Khải Huyền - Thức tỉnh Tiên Tướng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Khải Huyền


Thức tỉnh Tiên Tướng



Chương 11 : Thức tỉnh Tiên Tướng .

” Cha, Mẹ..Mọi người nhìn kìa, là đại ca ” Vũ Thiên Phong vẫy vẫy cánh tay nhỏ, lật đật cắm đầu chạy, vừa chạy vừa hét.

Nghe đến đây chúng nhân đồng loạt quay người, chỉ thấy đằng xa lấp ló phía sau những ngọn non bộ thâm trầm là bóng dáng một hài tử nhỏ bé, trên môi hắn nở ra nụ cười tươi rói, nụ cười này tựa hồ sẽ là vĩnh viễn cho đến khi phong nhạc đổ sụp, toàn thân tử y phiêu dật như cánh phù dung lay lắt trong giông gió, hòa cùng khung cảnh nơi này khéo léo chấm phá vẻ nên một bức tranh thủy mặc điểm tô màu tím nhạt.

” Long nhi ! ” Lý Phi Yến hét lên một tiếng cũng hướng phía trước chạy đến thật nhanh, nàng ôm chầm lấy hài tử, đôi bàn tay mềm mại xoa xoa lên đầu tóc, xoa lên khuôn mặt, sờ mó khắp toàn thân như muốn xem con trai mình có bị tổn thương ở chỗ nào không. 

” Con có sao không? Con làm thế nào trở lên được ?” Vừa nói Lý Phi Yến vừa khóc rấm rứt.

“Mẹ à! Ta không sao ” Vũ Thiên Long lặng lẽ nhìn mẫu thân, trong lòng vô cùng hối hận, hắn biết mẫu thân đã lo lắng thật nhiều, cũng khóc thật nhiều, người làm mẹ trong thiên hạ đều như vậy, chỉ có hài tử là mãi không chịu thấu hiểu.

” Không sao thì tốt rồi ” Bốn vị thủ hộ giả cùng tộc nhân lúc này cũng kịp chạy tới, không ai bảo ai mà tất cả đồng thanh thở dài ra một hơi như trút được tảng đá thật lớn đè nặng trong lòng.

” Thằng trời đánh này, ngươi làm cái trò gì vậy hả? ” Vũ Thiên Nguyên dậm chân quát mắng, thế nhưng trên lưỡng quyền cao vút vẫn còn vương lại giọt lệ chưa khô, đôi mắt hắn giờ phút này đã sớm đỏ hoe.

Quát mắng là vậy, Vũ Thiên Nguyên cũng sát lại gần bên con trai, đôi cánh tay to lớn ôm chặt lấy Vũ Thiên Long nhẹ nhàng nhấc bỗng hắn lên cao.

” Không sao thật tốt..Không sao thật tốt, từ nay không được để ta lo lắng nữa, có biết không?.

” Cha, ta biết ! “.

Rốt cuộc chuyện hắn làm sao có thể trở về cũng không mấy ai thèm quan tâm nữa, họ chỉ quan tâm đến kết quả, Vũ Thiên Long vẫn bình an đối với họ như vậy là quá đủ.

Một đêm này Vũ Thiên Long trầm mặc ngồi bên dưới gốc anh đào cổ thụ hướng mắt nhìn lên trời cao, nơi hư vô có ngôi lưu tinh lóe sáng bay qua bầu trời trong sát na rồi vội tắt.

Đêm an tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng quét ngang mặt đất cùng thanh âm côn trùng, hạo nguyệt nửa vời như mệt mỏi buông xuống thứ ánh sáng âm u lạnh lẽo, lại lọt qua tán anh đào mà vô tình in hằn trên mặt đất những hình thù kỳ quái.

Hắn vẫn thủy chung nhìn hướng bầu trời bao la, thần sắc không đổi .

” Ta đứng nơi này nhìn ra thấy bầu trời rộng lớn, vậy những người đứng tại bầu trời nhìn vào hư vô sẽ có cảm giác ra sao? Phải chăng thế giới này chỉ tồn tại duy nhất một tầng thương khung đại địa? “.

Trong đầu óc non nớt của hắn, trăm ngàn câu hỏi cứ thế chen chúc nhau mà lặng lẽ trôi theo dòng cảm xúc, có nhiều việc giờ phút này Vũ Thiên Long không thể tự mình đi trả lời chính mình, thậm chí cả thế gian này cũng không mấy người có thể trả lời hắn được.

Một lúc sau, Vũ Thiên Long nhếch môi cười nhạt, hắn ngồi bệt trên mặt đất, bắt đầu vận chuyển Đại Việt Tôn Tiên Kinh, sát na hư vô bên ngoài tựa hồ bị một bàn tay to lớn chọc thẳng vào rồi không ngừng mà khuấy đảo, khiến cho thiên địa linh khí cũng trở nên cuồng bạo.

Linh khí như những đám mây đen , đậm đặc nhanh chóng kéo đến ngự trị tại trên đỉnh đầu Vũ Thiên Long, sau đó bằng một quỹ tích bất định theo lộ trình hô hấp tiến nhập bên trong đan điền.

Một hơi thở…Mười hơi thở…Bảy ngàn cái hơi thở qua đi, theo thời gian, hô hấp của Vũ Thiên Long càng lúc càng trở nên thô trọng, nơi vị trí đan điền vô thanh vô thức truyền đến một cỗ đau nhức khó tả, thân thể cũng vì vậy mà run lên bần bật, chợt lúc này ” Bình ” Một tiếng oanh minh nổ vang quanh quẩn trong thiên địa, như thể vừa có vật gì đó giòn tan sụp đổ.

” Ngưng Khí trung kỳ ” Vũ Thiên Long mệt nhọc lau đi mồ hôi trên trán, thậm chí toàn thân y phục cũng đã bị mồ hôi nhúng ướt.

Hắn vội vàng thu công, cước bộ khẽ động, Vũ Thiên Long dẫm mạnh chân cả người cong gập lại khiến thân thể như mũi tên rời dây lao vút lên bầu trời lăng lập tại đó trong mấy cái hơi thở thời gian.

Nhất tâm nhị dụng, hai cánh tay đồng thời bắt ra hai loại thủ ấn riêng biệt, một chưởng, một chỉ nhằm hướng gốc anh đào hung hăng đánh tới.

” Binh..Ầm.. ” Cây anh đào phải thừa nhận song kích thì lung lay dữ dội như muốn bật cả gốc, củi mục, lá khô cùng hoa anh đào thi nhau rơi xuống.

Mảnh sân nhỏ chợt dấy lên bụi đất cùng phong bạo, không dừng ở đó cánh tay phải của Vũ Thiên Long lại thình lình đánh ra liên tiếp thêm mấy quyền nữa, linh lực bàng bạc trong cơ thể theo kinh lạc gào thét xông thẳng ra bên ngoài lại huyễn hóa nên một cái cự đại thủ ấn màu đen sậm, thủ ấn này rất lớn, trong bóng đêm còn phát ra huyết quang lạnh lẽo .

” Nhất Thủ Già Thương Khung !”.

Vũ Thiên Long vỗ mạnh tay về phía hư vô, thủ ấn kia đang lăng lập trên bầu trời cũng theo đó đồng thời vỗ mạnh một cái ” Binh..Binh..Binh ” Không khí bị áp súc đến mức nổ vang liên hồi, thậm chí còn phân tách ra hẳn thành hai dòng khí lưu đối lập lại thoang thoảng dư vị cháy khét.

Vũ Thiên Long mặc dù đã phán đoán được phần nào uy lực của Nhất Thủ Già Thương Khung thế nhưng thực sự hắn lại không ngờ chỉ một thức đầu tiên trong tám thức đã mạnh mẽ đến vậy.

Đó chính là sự khác biệt giữa Võ kỹ và Tiên pháp.

Đúng lúc này, Vũ Thiên Long chợt cảm giác từ sâu bên trong thân thể có một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng, tựa hồ cự nhân bị giam cầm đang chầm chậm mà thức tỉnh, đan điền hắn chính là lồng giam, lực lượng kia lại mạnh mẽ như núi lửa, như thủy triều đồng dạng.

“Ầm! Ầm…Ầm “.

Như thiên quân vạn mã chạy chồm, dường như thương hải sóng lớn quét trời cao, trong cơ thể hắn bùng phát ra một tiếng nổ vang rền to lớn, vô tận thần quang màu vàng tuôn ra, xán lạn như cầu vồng, chói mắt đến cực điểm!.

Thần quang vạn đạo, điềm lành rực rỡ, rơi vào mắt đều là ánh sáng màu vàng, mang theo một luồng khí thế vô biên vô tận, chấn động toàn bộ thương khung bên trên Trấn Thiên Quan, dưới bóng đêm, tầng mây trên trời ở trong giây lát đó sụp đổ, phong vân dũng động, nhật nguyệt thất sắc!

“Chuyện gì thế này?” Vũ Thiên Long ngạc nhiên nhìn tình cảnh đang phát sinh trước mắt.

Thần quang màu vàng kia tựa hồ có công hiệu an thần, giờ khắc này Vũ Thiên Long chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, sinh long hoạt hổ, phảng phất trong cơ thể có một luồng thần lực chạy dọc, nhất quyền liền có thể khai sơn liệt thạch!.

Vũ Thiên Long nhìn cảnh tượng thần kỳ trước mắt, khuôn mặt thoáng qua một giây kinh ngạc, tự xoa xoa đầu nhỏ của mình, thoả mãn cười nói: ” Ta đang thức tỉnh Tiên Tướng sao?.”

Tiên Tướng, chính là trên Tu Tiên thế giới một loại thiên phú tu luyện, cùng thiên nhãn tương tự, không phải hạng người kinh tài tuyệt diễm tuyệt đối không thể thức tỉnh được, mà một khi thức tỉnh, như vậy nhất định uy năng diệu dụng vô cùng, về sau nhất bộ đạp thiên, xưa nay bất kỳ một vị tu sĩ nào thức tỉnh ra Tiên Tướng, đều bị thế nhân đặt bút lưu danh sử sách!

Giờ khắc này, Vũ Thiên Long thể hiện ra đủ các loại dị tượng, chính là một khúc nhạc dạo của quá trình thức tỉnh Tiên Tướng.

Vũ Thiên Long không hề cảm thấy có chút khẩn trương nào, trong cơ thể tiếng nổ vang rền càng thêm điếc tai, vô tận ánh sáng thần thánh nhộn nhạo quay cuồng, giữa bầu trời bỗng nhiên hạ xuống vạn đạo điềm lành, trên mặt đất bỗng nhiên tuôn ra ngàn đóa kim liên, vừa sâu xa vừa khó hiểu, thần kỳ phi phàm.

Điềm lành từ trên trời hạ xuống, mặt đất nở hoa!.

Xưa nay đại năng Độ Kiếp kỳ khi ngộ đạo thành tựu Hợp Đạo cảnh, hay thiên tài tuyệt thế thức tỉnh Tiên Tướng mới phải kéo theo sự xuất hiện của một loại thượng thương dị tượng!.

Nó cũng không là thần thông, cũng không phải pháp thuật, hơn nữa một điểm tác dụng cũng đều không có, nhưng là sự kiện khiến cho trên Tu Chân giới người người phải khát vọng, bởi vì nó đại diện cho thượng thương tán thành, chỉ những thiên chi kiêu tử mới có thể nhận được vinh quang như vậy!.

Tiên căn, Tiên Tướng cùng xuất!

Lúc này trong hư không đột nhiên hiện ra chín con Kim Long màu vàng thần uy lẫm lẫm, ở trước người chúng, trên cổ là một vòng mặt trời toả ra ánh lửa màu xanh biếc, chín con Kim Long cùng quấn quýt lấy nhau, giương nanh múa vuốt, truy đuổi theo một vầng xa luân màu trắng bạc.

Cửu Long Quy Nguyệt !

Tiên tướng của Vũ Thiên Long chính là Cửu Long Quy Nguyệt.

Trong Tu Chân thế giới người thức Tỉnh ra Tiên Tướng số lượng cực kỳ ít ỏi, xưa nay ngàn vạn năm nhưng cũng chỉ đếm được đến trên đầu ngón tay.

Tiên tướng được chia thành sáu loại thường gặp bao gồm: ” Đâu Suất Thần Hỏa Luyện Càn Khôn, U Minh Nhược Thủy Phá Cửu Tiêu, Nhật Nguyệt Đồng Nguyên, Long Phụng Triều Dương, Cửu Long Quy Nguyệt và Tiểu Long Ngư Phá Vũ Môn “.

 Không biết thân thể Vũ Thiên Long vừa đột phá một loại giới hạn nào đó hay vô tình giải khai gông cùm xiềng xích phàm thân mà Tiên Tướng bỗng dưng hiện thế, điều này cũng không cần cố công suy đoán, chung quy nó là một cái điềm lành lớn lao.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN