Khế Ước Bạc Tỉ
Chương 3: Cậu Để Ý Cô Ta ?
TẬP ĐOÀN BAYL.
Phòng làm việc của tổng tài, Nghị Doãn trên tay cầm một bản hồ sơ gì đó đặt lên bàn của Phó Thiếu Thần.
“Phó tổng..đây là các hồ sơ được điều tra kĩ từ các vệ sĩ bên cạnh của lão Tô đó”
“Ừm..cậu để đấy đi”
Nghị Doãn có hơi run run không dám nói cứ đứng đó cười cười chờ đến khi hắn mở miệng hỏi.
“Còn chuyện gì sao?”
“À..là Phó lão gia gia..ông ấy chuyển lời đến ngài là hãy đến biệt phủ Phó Gia dùng cơm với ông ấy”
“Tôi biết rồi..cậu ra ngoài đi”
“Vâng”
Trước giờ mối quan hệ cha con của Phó Thiếu Thần là không tốt cho lắm, hầu như ai cũng biết.
Mẹ của Phó Thiếu Thần đã mất cách đây hai năm, căn bệnh tim là nguyên nhân khiến bà ra đi. Lúc ấy, người đáng lẻ đau buồn nhất là Phó Tâm Kiên, nhưng không ông ấy đã đưa một người phụ nữ khác về chung sống và đường đường chính chính làm bà Phó.
Cũng vì việc này, mối quan hệ cha con giữa Phó Tâm Kiên và Phó Thiếu Thần ngày càng sức mẻ.
BUỔI TỐI TẠI BIỆT PHỦ PHÓ LANG GIA.
Mộ Thu Ly đã đích thân xuống bếp nấu từng món cho Phó Thiếu Thần, bà ta đã tìm hiểu rất kĩ để làm vừa khẩu vị nhất cho hắn.
“Ohh..hôm nay nhiều đồ ăn quá..chúng ta có khách sao”
“Anh hai con hôm nay về ăn cơm đấy”
“Thật sao..vui quá, lâu lắm rồi không được gặp anh ấy kể từ khi anh ấy đi..”
“Hi Nhi..”
Mộ Thu Ly có vẻ hơi tức giận lập tức lớn tiếng chặn cô bé lại không cho nói nữa.
Khi Phó Tâm Kiên đưa Mộ Thu Ly về nhà thì bọn họ đã có một đứa con riêng, cô bé đó là Phó Hi Nhi tính cách hơi hoạt bát nhưng cũng rất dễ thương.
Phó Thiếu Thần cuối cùng cũng về, không chỉ mình Phó Tâm Kiên mừng mà Mộ Thu Ly cũng thấy vui.
“Anh hai..lâu quá mới gặp anh”
“Ừm”
Hắn luôn lạnh lùng như thế, Phó Tâm Kiên nhanh chóng bước ra bảo hắn ngồi vào ăn cơm.
“Thần à..con ăn thử xem có vừa miệng không?”
“Món này..cho người ăn sao?”
“Thiếu Thần..”
Phó Thiếu Thần gắp một miếng thịt ném qua một bên khuôn mặt lạnh tanh nói, Phó Tâm Kiên tức giận quát lên. Ông đã biết trước hắn vốn dĩ về đây không đơn giản là ăn cơm mà.
“Dì..dì xin lỗi..lần sau dì sẽ để ý hơn”
“Đúng là phí thời gian quá”
Phó Thiếu Thần đứng bật dậy, bước thẳng ra ngoài đi về. Hắn suýt nữa làm cho Phó Tâm Kiên tức mà chết luôn ấy, đứa con này từ nhỏ đã thế…cũng không quản được nó nữa rồi.
QUÁN BAR TÂY DU.
Bạc Nhiên được nhận làm ở đây, cô phải trả nợ phân nữa số tiền sau mỗi giờ cô làm được cho Dạ Dịch Nhân.
“Ôi..cô em xinh đẹp quá..uống một ly nào”
“Xin..xin lỗi tôi không biết uống rượu”
“Cái cô này..đúng thật là không biết điều mà”
Người đàn ông mập béo đó quăng bể cái ly xuống đất làm cho tất cả mọi người gần đó dừng lại nhìn. Khuôn mặt của cô vẫn không đổi, bình tĩnh nhìn ông ta nói.
“Đây là chỗ của Dạ Thiếu..ông làm loạn thì tôi nghĩ anh ta sẽ đích thân cắt lưỡi của ông đấy”
“Cô..cô được lắm, mau cút cho tôi”
“Quý khách cứ thông thả”
Nụ cười trên khuôn mặt của Bạc Nhiên thật sự quyến rũ đến chết người, từ trên lầu nhìn xuống Phó Thiếu Thần và Dạ Dịch Nhân đã thấy hết. Hai bọn họ nhìn nhau khó hiểu…
“Cô gái này..thông minh đấy”
“Cũng không ngốc lắm”
Phó Thiếu Thần vẫn chăm chú nhìn cô suốt một thời gian, Dạ Dịch Nhân nghi ngờ hỏi.
“Cậu đừng nói..để ý đến cô ta rồi đấy chứ?”
“Vớ vẫn..tôi mà để ý đến người thấp kém như cô ta à”
“Hơ hơ..để xem”
Dạ Dịch Nhân và Phó Thiếu Thần cùng nhau lớn lên từ khi còn nhỏ, chỉ cần một cái nhìn của đối phương cũng đủ biết người đó muốn gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!