Khảo Cổ Sư
Câu chuyện của lão sư
QUYỂN 2 : NHỮNG NGƯỜI ĐI TRƯỚC !
Chương 1 Câu chuyện của lão sư
Khoảng tầm năm mươi năm về trước, có một truyền thuyết về một siêu cấp kiếm sĩ tung hoành khắp đại lục không hề kiêng nể ai, với thực lực mạnh kinh người của mình, gia tộc Bạch gia, hoàng tộc, kể cả một số tộc khác chỉ có thể nhìn chứ không thể triệt tận để cái gai trong mắt này
Người bước đi kiếm đã ra chiêu không biết từ bao giờ, hầu như chưa ai nhìn thấy được anh xuất ra toàn bộ thực lực của mình, bởi vì bên cạnh người kiếm sĩ đó luôn có những đồng bạn đáng tin cậy bảo vệ anh từ khắp mọi phía
Sau một lần nhầm lẫn tìm ra một bí ẩn động trời nằm giữa những thế lực to lớn đang thống trị Thiên Vũ đại lục, cả nhóm kinh sợ và bắt đầu tự hỏi bản thân về những gì bản thân mình làm có ý nghĩa gì
Một viên rubik dẫn dắt toàn bộ câu chuyện trở nên lệch hướng, nó là bánh răng nòng cốt của một chuỗi các sự kiện lịch sử và dẫn dắt tới tương lai theo cách mà chúng muốn
Lý do vì sao các thế lực lại cạnh tranh nhau giành quyền lực thống trị đại lục này sau một khoảng thời gian hòa bình lâu đến vậy, tại sao một chủng tộc cao ngạo như Thiên thần tộc lại đồng ý hợp tác với Nhân tộc
Có phải toàn bộ Thú tộc đều là kẻ xấu hay không ? Tại sao Quỷ tộc lại chấp nhận bị ruồng bỏ tại một đáy xã hội, Hắc Giáp Tháp là từ đâu mà hình thành, quyền lực gì khiến nó được gây dựng
Đông thời … CÁI GIÁ ĐỂ ĐÁNH ĐỔI LÀ GÌ ?
Đó là những câu hỏi giành cho những mạo hiểm giả đã đạt tới đẳng cấp cao nhất, vấn tới đỉnh điểm của thiên hạ đang giành thời gian để trả lời những câu hỏi trong thâm tâm bọn họ
Thực lực cao là một vấn đề, nhưng sống trong một thế giới mà bản thân còn không rõ thì khác gì là những con rối ngu ngốc cơ chứ ?
“ Tại sao .. ta lại còn sống nhỉ ?”
Đưa tay lên cao, hai dòng lệ không tự chủ rơi xuống, Thế Vinh bật dậy trong sự hoảng hốt và tuyệt vọng
Ông đã từng là người mạnh nhất, đã từng là người không quan tâm đến tất cả sự đời, ông từng nghĩ rằng, chỉ cần được chu du với tất cả mọi người là đã đủ rồi
Bây giờ bản thân trở thành một lão sư quèn tại một học viện nhỏ nơi đây, không biết khi gặp lại đám bạn cũ của mình, bọn họ sẽ nghĩ sao về ông nhỉ ?
Bước ra khỏi giường, lau đi vệt nước mắt còn động tại má, bờ râu quái nón do lâu ngày không cạo tạo nên nét cũ kỹ trên khuôn mặt ông, giờ Thế Vinh trông có vẻ già hơn xưa rất nhiều và không còn sự mạnh mẽ lúc trước
“ Lên lớp, lên lớp, không biết hai đứa nhóc kia giờ sao rồi nhỉ ?”
Bước tới một góc căn phòng, Thế Vinh cầm lên thanh kiếm gỗ thân thuộc của mình, đây không phải là một món đồ quý giá, cũng không phải là món vũ khí có thuộc tính khủng khiếp gì
Nó chỉ là một thanh kiếm bình thường, thậm chí còn không mạnh bằng thăng kiếm cùn ngoài chợ bán, bất quá phía trên đó có khắc ghi một dòng chữ
Là những kỹ niệm quý báu của ngày đấy, cái chân bị chấn thương của ông, những sự lắng động của thời gian để lại, một Kiếm sĩ hoàn toàn thay đổi bước ra một trang khác của cuộc đời mình
Không còn là cường giả đứng đầu thiên hạ nữa, ông cũng không cảm thấy thật vọng hay buồn phiền gì, thứ mà ông còn cảm thấy duy nhất chỉ là : Cuộc đời mà !
Đi theo con đường hàng lang rời ra khỏi khu ký túc xá dành cho lão sư, Thế Vinh tiến vào phòng học mới của mình, năm nay là năm thứ hai, ông được phân chủ nhiệm cho lớp của Văn Nam và Thiên Tâm
Thực ra thì ông cũng không ngờ đến bản thân lại được tới tận hai tiểu thiên tài lựa chọn, không biết có phải là vì tài năng của bản thân dù bị che lấp những vẫn sáng chói không nhỉ ?
“ Ồ, đông phết”
Mở tung cánh cửa ra, bước vào phần ghế của bản thân nhìn xuống dưới, các học viên đã xuất hiện khá là đông đủ, những đứa nhóc cứng đầu từ năm một sang đến bây giờ đều trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều
Cách thức dạy học của ông không quá mức khắc khe và gò bó, ông chỉ cần học sinh nắm rõ được bản chất của bài học mình cần là gì thì tốt rồi
“ Mọi người, tập trung”
Vỗ vỗ vào bàn của mình, quan sát vào những đứa nhóc xuất hiện trong phòng, Tôn Hữu Hùng, Thiên Tâm, Văn Nam, Mục Vương, Ngọc Lâm Phong,… những đứa trẻ có thiên phú đều quay trở lại với thực lực được tăng cường khá cao
Một số đứa nhóc đã đột phá lên Kiếm sĩ chính thức như Tôn Hữu Hùng, Mục Vương, bọn trẻ đã trưởng thành nhiều, kể cả khi không lên lớp nhưng vẫn rất là cố gắng, xem ra bọn chúng không lơ là việc tu luyện
“ Nhưng mà .. đáng sợ nhất vẫn là ..”
Nhìn chằm chằm vào hai ông tướng đang ngồi nói chuyện vui vẻ dưới lớp, trông thế nào cũng giống như là hai đứa nhóc bình thường, nhưng từ khí tức ông có thể dễ dàng phân biệt được tu vi của bọn chúng
Thực lực của Thiên Tâm là thập tinh Kiếm sĩ chính thức, chỉ cần đột phá một bước nữa thôi là có thể đạt tới đẳng cấp Kiếm linh, ngang hàng với anh trai của nhóc đấy
Hơn tất cả, thực lực của Văn Nam mới là thứ khủng khiếp, thằng nhóc này vậy mà đã là nhị tinh Kiếm linh rồi, bọn chúng cắn dược hay uống thần huyết hay sao mà tu vi lên nhanh vậy
So với những chiến sĩ thông thường cắn thuốc tu vi lên còn khủng khiếp hơn bình thường, quả là dòng họ con ông cháu cha mà, ghen tị vãi
“ Mọi người hẳn là đã cố gắng trong năm học vừa qua, những ai đã thành công vượt qua được đợt khảo sát thăng cấp vừa rồi thì đều là những chiến binh có thể chiến đấu với quái vật
Tuy nhiên chỉ như vậy thôi thì chưa đủ để mấy đứa trở thành một chiến binh mạnh mẽ, các nhóc cần phải rèn luyện thêm, học tập thêm, tri thức và thực lực là vô hạn trong thế giới này
Rèn luyện, phấn đấu và không ngừng nỗ lực là những từ ngữ mà mấy đứa không được quên, mà nói vậy thôi, chứ thầy cũng chả nhớ nổi đâu, chỉ là văn hoa màu mè
Thứ duy nhất thầy muốn nói là , cuộc đời này sẽ đưa các em vào những ngã rẻ mà các em không mong muốn, có người sẽ lựa chọn tuân theo, có người sẽ chiến đấu, bất quá các em chỉ cần phải trả lời lại một câu hỏi với hai đáp án là có hoặc không mà thôi, và rồi đó sẽ là động lực của các em để tiến bước trong tương lai”
Bằng những lời nói sến súa không có mấy ai chịu lắng nghe, Thế Vinh thản nhiên nói ra một tràng thiệt dài những từ ngữ không dễ hiểu lắm
Có lẽ nó là những kinh nghiệm được đúc kết bởi cuộc đời của lão sư, Thiên Tâm ngồi ở dưới mà tò mò quan sát, vị lão sư này, anh đã luôn cảm thấy một mùi vị cũ kỹ và chán đời trong người ông
Bất quá để ý kỹ thì đối phương đúng là có gì đó hơi lạ, các nguyên tố khá là thân cận ông dù không phải là một pháp sư, đây là mối liên hệ theo thời gian đi ? giống như là tìm thấy cha mẹ mình mà ùa về …
Một câu hỏi có hai đáp án à ? nó sẽ là một câu hỏi đơn giản nếu nghĩ một cách tổng quát, nhưng theo anh đoán thì, một ngày nào đó anh sẽ đứng ở một ngã rẽ có nhiều lựa chọn, không nhất thiết phải đi theo một con đường nhất định
Rẽ sang một con đường khác không có nghĩa là chúng ta là kẻ thất bại, thở ra một hơi dài nhìn về lão sư trước mặt, bọn anh chờ đợi bài học mới của ngày hôm nay
“ Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ học về bộ pháp, như các em đã thấy, Thiên Tâm là một điển hình của lớp chúng ta, ngoại trừ nhóc tì này, Văn Nam cũng sở hữu một bộ pháp dành riêng cho bản thân
Cách mà các em di chuyển cũng là một món vũ khí có thể phối hợp với kiếm kỹ bản thân, có thể là bạn đồng hành giúp em di chuyển, tẩu vị và quan sát, nó có thể không quan trọng đối với một số loại nghề nghiệp như pháp sư, nhưng lại không thể thiếu đối với chúng ta”
Đột ngột bị nhắc tới tên là Thiên Tâm cảm thấy giật mình, không ngờ bài học bữa nay lại nhắc về bộ pháp, nói vậy thì cách di chuyển kỳ dị của bản thân quả nhiên là sẽ được nhắc đến rồi
Bất quá muốn học loại bộ pháp như bản thân thì không phải ai cũng làm được đâu, đừng có mà nhìn đây với cặp mắt phát sáng, lão sư cũng chỉ có thể dạy mấy người các ngươi bộ pháp thông thường mà thôi
“ Lão sư, vậy chúng em có thể di chuyển được như Thiên Tâm bạn học sao ?”
Tôn Hữu Hùng hưng phấn đứng dậy hỏi, anh đã thèm khát loại bộ pháp này từ lúc nhìn thấy rồi, cách di chuyển quỷ dị thần không biết quỷ không hay xuất hiện trước mặt người khác, đi hù dọa mà xài tuyệt kỹ này là chuẩn rồi
Mọi người bắt đầu nhao nhao, Văn Nam ở bên cạnh chỉ liếc nhìn một cái với ánh mắt hiện rõ hai chữ : Đồ ngốc , rồi sau đó ngoảnh mặt nhìn chỗ khác
Nếu loại bộ pháp này mà đơn giản đến mức ai cũng học được thì anh đâu có thua dễ vậy, một đám đầu to mà óc như trái nho
“ Tất nhiên là không được rồi, không phải bộ pháp nào cũng như nhau, mỗi thứ đều có một đặc tính của riêng nó, bất quá bộ pháp thông thường sẽ không phụ thuộc vào nguyên tố và mà là đặc tính thân thể
Để làm tốt được bộ pháp, trước hết mọi người phải rèn luyện thể lực thuần khiết, nói cách khác là không sử dụng linh lực làm vật đệm mà phải tự thân vận động dùng sức lực của một đứa nhóc
Rèn luyện nó lên, cải thiện những thiếu sót nhỏ nhất thì mấy đứa mới trở nên mạnh được, tốt rồi, từ hôm nay mỗi người mang vào cái vòng tay này, rồi sau đó đeo theo phụ trọng ít nhất mười kg, nhanh nhanh cái đít lên”
“ Cái gì …????”
“ Tại sao ????”
Toàn bộ học viên há hốc mồm, tất cả mọi người bị buộc phải mang vào vòng tay khóa linh lực và ma lực, đồng thời phải mang trên mình những bộ đồ nặng nề không hợp với cơ thể nhỏ bé
Có những đứa thậm chí đã gục ngã ngay khi mới mặc vào, bọn chúng thậm chí còn không kịp làm quen với trọng lực mới thay đổi, cả đám như chim rụng trứng rớt bạch bạch bạch
“ Cứu ……… cứu ……..”
Là một thành viên khốn khổ ở trong đám bị hành hạ, Thiên Tâm khổ sở cầu cứu, nếu như thoát hết tất cả, cậu không khác gì cọng lá trơ trọi để gió trời thổi bay không vật che thân
Khác hoàn toàn với Thiên Tâm, Văn Nam thì có vẻ rất quen với loại hình thức tu luyện này nên bình thản di chuyển như không có gì, trước khi quay trở lại chỗ ngồi, đối phương còn nhìn anh một cách khinh khỉnh
“ Ha , hừ”
Quay lại thẳng thừng làm cho Thiên Tâm muốn đạp dập đối phương vào tường, cố gắng dùng toàn bộ sức lực đứng dậy, mồ hôi chảy ra, cậu đứng dậy một cách khổ sở khiến cả lớp nhìn vào bằng cặp mắt kỳ lạ
Bọn họ giống như đang muốn nói : Tên này không ngờ cũng có ngày này đấy
Tương lai về sau thì anh không biết, nhưng quãng thời gian tiếp theo ở học viên sẽ là chốn địa ngục trần gian đối với anh, ai đó cứu anh với a ~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!