Khảo Cổ Sư - Người ở trong băng tuyết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Khảo Cổ Sư


Người ở trong băng tuyết



Chương 45 Người ở trong băng tuyết

Bước trên con đường được phủ đầy tuyết trắng, những cành cây xơ xác đứng trơ trọi giữa thời tiết khắc nghiệt, rất nhiều quái thú hung dữ đang lẫn trốn dưới cơn mưa tuyết không ngừng

Bất cứ lúc nào cũng có thể bị tấn công bởi một con quái vật hung dữ, như là Tuyết hùng hoặc là Tuyết điểu, chúng đều là quái thú cấp ba với sức mạnh vượt trội, nếu không phải là nguyên tố tương tác giúp đỡ thì anh đã bị đập tới tàn tạ rồi

“ Mà nói thế nào đi nữa, giữa trời tuyết băng giá mà mặc một chiếc áo khoác màu đen thế này, bản thân đúng là chơi nổi thật”

Thở dài một hơi, lần này đi tới đây Thiên Tâm không hề chuẩn bị nhiều đồ cho lắm, anh không nghĩ tới thời tiết của tầng năm lại khắc nghiệt mãnh liệt tới vậy

Nếu biết trước anh đã chuẩn bị một vài bộ đồ màu trắng cho bản thân rồi, di chuyển như mục tiêu đặc biệt lộ ra giữa trời tuyết, nói thật bọn quái thú không nhắm vào anh mới là lạ.

“ Hết cách rồi, đành phải cởi áo khoác ra thôi”

Lột cái áo choàng màu nâu đen cũ kỹ của mình ra, đi mấy tiếng đồng hồ đã làm nó vướng bởi một đống tuyết lạnh và ướt đẫm rồi, cất chiếc áo khoác này vào lại trong túi trữ vật, anh thay cho mình một cái áo thun màu trắng dài

Mặc thêm một chiếc quần đùi ngắn nữa, nếu như không để ý kỹ thì bây giờ Thiên Tâm giống như một tiểu tinh linh tuyết đang đung đưa giữa trời với chiếc váy dài màu trắng, bước lên trên cao, với bộ trang phục rất là mát mẻ anh đạp nhẹ lên không di chuyển

Lúc này đây Thiên Tâm chỉ muốn chết luôn đi cho rồi, ăn mặc như thế này khác gì lộ hàng giữ thanh thiên bạch nhật, cảm giác biến thái xông vào não làm anh không thể nào chịu nổi

Nhưng mà chỉ mặc một chiếc áo thun trắng hơi quá rộng vì kích thước con trai và con gái có phần khác nhau, từ lúc đấy trở đi anh không còn bị tấn công nhiều bởi quái thú nữa, bởi vì có màu sắc cùng tông nền với thời tuyết, anh có thể dễ dàng đi tới Tử vong cốc địa hơn

“ RỐNGGGGGGGGGGGGGG”

Âm thanh gào thét này đến từ một nơi cách xa anh khoảng tầm ba đến bốn cây số, không quá gần nhưng cũng không quá xa, tuy nhiên âm vang có thể truyền tới tận tai của anh trong thời tiết gió mạnh như vậy, điều này không bình thường

“ Có ai đó đã đến trước mình, là ngẫu nhiên hay là có người đến vì cùng mục đích ? là tộc nào đã xuất hiện ?”

Vô số câu hỏi lướt qua trong đầu Thiên Tâm, và trong khi suy nghĩ anh cũng không dừng lại bước chân của mình, tăng tốc di chuyển lao về phía phát ra âm thanh, đạp thật nhanh như đang lướt trên trời tuyết

Mất khoảng ba mươi phút để có thể tới được vị trí phát ra âm thanh, tuy nhiên khi đến nơi thì đã không còn bất cứ dấu vết nào, thậm chí là máu cũng không, rõ ràng đấy là một thanh âm chiến đấu giữa quái thú và một cái gì đó ?

Có khi nào là cạnh tranh chủng tộc, … không ! Đây không phải là tần số của loại chiến đấu này, có khả năng cao là sự xuất hiện của anh đã bị người nhận ra và bọn họ đã lẫn trốn đi trước khi anh kịp tới nơi

Đang tính rời đi nhưng một sự dao động nhẹ được các tinh linh chỉ tới, Thiên Tâm quay đầu lại hướng về phía trên cao tại một khoảng không vô hình, rõ ràng tại nơi đấy không có gì nhưng anh có thể cảm nhận được, hơi thở của sự sống

“ A …”

Đang tính gào lên “Ai đó, mau xuất hiện”, nhưng mà một cảm giác bóp nghẹt lập tức đánh ầm vào trong cơ thể Thiên Tâm, sự chênh lệch đẳng cấp này không phải là một hay hai cấp bậc, đối phương là một người có tu vi cao hơn anh nhiều

Bình thường anh luôn là con xà độc nguy hiểm nuốt lấy đối phương một cách không thương tiếc, nhưng giờ khắc này cơ thể anh đang run sợ bởi vì uy áp của người đang đứng trong hư không đó, một người .. ? không, là hai người

Một hơi thở hư nhược và một hơi thở rất là ẩn dật, khả năng cao là một người bị thương và một người là sát thủ, tuy nhiên thực lực bọn họ cao đến vậy thì cần gì phải xuất hiện ở một nơi thấp yếu như tầng năm thế này ?

Không nói một lời nào, coi như là không nhìn thấy đối phương, Thiên Tâm bình tĩnh lấy lại sự tập trung rời đi khỏi nơi mà mình vừa đứng, không cố gắng tìm kiếm bọn họ nữa nhưng vẫn giữ vững được tính cảnh giác

Đạp lên những vũng tuyết có thể lún sâu trong lòng đất, anh đang rời đi một cách nhanh chóng thì

“ Xoẹt”

Một con dao nhỏ áp sát lại cổ của anh, Thiên Tâm theo bản năng triệu hồi băng thuẫn ra với cường độ mạnh nhất có thể, nhưng đối phương vậy mà dễ dàng chặt đứt qua lớp khiên của anh như cắt một cái bánh kem vậy

Nghiêng đầu về phía bên trái né đi đòn đâm của tên sát thủ, anh hít một hơi thật sâu rồi lập tức thi triển pháp thuật mạnh nhất

“ Băng vũ cuồng nộ”

Một cơn bão băng tuyết được triệu hồi ngay lập tức, cơn giá rét và sự tập trung đến cao độ của Thiên Tâm đã giúp anh thoát khỏi vòng vây của đối phương, mặc dù con dao đó không có sát ý, tuy nhiên không thể nói được trước sau

Lỡ mà rơi vào tay của đối phương thì với sự chênh lệch thực lực xa đến như vậy, anh có thể tự do được mới là lạ, đến lúc đó sự sống và cái chết của anh đều hoàn toàn phụ thuộc vào đối phương rồi.

“ Ngươi là ai !”

Dưới cơn bão vũ mạnh mẽ đó, Thiên Tâm không có ngu xuẩn mà mở rộng cường độ pháp thuật ra mà tấn công đối phương, bởi vì hắn có thể trong một thời gian ngắn và cường độ bão tuyết mạnh như vậy, đứng ở sát bên người anh mà lại có thể lẫn trốn ra xa

Nếu như cường độ cơn bão mà yếu lại một chút thì khả năng cao anh sẽ bị đối phương đột tiến phá lớp bao vây mà bắt anh mất, vậy nên thay vì tấn công anh đang dùng phép thuật băng mạnh nhất để phòng thủ

“ Câu này ta hỏi mới đúng, Ngươi có phải là người đến ám sát thiếu gia không ?”

Âm thanh trầm thấp của đối phương vang lên đối mặt với câu hỏi của Thiên Tâm, quả nhiên đúng như anh cảm thấy lúc nãy, còn có một người khác đang bị thương được tên sát thủ này bảo vệ

Cơ mà đối phương muốn ám sát anh thì có chứ anh làm sao có thể ám sát thiếu gia nhà bọn họ, đùa bỡn với anh sao ? một pháp linh ở tầng năm mà dám đi chiến đấu với một sát thủ dao găm chiến Chiến hồn, anh còn chưa có điên đến vậy

“ Tổ cha nhà ngươi tên khốn kiếp, ta biết thiếu gia nhà ngươi là ai ta chết liền tại chỗ, tự nhiên lại công kích ta như vậy, không phải ta đã có ý từ bỏ rời đi rồi sao, tên khốn”

Bị đối phương coi như là tên thích khách nào đó đến ám sát thiếu gia nhà người ta, anh như bị chọc cho phẫn nộ gào lên muốn mắng cha chửi mẹ đối phương, anh rõ ràng là đi tìm kiếm bí ẩn của Rubik, vậy mà lại gặp phải phiền phức này

Lời nói của anh càng lúc càng khó chịu khiến cho đối phương giống như mất đi kiên nhẫn, hắn ta đang tính tấn công anh bỏ mặc việc phải chịu sát thương thì đột ngột một cơn phát hỏa mạnh mẽ truyền ra

Sức công phá mãnh liệt này có thể thổi tung cả băng giá lạnh lẽo của tầng thứ năm này, đặc biệt là còn ở trong Tử vong cốc địa, nơi có nhiệt độ thấp nhất, ngọn lửa như phượng hoàng trùng sinh này rốt cuộc là từ đâu mà ra ?

“ Thiếu gia, ngài có làm sao không ?”

“ Tên điên, lao vào đó chỉ có chết và chết, ngọn lửa đó rất là cuồng bạo và cao ngạo, mau mau rút lui”

Tên thích khách bỏ qua sự tồn tại của anh mà muốn lao ngược lại quay trở về, pháp thuật băng giá của Thiên Tâm cũng lập tức bị phá hoại, anh bây giờ đang ở trong tình trạng nóng lạnh lẫn lộn

Nóng đến từ người được tên sát thủ kia gọi là thiếu gia, còn lạnh là đến từ công kích linh hồn ở tầng năm, cảm giác khó chịu lan tỏa này mang đến cho Thiên Tâm nguy cơ tử vong ngập tràn

Ngọn lửa này, không hề đơn giản, nó còn khủng khiếp hơn vài phần so với ngục hỏa của Văn Nam, đây chính là Thánh hỏa

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN