Khảo Cổ Sư
Người lùn Mẫn Mẫn
Chương 57 Người lùn Mẫn Mẫn
Tầm nhìn hoàn toàn bị khóa chặt vào trong nhánh cây của Tinh linh thụ, tất nhiên là biểu hiện bên ngoài của cậu sẽ không rõ rệt như vậy, nếu để cho đối phương hiểu rõ được tầm quý trọng của thứ mà bọn họ bán thì anh sẽ không đạt được dễ dàng như vậy đâu
Bình tĩnh mà ngồi xuống bắt đầu quan sát những món vật phẩm ở đây, một vài thanh kiếm cũ và rìu, búa, thương, trông sơ qua thì khá là giống một tiệm vũ khí, bất quá ngoại nhành cây tinh linh ra cậu không thấy có thứ gì hiếm cả
Người bán hàng trông khá là trẻ tuổi, cũng chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi mà thôi, so với anh thì lớn hơn tầm chục tuổi, nhưng mà chiều cao lại không hề vượt trội hơn anh một tý nào
Cái tỷ lệ không cân bằng này làm cho anh nhớ tới một tộc rất có tài nghệ trong việc rèn kiếm, đó chính là tộc người lùn
“ Nè, mấy thứ ở đây bán thế nào”
Toàn bộ cơ thể được che kín bởi chiếc áo choàng, thân hình nhỏ bé nhưng không có nghĩa là độ tuổi cũng nhỏ như chiều cao của bản thân, Thiên Tâm cố gắng nói bằng một giọng người lớn
Bàn tay ngụy trang đưa ra khá là già nua sờ lấy một vài thanh kiếm ở phía trên rồi hỏi thăm, cặp mắt anh theo dõi từng chi tiết một ở trên khuôn mặt cậu ta
“ Một món một trăm đồng vàng, không mua thì thôi”
Lời nói thẳng thừng chém như đinh đóng cột không cho người mua trả giá, đổi lại nếu không phải là anh mà là một người khác sợ rằng sớm đã nỗi giận bỏ đi, bất quá vì nhánh cây tinh linh thụ của mình, anh đành phải kiềm chế
Đối phương không biết có rõ những thứ mình bán hầu như chỉ là đồ phế phẩm không vậy, tại sao lại đưa ra cái giá trên trời để chọc tức khách hàng nhỉ ?
“ Món đồ này không đáng giá một trăm đồng vàng, mà lại nói, đồ đạc ở đây cũng không có món nào đáng giá như vậy, không biết chủ tiệm đang muốn làm gì ở đây nào”
“ Ngươi không mua thì có thể …”
Bình tĩnh trả lời đối phương với thái độ rất là thờ ơ và không thèm quan tâm sự táo bạo của đối phương, kể cả cho tên người lùn trước mặt bắt đầu nổi giận, Thiên Tâm vẫn bình tĩnh chặt đứt câu thoại của cậu ta
“ Anh thừa biết là bán với giá này thì hầu như chắc chắn là sẽ không có ai mua cơ mà, nếu như cần tiền gấp thì cũng không cần phải lựa chọn phương pháp ngu xuẩn đến vậy chứ ?
Coi như thiếu túng tiền thì có thể bán nhiều lần để có thể góp đủ số lượng, chứ không tôi dám cá có bán cả ngày cũng không thu về được bất cứ đồng xu nào đâu
Trừ khi anh thật sự chỉ muốn bày rạp cho vui thôi, có phải không ? anh bạn !”
Cười nhẹ nhàng trả lời, thái độ của anh lập tức cản trở lại hành động nỗi điên của đối phương, nếu như bây giờ anh mà cũng nỗi cáu thì cả hai sẽ dẫn tới đánh nhau, và người chịu thiệt chỉ có thể là anh mà thôi
Theo quy định của chợ tự do, kẻ gây sự trước sẽ là kẻ có tội, bất kể việc gì lẫn lý do dẫn đến, người đầu tiên đánh đối phương hoặc phá rạp đối phương sẽ phải nhận hình phạt từ đội quản lý khu tân thủ
“ Hừ, vậy rốt cuộc ngươi muốn sao ?”
Tên người lùn có vẻ vẫn chưa chịu bỏ đi thái độ khó chịu ngạo mạn của mình, bởi vì hắn ta cần tiền, cần rất rất nhiều tiền trong một khoảng thời gian ngắn
Dù cho biết rõ là sẽ không thể nào kiếm đủ tiền trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, nếu như bán đồ bình thường hay vũ khí bình thường với giá cả chính xác thì sẽ không bao giờ là đủ trong thời gian ngắn như vậy
Hắn ta chỉ còn có thể ngu ngốc đánh cược chờ đợi những kẻ ngu đi mua đồ của anh với giá cả trên trời, bất quá không có tài miệng lưỡi hay hoa ngôn để dụ dỗ khách hàng, anh tất nhiên là không bán được món đồ nào rồi
Thêm lời nói của Thiên Tâm vừa nói ra như một con dao khổng lồ đâm vào tim của hắn, bây giờ hắn đang rất là thất vọng và khó chịu
“ Không có gì, ta chỉ muốn biết là ngươi đang cần thứ gì mà phải kiếm lấy nhiều tiền như vậy thôi
Một thanh vũ khí là 100 đồng vàng, gộp hết tất cả các món mà ngươi đang bày bây giờ nếu mà bán hết với giá đó là khoảng năm ngàn đồng vàng nhỉ ? có thể mua được cái gì ta ?”
Thiên Tâm không biết từ khi nào đã đi vào bên trong rạp và sờ hết tất cả các món vũ khí, bọn chúng được làm bằng kim loại rất là cùi bắp, tuy nhiên thành phẩm lại đều là hàng dùng được mặc dù không phải là thượng phẩm
Đây chính là tay nghề rèn đúc của tộc người lùn trong truyền thuyết sao ? dù có nghe qua nhưng đây là lần đầu tiên anh được chứng kiến đấy
“ Khốn nạn, ngươi muốn sỉ nhục ta ư ? Ta biết đấy, ta biết là bản thân không bán được hết đống đồ này
Nhưng mà, nhưng mà ta nhất định phải kiếm đủ tiền để mua thuốc cho ba ta …”
Nỗi giận bàn tay run lên muốn đấm cho Thiên Tâm một cái, nhưng rồi cuối cùng hắn vẫn dừng lại và ngồi gục xuống đất
Hai tay ôm lấy đầu cào tóc, hắn bắt đầu khóc một cách khó chịu, dù không muốn nhưng hoàn cảnh đang đẩy hắn vào thế đường cụt, thêm vào những lời nói không mấy êm tai của Thiên Tâm như đang sát muối vào lòng hắn nữa
“ Thuốc ? thuốc gì ? thuốc chữa thương hay là thuốc chữa độc, với mức độ là 5000 đồng vàng, hẳn là một loại đan dược từ cấp ba trở lên đi ?”
Lại một lần nữa quay lại phía trước quầy bán, tên người lùn nhìn anh bằng một cặp mắt hung dữ, lòng trắng nỗi đầy gân máu đỏ lét, con ngươi run lên thể hiện sự điên cuồng
Sợ rằng chỉ cần Thiên Tâm phát ngôn thêm một câu nữa thôi là hắn ta sẽ lập tức lao lên đập anh tới tấp không nhân nhượng, điều này làm Thiên Tâm phải thở dài, thật là một đứa bé không kiên nhẫn a
“ Ngươi thì biết gì chứ , chữa độc đan cấp bốn, ngươi rõ chưa, chữa độc đan cấp bốn, đan dược đó thậm chí còn tiền cũng không mua được, nếu không phải là Đan dược các ngẫu nhiên bán ra cho dân thường với giá là năm ngàn đồng vàng trong vòng một ngày thì …
Tình huống của cha ta đã bết bát lắm rồi, nếu không phải là hôm nay thì, … không phải là hôm nay thì …”
Như là đang nói cho Thiên Tâm, cũng như là đang tự thuật cho bản thân, bản thân tên người lùn hiểu rõ chuyện này là không thể nào
Hắn tuyệt vọng thẩn thờ nhìn vào những thanh kiếm trong tiệm mình, những người khác ở bên ngoài nhìn vào không ai thèm quan tâm, thậm chí có thì chỉ là tiếng cười khinh thị và coi thường mà thôi
“ Xoẹt”
Cầm lấy một thanh khoái kiếm trong cửa tiệm, Thiên Tâm đưa lên và chém một phát thật mạnh, sóng kiếm đánh ra rất tốt, bằng thứ sắt vụn mà làm ra được loại kiếm này, đúng là phải khâm phục
“ Rốt cuộc thì ngươi muốn …”
“ Nè, vậy nếu ta cho ngươi một viên tứ tinh Chữa độc đan thì sao ?”
Đột ngột đặt ra một câu hỏi ngược lại, thái độ nhởn nhơ của anh rất là muốn ăn đấm đang ngồi lên sạp nhà người ta, hơn nữa còn nói chuyện cứ như chủ nhà
“ Ngươi cho ta một viên tứ tinh chữa độc đan ? Chỉ bằng ngươi ?”
Tên người lùn thật sự rất muốn nổi điên, hắn ta lao lên đưa tay đấm vào người anh với một đòn thật mạnh, bất quá lại không thể gây ra bất cứ tiếng động nào, bởi vì
“ Ầm”
Tên người lùn lập tức bị đánh bật ra sau quằn quại đau đớn, hắn ta bị ngọn lửa trong tay của Thiên Tâm đốt cho đến bỏng sưng phồng ra, cơ thể bật ngữa ra sau nằm quằn quại ôm tay đau đớn
Hắn ta rất đau nhưng lại không hề gào lên một tiếng nào, nước mắt đang chảy nhưng lại không hề sợ hãi cũng như xin tha lỗi, bởi vì hắn ta có tôn nghiêm của mình
“ Đây, một viên dùng thử nhé, bàn tay của ngươi đã bỏng đến mức lộ ra bạch cốt luôn rồi à”
Từ trong áo choàng đưa ra một bàn tay khô khốc, móc tới một viên đan dược màu trắng ngà lại gần đút vào miệng đối phương, hành động rất dứt khoát thậm chí còn không cho tên người lùn phản kháng
Thật đáng ngạc nhiên là chỉ trong vòng chưa đầy ba mươi giây, toàn bộ vết bỏng hoàn toàn được chữa lành đến mức không thể nhận ra nó đã bị đánh tới tổn thương trình độ nào, rốt cuộc thì đây là loại thần dược gì ?
“ Nói cho ta biết, tên của ngươi”
Ánh mắt mê hoặc của Thiên Tâm như liều thuốc độc, cũng như là hào quang mặt trời làm tê liệt, và dừng lại cảm xúc mất bình tĩnh của đối phương
Bây giờ tâm trạng của tên người lùn thật sự rất là lẫn lộn, cả khuôn mặt như đờ ra và không thể tin tưởng được, hắn ta giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng và mở miệng trả lời
“ Mẫn Mẫn”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!