Khế Ước Bạc Tỉ
Chương 26: Rất Giống Một Người
Phó Tâm Kiên đưa ra một chi phiếu, trên đó ghi một con số tiền rất lớn đưa cho Bạc Nhiên.
“Phó lão tiên sinh..tôi không hiểu ý ngài”
“Tôi muốn cô rời khỏi Thiếu Thần..số tiền này đủ để cô sống cả đời”
Bạc Nhiên chau mày, cô không nhận lấy mà ngước mặt nhìn thẳng vào mắt ông ta. Giọng điệu dứt khoác vô cùng.
“Thứ nhất tôi và Phó tiên sinh không phải mối quan hệ như ngài nghĩ…thứ hai, tôi chắc chắn sẽ rời khỏi anh ta nên ngài không cần phải dùng tiền làm vậy…”
“Hừ..phụ nữ đào mỏ tôi gặp không ít, cô Bạc…nếu cô đã nói như vậy thì tôi mong cô nói được làm được nếu không thì tôi sẽ không đơn giản mà thương lượng như hôm nay với cô đâu”
Phó Tâm Kiên thật ra có chút kinh ngạc, cô gái này lại dám nói thẳng thừng như vậy, giọng điệu dứt khoác lạnh lùng không giống như nói dối.
Khi ông dứt lời định đứng dậy rời đi, Bạc Nhiên nhẹ nhàng nói thêm một câu khiến ông khựng người quay đầu lại nhìn cô.
“Phó lão tiên sinh, thứ lỗi tôi nói thẳng..trên đời này không phải thứ gì cũng có thể dùng tiền mua được..tôi mong ngài đừng hiểu lầm tôi và Phó tiên sinh nữa”
Bạc Nhiên nói xong liền rời đi, những câu nói của cô khiến ông ta nhớ lại một cố nhân rất lâu rồi. Ông đứng nhìn bóng dáng cô gái này rời đi mà cảm thấy rất quen thuộc…dường như đã từng thấy đâu đó hoặc giống vị cố nhân ngày xưa..
BIỆT PHỦ PHÓ LANG GIA.
Mộ Thu Ly ngồi làm món bánh nếp nhân đậu mà Phó Thiếu Thần thích ăn nhất, trên môi bà khẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại có phần buồn bả.
Phó Hi Nhi từ phía sau đi đến ngồi xuống nhìn những chiếc bánh được nặn tỉ mỉ rồi nhìn bà.
“Mẹ à..mẹ lại làm cho anh hai sao?”
“Ừm…Thiếu Thần rất thích món này”
“Mẹ quên là cách đây vài tháng…anh ấy thẳng thừng đổ bỏ món này vào sọt rác hay sao”
Bàn tay Mộ Thu Ly khựng lại, sắc mặt cũng thay đổi khó chịu nhìn cô bé rồi lại nhẹ nhàng nói.
“Không sao đâu…mẹ không nhớ chuyện đó”
“Mẹ à..”
“Là mẹ có lỗi với thằng bé…”
“Mẹ nói gì vậy…”
“Không có gì..con mau về phòng làm bài tập của con đi..”
SÂN BAY QUỐC TẾ.
Một người đàn ông mặc bộ vest đỏ chói loá nhưng lại cực kì thu hút ánh nhìn người khác đặc biệt là phái nữ vì người này có một khuôn mặt vô cùng điển trai.
Người này là Hình Hào Dân – con trai thứ ba của Hình Đổng (chủ tịch Hình Thị), hắn được tính là bạn thanh mai trúc mã với Bạc Nhiên nhưng vì du học ở nước ngoài nên phải xa cô một thời gian khá dài.
“Tiểu Nhiên…cậu khoẻ chứ hả”
“Tất nhiên rồi… tôi nghe ba cậu nói trên tivi rằng hôm nay cậu sẽ về nước và cùng ông ấy dự hội nghị”
“Đi thôi..tôi đói rồi, ăn chút gì đó đi”
Hình Hạo Dân khoác vai Bạc Nhiên đi vào xe, từ xa một tia sáng nào đó loé lên từ ống kính của mấy kẻ săn tin…
MỘT QUÁN ĂN TRÊN KHU PHỐ NHẠC THÀNH.
“Cậu và Hạo Hạo vẫn sống tốt đúng chứ…tôi đã rất lo cho cậu”
“Tôi..tôi rất tốt, cậu có dự định gì cho sau này không thế?”
“Lúc đầu tôi định sẽ học làm một bác sĩ… bây giờ thì không cần nữa”
Bạc Nhiên khẽ mỉm cười an ủi Hình Hạo Dân, từ phía sau đột nhiên có một cảm giác lành lạnh sống lưng.
“Nhiên Nhi…hoá ra là em ở đây”
“Phó…Phó Thiếu Thần, sao anh lại ở đây”
Hình Hạo Dân ngước mặt nhìn lại, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng của hắn khiến cậu ta cũng giật mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!