Khảo Cổ Sư
Văn Dương quan sát
Chương 42 Văn Dương quan sát
Cảm giác rất là mơ màng, cậu chỉ nhớ được rằng bản thân đã thua cuộc bởi người bạn cùng phòng của mình, tổn thương của ngục hỏa đối với cơ thể là rất nặng, so với người chủ sở hữu của nó, coi như cậu có liều chết trốn thoát thì vẫn không thể trụ được lâu hơn đối phương
Thân thể mất hết sức lực rồi gục ngã xuống dưới, đó là tất cả những gì cậu còn nhớ về bản thân mình, cho đến khi mở mắt ra, cổ họng của Thiên Tâm đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều so với lúc trước
Chắc hẳn là đã có người cho bản thân sử dụng đan dược, ngày hôm nay có ba mẹ và cả anh trai tới thăm, chắc là đan dược của bọn họ đã cho anh thì phải ?
Cộng thêm các nguyên tố tự nhiên vẫn luôn nhu động di chuyển xung quanh chữa trị cho anh, không biết là bao nhiêu thời gian đã trôi qua nhưng rõ ràng anh đã ngủ một giấc rất lâu, đến nổi vết thương đã lành lạnh gần như hoàn toàn
“ Đây … là đâu ?”
Ngơ ngác ngưỡng đầu lên hỏi, cặp mắt còn chưa lấy lại tỉnh táo của Thiên Tâm giống hệt một đứa bé nhỏ ngây thơ, khác hoàn toàn với hình tượng còn độc xà nuốt chửng đối thủ trên sàn đấu lúc trước
Đáp trả lại câu hỏi của Thiên Tâm, một lời nói từ phía bên cạnh vang lên thu hút sự chú ý của cậu, nghiêng người quay sang thì nhìn thấy một bóng lưng cao ngùn ngụt, từ sâu trong ấy cậu nhìn thấy hình dáng của Văn Nam, nhưng trưởng thành hơn rất nhiều
“ Đây là phòng y tế của trường, nhóc và em trai ta đã được chuyển tới đây, Văn Nam vì sớm tỉnh dậy trước nên đã về ký túc xá luyện tập hồi phục rồi, còn mỗi nhóc là vẫn chưa tỉnh dậy mà thôi …”
Câu trả lời mang trong đấy một chút hơi lạnh và một chút hơi ấm, không cảm thấy quá xa lạ nhưng cũng không có quá gần gũi, cảm giác mơ hồ mà người con trai này mang tới là sự bí ẩn đến tột cùng
Không thể phán đoán được đối phương đang suy nghĩ cái gì cả, thông qua các nguyên tố di chuyển xung quanh anh ta, thứ gì nhất mà Thiên Tâm có thể phán đoán là : tinh thuần
Một màu một sắc, một màu đen thuần túy khác xa nhưng lại khá giống với Văn Nam, nó là viên bảo thạch bóng đêm được tạo nên bởi những cảm xúc đan xen tương đồng, nếu không thật sự gần gũi thì sẽ không có một thứ gì mà cậu có thể nhận ra từ anh ta
“ Em trai, vậy anh là anh trai của Văn Nam ?”
“ Ừm, anh là Văn Dương, hân hạnh được gặp em, Tiểu Tâm, đây có lẽ là lần thứ hai chúng ta gặp nhau nhỉ ?”
“ Vâng, kể từ lần nhận phòng ký túc xá, anh đúng là thần bí như lúc trước nhỉ ?”
“ Không hề, chỉ là chúng ta tiếp xúc chưa nhiều thôi”
Lắc lắc đầu, Văn Dương cảm xúc vẫn khá là ôn hòa trả lời câu nói của Thiên Tâm, anh không hề cảm thấy phản cảm khi nghe đối phương nói rằng mình thần bí khó hiểu, bởi vì đây chính là phòng thủ cơ bản của anh đối với người lạ
Rất nhiều các thành viên mới của quân đội dưới trướng anh đều nói như vậy, thay vì im lặng và nghe lời một cách mù quáng, anh thích những người nói ra quan điểm của mình hơn
“ Em đã ổn hơn rồi, giờ em muốn trở về phòng, à đúng rồi, ba mẹ với anh trai em đi đâu rồi ? Họ có đến xem mà, em không nghĩ là họ sẽ về sớm đến thế”
Gật đầu và đứng dậy, lúc đầu có hơi chóng mặt và choáng quáng không quen, nhưng chỉ ngay sau đó một chút thì Thiên Tâm đã có thể đi lại bình thường
Quay trở lại nở một nụ cười giả tạo nhưng đầy chân thật, không giống với cảm xúc của một đứa trẻ bảy tuổi nên có, cặp mắt đấy đang nói với anh đúng như những gì anh đang vừa trả lời cho cậu bé
Phòng thủ cơ bản để chống lại người lạ, nếu anh không coi cậu là người quen, vậy thì cậu đối xử chân thành với anh ta không phải là quá kỳ sao ? nói cho cùng thì hai người cũng chỉ vừa mới gặp nhau được vài phút và nói không được vài câu mà thôi
“ Ba mẹ và anh trai em đã sớm đi ngày hôm qua rồi, bọn họ rất muốn ở lại chăm sóc cho em nhưng vì công việc của hiệp hội nên bọn họ đã đi trước
Tiểu Hằng chuẩn bị phải nhận một nhiệm vụ khá là khó khăn, tuy được đi cùng với các đoàn anh chị nhưng với năng lực của Kiếm linh, để em ấy lên tầng ba mươi lúc này vẫn còn hơi sớm, vì lo lắng an nguy của Tiểu Hằng nên ba mẹ em đã nhờ anh chăm sóc thời gian em bất tỉnh và đã rời đi
Sao nào ? có cảm thấy thất vọng khi ba mẹ quan tâm anh trai hơn mình không ?”
Cặp mắt màu tím đang lấp lánh ấy đang nhìn anh chằm chằm, nụ cười hiền hòa và chân thật hơn lúc trước nhiều, mỗi một câu nói và mỗi một thái độ mà Thiên Tâm đáp trả, đối phương lại thay đổi cảm xúc đối với anh
Đây giống như là một bài kiểm tra của người đứng bậc cao đang tra hỏi người đứng ở vị trí thấp hơn, kiểm tra xem thực lực của đối phương ra sao, tầm quan sát và nhận định, tầm hiểu biết và cảm thông, tất cả đều có thể nhận ra qua lời nói và cử chỉ nhỏ nhất
Phán đoán tinh vi, người anh trai này của Văn Nam không hề bình thường, cảm giác lúc này phá vỡ đi lớp sương mù ban đầu, anh ta mang cho cậu một cảm xúc rùng mình rợn hết cả người
“ Không, không hề, mỗi gia đình đều có cách quan tâm đến con cái mình, bọn họ đã đến tận đây để cỗ vũ cho em thì đã là một điều đáng trân trọng rồi
Hơn nữa em cũng không phải thuộc loại bám váy của mẹ hay bấu víu lấy ba và anh hai để sống, em cũng khá là tự lập đấy, anh thấy mà đúng không ?”
Đáp lại lời nói của Văn Dương, câu trả lời của Thiên Tâm không có gì đặc biệt cũng không có gì hơn người, nhưng những câu nói lại tràn đấy sự chân thật chứ không phải lời nói văn hoa màu mè
Anh không phủ nhận rằng mình cảm thấy ghen tị, nhưng nếu như nói là thất vọng thì không hề, có được người cha người mẹ như vậy thì anh đã hạnh phúc lắm rồi…
“ Vậy nên anh có thể thôi lấy gia đình em ra làm một câu tra hỏi không ?”
“ Ha ha, tốt thôi, anh cũng đoán trước được câu trả lời của em rồi, em đúng là một đứa trẻ tài giỏi đó, Tiểu Tâm”
“ Còn anh đúng là một con cáo già, giao tiếp với người như anh rất là phiền phức, mà em thì không phải là người thích dây vào phiền phức, cảm ơn anh đã chăm sóc, không phiền nếu em đi trước”
Không hề muốn tiếp xúc nhiều với loại người nguy hiểm như thế này, theo bản năng anh lựa chọn rời xa những người có thể mang đến cho mình tai ương, và người con trai này hoàn toàn có thể đưa anh vào một cái tơ nhện rắc rối
Dính vào bên trong đó, anh chỉ còn có thể vùng vẫy và chờ đợi quyết định của anh ta mà thôi, cho đến khi đối phương có thể chấp nhận anh như một người thân, hoặc anh chấp nhận đối phương là một người quan trọng, còn không..
Hai người bọn họ tuyệt đối sẽ không giao nhau trên con đường của tương lai, ít nhất là anh không muốn như vậy
“ Cạch”
Mở cửa ra và đóng lại, Thiên Tâm nhanh chóng rời đi trở về khu ký túc xá của mình, để lại ở đằng sau là Văn Dương vẫn đang đứng nhìn với một nụ cười ở trên mặt, cặp mắt chứa đầy những suy nghĩ khó nhìn thấu
Không biết bên trong đầu anh ta đang nghĩ gì, nhưng có vẻ Thiên Tâm đã thu hút được một chút sự quan tâm từ anh dành cho cậu ta, trên chiến trường, không biết bọn họ có thể gặp nhau không nhỉ ? anh thật là hưng phấn quá
“ Thiên Tâm sao ? một cái tên thú vị”
Giống như em trai của mình như đúc, một khi cảm thấy hưng phấn, ánh mắt đấy, nụ cười đấy, tất cả đều thể hiện được cảm giác điên cuồng sâu bên trong mặt hồ bình tĩnh, im lặng nhưng lại bùng cháy, sự hỗn độn của cảm xúc
Thu hồi lại tất cả, khuôn mặt quay trở lại thành một tảng băng giá rét run người đẩy tất mọi người ra xa, cảm xúc hư vô và không tài nào thấu hiểu, người của Văn gia quả nhiên kỳ lạ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!