Khâu Vá Lại Trăm Năm - Chương 43: Chương 43:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Khâu Vá Lại Trăm Năm


Chương 43: Chương 43:


Yến Chân thực sự rất kinh sợ.
Muốn tặng bất ngờ cho bạn trai, kết quả mở cửa liền thấy mẹ chồng tương lai là cảm giác gì?
Phải làm gì bây giờ?
Trong lòng Yến Chân như có hàng ngàn con ngựa hoảng loạn chạy ngang, trong đầu là cảnh tượng mưa bom bão đạn đùng đùng.
Hay cứ giả vờ như bạn bè bình thường lên chào hỏi đi?
Mặc dù bây giờ ở huyện L vẫn chưa tối hẳn, nhưng ở Bắc Kinh 8 giờ đi gõ cửa phòng nam sinh khác có tính là muộn không vậy?
Cô xong đời rồi! Có khi sẽ để lại ấn tượng xấu cho mẹ bạn trai đúng không?

Yến Chân cảm thấy cực kỳ may mắn khi mang theo điện thoại chứ không phải cả va ly lên đây gõ cửa,.
Nhiếp Úy Nhiên thấy cô cũng ngẩn ra một lát, sau đó cười tươi dịu dàng chào hỏi: “Là Yến Chân à, ra là con cũng tới.”
Nhiếp Úy Nhiên cười lên khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ thoải mái, có thể miêu tả bằng câu gió xuân ấm áp. Yến Chân thấy bà cười cũng không thấy xấu hổ nữa, gọi một tiếng “Dì Nhiếp”.

“Con tìm Tư Tắc à? Nó trong phòng đó.” Nhiếp Úy Nhiên cũng không nói nhiều, nghiêng người ra hiệu cô vào đi.
“À, không phải, không cần vào đâu ạ.” Yến Chân bỗng chốc lại căng thẳng, mồm nhanh hơn não hỏi: “Dì đi ăn khuya không?” Nói xong liền muốn đánh chết mình luôn. 8 giờ tối mà ăn khuya cái gì chứ.
“Được! Dì nhắm món mì yến mạch ở đây lâu rồi.” Không ngờ Nhiếp Úy Nhiên lại vui vẻ đồng ý, quay qua gọi Tư Tắc một tiếng, “Con trai, ăn khuya không?”
Yến Chân thấy Tư Tắc đi ra, ống tay áo sơ mi được vén lên khuỷu tay, hai nút áo đầu bị anh cởi ra lộ một phần xương quai xanh tinh xảo.
Con ngươi màu nâu đồng của Tư Tắc dừng lại mặt cô, chớp chớp mấy cái rồi dời đi, gật đầu với mẹ mình nói: “Đi.”
Nhóm người Yến Chân xuống đại sảnh hỏi tiếp tân, biết được phía tây khách sạn có chỗ ăn khuya không xa lắm.
Vài phút sau, ba người chọn một quán ngồi vào. Chủ quán là một đội vợ chồng già, ông chủ xào rau, bà chủ rửa chén.
Yến Chân ngồi bên phải Nhiếp Úy Nhiên, Tư Tắc ở đối diện.
Nhiếp Úy Nhiên liếc qua menu rồi đưa qua cho Yến Chân xem trước: “Yến Chân, hai ta chọn đại mấy món đi. Để Tư Tắc nó mời.” Rất không khách sáo.
Yến Chân thoáng nhìn qua Tư Tắc, bắt gặp anh cũng đang nhìn mình. Cô chột dạ cúi xuống nhìn menu.
Mì yến mạch, chính là dùng bột yến mạch hấp lên, cắt thành sợi, trộn với súp chua cay, lại thêm chút rau củ và gia vị là được. Muốn chua ngọt hay mặn cay là tùy ý thích mà nấu theo.

Huyện L có rất nhiều táo. Ngoài mì yến mạch ra, rượu táo cũng là thức uống nổi tiếng nơi đây, nồng độ cồn thấp, mà hương vị còn rất thơm.
Ba người lại chọn thêm một bàn thịt dê nướng cùng ít đồ nhắm.
Đợi bà chủ quán mang thức ăn lên, Yến Chân mới phát hiện số lượng quá nhiều. Đồ ăn dùng mâm để đựng, xếp chồng thành núi nhỏ.
Một lát sau, lại có bảy tám người vào quán ăn khuya. Họ là bạn học cũ của Nhiếp Úy Nhiên, còn mang học sinh của mình theo nữa.
Nhóm bạn cũ đã lâu không gặp, uống rượu táo vào liền trò chuyện không dứt, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Tư Tắc và Yến Chân vừa rồi giương cung bạt kiếm, bây giờ ngồi cuối bàn im lặng không ai nói chuyện với ai.
Trong những người tới đây có một nam sinh thỉnh thoảng lại nhìn trộm Yến Chân. Bị cô phát hiện liền đỏ mặt nhanh chóng quay đi.
Yến Chân bỗng thấy hơi buồn cười, nhưng bị ánh mắt lạnh băng của Tư Tắc liếc tới, cô liền ngồi lại nghiêm chỉnh.
Giữa chừng có người hỏi đến Tư Tắc và Yến Chân, Nhiếp Úy Nhiên đứng ra giới thiệu: “Đây là con trai tôi, còn cô gái nhỏ này là…”
Bà còn chưa nói xong, Tư Tắc đã nhàn nhạt chen vào: “Bạn gái.”
Yến Chân kinh ngạc ngẩng đầu, tim như muốn nhảy ra ngoài. Cô nhìn Nhiếp Úy Nhiên, thấy mặt bà thoáng qua nét kinh ngạc, sau đó như hiểu ra cười cười xác nhận: “À phải, là bạn gái của con trai tôi đó.”

Mấy người trên bàn đều cười chúc mừng Nhiếp Úy Nhiên.
Sau đó Yến Chân cảm giác được bắp chân mình bị Tư Tắc dùng mũi chân cọ vào. Dù cách một lớp vải nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh.
Yến Chân nhìn anh, chạm phải ánh mắt thâm thúy đầy nóng bỏng kia. Cả người bỗng cứng đờ, xung quanh nhiều người vậy, còn có mẹ anh nữa, vậy mà anh lại trắng trợn trêu ghẹo cô như thế.
Mà bên kia, Tư Tắc vẫn bình thản như không lười biếng dựa vào ghế, một tay để trên bàn nâng ly rượu táo, vừa yên tĩnh vừa nhàn nhã. Nhưng ở bên dưới, chân anh lại không ngừng chọt chọt cô.
Yến Chân cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, “Ùng ục” uống cạn ly rượu trái cây. Sau đó cúi đầu giả vờ đang ăn che đi biểu cảm ngượng ngùng trên mặt.
Ngay lúc cô thấy mình sắp ăn bể bụng đến nơi rồi, Tư Tắc đứng dậy rời đi chốc lát. Khi quay về lại thì thầm mấy câu với Nhiếp Úy Nhiên. Sau đó Yến Chân thấy Nhiếp Úy Nhiên nói với bạn học cũ: “Chúng tôi có về trước nhé. Còn phải chuẩn bị tài liệu cho hội nghị ngày mai nữa. Tiền ăn đã thanh toán, mọi người cứ tiếp tục đi.”
Mọi người cũng không giữ người, vui vẻ nói tạm biệt.
Trên đường về, Nhiếp Úy Nhiên kéo tay Yến Chân đi trước, bỏ lại Tư Tắc đi sau.
“Mẹ còn đang nghĩ khi nào thì con công khai cho mẹ biết đấy.” Nhiếp Úy Nhiên quay đầu nhìn con trai mình một cái. Người phía sau vẫn bình tĩnh nhìn lại.
Yến Chân ho một tiếng: “Dì đã sớm phát hiện rồi ạ?”
Nhiếp Úy Nhiên quay lên, nhẹ giọng cười nói: “Thật ra cũng mới vừa phát hiện thôi. Con trai dì, dì hiểu chứ. Nếu đổi thành cô gái khác nó chẳng chịu đi ăn khuya đâu.”
Yến Chân: “…” Quả nhiên, gừng càng già càng cay.
Nhiếp Úy Nhiên cảm nhận được cô hơi dè dặt, vỗ tay cô nói: “Không cần căng thẳng. Nhà dì rất dân chủ, với cả dì tin cô gái Tư Tắc thích chắc chắn không kém, chỉ cần hai con thật lòng yêu nhau là được.”
Trở về khách sạn, tiễn Nhiếp Úy Nhiên về phòng xong, hai người lại vào thang máy đến phòng Yến Chân. Hành lang yên tĩnh, giày giẫm lên thảm giày không phát ra tiếng động gì.

Mắt thấy cách phòng mình ngày càng gần, nhịp tim Yến Chân tăng nhanh: “Mai còn phải họp nữa, anh về nghỉ đi.”
Tư Tắc cúi đầu nhìn cô: “Không vội.”
Đến cửa phòng, Yến Chân vừa lấy thẻ phòng ra chưa kịp quét thẻ đi vào đã bị anh ôm từ phía sau nhấc bổng lên.
Cánh cửa “Lạch cạch” đóng lại, ngăn cản ánh sáng từ hành lang chiếu vào, căn phòng rơi vào bóng tối tĩnh mịch.
Tất cả giác quan chú ý đến sức nóng sau lưng cô, người phía sau toát lên mùi hương quen thuộc lẫn với mùi rượu táo khiến cô trầm mê.
Yến Chân ngẩn người.
Cánh tay còn lại của Tư Tắc từ phía sau vòng lên ôm lấy cô. Sau đó đầu anh gục xuống, chóp mũi lành lạnh cọ lên cổ cô. Anh thở đều, hơi thở ấm nóng phả lên từng thớ da thịt khiến cả người cô tê dại. Bầu không khí ngập trần ái muội.
“Sao lại tới?” Giọng anh nhẹ nhàng trầm thấp, môi kề sát tai cô, lúc nói chuyện liền chạm trúng vành tai.
Yến Chân run nhẹ, ngập ngừng trả lơ: “Muốn… Làm anh bất ngờ.”
Ngay sau đó cô cảm nhận được vòng tay anh siết lại, lưng cô dựa sát vào ngực anh. Thậm chí còn cảm nhận được từng đường cong cơ bắp và nhiệt độ cơ thể cực nóng của anh.
Cánh môi nóng ướt của anh hôn lên động mạch trên cổ cô, cảm giác run rẩy theo mạch máu truyền đi khắp cơ thể.
Yến Chân nhịn không được rên lên một tiếng, hôm nay Tư Tắc mang theo tính xâm lược mà cô chưa từng thấy qua. Cô bất giác giãy dụa cơ thể một cái.
Vòng tay của anh lại càng siết chặt hơn, người phía sau bỗng nói: “Đừng động.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN