Khai Quốc Công Tặc - Chương 49: Hoàng tước (10)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Khai Quốc Công Tặc


Chương 49: Hoàng tước (10)


Đi thẳng đến dưới thành Thanh Hà, Trình Danh Chấn lấy lại trạng thái bình thường không khiếp sợ như trước nữa.

Lý Trọng Kiến binh bại thân vong, từng khiến cho cuộc sống của người dân sáu quận Bác Lăng ăn không ngon ngủ không yên đang giãy dụa dưới thiết kị của La Nghệ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết chết. Còn hắn nhiều sự chuẩn bị của gần một năm nay, đều xây dựng trên nền tảng “ Bác Lăng Quân phụng mệnh xuôi nam, ba huyện Minh Châu Quân đứng mũi chịu sào”. Bây giờ Bác Lăng Quân đã bị biến thành tro bụi rồi, rất nhiều sự chuẩn bị của hắn thành ra đều tan biến. Điều khiến người ta càng khó chịu hơn chính là, nếu như sớm biết Bác Lăng Quân có kết quả như vậy, thì căn bản là hắn không cần phải vội vã chiến tranh liên tiếp với bọn Dương Thiện Hội, Lư Phương Nguyên. Nếu không chủ động lên Bắc để công kích họ thì đường lui của hắn sẽ không bị Dương Thiện Hội chặn, đương nhiên cũng sẽ không phải đối mặt với Vương Đức Nhân Ngõa Cương Quân đương lúc sức cùng lực kiệt, càng không xảy ra lựa chọn không ra nhập quân của Đậu Kiến Đức là không được.

Xét đến cùng, lần này, Trình Danh Chấn vẫn là chịu thiệt vì tin tức bế tắc, thiếu cái nhìn đại cục. Còn vào thời khắc quan trọng thì Đậu Kiến Đức ngồi như ngư ông đắc lợi, e rằng hai chữ “may mắn” cũng không giải thích được. Câu nói của Vương Phục Bảo rất rõ ràng, mỗi ngày Đậu Kiến Đức đều chú ý đến động tĩnh của các hào kiệt Hà Bắc, y đều cố gắng tìm hiểu những cuộc chiến đấu phát sinh trên mảnh đất này, phân tích giải thích từng người trong Lục Lâm đồng hành và đối thủ.

Đây chính là chênh lệch giữa Trình Danh Chấn và Đậu Kiến Đức. Hắn giỏi về tổ chức còn Đậu Kiến Đức lại giỏi về suy nghĩ toàn cục. Người không mưu toàn cục sẽ không mưu được từng chuyện. Cho nên Minh Châu Quân bách chiến bách thắng lại càng đánh càng yếu. Đậu Gia Quân chiến bại liên tiếp lại thẳng vút lên trời. Cho nên cuối cùng Minh Châu Quân đã biến thành một bộ phân của Đậu Gia Quân, thực ra cũng không oan chút nào.

Đậu Kiến Đức là người rất cẩn thân, dọc đường sau khi thấy Trình Danh Chấn nặng trĩu suy tư, liền cố hết sức đưa ra sách lược không phái Minh Châu Quân làm chủ lực ,tránh không gây ấn tượng mình mưu đồ mượn tay kẻ địch tiêu diệt họ cho đám tướng sĩ Minh Châu quân. Vì đến Trình Danh Chấn yên tâm về mình, Đậu Kiến Đức không điều động bất cứ một người nào dưới trướng của hắn, còn chọn ra hai ngàn người trong đám lâu la mới chiêu mộ,toàn là những tay sai bình thường không căn không cơ, chức vị trên đội trưởng đều còn trống, để cho hắn tự bổ nhiệm.

Hành động rộng lượng này dù xuất phát từ thật lòng hay giả tạo thì đều khiến người ta không thể không cảm động. Sau khi lập doanh trại ngoài thành Thanh Chương về, hắn dẫn theo những tướng lĩnh chủ chốt là Vương Nhị Mao, Trương Cẩn, Đoàn Thanh đích thân đến cảm ơn Đậu Kiến Đức. Lúc đó Đậu Kiến Đức đang ăn cơm, nghe thân binh báo cáo xong liền để bát đũa xuống đứng lên, dặm dò những người xung quanh:
– Dọn xuống trước, đợi tí hâm lại cho ta, sai người pha ấm trà ngon để ta và Trình tướng quân vừa uống vừa tán gẫu.

Xung quanh đáp một tiếng, quay đi chuẩn bị. Đậu Kiến Đức vừa thay quần áo vừa cau mày nói thêm một câu:
– Trong tủ chén ở hậu doanh, có ít trà mới Lý Mật tặng, Các ngươi hãy đi tìm lão Khổng lấy chìa khóa. Hồi nhỏ Trình tướng quân từng pha tà với mật ong, trà kém chút chắc là hợp với khẩu vị của hắn.

Nhóm thân binh lại đáp lần nữa rồi đi như bay, trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc:
– Không phải chỉ là một con gà rừng rơi cây ư? Sao mà Đậu Thiên Vương phải coi trọng như thế?

Những lời như vậy lọt vào tai kẻ bị ép buộc tới đây – huyện lệnh Chiêu Dương của Đại Tùy Tống Chính Bản, hiệu quả lại hoàn toàn khác. Từ sau khi doanh trại bị giặc cỏ chiếm đóng, hắn đã từng mưu đồ chọc giận Đậu Kiến Đức để cầu cái chết, cũng từng có ý đồ học Từ Thứ của Tiến Tào Doanh, lặng lẽ bày tỏ kháng nghị của mình. Nhưng những cách này đều chưa có được bất kì hiệu quả gì, thì đã bị Đậu Kiến Đức ủy thác cho cái địa vị cao là hành dinh chủ bộ, lúc nào cũng lôi hắn theo bên mình. Có mưu kế gì, dù hắn có chịu mở miệng hay không thì cũng luôn cho hắn ở bên lắng nghe.

Cứ kiên trì như thế chưa được nửa tháng, Tống Chính Bản không quản nổi miệng của mình nữa. Rất nhiều người dưới trướng của Đậu Kiến Đức thiếu cái nhìn xa, còn chủ bộ huyện Bình Xương Lăng Kính thân là quan văn, lại chỉ biết gật đầu phụ họa, không hề có một chút khí thái nào của văn nhân. Tống Chính Bản không thể chịu được nữa, châm chọc, trêu tức. Đậu Kiến Đức lập tức tìm ra được cái hắn thực sự cần từ trong những lời châm chọc, khiêu khích, không chút để ý những lời trào phúng kia.

Tống Chính Bản có thể nhìn thấy, Đậu Kiến Đức không chỉ đối xử rộng rãi với mình, mà với tất cả những văn nhân mặc khách khách, với tất cả nhữnglục lâm hào kiệt tìm đến y nương tựa thì đều như vậy. Thậm chí đến cả bọn giặc cỏ loạn thế sau khi bị đánh bại miễn cưỡng gia nhập đồi Đậu Tử ông ta cũng rất nhân hậu, rất bao dung. Cái kiểu bao dung này có lúc khiến người ta có một cảm giác vô cùng mênh mông, nhưng dần dần cái cảm giác mênh mông này dường như hòa tan với tất cả mọi người.

Đại Tùy đã lung lay sắp đổ. Nhưng thiên hạ không thể mãi mãi lao đao. Vừa loạn vừa trị, từ trước đến nay gần như là số mệnh của Trung Nguyên. Làm một người đọc sách mang giấc mộng “trị quốc bình thiên hạ”, Tống Chính Bản ắt phải tìm cho mình một anh hùng chân chính để phò tá. Mượn tay anh hùng để thực hiện giấc mộng của mình, giống như Tư Mã Tương Như, Gia Cát Khổng Minh đều lưu danh thiên cổ. Đậu Kiến Đức có là minh chủ sáng giá để đi theo không? Tống Chính Bản không rõ lắm nhưng qua mấy ngày tiếp cận và quan sát, hắn ít nhất cũng biết được một sự thật. Con người phẩm chất của ông ta so với thiên tử Đại Tùy và cả những quan to hiển quý mình từng gặp qua ưu tú hơn nhiều. Nói ở góc độ khác, trừ chuyện ông ta xuất thân hàn vi, nói chuyện có chút quá thẳng thắn ra, thì con người Đậu Kiến Đức có được rất nhiều đặc điểm mà rất nhiều minh chủ khai quốc như trong điển tích ghi chép lại cần có, , nhất là tấm lòng và phong thái của y, rất nhiều các anh hùng từ trước đến nay đều theo không kịp.

Lúc đang suy nghĩ miên man, tiếng cười của hai người Đậu Kiến Đức và Trình Danh Chấn truyền từ ngoài vào:
– Không vội, không vội, ta đã bao vây thành Thanh Hà, ta phái Vương Phục Bảo và Dương Công Khanh ra ngoài tuần tra. Dương Thiện Hội lại không có cánh, lẽ nào còn có thể bay ra ngoài được?. Ngươi và các huynh đệ dưới trướng của ngươi đánh giặc mãi cũng mệt rồi, không ngại thì hãy nghỉ ngơi mấy ngày để người khác lên trước. Đợi khi mọi người cũng không được, ngươi sẽ dẫn các huynh đệ Minh Châu Quân giết lên cho Dương Thiện Hội cuối cũng lập tức…

– Chủ công ưu ái, mạt tướng vô cùng cảm kích. Nhưng mạt tướng và các huynh đệ năm lần bảy lượt được chủ công chiếu cố không thể không báo đáp. Chỉ biết mượn đầu của Dương Thiện Hội dùng tạm, coi như lễ vật gặp mặt!

– Không cần, không cần, người có thể gia nhập liên minh là lễ vật tốt rồi!
Lời của ông ta rất chân thành không có chút nào là giấu diếm tác dụng mở rộng thanh thế của Minh Châu Quân với Đậu Tử Cương :
– Dương Công Khanh, Từ Nguyên Lãng ở gần ta dễ mở lời. Ngươi cách ta xa như vậy không ngờ lại có thể sảng khoái đồng ý như thế. Sau này các hào kiệt khác ở các nơi trong Hà Bắc nghe nói, trong lòng đương nhiên sẽ suy nghĩ một chút. Lão Đậu ta phái người đi khuyên bọn họ, cũng làm chơi ăn thật rồi!

Vừa nói chuyện, hai người lần lượt vào cửa. Tống Chính Bản không biết hai bên chuẩn bị nói chuyện gì, đứng lên định lui ra thì Đậu Kiến Đức kéo ống tay áo của y:
– Tống tiên sinh đừng vội. Trình huynh đệ thông thuộc tình hình Thanh Chương, vừa lúc có thể bổ sung mưu kế cho chúng ta. Ngươi hãy ở bên cạnh nghe một chút, tiện đâu hãy chỉ điểm cho Đậu mỗ mấy câu!

Đối mặt sự nhiệt tình, tươi cười như thế Tống Chính Bản hơi ngại phất tay áo dời đi. Vừa mới chuẩn bị cho mình lối thoát Đậu Kiến Đức lôi Trình Danh Chấn qua:
– Trình huynh đệ đến muộn, chắc là vẫn chưa có ai giới thiệu cho các ngươi. Đây là Tống chủ bộ, vốn là huyện lệnh Nhiêu Dương, là viên quan giữ mình trong sạch duy nhất của cả vùng Hà Bắc. Chỉ là vận mệnh không được may mắn, gặp thời loạn lạc. Sau này hai ngươi thân thiết đều là người đọc sách có lẽ cũng có thể có được tiếng nói chung!

Trước đó Trình Danh Chấn đã chứng kiến tính tình con lừa của Tống Chính Bản. Y so với hắn có khách sáo hơn người khác một chút, chỉ cười, chắp tay đáp nửa lễ.

Đậu Kiến Đức thấy lạ liền hỏi:
– Tâm trạng hôm nay của Tống tiên sinh xem ra không tệ? Trước kia người thủ hạ của ta, ngươi chắc gặp ai chế nhạo người ấy!

Tống Chính Bản cười khổ lắc đầu:
– Những người chỉ bết giết người đó, Tống mỗ đương nhiên là mặc kệ không hỏi! Còn Trình tướng quân ở huyện Bình Ân đáng giá mấy vạn người, đáng để Tống mỗ đáp nửa cái lễ.

Mắt Đậu Kiến Đức sáng lên cười ha hả. Hôm nay đối với y mà nói đúng là song hỉ lâm môn, đầu tiên là Trình Danh Chấn có thể chủ động xin đi giết giặc, chứng minh sự cố gắng mấy ngày liên tiếp của mình đã có hiệu quả. Tin vui thứ hai sao? Tống Chính Bản không tự cao tự đại, lại khó mở miệng không chê trách người khác, nói rõ thái độ của thư sinh bắt đầu mềm hóa, thừa nhận địa vị chủ công của mình.

Ông ta đắc ý nói càng nhiệt tình hơn:
– Ngồi, ngồi hết xuống nói chuyện. Chỗ này không có người ngoài, cũng không phải trường hợp chính thức gì cả, hai người cứ nói chuyện tự nhiên, ta cũng thoải mái chút.

“Trường hợp chính thức, ngươi cũng đủ tùy tiện!”

Tống Chính Bản nói thầm trong lòng, bản thân lại ngồi xuống theo ý của Đậu Kiến Đức.

Đám thân binh chạy lên chạy xuống dâng trà nóng. Tự tay Đậu Kiến Đức rót hai bát, một bát cho Tống Chính Bản, một bát cho Trình Danh Chấn:
– Đây là trà ngon. Cụ thể ngon ở chỗ nào thì ta cũng không rõ lắm. Hai ngươi chắc có thể nhận ra, lão Đậu ta thuần túy là làm hỏng cái ngon của nó!

Trình Danh Chấn vội đứng dậy, nhận bằng hai tay. Vốn định khách sáo mấy câu nhưng nhìn Tống Chính Bản lại phát hiện đối phương còn ngồi lì ra đấy, đành phải “nhập gia tùy tục”, bưng trà lên uống.

Đậu Kiến Đức cũng rót cho mình một bát, thổi cho nguội rồi uống một hơi cạn sạch:
– Hương vị hơi nhạt, không đủ sát miệng. Lão Đậu ta muốn uống vẫn là trà Giang Nam mới thật sự…

– Khụ khụ…
Tống Chính Bản suýt nữa thì uống trà vào phế quản, bị sặc ho khan. Đậu Kiến Đức vội đứng dậy, tay vuốt lưng cho y:
– Tiên sinh hãy chậm một chút, chậm một chút, trà vẫn còn , nếu thích tiên sinh cứ việc mang về.

Trình Danh Chấn suýt nữa cũng bị sặc, hắn dùng bát trà che miệng thở. Trà bánh được chuyển ra ngoài ải thường được chế từ những lá trà thô nhất, so với chén trà Minh Tiền trong tay này, thực là so sánh cục đất với trân châu. Điều hiếm có là Đậu Kiến Đức không biết phân biệt tốt xấu, càng hiếm thấy là con người Đậu Kiến Đức này còn không để ý cứ thể hiện như thế trước mặt thuộc hạ.

– Đậu Kiến Đức ta là người thô thiển, bị ép buộc mới từng bước đi đến vị trí hôm nay. Cho nên ta càng cần sự giúp đỡ của mọi người. Để lão Đậu ta còn sống sót,để hương thân phụ lão Bắc Hà có thể sống qua được thời loạn thế, hai vị, sau này xin nhờ cậy!

Đột nhiên Đậu Kiến Đức không cười nữa mà trịnh trọng thỉnh cầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN