Khi Anh Cười Hào Hoa Phong Nhã
Chương 43
Trong cửa hàng, Trì Tranh ngồi trên ghế hút thuốc.
Thỉnh thoảng anh lại để thuốc trên miệng rít một hơi sau đó lại kẹp trêm tay. Chân mày nhíu lại, ánh mắt tồi sần. Hút xong một điếu anh lại lấy ra một điếu nữa. Muốn châm thuốc nhưng động tác ấn bật lửa lại ngừng lại, sau đó nhét điếu thuốc ra sau tai, khởi động máy tính.
Trên màn hình là những dãy số thay đổi khôn lường.
Anh bận rộn cả buổi trưa, nhìn thời gian đã 12 rưỡi, duỗi người một cái rồi lấy điện thoại di động trên bàn, đang muốn gọi cho Mạnh Thịnh Nam, Trần Tư lại gọi tới, anh nhất nút nghe.
“Alo, mẹ.”
Trần Tư hỏi. “Con ăn cơm chưa?”
Trì Tranh. “Lát nữa ăn ạ.”
Trần Tư lại hỏi. “Bây giờ đang bận sao?”
“Sao vậy mẹ?”
Trần Tư suy nghĩ. “Mẹ nghĩ hôm này trời đẹp, con gọi cho Thịnh Nam một cuộc điện thoại để nó qua đây nói chuyện phiếm cùng mẹ đi?”
Trì Tranh cười một cái, rít một hơi thuốc.
“Chiều nay con đưa cô ấy về được không?”
Trần Tư cười nói. “Được.”, nghĩ tới ý tứ của mấy chữ “đưa cô ấy về” kia. Trần Tư ở nhà ngồi không yên, chạy vào nhà bếp nấu ăn. Trì Tranh vừa hút thuốc vừa gọi cho Mạnh Thịnh Nam, bên kia vang lên giọng nói máy móc “thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Anh “hừ” một cái sau đó vứt điện thoại xuống bàn.
Lúc ấy Mạnh Thịnh Nam đang chơi xếp gỗ với Tiểu Hàng, các loại tin nhắn quảng cáo liên tục hiện lên màn hình, cô sợ Tiểu Hàng mở lộn nên bật chế độ máy bay. Thịnh Điển hỏi cô đã sắp xếp xong hành lý chưa, hai rưỡi xe lửa sẽ chạy. Mạnh Thịnh Nam buồn bã đứng lên, phủi mông di sắp xếp hành lý.
“Nhớ mang theo nhiều quần áo.” Thịnh Điển nói.
Mạnh Thịnh Nam nhíu mày.
“Mang nhiều thế làm gì ạ?”
“Chẳng lẽ con nghĩ 2, 3 ngày là về sao?”
Mạnh Thịnh Nam chớp mắt mấy cái, không còn lời nào để nói. Cô im lặng xếp quần áo vào vali, qua phòng Thịnh Điển cầm mấy món đồ chơi Tiểu Hàng hay chơi, xếp chúng vào vali. Thịnh Điển nhìn đồng hồ, lên tiếng. “Bây giờ tới nhà ga là vừa.”
Cô cảm thấy thật mệt mỏi.
“Chị ơi.” Mạnh Hàng gọi cô.
“Hả?”
Đứa nhỏ đưa điện thoại cho cô, Mạnh Thịnh Nam bỏ vào trong túi. Hai người cứ thế đi tới nhà ga. Khi tới nhà ga, thời gian vẫn còn sớm, Mạnh Thịnh Nam tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống cùng Tiểu Hàng, cô lấy điện thoại ra, đang nghĩ phải nói với Trì Tranh thế nào.
Nghĩ mãi tới khi xoát vé.
Khoang xe lửa của hai người đầy người, có nam có nữ, có người già cũng có trẻ em. Mạnh Thịnh Nam thích đi xe lửa, người năm châu bốn bể cùng ngồi chung một khoang xe đi tới khắp nơi khác nhau. Mỗi khi tới trạm sẽ có người xách hành lý xuống xe, cả đời này có thể bạn cũng chẳng gặp lại lần thứ hai.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lấy điện thoại di động ra gọi cho anh.
Bây giờ Mạnh Thịnh Nam mới nhận ra điện thoại vẫn để chế độ máy bay, luống cuống tay chân, vội vã tắt. Điện thoại khôi phục bình thường, cuộc gọi của Trì Tranh cũng tới, Mạnh Thịnh Nam vội vã ấn nút nghe, giọng nó của anh có chút bực dọc. “Sao anh gọi mấy cuộc em không nghe thế?”
Mạnh Thịnh Nam ấp úng giải thích. “Em quên tắt chế độ máy bay.”
“Mở cái chế độ chết dẫm kia ra làm gì?”
“Tiểu Hàng chơi game mà.”
Trì Tranh hỏi cô. “Bây giờ em rảnh không?”
Mạnh Thịnh Nam hít sâu một hơi. “Em muốn nói chuyện này với anh.”
“Ừm.”
Mạnh Thịnh Nam. “Em…”
“Sao em?”
Cô nhắm mắt lại. “Em đi Hàng Châu rồi.”
“Hàng Châu?”
“Ừ, tới nhà bà ngoại em.”
Trì Tranh nhướn mày. “Từ bao giờ đấy?”
“Đang ngồi trên xe lửa.”
Một lúc sau Trì Tranh cũng không nói gì nữa.
Mạnh Thịnh Nam thăm dò. “Anh, anh còn đó không?”
Anh không mặn không nhạt “ừ” một tiếng.
“Em định tối hôm qua nói với anh, nhưng mà quên mất.”
Cô nói xong, chờ anh lên tiếng.
“Quên đến bây giờ luôn?” Giọng anh nhàn nhạt.
Trì Tranh hừ. “Anh không gọi điện thoại cho em thì em không nói có phải không?”
“Không phải.”
“Vậy thì là gì?”
“Em đang định gọi điện thoại nói cho anh.”
Giọng nói cô càng ngày càng nhỏ, Trì Tranh miễn cưỡng nở nụ cười.
“Mạnh Thịnh Nam.”
“Vâng.”
Anh ném cho cô một câu. “Em giỏi lắm.”
Sau đó tắt điện thoại.
Mạnh Thịnh Nam nhìn màn hình di động, cắn môi thở dài, bàn tay chống cằm của cô vẫn không nhúc nhích, Tiểu Hàng ở phái đối diện nói. “Chị, người ta cúp điện thoại rồi, chị còn nhìn cái gì.”
Cô khẽ cắn môi. “Phạt em 3 ngày không được chơi game.”
Tiểu Hàng chu mỏ. “Vì sao?”
Mạnh Thịnh Nam gục đầu xuống bàn không nói nữa, ngoài cửa sổ là núi non trùng trùng điệp điệp chạy qua mắt cô. Cô nhìn một chút, đột nhiên nở nụ cười. Tiểu Hàng không vừa lòng với thái độ của cô, vẫn đang nhỏ giọng rầm rì. “Cũng chẳng phải do em chọc chị giận.”
Chuyến tàu này đi ngang qua Hàng Châu.
Mạnh Hàng buồn chán. “Chị ơi.”
Cô ngẩng đầu. “Sao thế?”
Tiểu Hàng cũng học cô chống cằm nhìn ra cửa sổ, hữu mô hữu dạng (*) liếc mắt nhìn cô, không thèm để ý.
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại của ai đó, là Hoa sen xanh của Hứa Nguy. Bài hát đi theo xe, bay theo gió. Ở giao lộ của Thập Tự Nhai, Trì Tranh cưỡi mô tô đứng đợi đèn xanh đèn đỏ, cửa hàng phía sau đang bật bài hát Cô gái đối diện nhìn qua đây của Nhậm Hiền Tề, anh cúi đầu cười.
Hai mươi phút đã tới nơi, Trần Tư đứng ngoài cửa đợi anh.
Trì Tranh dừng xe nhìn Trần Tư. “Sao mẹ không vào?”
Trần Tư nhìn phía sau anh. “Thịnh Nam đâu?”
“Cô ấy không tới được.”
“Sao thế?”
Trì Tranh đi vào trong. “Cô ấy có việc bận rồi ạ.”
Trần Tư “Ồ” một tiếng, ngẫm lại có gì đó không đúng, kéo anh hỏi. “Con không chọc người ta giận chứ?”
Trì Tranh cười một cái. “Mẹ nghĩ sai rồi.”
“Sao thế?”
Trì Tranh nói. “Lần này là cô ấy chọc con giận.”
Trần Tư đập vào lưng anh. “Giỏi lắm.”
Trì Tranh cười, đi vào nhà.
Trần Tư cũng đi vào nhà. “Mẹ đi nấu cơm.”
Anh nhướn mày. “Dì Dương đâu mẹ?”
“Con gái cô ấy có thai, phải về nhà chăm sóc.”
Trì Tranh nhíu mày. “Vậy mai con đi tìm người.”
“Không cần đầu, bây giờ mẹ khỏe hơn rồi.” Trần Tư tới phòng bếp, quay đầu nói. “Nghe lời mẹ.”
Trên bàn cơm, Trần Tư lại hỏi anh lần nữa. “Bây giờ con và Thịnh Nam thế nào rồi?”
Trong miệng Trì Tranh vẫn còn đồ ăn, nói không rõ chữ.
“Tốt lắm ạ.”
“Thật sự bên nhau rồi sao?” Trần Tư vui vẻ.
Trì Tranh giương mắt nhìn, chậm rãi nhai đồ ăn, nở nụ cười. Chiều hôm ấy một mình anh ngồi trong phòng, tựa vào đầu giường đọc Trầm Tư Lục. Mỗi lần lật quyển sách này anh lại nhớ tới một chuyện. Hôm tốt nghiệp đó, cô từ trên trời giáng xuống.
Quanh đi quẩn lại, phí hoài 6 năm.
Trì Tranh nằm xuống, dùng sách che mắt mình, anh nhắm mắt lại tập trung suy nghĩ. Tốn thời gian pha một chén trà, phía dưới của anh đã ướt đẫm, anh đứng dậy tới phòng tắm xả nước lạnh, tự mình an ủi. Vừa mới ra khỏi phòng tắm, điện thoại di động đã vang lên, thấy dãy số hiện lên trên màn hình, hứng thú mới có đã tan biến không còn một mảnh.
Trì Tranh đi xuống lầu.
Trần Tư đang ngồi trên salon thêu hoa, cất giọng. “Đi đâu đấy?”
“Đi chạy việc ạ.”
Nói xong đã ra khỏi cửa.
Đó là một công ty tài chính không lớp cũng không nhỏ, nằm ở tầng 17 của tòa CBD-A. Khi Trì Tranh tới, bên trong đã loạn thành một mớ, người quen dẫn anh đi sửa chữa, còn hỏi tình hình gần đây như thế nào. Trì Tranh đang bận, chỉ trả lời đơn giản. “Vẫn thế thôi.”
“Với trình độ này của cậu, không muốn phát triển lớn hơn sao?”
Trì Tranh cười nhạt.
“Nói tình hình cụ thể đi.” Một lát sau, anh nói.
Máy tính bị hacker xâm nhập, hắn ta còn dùng Trojan (**), người quen hỏi. “Vậy là được rồi sao?”
Trì Tranh giải thích. “Nếu như bị hack nữa thì Trojan sẽ bắt đầu phản công.”
Người quen không phải người trong nghề, cái hiểu cái không.
Anh làm xong xách balo ra khỏi công ty, hành lang kia không dài cũng không ngắn. Trì Tranh đi ra ngoài, chưa xuống tới nơi ánh mắt đã quét qua phòng bên cạnh. Gian phòng kia mở cửa, bên trên có TV, cấp trên đang nói gì đó về buổi họp báo ra mắt phần mềm mới, hai mắt anh tối sầm.
Sau đó nhấc chân bước xuống cầu thang.
Tới tầng 11, Trì Tranh dừng chân, dựa vào tường hút một điếu thuốc.
Hai năm trước anh tập trung tinh thần viết chương trình phầm mềm, cuối cùng lại dâng tận tay cho người khác còn bản thân ôm một đống nợ. Anh nở nụ cười tự giễu, đứng đó hút hết gần nửa gói thuốc lá. Ánh nắng mặt trời len qua cửa sổ chiếu vào trong, bóng dáng anh như ẩn như hiện.
Trì Tranh móc điện thoại di động ra mới phát hiện có cuộc gọi nhỡ.
Lúc anh gọi tới Mạnh Thịnh Nam vẫn đang tắm, bà ngoại đứng bên ngoài nói cô có cuộc gọi tới, sau đó đưa điện thoại qua khe cửa cho cô. Mạnh Thịnh Nam tắt vòi hoa sen, dùng khăn mặt lau khô tay. Cô mới tới Hàng Châu đã muốn gọi điện thoại cho anh, tóm lại là tự mình gây họa, bây giờ anh gọi điện thoại tới rồi cô lại do dự mãi mới ấn nút nghe.
“Chuẩn bị nhận lỗi với anh chưa?”
Chưa để cô nói gì, Trì Tranh đã hỏi.
Mạnh Thịnh Nam sửng sốt. “Hả?”
“Em có nhớ anh không?”
Sắc mặt Mạnh Thịnh Nam thẹn thùng, đỏ ửng, Trì Tranh cười nhạt một tiếng.
“Đến nhà bà ngoại em chưa?” Một lúc sau anh lên tiếng hỏi.
Mạnh Thịnh Nam nói. “Em tới lâu rồi.”
“Ừ.”
Mạnh Thịnh Nam dùng khăn tắm quấn quanh người, hỏi. “Anh đang ở trong cửa hàng sao?”
“Ừ.”
Anh gảy tàn thuốc, thờ ơ nói.”Anh đang rảnh.”
Bên kia đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện, Mạnh Thịnh Nam nghe câu được câu chăng. Cô tưởng trong cửa hàng có khách, đang muốn cúp điện thoại Trì Tranh lại gọi cô, Mạnh Thịnh Nam hỏi. “Sao thế?”
Trì Tranh. “Nói thêm đi.”
“Nhưng cửa hàng của anh…”
“Em đừng để ý.”
Mạnh Thịnh Nam chần chờ một chút, hỏi. “Có phải tâm trạng anh không tốt đúng không?”
Trì Tranh giương mắt nhìn bức tường trắng phía đối diện.
“Không phải.”
Mạnh Thịnh Nam: “Ừm”
“Em đang làm gì đấy?” Anh hỏi.
Mạnh Thịnh Nam nhìn thân thể của mình trong lớp kính mờ sương, không biết nên nói gì, đang chần chờ muốn nói, đột nhiên lại hắt hơi một cái, lúng ta túng lúng xoa mũi.
Trì Tranh cười nhẹ. “Tắm sao?”
Cô sửng sốt. “Sao anh biết?”
“Đoán.”
Anh cười xấu xa, Mạnh Thịnh Nam không lên tiếng.
“Biết bây giờ anh đang suy nghĩ gì không?”
Mạnh Thịnh Nam hỏi. “Nghĩ gì?”
Trì Tranh im lặng, dường như thấy cô đứng ở trên tường, tóc vẫn còn ướt, cả người trần truồng. Ngực cô rất mềm, nằm gọn trong lòng bàn tay anh, ánh mắt né tránh, gương mặt ửng đỏ. Trì Tranh nuốt nước bọt.
“XXX em.”
– –
(*) hữu mô hữu dạng: hình dung chuyện mô phỏng mà kết quả rất giống với hình mẫu.
(**) Trojan horse là một loại phần mềm ác tính. Không giống như virus, nó không có chức năng tự sao chép nhưng lại có chức năng hủy hoại tương tự virus. Một trong những thứ giăng bẫy của Ngựa Troijan là nó tự nhận là giúp cho máy của thân chủ chống lại các virus nhưng thay vì làm vậy nó quay ra đem virus vào máy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!