Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu - Chương 8: Chân tướng luôn rất tàn khốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu


Chương 8: Chân tướng luôn rất tàn khốc


Khanh Bắc hiển nhiên cũng bị sốc bởi đại ca lần đầu gặp mặt này, một hồi thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, “Đại ca, đệ không sao……”

“Đệ có phải không dám nói hay không?” Yến Hi Thành nhíu nhíu mày, “Không ngại, sự vụ nơi hậu viện đều do mẫu thân xử lý, thân thể mẫu thân không tốt, nhất định là thủ hạ của người đã thiếu sót. Ta đây sẽ đi hỏi mẫu thân một chút.”

Hắn dứt lời, đang định xoay người rời đi.

Khanh Vũ bỗng đột nhiên khẽ cười lên tiếng, “Mọi việc, thật ra không cần phải biết rõ ràng như vậy.”

Bước chân Yến Hi Thành dừng lại, lại nghe thấy tiếng cười của thiếu nữ tiếp tục truyền đến.

“Thường thì chân tướng là thứ không muốn ngươi biết tới, nhưng một khi lớp giấy bọc cửa bị chọc thủng, có khả năng sẽ khiến ngươi thất vọng!”

“Muội có ý gì?”

Khanh Vũ cười cười, không nói thêm gì nữa, thiếu niên trên xe lăn sau khi do dự một lúc lâu, cũng chậm rãi mở miệng, “Chuyện này, Vương phi cũng biết, hoặc là nói…… là người đã bày mưu tính kế! Chân ta, cũng là vì Vương phi không cho danh y trong phủ trị liệu, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, vì thế nên mới tê liệt.”

“Đệ vừa mới nói gì?” Yến Hi Thành trừng lớn hai mắt, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên sự phẫn nộ, còn có không thể tin nổi, “Sao đệ có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế?!”

Trong mắt hắn, mẫu thân là nữ tử dịu dàng lương thiện cỡ nào, cho dù năm đó phụ vương vi phạm lời hứa cả đời chỉ cưới một mình mẫu thân, mẫu thân dù thương tâm rất nhiều nhưng vẫn chuyển người đó tới một sân yên tĩnh. Mặc dù mọi sự tình trong phủ vẫn do mẫu thân xử lý, nhưng sự tình ác độc thế này, sao mẫu thân có thể làm được!

“Trong hậu viện này, nếu như không có Vương phi bày mưu tính kế, đại ca cho rằng sẽ có ai lớn mật như thế, dám mưu hại hậu duệ nam tử duy nhất ngoài đại ca ra hay sao?” Khanh Bắc gợi lên một nụ cười mỉa mai, quay đầu dường như không muốn nói thêm gì nữa.

Yến Hi Thành nắm chặt nắm tay thành nắm đấm, sắc mặt thâm trầm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó sải bước rời đi.

“Thế tử Vĩnh An Vương phủ, không ngờ tâm tính lại đơn thuần sạch sẽ như thế.” Khanh Vũ nghiền ngẫm nhếch môi, “Tuy nhiên, nếu như giờ phút này hắn thật sự đi chất vấn Vương phi, biết được chân tướng rồi, đoán chừng trái tim sẽ phát sinh biến hoá không nhỏ!”

“Đại ca quanh năm không ở trong phủ, cũng không tiếp xúc với nhân tâm hiểm ác, tâm tính đơn thuần là khó tránh khỏi.” Khanh Bắc nhìn bóng dáng của đại ca hắn, thấp giọng mở miệng nói.

“Tiểu quỷ ngươi xem ra cũng rất khôn ngoan.” Khanh Vũ cười xoa nhẹ trên tóc của hắn, “Ta thấy ngươi, dường như rất thích hắn?”

“Ân, trong vương phủ, đại ca này xem như là người duy nhất có máu có thịt, ta…… thực sự sùng bái hắn.” Khanh Bắc hiếm khi có chút ngượng ngùng.

Yến Hi Thành từ nhỏ đã được một cao nhân ngao du mang theo bên người cùng nhau tu hành, hiện giờ tu vi nhất định cao thâm khó đoán. Hiện tại, hắn lại làm sự tình mà tất cả nam nhi đều muốn, bảo vệ quốc gia, ra chiến trường giết địch, hơn nữa còn là tướng quân trẻ tuổi nhất Thanh Lan Quốc.

Khanh Vũ bật cười, sau đó khẽ thở dài một hơi, “Quân nhân tất nhiên rất vĩ đại, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải tử vong, ta không muốn ngươi tiếp xúc với những thứ đó, muốn ngươi cứ sống bình thường là tốt.”

Thiếu nữ trước mặt câu môi cười quyến rũ, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy, cứ như vậy lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, khiến cho trái tim tĩnh lặng của hắn đột nhiên nhảy lên mãnh liệt.

Rõ ràng là hai người xấp xỉ tuổi nhau, nhưng nàng luôn biểu hiện thành thục hơn hắn, còn có chút khôn ngoan hơn. Hắn luôn có cảm giác, nàng giống như đã sống thật lâu lắm rồi, nhìn thấu rất nhiều người và rất nhiều sự tình, không có gì có thể khiến nàng để ý.

Nhưng ánh mắt dịu dàng giờ phút này của nàng, lại khiến Khanh Bắc cảm thấy, nàng có để ý tới hắn, cho dù đây chỉ là ảo giác.

Bất giác, hắn chậm rãi duỗi tay ôm lấy nàng, đầu dựa vào bên hông nàng, “Thực xin lỗi, tỷ tỷ, đệ chỉ thuận miệng nói ra, tỷ yên tâm, đệ sẽ sống thật tốt, đệ sẽ…… bảo vệ tỷ.”

Đây là lần đầu tiên trong suốt 6 năm qua, hắn gọi nàng là tỷ tỷ.

Từ lúc bắt đầu hoài nghi, sau đó tới lần lượt ở bên cạnh hắn trong lúc sinh tử, trái tim trung thành luôn bảo vệ hắn, khiến từ đáy lòng Khanh Bắc tự nhiên đã tiếp nhận nàng.

Cũng giống như trước đây hắn vẫn luôn nói, bất luận nàng là ai, từ đâu tới đây, một ngày là tỷ tỷ, cả đời đều sẽ là tỷ tỷ của hắn.

“Được rồi.” Tươi cười bên môi Khanh Vũ dường như càng sâu thêm vài phần, ngón tay mảnh khảnh dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của thiếu niên.

Nguồn ấm áp duy nhất trong dị thế, nàng sẽ luôn bảo vệ tới khi hắn trưởng thành.

……

“Ca ca, có chuyện gì xảy ra với ca ca vậy?” Tiếng nói mềm mại của nữ nhân gọi tâm trí Yến Hi Thành không biết đã bay tới nơi đâu trở về.

Hắn thờ ơ cười cười, “Xin lỗi, Ngưng nhi, muội vừa nói gì vậy?”

Một nữ nhân tuyệt sắc mặc váy màu xanh ngọc bích ngồi đối diện, giữa trán có một đóa hoa hồng nhạt làm nổi bật dung nhan tuyệt mỹ thêm thanh lãnh kiều diễm vài phần. Người này, đúng là đệ nhất mỹ nhân Thanh Lan Quốc, Yến Ngưng Lạc.

Yến Ngưng Lạc nhíu ấn đường lại, “Ca ca đánh thắng trận trở về, vì sao còn mang một bộ dáng tâm sự nặng nề như thế? Gần đây muội thấy ca thường xuyên thất thần. Ca đang gặp điều gì khó khăn hay sao? Không thể nói cho Ngưng nhi biết hay sao?”

Yến Hi Thành không ngờ cảm xúc của mình đã ảnh hưởng đến muội muội, có chút áy náy, “Ca muốn trò chuyện với Ngưng nhi, là ca ca không đúng.”

Hai huynh muội này, từ nhỏ cũng là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.

Một người ở trên chiến trường giết địch, một người khác cũng đóng cửa tu luyện ở Phiên Miểu Tông.

Mỗi năm, thời gian Yến Ngưng Lạc ở trong vương phủ rất ngắn, rốt cuộc trong Phiên Miểu Tông có rất nhiều người tài ba, nếu nàng không nỗ lực, lập tức sẽ bị những đệ tử nội môn thèm muốn vị trí của nàng loại bỏ. Có thiên phú là một chuyện tốt, nhưng nỗ lực chăm chỉ cũng rất quan trọng.

Mặc dù hai người không thường xuyên ở bên nhau, nhưng đều là huynh muội một mẹ đẻ ra, quan hệ tất nhiên rất tốt.

“Ca ca chưa bao giờ từng bộc lộ cảm xúc ra ngoài như thế, rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì?”

Yến Hi Thành sửng sốt một chút, suy nghĩ bay về ngày ấy.

Hắn không tin những lời hai tỷ đệ Khanh Vũ đã nói, vì thế đã đi tìm Vĩnh An Vương phi, từ nơi đó cũng biết được chân tướng.

Hắn vẫn luôn cảm thấy, cho dù người khác trong phủ có âm mưu quỷ kế đen tối cỡ nào, nhưng ít nhất bên trong Vĩnh An Vương phủ đều rất sạch sẽ.

Nhưng, ngày ấy mẫu thân lại nói……

“Thành nhi, bất quá chỉ là một tiểu tử thứ xuất không thể đặt lên mặt bàn được, đáng giá để con tới chất vẫn mẫu thân như vậy hay sao?”

“Nhưng đó là đệ đệ của con!”

“Con chỉ có một muội muội là Ngưng nhi, ở đâu ra đệ đệ nào nữa?”

Hắn nhớ rõ ánh mắt mẫu thân ngay lúc đó, lạnh nhạt như vậy, phảng phất như không có bất luận tình cảm gì.

“Chân của đệ đệ, thật sự là do mẫu thân ngầm đồng ý để cho những nữ nhân nơi hậu viện, làm hại đệ ấy hay sao……”

Hắn không biết lúc ấy tâm tình của mình thế nào, vì thế đã hỏi một câu như thế.

Nhưng sau cùng, mẫu thân chỉ cười, giọng điệu rất lạnh lùng, “Đúng thì như thế nào?”

“Mẫu thân đã không quan tâm phụ thân con đến tột cùng muốn cưới bao nhiêu nữ nhân, nhưng ta để ý tới ông ấy thật sự có một ngày sẽ yêu một nữ nhân! Một nữ nhân bất quá chỉ quen biết ông ấy ngắn ngủn mấy ngày! Ông ấy đã đặt ta ở chỗ nào?! Ta và ông ấy đã là phu thê nhiều năm như thế, chính ông ấy đã quên lời thề năm đó!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN