Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân
Chương 27
Ngày thường ngoài lúc thí nghiệm thì bên phòng thí nghiệm này rất ít người lui tới. Bây giờ lại đang là giờ nghỉ trưa, trong văn phòng đã ra ngoài hơn phân nửa, những người còn lại không muốn ra ngoài đi ăn thì hoặc nằm dài lên bàn chờ đồ ăn mang tới, hoặc tốp năm tốp ba chơi game.
Những tiếng động rải rác xa xa, cuối hành lang chỉ có hai người họ nhìn nhau. Chu Diễn Xuyên nhìn lướt qua hai hộp cơm trong tay cô, quay đầu đi, lòng thấy chua xót.
Cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói: “Vào đi.”
Lâm Vãn không biết nên để cơm ở đâu.
Phòng thí nghiệm sạch bóng, mấy màn hình lớn hiển thị số liệu thí nghiệm mà cô không hiểu. Giữa phòng có một cái bàn duy nhất để bày mấy dụng cụ thí nghiệm, lộ ra bầu không khí nghiêm túc cẩn thận.
Cô ở Viện nghiên cứu cũng lâu, lo lắng yêu cầu về chỉ số không khí môi trường.
“Ở đây có ăn cơm được không?” Lâm Vãn hỏi.
Chu Diễn Xuyên dịch đồ trên cái bàn qua bên: “Không sao, ngồi bên đây đi.”
Thật ra theo quy định công ty, phòng thí nghiệm nghiêm cấm chuyện ăn uống, hơn nữa quy định này là do anh bảo bên hành chính bổ sung vô. Khí hậu Nam Giang dễ sinh côn trùng. Lúc Tinh Sang mới thành lập, có người để đồ ăn thừa quên mang đi nên làm kiến kéo tới. Khi đó Chu Diễn Xuyên rất tức giận, từ đó tới nay không ai dám mang đồ ăn tới đây.
Nhưng lúc này anh không muốn quan tâm chuyện quy định đó nữa. Ít nhất cũng không muốn khó dễ với Lâm Vãn.
Lâm Vãn mở hai hộp cơm trong túi giấy, thấy Chu Diễn Xuyên bước tới bên bàn bên kia, gõ mấy nút trên đó. Cô ngạc nhiên quay qua nhìn, lấy túi giấy đựng trà sữa mà quán tặng, mở nắp uống một miếng, lại hỏi: “Anh không ăn à?”
“Cô ăn trước đi.” Chu Diễn Xuyên không quay đầu lại, giống như đang rất bận, “Cứ đặt đó cho tôi đi.”
Trà sữa được tặng ngọt quá mức, Lâm Vãn thử hai hớp rồi không muốn uống nữa. Cô kéo ghế dựa ra ngồi, chợt không còn cảm giác thèm ăn. Người đàn ông vẫn quay lưng về phía cô, một tay đặt lên bàn điều khiển, một tay không biết đang bấm nút gì đó. Áo sơ mi đen che khuất phần lưng anh, có thể thấy mơ hồ đường cong cân xứng phía sau, phần eo hẹp, áo sơ mi tạo hình vòng cung lõm hai bên eo, cuối cùng kết thúc ở trong phía quần tây.
Rõ ràng là bóng lưng rất đẹp nhưng không hiểu sao lại có vẻ quạnh quẽ.
Lâm Vãn chống cằm hỏi: “Anh sao vậy?”
“…Không có gì.”
“Vậy anh khó chịu chuyện gì mà không ăn cùng mọi người. Tôi vì anh mà bỏ bữa cơm với giám đốc, tưởng sao cơm hộp đưa tận nơi anh cũng không ăn.”
Chu Diễn Xuyên cụp mắt xuống, anh đặt số liệu cho máy bay không người lái vận hành một giờ, ngón tay dừng trên nút khởi động, chậm chạp không cử động. Anh nghiến chặt hàm, cố gắng kiểm soát hơi thở đang ngày càng nặng nề, huyệt thái dương nảy nảy lên kích thích thần kinh.
Hết sức khó chịu.
Hơn nữa cả cơ thể cũng trở nên khó chịu.
Sau khi Chu Nguyên Huy mất, năm cuối cùng của cấp 3 Chu Diễn Xuyên trôi qua đầy ám ảnh.
Không thể tiếp tục ở nhà bác, anh dọn ra ngoài ở một mình, một mình một nhà có ra sao cũng không ai biết. Kỳ thi tháng sau đó anh rớt khỏi 50 hạng đầu khiến giáo viên bộ môn của khối 12 bàng hoàng.
Chủ nhiệm lớp tìm anh nói chuyện: “Khai giảng tới giờ em học rất tệ, không lẽ đã ký hợp đồng với trường đại học rồi thì có thể tùy tiện chơi sao cũng được à?”
Mãi tới lúc đó, Chu Diễn Xuyên mới thấy mình không ổn.
Nửa năm sau, anh tìm bác sĩ chữa trị, trạng thái lúc tốt lúc xấu, mãi tới khi vào đại học, anh bắt đầu tiếp xúc với máy bay không người lái – có lẽ do sự chú ý bị chuyển hướng – sau đó thì không có vấn đề gì lớn.
Anh tưởng mình đã tốt hơn.
Kết quả là lần này vô tình vết sẹo lại bị vạch ra, mới phát hiện bên trong vẫn còn rỉ máu.
Lâm Vãn quá rực rỡ, rạng ngời như cảnh xuân tháng ba.
Anh không muốn dáng vẻ đầm đìa máu tươi của mình lộ ra dưới ánh mặt trời ấm áp.
Rất khó chịu, cũng rất đáng khinh.
Lâm Vãn hồn nhiên không biết Chu Diễn Xuyên đang nghĩ gì. Cô uể oải buông đũa, đậy nắp hộp cơm chưa vơi một miếng nào lại, tựa lưng vào ghế, ngửa đầu ra sau, đếm số đèn trên trần nhà.
Trước nay đều là mấy chàng trai theo đuổi cô, cô chọn lựa người vừa ý nhất để làm bạn trai. Đây là lần đầu tiên cô muốn chính thức yêu đương. Nhưng thái độ của Chu Diễn Xuyên có thể so với không khí mùa đông, trong một đêm chợt trở nên lạnh như băng, thật sự làm cô không vui.
Đếm xong, cô nói nhẹ nhàng: “Thôi, anh không muốn nói thì thôi, không quan tâm đến người khác thì cứ thế đi. Hôm nay do tôi tự mình đa tình, còn nghĩ là quan tâm bạn bè một chút.”
Cô không thấy bóng dáng Chu Diễn Xuyên hơi chao đảo, cô duỗi chân dưới bàn, hai tay để lên thành ghế, làm thành tư thế thoải mái; “Chu Diễn Xuyên, tôi có hơi thích anh.”
Hô hấp Chu Diễn Xuyên ngưng lại.
“Nhưng mà hiện giờ thì chưa phải đặc biệt thích. Nói vầy đi, nếu anh chỉ là người bình thường, có lẽ tôi không có hứng thú gì với anh. Tôi luôn rộng lượng, bao dung hơn với những người đẹp trai, nhưng mà cũng không bao dung đến nỗi tự hạ thấp bản thân mình.”
Cô đứng dậy rời đi, không phát hiện người đàn ông phía sau đột ngột khòm lưng xuống.
*
Buổi tối mấy hôm sau, quán ăn rất đông đúc. Già trẻ lớn bé người Nam Giang đang quây quần quanh chiếc bàn tròn, thưởng thức bữa tối đa dạng.
“Mày nói như vậy thật hả?” Chung Giai Ninh giữ nguyên tư thế cầm đũa, sững sờ nhìn Lâm Vãn chằm chằm.
Lâm Vãn cắn miếng nem, má phồng lên: “Nói chứ, ai không phải là công chúa nhỏ? Bộ anh ấy giận dỗi không có lý do mà tao không được có cảm xúc gì sao?”
Chung Giai Ninh: “Đúng là mày, những lời như vậy cũng có thể nói ra được.”
Trưa nay Lâm Vãn không ăn cơm, lúc này đang đói bụng, ăn một mạch mấy món điểm tâm xong mới bưng tách trà lên nghỉ xả hơi: “Vốn là như vậy mà. Trước đó còn tốt, tự nhiên mặc kệ người ta, thay đổi kiểu đó ai mà chịu được?”
“Có lẽ anh ấy gặp chuyện gì đó?” Chung Giai Ninh quét mắt nhìn mấy khay đồ ăn trống không, chạy tới bưng thêm mấy phần, đặt lên bàn rồi nói tiếp, “Rồi tâm trạng không tốt nên không quan tâm tới mày nữa.”
Lâm Vãn lắc đầu, lấy điện thoại ra cho cô xem: “Tâm trạng không tốt của anh ta dài quá. Tao đã nói tới vậy, suốt một tuần còn không có cái dấu chấm nhắn lại cho tao.”
Cô thở dài một hơi, “Vậy thì chỉ có một khả năng, những mập mờ trước đó hoàn toàn là do tao tự nghĩ ra.”
Chung Giai Ninh kinh ngạc mở mắt thật to: “Mày nói anh ấy không hề thích mày?”
“Nếu không thì còn gì nữa?” Lâm Vãn chỉ điện thoại nhấn mạnh, “Tao nói tao thích anh ấy, chỉ cần anh ấy có chút tình cảm thì cũng làm gì đó thể hiện chứ.”
Bằng chứng vững chắc, Chung Giai Ninh không biết phản bác thế nào. Cô vừa nghĩ ngợi Chu Diễn Xuyên là người không thích gần gũi với phụ nữ vừa vội vàng khởi động đầu óc tìm cách coi nên an ủi Lâm Vãn thế nào.
Suy cho cùng, nghĩ lại cũng bực bội, người đàn ông mình có cảm tình lại chẳng đoái hoài gì tới mình, cô gái nào chịu nổi kiểu tủi thân này chứ.
Suy nghĩ hồi lâu, Chung Giai Ninh cắn răng: “Lần trước mày thích cái túi kia mà sợ đắt đúng không? Tao mới có tiền thưởng năm, hay là…”
“Mua cho tao hả?” Lâm Vãn xua tay, “Hôm bị Chu Diễn Xuyên chọc điên tao đã mua rồi, mà còn mua 2 cái khác màu nữa…”
“…”
Thôi được, còn biết tiêu tiền, coi như vấn đề không lớn.
Chung Giai Ninh múc chén cháo, nghĩ một lát lại hỏi: “Mày định làm gì nữa?”
Lâm Vãn cười hì hì: “Có gì quan trọng đâu, nếu anh ta như gần như xa, tao tìm người khác không rời khỏi tao là được chứ gì.”
Thật ra cô chỉ nói cho sướng miệng trước mặt Chung Giai Ninh thôi. Tuy cô với Chu Diễn Xuyên chưa thật sự có chuyện gì nhưng người đàn ông này vẫn có ảnh hưởng rất lớn, sau khi gặp anh rồi thì nhìn những người đàn ông khác cứ cảm thấy kém hơn điều gì đó.
Cho nên trong thời gian này, Lâm Vãn không tính tìm bạn trai.
Tinh Sang và Chim hót khe cuối cùng đã bước vào quá trình phát triển sau những cuộc thảo luận thường xuyên ở giai đoạn đầu.
Thư Phỉ giao nhiệm vụ liên lạc trong giai đoạn phát triển cho Từ Khang, 3 cô gái không thường đến Tinh Sang nữa. Nghe Từ Khang nói Chu Diễn Xuyên hiện giờ cũng không thường xuất hiện trong mấy cuộc họp với Chim hót khe. Nhưng mà cũng bình thường thôi, người ta dù gì cũng là CTO, có mặt một lần hai lần là đủ, sao có thể đem toàn bộ thời gian để vào một việc trong thời gian dài?
Chỉ có Hách Soái thường xuyên thay đổi trạng thái trên vòng bạn bè:
[Trời hanh vật khô, cẩn thận lão đại.]
[Tôi là ai, đây là đâu, sao hôm nay tôi lại bị mắng?]
[Nghe nói HongKong có câu, bạo lực nơi làm việc chẳng lẽ không phải là bạo lực? Hic hic hic, người đàn ông mạnh mẽ cũng rơi lệ.]
Có một tối, Lâm Vãn xem đến status cuối cùng của anh ấy nên bấm like.
Không ngờ chỉ hai phút sau, Hách Soái đã nhắn cô: [Em gái Lâm, gần đây sao không tới tìm tụi anh chơi, em ở bên ngoài tìm được ‘tên chó’ nào mới hả?]
Lâm Vãn tức giận trả lời: [Chơi cái gì, chơi với lão đại của mấy anh hả?]
[…Coi bộ không đúng nha.]
Tốc độ tay Hách Soái rất nhanh, không hổ danh là phi công số một Nam Giang, [Haizzz, nhắc tới lão đại là anh run luôn. Trước kia thì anh ấy coi như là tương đối lãnh đạm đi, nhưng cũng vẫn giống người. Bây giờ anh ấy không phải người, anh ấy là Diêm vương, mỗi lần nói chuyện với anh ấy, anh cảm giác như sắp bị ánh mắt anh ấy làm đông chết. Anh nguyện ăn chay 3 năm để đổi lại lão đại trên trần gian.]
Lâm Vãn: [Ùi, anh nói cái đó, Chu Diễn Xuyên thích lắm à.]
Hách Soái: [Đệt!]
Lát sau anh gấp tới mức gửi tin nhắn thoại qua: “Sao em còn hù người ta vậy chứ? Làm anh sợ muốn chết, anh nhớ anh đã chặn anh ấy trong status rồi mà!”
Lâm Vãn nhắn qua một loạt chữ ha ha ha, cười lăn lộn trên giường.
Hách Soái nghiêm túc lên án: [Anh kể khổ với em mà em còn cười, đồ vô tâm!]
Lâm Vãn nghĩ thầm, chuyện này không phải vô nghĩa sao? Nếu cô không vô tâm thì chắc chắn ngày đó ở phòng thí nghiệm đã bị Chu Diễn Xuyên làm cho tức chết rồi.
Hách Soái bên kia còn đang bức xúc gần đây Chu Diễn Xuyên không có tình người thế nào, Lâm Vãn thấy wechat có tin nhắn mới nên thoát ra nhìn.
Tưởng Kha hỏi: [Muốn giới thiệu một soái ca cho chị, có hứng thú không?]
Lâm Vãn chần chừ một lát rồi nhắn lại: [Soái tới cỡ nào?]
[Gặp rồi chị biết.]
*
Tối thứ bảy, Lâm Vãn ăn diện lộng lẫy, xuất phát đi gặp soái ca mà Tưởng Kha giới thiệu. Quán bar chưa mở cửa, cô mới đi vào đã thấy Tưởng Kha ở quầy bar vẫy tay với cô.
Bên cạnh cô ấy là một người thanh niên đeo khuyên tai, tóc cắt cao nhìn rất hầm hố, phần tóc bên tai trái được cạo thành hình tia sét.
Là một anh chàng đẹp trai cool ngầu.
Trong lúc này Lâm Vãn cực kỳ khâm phục Tưởng Kha, cô ấy đúng là người con gái dám tới gần Chu Diễn Xuyên trong quán ăn hải sản. Ánh mắt chọn soái ca rất chuẩn.
“Giang Quyết, tay bass mới của ban nhạc.” Tưởng Kha nói, “Lâm Vãn, bạn tôi, phổ cập khoa học về chim chóc.”
Lâm Vãn cười với Giang Quyết, đôi mắt cong cong chứa đầy ánh sáng.
Tính cách Giang Quyết không như vẻ ngoài anh ta, rất thân thiện mỉm cười với cô: “Cô uống rượu gì, tôi mời.”
“À, nước trái cây thôi.” Lâm Vãn rất thức thời nhận thua, giải thích: “Tửu lượng của tôi không tốt lắm, lần trước tới đây uống say, cuối cùng bị người ta túm cổ mang về.”
Giang Quyết nhướng mày: “Không sao, không uống cũng không có gì, tôi không ép con gái uống rượu, cô cứ tùy thích.”
Lâm Vãn cảm ơn, nghĩ thầm anh ta cũng không phải người gốc Nam Giang, giọng anh có vẻ giống Chu Diễn Xuyên. Nhưng Chu Diễn Xuyên nói rõ hơn anh ta, tông giọng cũng không bướng bỉnh ngang tàng như anh ta, nghe như một thiếu gia nhà giàu được dạy dỗ tốt.
Bartender đưa ly nước chanh bạc hà cho Lâm Vãn, ly nước trong vắt mát lạnh, vị chanh hòa với bạc hà kích thích đầu lưỡi để lại một hương vị đậm đà.
Lâm Vãn ngậm ống hút, ma xui quỷ khiến sao trong đầu lại nghĩ, ly nước này rất giống ấn tượng đầu tiên của Chu Diễn Xuyên với cô.
Ngưng ngưng, nhìn soái ca hầm hố bên cạnh thôi.
Cô tự cảnh cáo mình, quay lại nói chuyện với Giang Quyết.
Giang Quyết là người hay nói, không giống kiểu lảm nhảm như Hách Soái mà là cho dù Lâm Vãn nói chuyện gì, anh ta đều có thể tiếp lời, hơn nữa còn nêu ra quan điểm của mình, nói chuyện với anh rất thoải mái. Hơn nữa bên cạnh còn có Tưởng Kha hỗ trợ, hai người nói chuyện một lát thì ấn tượng về nhau không tồi, trao đổi cách thức liên lạc với nhau trước khi ban nhạc lên biểu diễn.
Trước khi bắt đầu biểu diễn, Tưởng Kha cố ý giới thiệu Giang Quyết với mọi người.
Người thanh niên đứng trên sân khấu, cúi đầu chơi một đoạn solo, tiếng bass trầm thấp xen lẫn tiếng hò hét của mấy cô gái làm không khí quán bar như nổ tung.
Lâm Vãn ngồi trên quầy bar hét theo cổ vũ vài lần, rồi ngồi uống nước nghe Tưởng Kha hát.
Hôm nay cô làm tóc xoăn thành lọn nhỏ, mái tóc dài đen nhánh như những sợi rong biển xõa tung ra, phối với váy dây ngắn màu đen, làn da trắng nổi bật lên dưới ánh đèn mờ ảo.
Chưa hết hai bài hát đã có liên tiếp mấy thanh niên đến làm quen. Lâm Vãn từ chối tất cả, chờ khi Tưởng Kha biểu diễn xong thì xin bartender một tờ giấy note, đem qua nói với cô ấy: “Em cưng hát hay quá, ký tên cho chị đi, đợi khi em nổi tiếng thì nó biến thành bất động sản của chị.”
Tưởng Kha cười hihi haha lấy son ký tên cho cô: “Để Giang Quyết ký cho chị luôn nha?”
Tự nhiên lâm Vãn do dự một lát rồi mới đưa giấy qua.
Giang Quyết cười cười liếc nhìn cô, nhận tờ giấy note ký một chữ ký lằng ngoằng như vẽ bùa. Ngòi bút không có quy tắc mà mấy nét còn chồng lên chữ ký của Tưởng Kha.
Tưởng Kha thấy vậy thì không vui: “Anh ký xa một chút không được hả, sao chiếm vị trí của em làm gì. Không được không được, Lâm Vãn, chị tìm tờ giấy khác đi, em ký lại mới được.”
“Không sao, coi như đây là bản giới hạn,” Lâm Vãn nhét tờ giấy vào túi, cười nói, “Coi như là hai căn biệt thự, lời to.”
Tay trống ban nhạc thò đầu qua, đề nghị mọi người đi ăn khuya.
Lâm Vãn suy nghĩ, nói: “Ngày mai chị có chút việc, chị đi về trước nên không đi đâu.”
“Vậy thôi, lần sau lại tới chơi nha.” Tưởng Kha quay lại, hỏi Giang Quyết, “Anh thì sao?”
Giang Quyết cười thản nhiên, dài giọng: “Tôi hả, đưa cô ấy về.”
Hai người đứng chờ taxi.
Rời khỏi chỗ đầy âm thanh và cồn, sự xa lạ của lần gặp mặt đầu tiên lại hiện lên rõ rệt.
Một lúc sau, Giang Quyết hỏi: “Cô với Tưởng Kha làm sao quen nhau?”
Lâm Vãn kể ngắn gọn chuyện ở quán ăn hải sản: “Tôi cảm thấy cô bé rất đáng yêu, nói chuyện qua lại thì thành bạn bè.”
Giang Quyết lại chú ý tới chuyện khác: “Hôm nay em ấy nói với tôi, có người chị em mấy hôm trước mới cắt đứt với đối tượng, soái ca ở quán ăn hải sản đó là đối tượng của cô à.”
“Đúng vậy.”
Giang Quyết nhếch môi, “Đúng là chỉ có em ấy, đi ra ngoài ăn cơm mà còn bắt chuyện với người khác. Rồi đối tượng của cô có cảm giác với em ấy không?”
Người anh em, hôm nay anh ăn chanh hả?
“Được rồi, anh đừng có chua chát vậy nữa.” Lâm Vãn lấy tờ giấy ký tên ra, đưa qua, “Cầm đi, mờ mờ ám ám ký tên bên cạnh người ta, cũng chả thèm để ý coi cảm giác của tôi ra sao, đây là vở bi kịch ‘tôi yêu thầm em, em lại giới thiệu bạn gái cho tôi’ hả.”
“…”
Mặt nạ của Giang Quyết không thể giữ được nữa.
Lâm Vãn cười; “Thật đó, anh cầm đi, nếu ngày nào đó hai người yêu đương, đây cũng là một kỷ niệm đẹp.”
“Đẹp con khỉ.” Giang Quyết cười nhạo, nhưng thân thể vẫn thành thật nhận lấy.
Có đề tai chung rồi, không khí bên trong xe trở nên cởi mở hơn.
Hóa ra Giang Quyết và Tưởng Kha quen nhau tại một lễ hội âm nhạc, nhưng cả hai đều có ban nhạc riêng, add wechat rồi cũng không có liên lạc. Mãi tới khi ban nhạc của Giang Quyết thay đổi chỗ tập thì từ đó mới thân với Tưởng Kha.
Tính cách Tưởng Kha hoạt bát, lại xinh xắn, qua lại thường xuyên nên Giang Quyết động lòng. Nhưng Tưởng Kha lại không phát hiện, mỗi ngày đều kêu gào muốn yêu đương nhưng không hề chú ý tới soái ca bên cạnh đang để ý mình.
Giữa tháng nay, ban nhạc trước kia của Giang Quyết giải tán, tay bass bên Tưởng Kha lại vừa lúc nghỉ việc, tin tức tuyển tay bass vừa truyền ra thì Giang Quyết tranh thủ cơ hội để “nhất cự li nhì tốc độ.” Ai ngờ trăng còn chưa vớt được thì Tưởng Kha đã quăng Lâm Vãn tới.
“Yêu đương thật không dễ dàng mà.” Lâm Vãn nghe xong thì tự cảm thán.
Giang Quyết làm tư thế pose ngầu: “Chúc cho chúng ta sớm đạt được mong ước.”
Lâm Vãn nghĩ thầm, thôi bỏ đi, còn nói gì mà đạt được mong ước, cô với Chu Diễn Xuyên coi bộ là lặng lẽ mà tan rã rồi.
Taxi chạy tới bên ngoài đường vào Vân Phong phủ, Lâm Vãn chào chúc Giang Quyết ngủ ngon, sau khi xe chạy thì mới quay người đi về phía cổng chính khu nhà. Mới đi được vài bước, Lâm Vãn chợt dừng chân.
Bên hàng cây ngoài cổng khu nhà có một đứa bé tầm 13-14 tuổi cầm di động, mở đèn pin di động chiếu lên tán cây như đang tìm gì đó.
Lâm Vãn theo ánh đèn đường thấy tay kia cậu ta cầm một cái ná. Mấy tháng trước con chim cu gáy nhỏ bị thương chợt hiện lên trong đầu cô, cô nhớ rất rõ, cánh của chú chim bị ná bắn gãy.
Thấy cậu nhóc kia bỏ điện thoại vô túi quần, kéo căng ná để thực hiện động tác bắn, cô không kịp suy nghĩ, vọt qua tức giận hét: “Cậu làm gì vậy!”
“Chó chết!”
Cậu ta bị cô làm giật mình, tay run lên làm giàn ná bắn ngược ra mu bàn tay cậu ta, viên đạn đã nhắm kỹ không biết bay tới phương trời nào, chỉ thấy trên tàng cây có tiếng động, sau đó chú chim sẻ hoảng loạn bay lên trời.
Đúng là đang bắn chim.
“Cmn cô là ai vậy?”
Cậu nhóc kia bị bắn trúng tay đau, thấy rõ vẻ mặt với trang phục Lâm Vãn thì sửng sốt, nhưng cơn giận lập tức bùng lên vì bị chị gái xinh đẹp dạy dỗ.
Cậu ta chửi thề, giơ tay đẩy cô, “Tôi bắn chim thì liên quan con mẹ gì tới cô!”
Lâm Vãn lảo đảo mấy bước, miễn cưỡng đứng vững được thì cau mày. Nghĩ cậu ta chỉ là học sinh, cô kiềm chế sự tức giận, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Cậu có biết bảo vệ động vật là gì không?”
Cậu nhóc giống như nghe chuyện cười: “Đồ điên, chim sẻ ở đâu chả có, bảo vệ động vật khỉ gió gì? Chưa kể, bắn chim thì sao, tôi từng bắn nhiều lắm rồi đó, có giỏi thì báo cảnh sát bắt tôi đi.”
“Cậu đứng yên đó đừng đi.” Lâm Vãn không thèm dông dài với cậu ta, lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Cậu ta giật mình, có lẽ không ngờ cô thật sự báo cảnh sát, cảm thấy không tin nổi mà lại sợ. Không thể tin nổi là cậu ta không nghĩ là bắn chim lại là chuyện lớn bị báo cảnh sát. Sợ hãi vì nếu bị lôi tới đồn cảnh sát thì cha mẹ cậu ta sẽ biết, về nhà chắc sẽ bị mắng.
Dưới tình huống cấp bách, cậu ta ném ná đi, nhào tới phía Lâm Vãn.
Thiếu niên 13-14 tuổi sức cũng không nhỏ, khi cậu ta vồ tới, Lâm Vãn cảm giác như bị tảng đá xô tới, giày cao gót lệch đi, người mất thăng bằng ngã lăn xuống đất. Cậu ta giật điện thoại của cô, hoảng hốt tắt kết nối, vẫn chưa hết giận nên muốn đá cô thêm một cái. Chân còn chưa chạm tới Lâm Vãn thì cổ áo đã bị một người sau lưng túm lên.
Lâm Vãn ngẩng lên, thấy Giang Quyết vừa ngăn cậu nhóc kia vừa nhìn cô đầy khó hiểu: “Xe mới quay đầu thì cô đã đánh nhau với người ta rồi?”
Vừa nói xong, bảo vệ ở cổng cũng phát hiện có chuyện nên vội vàng chạy ra đỡ Lâm Vãn lên.
Lâm Vãn xoa bàn tay trầy trụa lúc ngã xuống: “Báo cảnh sát đi.”
Cảnh sát nhanh chóng tới nơi, sau khi nghe chuyện thì mang cả người, bao gồm cả Giang Quyết về đồn.
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, lần đầu tiên Lâm Vãn ngồi lên xe cảnh sát. Cô hơi mất tự nhiên sửa quần áo, nhìn thoáng qua cửa xe thấy chiếc Maybach quen mắt đậu bên đường, khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ mặt người bên trong.
Vừa rồi hỗn loạn không để ý, có lẽ lúc cảnh sát tới thì xe này mới dừng ở đó.
Lâm Vãn quay đi, nhắc mình đừng quan tâm.
Tới đồn cảnh sát, có lời khai của nhân viên bảo vệ, sự thật thế nào được điều tra rõ. Bảo vệ nhìn thấy từ đầu đến cuối, Lâm Vãn không hề làm gì, Giang Quyết cũng chỉ nắm cổ áo cậu ta, chỉ có thể coi như đang làm việc nghĩa hỗ trợ.
Người đánh người là cậu nhóc kia, nhưng cậu ta là vị thành niên, tuy Lâm Vãn thấy cậu ta bắn chim nhưng không có bằng chứng cụ thể. Cảnh sát chỉ có thể kêu cha mẹ cậu ta tới, bảo lãnh con về giáo dục lại. Người nhà cậu ta lại có vẻ không phục, chuyện tổn thương động vật có gì to tát đâu, Lâm Vãn có bệnh mới làm lớn chuyện để con họ phải vào đồn cảnh sát, làm họ mất mặt. Nhưng trước mặt cảnh sát thì miễn cưỡng xin lỗi cho xong chuyện.
“Xin lỗi, làm phiền các anh chị rồi.”
Trước khi rời khỏi đồn cảnh sát, Lâm Vãn nói với người cảnh sát nữ trực ban.
Người cảnh sát mỉm cười nhìn cô: “Không có gì, đây là nhiệm vụ của chúng tôi, cũng như bảo vệ động vật là nhiệm vụ của cô vậy mà. Ngăn cản hành vi phạm pháp thì không sai, nhưng mà lần sau nhớ để ý một tí, ít nhất chờ bạn cô đến đã.”
Lâm Vãn gật đầu ngại ngùng. Bình thường cô không hấp tấp như vậy, bảo vệ khu phố cách đó không xa, cô có thể kêu bảo vệ tới ngăn lại.
Có lẽ do gần đây tâm trạng không tốt mới nhất thời quên mất an toàn của bản thân.
Ra khỏi đồn cảnh sát đã rạng sáng.
Ban ngày có mưa nên đêm nhiệt độ hơi hạ xuống. Lâm Vãn khoanh tay lại, không cẩn thận đụng tới vết thương trên tay, đau tới mức nhíu mày.
Giang Quyết liếc nhìn cô: “Ở đây chờ đi, tôi tới bên cạnh mua thuốc cho cô.”
“Cảm ơn, anh đúng là người tốt, chân thành chúc cho anh với Tưởng Kha người có tình cuối cùng sẽ thành đôi.”
“…Cảm ơn cô,” Giang Quyết bị cô trêu thì bật cười, “Cô đúng là hay ho đấy, đứng trước cửa đồn cảnh sát mà còn có tâm trạng trêu tôi.”
Lâm Vãn đang tính nói “Không phải tôi đang tìm vui trong đau khổ sao”, nhưng môi chưa kịp mở đã thoáng thấy bóng người đứng bên cột điện bên cạnh đồn cảnh sát.
Cô giật mình, chờ Giang Quyết đi xa mới xác nhận lại lần nữa.
Là Chu Diễn Xuyên.
Chu Diễn Xuyên đứng dưới đèn đường, phía sau là con đường vắng vẻ lúc sáng sớm, bóng dáng anh lạnh lùng mà lại hết sức xa xôi. Điếu thuốc giữa tay anh tỏa ra làn khói lượn lờ, đôi môi mỏng thả một hơi, làn khói xoắn lại rồi bay dần lên trên.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Lâm Vãn thất thần nghĩ, hóa ra anh cũng hút thuốc.
Hai người cách một khoảng cách lạnh lẽo nhìn nhau.
Trong mắt Chu Diễn Xuyên có những điều không nói thành lời, đôi mắt đẹp của anh như có tình ý vô tận giấu tận sâu bên trong.
Lâm Vãn quay đầu lại không thèm nhìn anh. Có gì đâu mà nhìn, mắt đa tình thì sao, cho dù bây giờ Giang Quyết đứng trước mặt anh thì mắt anh vẫn vậy, chỉ có người đối diện đổi giới tính thôi chứ có gì đâu.
Chu Diễn Xuyên đứng tại chỗ một hồi lâu, cảm xúc bao phủ anh như một tấm lưới, trói chặt anh bên trong, nhìn anh như xem trò hề, nhìn anh đau khổ giãy dụa. Thậm chí anh nghe tiếng Chu Nguyên Huy nói bên tai anh: “Mày hại chết tao còn chưa đủ sao, còn muốn động tới bạn tao. Mẹ tao nói không sai, mày đúng là biến thái.”
Đầu ngón tay truyền tới cảm giác nóng bỏng do tàn thuốc làm phỏng.
Chu Diễn Xuyên nhíu mày, dụi tắt thuốc lá bên thùng rác, quay lại đi về phía Lâm Vãn.
“Người kia là bạn mới của em?”
Giọng anh khản đặc, không biết bên ngoài anh đã hút bao nhiêu thuốc.
Lâm Vãn cố tình lạnh nhạt: “Đúng vậy, tay bass, siêu soái. Lát nữa giới thiệu hai người với nhau nhé.”
Khóe môi Chu Diễn Xuyên mím thành một đường thẳng, hầu kết sắc bén chạy lên xuống, tựa như thú dữ đang không kiềm chế được mà sắp phá lồng bung ra, chờ động tác tiếp theo của anh là có thể nuốt chửng cô gái trước mặt.
Anh gật đầu, trầm giọng nói: “Không phải bạn trai em là được.”
Lâm Vãn sửng sốt, muốn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh.
Nhưng ngay khi cô vừa ngẩng mặt lên, môi lạnh lẽo của người đàn ông cùng mùi thuốc lá bao trùm lên.
Phố dài miên man, màn đêm giăng giăng như bức tranh.
Nụ hôn giữa đêm hè nhuốm mùi thuốc lá, mùi bạc hà thanh thanh, đánh nghiêng cả bầu trời đầy sao.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!