Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu - Chương 46: Đã lâu không gặp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu


Chương 46: Đã lâu không gặp


Yến Ngưng Lạc thực sự đáng sợ khi trở nên nghiêm túc. Trong Miên Miểu Tông thường xuyên cử hành tỷ thí dành cho đệ tử nội môn, nàng ta mỗi năm đều dành vị trí đứng đầu. Hơn nữa, tông chủ còn bố trí cho bọn họ ra ngoài rèn luyện, kinh nghiệm thực chiến tuyệt đối cao hơn Nguyệt Tâm Nhan rất nhiều. Vì thế cuối cùng, chỉ một chiêu sai lệch, Nguyệt Tâm Nhan đã bị đánh trúng bả vai, khí huyết cuồn cuộn, rơi xuống từ giữa không trung.

Yến Ngưng Lạc ngay lập tức dừng lại, không tiếp tục động thủ, cực kỳ có phong phạm chính nghĩa. Nàng ta đi về phía trước, vươn một bàn tay ra, “Đa tạ, Cửu công chúa.”

Nguyệt Tâm Nhan sửng sốt một chút, nắm chặt bàn tay nàng ta đứng lên. Mặc dù nàng bị đánh bại nhưng không hề có cảm giác mất mát hay thấy vọng, chỉ nở một nụ cười ngọt ngào, “Yến Ngưng Lạc, ngươi quả nhiên rất lợi hại, xứng danh thiên tài.”

Yến Ngưng Lạc được khen ngợi nhưng không hề kiêu ngạo chút nào, “Ta lớn hơn Cửu công chúa hai tuổi, nếu như Cửu công chúa ở tuổi của ta, có lẽ sẽ mạnh hơn ta.”

Nguyệt Tâm Nhan cười cười, “Tới thời điểm đó chúng ta lại tái chiến.”

“Một lời đã định.” Yến Ngưng Lạc đồng ý, sau đó ánh mắt nhìn thẳng về phía Khanh Dạ Ly, nhưng phát hiện ra hắn căn bản không hề chú ý tới tình huống bên này. Nàng ta có chút thất thần, không thể không cảm thấy mất mát trong lòng.

Tuy nhiên, Nguyệt Tâm Nhan lại lôi kéo nàng ta, đi về vị trí mình ngồi, “Sau này ngươi chính là bằng hữu của Nguyệt Tâm Nhan ta.” Nàng lại nhìn về phía Khanh Dạ Ly và nói, “Dạ Ly ca ca, đây là Yến Ngưng Lạc, quả nhiên là thiên tài. Ha ha, cuối cùng ta cũng tìm được một nữ hài còn mạnh hơn ta.”

Đứng gần ngay trước mặt người mà mình thích như thế, cả người Yến Ngưng Lạc trong nháy mắt cứng đờ. Nếu không phải trời sinh nàng ta lạnh lùng thờ ơ, chỉ sợ sớm đã mặt đỏ tim rung.

Khanh Dạ Ly chỉ thờ ơ giương mắt nhìn một chút, sau đó ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Nguyệt Tâm Nhan nhìn bộ dáng không hứng thú của hắn như thế, ngượng ngùng quay đầu lại nói, “Tính của Dạ Ly ca ca là như vậy, ngươi đừng nhìn hắn lạnh lùng như thế, thật ra là người rất tốt.”

Yến Ngưng Lạc căn bản không thèm để ý tới thái độ lạnh nhạt của hắn, bởi vì người này vốn là như thế. Ánh mắt nàng ta nhìn chằm chằm vào nam nhân, sau đó nở một nụ cười cực kỳ rung động lòng người, “Khanh Dạ Ly, đã lâu không gặp.”

Mỹ nhân cười, khuynh quốc khuynh thành.

Đừng nói Yến Ngưng Lạc là mỹ nhân dung nhan tuyệt mỹ, khí chất lạnh lùng băng giá, nụ cười kia là cực kỳ hiếm thấy, cực đáng trân quý.

Một nụ cười sạch sẽ trong trẻo như vậy, chỉ sợ Úc Tiêu Ninh luôn luôn bên cạnh nàng ta cũng chưa từng nhìn thấy.

Và một câu bình thường của nàng ta như thế, càng khiến mọi người sợ hãi ngây người.

Không ngờ nàng ta gọi thẳng tên Thương Hải Vương, giọng điệu còn quen thuộc như thế, giống như bọn bọ sớm đã quen biết nhau.

Tuy nhiên, nụ cười này có thể khiến người trầm tư. Chẳng phải vị hôn phu của nàng ta là Thái tử điện hạ hay sao? Nhưng nhìn thầm sắc nàng ta trước mắt đầy dịu dàng như thế, giống như đang nhìn người trong lòng……

Hiên Viên Triệt nhìn thấy một màn khác thường này, dường như cẩn thận suy nghĩ gì đó.

Ngày ấy bọn họ gặp Thương Hải Vương bị mấy người bị ám sát ở Tân Nguyệt Hồ, khi Yến Ngưng Lạc nghe thấy giọng nói của người nọ, thần sắc lập tức trở nên cực kỳ kích động, vọt ra từ trong thuyền hoa, dò hỏi vị trí người nọ.

Vậy thì, nàng đối với Thương Hải Vương……

Có vẻ như đã rất nhiều năm không nghe thấy người nào gọi tên của mình, ánh mắt Khanh Dạ Ly hơi tối lại, cuối cùng nhìn Yến Ngưng Lạc một chút, “Chúng ta quen biết nhau?”

Đây là câu nói đầu tiên hắn nói với nàng ta sau tám năm gặp lại.

Độ cong nơi khoé môi Yến Ngưng Lạc càng thêm sâu, “Đương nhiên quen biết. Chúng ta đã quen nhau tám năm trước.”

Khanh Dạ Ly nhíu mày, dường như không nhớ rõ mình quen biết thiếu nữ trước mắt này. Nhưng không chờ hắn tự hỏi xong, hắn đã nghe thấy thiếu nữ kia chậm rãi nói, “Tám năm trước, ở phía sau núi Phiêu Miểu Tông, ngươi bị thương.”

Nàng ta vừa nói những lời này, Khanh Dạ Ly ngay lập tức nhớ ra.

Lần đó, đúng vào thời điểm mấu chốt khi hắn đang tu luyện thăng cấp, hắn bị người đánh lén nên bị phản phệ. Sau đó trong lúc vô ý, hắn xâm nhập vào trong một trận pháp. Có một cái tiểu nữ hài dẫn hắn đi ra, an trí hắn ở trong một căn phòng nhỏ hẻo lánh trên núi dưỡng thương. Hắn đã ở nơi đó bốn năm ngày, sau khi bình phục hắn liền rời đi.

Khanh Dạ Ly lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ, đôi mắt màu xanh đậm đánh giá nàng ta, “Là ngươi?”

“Là ta.” Yến Ngưng Lạc mỉm cười gật đầu.

“Như thế nào, Thương Hải Vương và Ngưng nhi…… quen nhau sao?” Thanh Lan Đế quan sát từ trên cao khá lâu, cuối cùng mở miệng hỏi.

“Nhiều năm trước ta bị người đánh lén bị thương, tất cả đều nhờ quận chúa Ngưng Phượng trợ giúp.” Khanh Dạ Ly nhẹ nhàng nói.

“Ồ, là vậy sao? Sao từ trước tới nay không thấy Ngưng nhi nhắc tới, không ngờ ngươi có quen biết Thương Hải Vương.” Thanh Lan Đế có vẻ không vui, nhưng thật ra trong ánh mắt lại mang theo vui mừng. Không ngờ nha đầu này lại có giao tình với Thương Hải Vương, còn là ân cứu mạng.

Yến Ngưng Lạc mỉm cười yếu ớt, “Đó chẳng qua là chuyện nhỏ không tốn sức gì, ta cũng không giúp được nhiều. Hơn nữa, lúc ấy ta không biết hắn là Thương Hải Vương. Hắn chỉ nói với ta tên của hắn, chưa từng nói ra thân phận của mình.”

“Thì ra là thế.” Thanh Lan Đế hiểu rõ gật đầu, trong lòng cũng âm thầm cân nhắc.

Thương Hải Vương là một người, tính tình lạnh nhạt không thân cận người, cách xa mọi người ngàn dặm, hơn nữa còn cực kỳ máu lạnh tàn nhẫn. Nhiều năm như thế, ngoại trừ Cửu công chúa Nguyệt Tâm Nhan, gần như không có nữ nhân nào dám tới gần hắn. Cho dù bọn họ vô cùng sùng kính ngưỡng mộ hắn, nhưng với thủ đoạn tàn nhẫn đẫm máu của hắn, khiến người vừa yêu vừa sợ.

Ngưng nhi có thể gọi thẳng tên hắn, lại còn có dám bình tĩnh điềm đạm nói chuyện với hắn như thế, giao tình này chắc chắn không hề bình thường.

Có lẽ, mình nên lợi dụng điều đó.

Nguyệt Tâm Nhan lập tức có phản ứng, “Không ngờ Dạ Ly ca ca lại quen biết quận chúa Ngưng Phượng, ta chưa từng nghe ngươi nhắc tới!”

Khanh Dạ Ly không hề mở miệng, nhưng Yến Ngưng Lạc đã chủ động nói, “Khi đó ta chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi. Hơn nữa ta quanh năm ở Phiêu Miểu Tông, sao hắn có thể biết ta là ai?”

“Cũng đúng.” Nguyệt Tâm Nhan gật gật đầu cười, “Nhưng nếu mọi người đều quen nhau thì thật là tốt. Nghe nói sắp tới Bách thánh tiết của Thanh Lan Quốc các ngươi, thật ra ta rất chờ mong. Tới lúc đó nhất định sẽ rất vui và náo nhiệt!”

“Ừ, nếu như không phiền, ta có thể đưa các ngươi du ngoạn Thanh Lan Quốc vài ngày, cảm thụ phong tục tập quán nơi này một chút.” Có lẽ Yến Ngưng Lạc mười mấy năm qua cũng không cười nhiều giống như đêm nay, từ đầu tới cuối đều hào phóng mang theo tươi cười khéo léo. So với hình tượng mỹ nhân lạnh lùng cao cao tại thượng, đêm nay nàng ta lại cực kỳ bình dị gần gũi.

Mọi người đều không thể không thầm thì ở phía dưới. Đêm nay quận chúa Ngưng Phượng đã bị cái gì đó kích thích, nàng ta luôn luôn lạnh lùng thờ ơ đột nhiên trở nên dịu dàng như thế, bọn họ cảm thấy có chút không quen.

Ánh mắt Hiên Viên Triệt lại có chút châm chọc. Ồ, hắn còn tưởng rằng nữ nhân này trời sinh đã là bộ dáng lạnh băng như thế, thì ra đó chỉ là chưa gặp đúng người mà thôi. Nhưng hắn không ngờ tới chính là, nam nhân nàng ấy thích lại là Thương Hải Vương. Nam nhân kia thực sự khiến nữ nhân điên cuồng vì hắn, nhưng nữ nhân Yến Ngưng Lạc ngu xuẩn này, thích nam nhân vô tâm như vậy, chắc chắn sẽ chịu đau khổ.

Có cuộc tỷ thí giữa hai thiên tài thiếu nữ làm nhạc đệm, không khí nháy mắt cũng trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều. Tiếp đó là một dàn vũ cơ có dáng người mềm mại tiến vào, tiếng đàn sáo vang lên, các nàng nhẹ nhàng nhảy múa giữa khoảng sân rộng lớn, cảnh tượng cực kỳ đẹp mắt, rung động lòng người.

…..Dịch: Emily Ton….

“Họ của Thương Hải Vương…… không ngờ cùng họ với chúng ta!” Khanh Bắc lẩm bẩm với mình, sau đó nói chuyện với người bên cạnh, “Tỷ tỷ, tỷ…… A người đâu??”

Chỗ ngồi bên cạnh rỗng tuếch, Khanh Bắc trừng lớn đôi mắt. Lúc trước người còn ở đây, sao đột nhiên lại biến mất, cũng không thèm nói với hắn một tiếng.

Thiếu niên bĩu môi, có lẽ đêm nay nhìn thấy người mình sùng bái đã lâu nên hắn có chút hưng phấn. Hắn không để ý nữa, tiếp tục bắt đầu kín đáo đánh giá nam nhân bên kia đang thờ ơ cúi đầu uống rượu.

Lúc này, mặt trăng treo lơ lửng trên đầu, ngoài điện cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh của tiếng côn trùng kêu vang.

Trong mùa hè như thế này, ban đêm vốn nên khiến người cảm thấy sảng khoái, nhưng không biết vì sao lại có chút rét lạnh. Khi cơn gió lạnh này thổi qua, đầu óc hôn mê của Khanh Vũ dường như thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Đôi mắt đẹp quyến rũ nửa híp nhìn về phía trăng tròn, trong lúc nhất thời muôn vàn suy nghĩ lướt qua trong đầu.

Vì sao nàng lại có loại này dự cảm không rõ như vậy?

Nó chỉ xảy ra sau khi người của Lâm Uyên Quốc tới đây. Nhưng nàng dường như không có liên quan gì tới những người đó, vì thế…… Rốt cuộc là nàng đang bị ai theo dõi. Nàng vẫn điệu thấp giống như ngày thường, không kết thù oán với bất kỳ người nào!

“Hắt xì ——” Đột nhiên nàng hắt xì một cái.

Khanh Vũ dùng sức xoa xoa mũi, thấp giọng mắng, “Đáng chết, hỗn đản nào đang chửi ta sao?”

………

Phía Đông của Vân Trung Thiên, tọa lạc một đại gia tộc truyền thừa trăm năm.

Gia tộc dùng thủ pháp luyện dược xuất thần nhập hóa, cứu người chết chữa người bị thương và giúp đỡ người nghèo, phẩm đức tốt đẹp được người đời ca tụng tán dương. Gia tộc này được gọi là thần y tộc, mang dòng họ Bạch.

Tộc trưởng hiện giờ tại vị chính là Thần Y tộc thứ mười bảy, danh gọi Bạch Khâu, là một người y thuật cao minh, lòng mang trí giả thiên hạ, cũng là phụ thân của Bạch Chi Ngạn.

Tuy nhiên, đối với hai phụ tử không gặp nhau nhiều năm như vậy, dường như cuộc đoàn tụ sẽ rất vui sướng.

“Ai ai, cha đừng đi, cha nghe con giải thích……”

“Bùm!”

Cánh cửa lớn nặng nề cổ xưa của Thần Y tộc đóng chặt với một tiếng nổ lớn, thiếu chút nữa đã đụng phải mũi của Bạch Chi Ngạn.

Bạch Chi Ngạn vô cùng buồn bực, sau đó ai oán quay đầu, “Làm sao bây giờ, cửa còn chẳng vào được, chẳng phải ngươi nói không có vấn đề gì sao?”

Sau lưng hắn là một nam nhân trong hoa phục màu tím bá đạo, ngũ quan thâm thúy tuấn mỹ, chẳng phải đó là Lâu Quân Nghiêu hay sao?

“Ồ…… Xem ra cha ngươi…… không muốn nhìn thấy ta, vì thế cũng không muốn gặp ngươi.” Lâu Quân Nghiêu xoa cằm, đưa ra một câu kết luận.

“Chết tiệt, điều này còn phải nói sao?” Bạch Chi Ngạn không nhịn được mắng một câu.

“Vậy thì xông vào là được.” Lâu Quân Nghiêu thờ ơ nói.

Bạch Chi Ngạn trợn trắng mắt, “Ngươi cho rằng Thần Y tộc là nơi có thể tùy tiện vào hay sao? Đây không phải là địa bàn của ngươi, bên trong nói không chừng đang có vô số bẫy rập chờ ngươi. Ta đã nhiều năm không trở về như thế, không biết có biến động gì hay không.”

Lâu Quân Nghiêu nhướng mày, đi thẳng về phía trước. Hắn đặt bàn tay của mình ở trên cửa, nhẹ nhàng đẩy ra, cánh cửa đột nhiên mở ra một cách quỷ dị.

Rõ ràng lúc trước Bạch Chi Ngạn đã dùng hết sức lực, nhưng không thể khiến cánh cửa lay động chút nào.

Sau khi cửa mở ra, bên trong hoàn toàn im ắng, không một bóng người. Nơi này trông rất hoang vu, giống như từ trước tới nay chưa từng có người nào sống ở dây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN