Khảo Cổ Sư
Quá khứ của Bạch Lan
Chương 72 Quá khứ của Bạch Lan
Người đàn ông to lớn kia nhìn cô không một chút quan tâm, giống như đang nhìn một trong số các thuộc hạ của mình, ông gật đầu một cái rồi rời đi bỏ lại cô đứng im sợ hãi, không dám nhúc nhích
Khí tức tỏa ra giống như là những lưỡi giáo bằng băng đâm vào cơ thể nhỏ nhắn của cô, đối với người thân mà ông ta cũng không hề kiềm chế lại khí tức và uy áp của mình, một cô gái nhỏ như vậy làm sao có thể chịu đựng nổi
“ Nào nào, Tiểu Lan, con chào phụ thân rồi thì nhanh chóng đi luyện dao thôi, nếu như không đạt đủ tiêu chuẩn thì phụ thân sẽ không hài lòng đâu”
Mẹ của cô tiến lại gần xoa đầu bản thân, Bạch Lan muốn dịch người xê ra tránh khỏi bàn tay đấy, nhưng một cánh tay khác của bà ta đã nắm chặt lấy cô
Khuôn mặt chỉ trong một khắc đã thay đổi hoàn toàn, mọi thứ tối xầm lại, bà ta nhìn cô bằng một cặp mắt như đáy đen vô tận
Thể chất này của Bạch Lan cũng không phải tự dưng mà có, phụ thân của cô là một trong bốn đại thánh chiến, là một cái nhất tinh Thương sĩ chúa tể, đẳng cấp cao đến kinh khủng khiến người khác gặp ông chỉ có thể ngước nhìn
So với phụ thân của Thiên Tâm chỉ là một cái Kiếm thần thì hoàn toàn không đáng xem, ông ta có quyền lực thậm chí còn không thua kém gì quốc vương hoàng gia, nói như vậy chứ thực ra thì hai bên có thể lực bằng nhau nên ta nhường ngươi một chút, ngươi nhường ta một chút
Hoàng gia với thân phận cao quý tuyệt nhiên không dễ bị đ-ng chạm đơn giản bởi một gia tộc riêng lẽ như Bạch gia, chưa kể bọn họ còn liên kết với chủng tộc khác là Thiên thần tộc, ai biết được một khi gây chiến thì chiến thắng thuộc về tay ai
Trong một lần chiến đấu với Quỷ tộc Công tước, ông đã bị hạ một loại độc dược cực kỳ kinh khủng nhất trên đời, hơn nữa lại còn bị chính tay người mình yêu nhất hạ thủ, cho nên ông bại trận rút lui
Cơ thể bị ăn mòn và tinh thần trở nên tàn độc, ông không tin tưởng bất cứ một ai khác ngoại trừ bản thân, cũng may là nhờ có thực lực đáng sợ của mình mà Bạch Dạ Minh mới có thể sống sót
Ông đã dùng biết bao nhiêu dược vật và đan dược cấp cao để chữa trị cho bản thân, nhưng tình trạng chỉ dần dần chuyển biến chậm lại, hơn nữa còn có một dấu hiệu bùng phát nếu như không thể xử lý kịp thời
Bằng một cách nào đó, ông nghe tin rằng nếu như làm một người phụ nữ thụ thai và truyền toàn bộ chất độc đó vào trong thai nhi của mình thì độc tố trong thể nội của ông sẽ biến mất, từ đấy ông trở nên điên cuồng
Một trăm, hai trăm, ba trăm … không biết là bao nhiêu người nữa, Bạch Dạ Minh vốn được biết tới là một người chung tình và chỉ yêu một người duy nhất, sau khi bị phản bội ông đã không còn thiết tha gì với đàn bà phụ nữ nữa
Cuối cùng thì sau hàng loạt những người phụ nữ bị giết chết vì không thể chịu nỗi sự bạo lực của ông, một người đàn bà duy nhất có thể chịu đựng qua tất cả những thống khổ đó mà mang thai Bạch Lan ở trong người
“ Oe oe … oe oe ….”
Đứa bé sau một thời gian được sinh ra với một hình hài méo mó và xấu xí đến kinh khủng, nó gần như là một con quái vật không còn nhân hình
Nó đang khóc, mà nó cũng đang gào thét, nó đau đớn và cầu xin sự cứu rỗi, đáng lý đứa bé này được sinh ra thì nên vứt đi là được rồi, từ khi có ý thức, cô chỉ hi vọng rằng ai đó sẽ giết chết cô đi là xong
Nhưng không, người bàn bà đó không chịu nhận chút ân huệ từ Bạch Dạ Minh mà cố gắng nuôi lấy sinh linh bé nhỏ này, bà đã chịu quá nhiều đau khổ rồi, nếu vậy thì tất nhiên bà cần phải có được quyền lợi mà mình mong muốn
“ Nào nào, con ngoan, con phải trở thành một đứa con hoàn hảo, có thể đáp ứng nguyện vọng của phụ thân, rõ chưa”
Không phải là những câu âu yếm thân mật, từ khi còn bé, Bạch Lan đã nghe không biết bao nhiêu lần những lời nói như muốn khác sâu vào não cô, rằng cô cần phải trở thành một người hoàn hảo
Phải đạt được sự công nhận của phụ thân, phải được phụ thân yêu mến, phải trở thành công cụ tốt để bà ta có thể giữ lấy vai trò là phu nhân của Bạch gia
Đúng vậy, chỉ cần cái danh thôi là quá đủ rồi, kể từ lúc Bạch Lan được sinh ra, mọi thứ xung quanh cô đều đã được quyết định hết tất cả, tất tần tật, cô không được quyền phản đối cũng như bỏ chạy
“ Vâng, thưa mẹ”
Cặp mắt của Bạch Lan trở nên vô hồn và bắt đầu làm theo những gì mà mẹ cô mong muốn, cố luyện tập đến khi thân thể trở nên bị thương thật nặng, bất chấp nguy hiểm để có thể đột phá đẳng cấp
Bị coi như là bao cát để mẹ cô xả những khi tức giận, bà lúc vui thì cười với cô, lúc giận thì đánh đập cô, chưa một lần nào đối phương coi cô như con bà
Thậm chí, bà ta còn căm ghét và không muốn tiếp xúc lấy đứa con gái này, với thể chất Ám độc chí tử thân, chỉ một chạm là chết, không biết từ khi nào mà cô bị biến thành con chim được nuôi nhốt trong l-ng
“ Tiểu Lan, đi chơi tý không ?”
Hình ảnh của một cậu con trai khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi bí mật len lén đứng đằng sau cánh cửa phòng tập, anh ta cười thú vị vẫy vẫy tay chào hỏi Bạch Lan
Người này có một vài phần giống Thiên Tâm, không phải là khuôn mặt cũng không phải là màu mắt hay bất cứ thứ gì, đó chính là khí tức
Khí tức ôn dung bao hòa của đối phương làm Bạch Lan cảm thấy thoải mái và thân cận, những lần đầu tiên đối phương có chút sợ hãi, nhưng anh ta vẫn tiến tới gần cô dù cho biết rằng chỉ cần chạm vào người Bạch Lan một cái sượt nhẹ thôi là đủ khiến anh tử vong
“ Hoàng Lăng ?”
Đang nghiêm túc tập sử dụng dao găm và di chuyển với tốc độ cao, một phòng tập tối thui phải làm quen với tất cả mọi thứ, cô phải chạy nhảy canh lực và tấn công vào những con rối được điều khiển sẵn
Những con rối này có thực lực mạnh ngang bằng với một chiến binh chính thức, đó không phải là một con người nên độc tố của Bạch Lan không làm được gì, một đứa trẻ bảy tuổi phải đối mặt với những thứ khủng khiếp như vậy trông khi bản thân còn chưa thể chiến đấu
“ Oành, oành, Ầm, Ầm …”
Những cú đánh va chạm đập vào cơ thể đau nhức của cô, bị đánh gục tới mức không còn sức để đứng dậy, nhưng Bạch Lan vẫn cố gắng đứng lên và đi tiếp, cô không biết bản thân cố gắng đến mức đó để làm gì
“ Khực, phụt”
Bàn tay đưa lên nắm lấy phần xương vai bị đánh tới trật khớp, cô phun ra một ngụm máu tươi rồi nhanh chóng kết liễu con rối cuối cùng, phải luyện tập trong điều kiện không nhìn thấy gì hết, tất cả điều đó đã làm cho Bạch Lan trở nên nhạy cảm, nhưng đồng thời cũng để lại nỗi ám ảnh trong cô
“ Bịch”
Gục ngã dưới sàn đất, không một ai quan tâm hay chăm sóc, người làm ở xung quanh khi thấy vậy thì lập tức bỏ đi, bởi vì bọn họ sợ chạm vào người cô
Chỉ riêng duy nhất một thanh niên dám can đảm bước tới mang cô đưa đến dưới gốc cây lớn, dùng áo của mình buộc lại những chỗ bị thương của cô một cách cẩn thận, vừa tránh phải chạm mà vừa thật chu đáo che lại những miệng vết thương
Khoảng chừng một tiếng sau, Bạch Lan mới tỉnh dậy sau những cơn đau nhức, cô cứ nghĩ rằng bản thân sẽ xuất hiện trong phòng cô độc với những vết thương chằng chịt, nhưng ngạc nhiên thay những vết thương của cô đã được băng bó lại
Tuy không có dược thuốc nhưng chịu đựng nỗi đau đã lâu, cô cũng không còn cảm thấy đau đớn nhiều nữa, ngược lại lớp băng bó ngờ nghệch này lại làm cô cảm thấy có một chút … gọi là gì nhỉ … ấm lòng .. sao ?
“ Yo, Tiểu Lan tiểu thư, có muốn đi chơi một tý không ?”
“ Hoàng Lăng, ngươi mang ta ra đây sao ?”
Có hơi ngơ ngác nhìn anh thanh niên đang cười ngây ngốc đối với mình, nhớ không nhầm thì anh ta là một cô nhi được nuôi như nô lệ của Bạch gia, bởi vì một lần phạm phải tội nhỏ mà bị mẹ cô ra lệnh chém đầu
Lúc đó cô cảm thấy đây không phải là chuyện gì nên liền mở miệng giúp anh ta một câu, chỉ là làm bể một cái chén, chẳng lẽ liền không bằng mạng của anh ta sao ? mọi thứ thật là kỳ lạ
“ Vâng, tiểu thư, ngài có muốn đi đâu chơi không ?”
Cười hì hì thoải mái không một chút xa cách mà chân thành mời cô, cảm thấy trong trái tim màu đen bị đ-c bẩn của bản thân giống như xuất hiện cái gì đó
Cô nhìn đối phương thật kỹ rồi chậm rãi gật đầu
“ Ừm, ta muốn … đi … dạo”
Một cái gật đầu thật nặng nề, những lời nói chập chừng như thể đang phải đấu tranh với thứ gì đó, cô bắt đầu tập mở cánh cổng to lớn đã luôn khóa bản thân lại kia mà thử vươn người về phía trước
Giống như đã tháo gỡ được những sợi dây xích vốn đè nặng bản thân, lần đầu tiên trong đời, nụ cười chân thật của Bạch Lan dành cho người con trai này thật rạng ngời, đứng dậy và bước đi, cô cùng anh bỏ trốn ra khỏi Bạch gia mà dạo chơi bên ngoài phố
Bởi vì mọi người vốn dĩ sợ hãi cô nên không một ai dám ngăn cản Bạch Lan cả, đằng nào thì gia tộc này cũng lớn lắm, con bé đó trốn không thoát đâu –
Đó là suy nghĩ của mọi người, nhưng mà
“ Thế nào, ngọt chứ ? Có phải ngon lắm không, lúc trước anh hay trốn việc ra ngoài đây đi dạo, cảm giác rất là thoải mái, giống như là .. cuối cùng cũng được trở thành một người tự do vậy”
Thắt cho Bạch Lan một cái nơ trên đầu, mua cho cô bé một cái găng tay nhỏ và cặp hài xinh xắn, Hoàng Lăng ngồi xuống đưa vào miệng cô một cây kẹo hồ lô đỏ ngọt như cặp mắt của nàng rồi nói
“ Ưm, ngọt”
Những lời nói của Hoàng Lăng khiến cô cảm thấy sung sướng, đây chính là cảm giác được quan tâm sao, khác hoàn toàn với những người được gọi là cha mẹ của cô
Thật khác, thật ấm áp, và cô không muốn phải trở lại cái nơi lạnh lẽo đấy nữa, cô muốn cứ thế này mãi, đúng vậy, nếu được như thế này mãi thì tốt rồi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!