế nơi này hùng tráng như thế, nếu như người khóa cửa sổ không chủ động mở ra, anh có dùng bạo lực cũng không mở ra được.

Huống chi, lúc này không phải mùa du lịch thịnh vượng. Nếu mấy ngày không có ai đến đây, cũng sẽ không có ai nghe thấy tiếng kêu cứu của bọn họ.

“Là người làm sao?” – Hàn Băng nghi ngờ.

Xuân Thất thiếu nhún vai: “Ai biết? Anh đã điều tra rồi, cửa sổ ở đây đều được điều khiển bằng hệ thống máy vi tính, chỉ cần biết mật mã, là có thể điều khiển từ xa khóa chặt lại. Nghe nói hiện tại ngay cả ma cũng biết lên mạng, cho nên không nói chắc được là ai đã giam chúng ta. Vả lại, đừng hi vọng ông Trương khuân vác đến cứu chúng ta, chỉ lúc có khách mới mở lệnh cấm từ máy vi tính, cửa sổ mới có thể mở ra tự do, hoặc là nhập mật mã và vân tay mở khóa cửa từ bên ngoài thôi. Nhưng nếu có khách, ông Trương sẽ được báo trước.”

“Nói như vậy, không ai biết chúng ta vào đây sao?”

“Đúng vậy.”

“Thật tiên tiến.”

“Không sai, có tiền mà, đốt thôi.”

“Vậy đánh bể cửa kính thì sao?” – Hàn Băng đột phá ý tưởng – “Hai lần trước chúng ta rơi vào ảo giác, chỉ cảm thấy không thể đến gần cửa sổ. Hiện tại thì khác, chúng ta tỉnh táo, đúng… không?”

Cô vừa nói vừa véo mình một cái, đau quá!

“Kính được chế tạo đặc thù”. – Xuân Thất thiếu bất đắc dĩ nói – “Trong kính có sợi kim loại, sức lực bốn trăm ký trở lên mới có thể đánh vỡ, hơn nữa còn phải tập trung sức vào một điểm. Đáng tiếc anh không phải đại lực sĩ, cũng không có dụng cụ thích hợp”. – anh nhìn Hàn Băng, chuyển đề tài, “Vả lại em chịu rời đi vậy thôi sao? Nếu như không tìm ra chân tướng, khó bảo đảm sau này sẽ không xảy ra chuyện nguy hiểm hơn.”

“Tôi sợ”, – trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc Hàn Băng cất lời.

“Anh cũng sợ, nhưng tín điều của đời anh là: Không làm chuyện vô dụng. Hiện tại nếu sợ hãi thì chẳng thể làm gì cả, nghĩ cách giải được câu đố mới có đường sống”. – Anh ngẩng đầu nhìn mái vòm khách sạn – “Anh cảm thấy hai lần trước chúng ta đến đây, chuyện xảy ra đều là tình cờ. Nhưng lần này thì khác.”

“Khác chỗ nào?”

“Anh không nói rõ được”. – vào lúc này Xuân Thất thiếu còn cười được – “Có lẽ là cảm giác có người tác động, chứ không phải khách sạn thần bí này muốn chúng ta làm cho nên anh cảm thấy lần này chắc chắn sẽ có đáp án”.

Hàn Băng im lặng.

Đã biết không ra được, cô bắt đầu cảm thấy đói bụng cồn cào và khát khô cả cổ, dứt khoát không nhiều lời, lập tức xuống bếp tìm thức ăn. Khác với trước kia, trong nhà bếp không có thức ăn gì. Tìm rất lâu chỉ tìm thấy mì ăn liền ở trong góc, không biết đã hết hạn hay chưa. Nói theo góc độ này, quả nhiên nhân viên quản lý khách sạn – ông Trương khuân vác – cũng không biết có người vào ở. Nếu không, họ sẽ chuẩn bị đồ ăn, để khách tự nấu rồi. May mà đường ống dẫn nước ở đây không khóa.

Hàn Băng nấu mì của mình, ngồi một bên ăn chẳng có mùi vị gì. Trái lại Xuân Thất thiếu ăn rất ngon lành, nấu ba gói mì cộng thêm quả trứng gà không biết ở đâu ra, loáng cái đã ăn hết.

Sau đó hai người đến đại sảnh, trao đổi tin tức cho nhau. Hàn Băng kể hết giấc mộng kỳ lạ mấy ngày nay cùng với chuyện gặp hòa thượng Đàm, phát hiện ra cô gái trong mơ kia là bà cô tổ của anh ta. Đến cuối cùng cô và hòa thượng Đàm đến thành phố T công tác, gặp phải chuyện đáng sợ trong biệt thự.

Xuân Thất thiếu nghe vô cùng tỉ mỉ, thậm chí bảo cô liên tục nói lại ba bốn lần, đến chỗ mấu chốt còn hỏi đi hỏi lại, không bỏ qua bất cứ chi tiết cỏn con nào, khiến Hàn Băng đột nhiên ý thức được một chuyện.

“Anh biết cô gái trăm năm trước này à?” – cô hỏi.

Xuân Thắt thiếu lắc đầu: “Anh không biết, nhưng anh từng thấy bức tranh của cô ta ở gác mái biệt thự nhà anh, nếu giống miêu tả của em thì đúng là một người. Có điều, lúc trước anh chưa từng thấy bức tranh kia, anh rất chắc chắn, cao lắm là mới mua thêm trong nửa năm nay thôi.”

Xuân Thất thiếu cũng nói rõ chi tiết chuyện quái gỡ mình gặp phải: “Cô gái này nhiều lần xuất hiện, em không cảm thấy kì lạ sao?”

“Có chứ.” – Hàn Băng gật đầu – “Còn dây đến hòa thượng Đàm.”

“Đúng vậy đó, hòa thượng Đàm.” – Xuân Thất thiếu híp mắt lại.

Hàn Băng bối rối: “Sao vậy?”

“Hòa thượng Đàm có vấn đề.”

“Tại sao nói như vậy?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN