Khi Bác Sĩ Mở Hack - Chương 44: Thu hoạch tương đối khá!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Khi Bác Sĩ Mở Hack


Chương 44: Thu hoạch tương đối khá!


Nghe thấy mình được khen, trong lòng Dương Thao đương nhiên hưng phấn cùng kích động.

Loại cảm giác vui vẻ này, bất kể là ai cũng không nghĩ ra, cũng không đúng, Tần Tường chắc là có thể nghĩ đến!

Nghĩ tới đây, Dương Thao liếc nhìn Tần Tường, đắc ý cười cười, tỏ ý: Ngươi xem đi, Bác sĩ Trần khen ta!

Chọc cho Tần Tường mắt trợn trắng.

Trần Thương thấy thế, thở dài, có gì vui hả?

Người già ở thế giới này thật khó hiểu!

Nghĩ tới đây, hắn học theo giọng điệu mà lão Trần hay chỉ điểm mình, nhàn nhạt nói: “Sau này khi các ngươi đối mặt với vết thương cần khâu lại, không thể quá câu nệ, cứng nhắc, nhất định phải ghi nhớ dung hội quán thông, hơn nữa khâu là kỹ xảo cơ bản nhất.”

Nói đến đây, Trần Thương nhìn Tần Tường: “Vừa rồi ta phát hiện ngươi có một thói quen không tốt, trong lúc thắt nút rất tùy ý, rất nhanh, hoàn toàn chính xác, nhanh là chuyện tốt, thế nhưng ngươi phải kết hợp với điểm dùng lực trên da để phân tích… Còn ngươi nữa, ngươi cũng có chút vấn đề…”

Nghe Trần Thương vạch ra vấn đề, hai người không tỏ vẻ không vui, ngược lại như bừng tỉnh đại ngộ, có một cảm giác như bừng tỉnh sau giấc mộng!

Không thể không nói, hai người đều bị thực lực của Trần Thương trấn trụ, tuổi trẻ như thế mà đã có tạo nghệ cao siêu như vậy, đến cùng hắn là nhân tài ở đâu? Hay là rùa biển?

Sau khi nói xong, Trần Thương nhìn đường khâu trên chân Từ Nhược Vận, nhẹ gật đầu, rất hài lòng!

Nhìn tổng quát vết thương, Trần Thương tự cho mình 1000 điểm, dù sao phải cổ vũ bản thân nhiều một chút thì cũng tương đương với nhiều một phần ủng hộ, nhiều một phần trợ uy… Cho nên 1000 điểm không nhiều, điểm số này rất phù hợp.

Trần Thương cười cười: “Các ngươi thấy thế nào?”

Lúc này, Dương Đào cùng Tần Tường vội vàng nhìn kỹ.

Chỉ là, hai người xem xét xong thì ngây ngẩn cả người!

Chính là bởi vì nhìn lâu một người trong biển người…

Thì sẽ rất khó để quên gương mặt của ngươi!

Sau khi cọ rửa sạch sẽ, hiện tại làn da chân toàn là vết khâu, vết thương lớn chừng bàn tay, trọn vẹn khâu gần một giờ, mặc dù nhìn như đơn giản, nhưng chỉ có hai người tự mình tham dự mới biết được rất không dễ dàng!

Đặc biệt là lúc bắt đầu, có lẽ không nghĩ tới nhiều như thế, nhưng sau khi nhìn thấy kết quả hiện tại.

Hai người Tần Tường cùng Dương Đào nhịn không được liếc nhau, từ trong mắt nhau thấy được sự rung động!

Trách không được vừa rồi hắn muốn lựa chọn khâu như vậy, thì ra là thế!

Sau khi suy nghĩ kỹ lại, liên tưởng tới thao tác vừa rồi, kết hợp với kết quả bây giờ thấy được, giờ hai người mới hiểu được, cho dù có là Gia Cát Lượng, nhưng cũng sẽ có mấy phần cảm khái.

Nhưng, Trần Thương mới tới bao lâu, trước trước sau sau từ khi vào cửa đến khi bắt đầu khâu cũng chưa tới nửa giờ?

Nửa giờ này mà đã vạch ra kế hoạch tỉ mĩ trong đầu như vậy sao?

Cái này thật quá không thể tưởng tượng nổi.

Thiên phú!

Chính là thiên phú!

Tần Tường cảm thấy nửa đời trước của mình ăn ở có đức cho nên hậu sinh khả uý, đối với Trần Thương chỉ điểm mình cũng ghi ở trong lòng, trở về suy nghĩ kỹ lưỡng một chút.

Bởi vì khâu quá tuyệt!

Hai người nhìn hình xăm hoa hồng, cho dù là hình dạng, màu sắc, đường cong đều không biến hóa quá nhiều, ngược lại càng thêm đẹp mắt!

Tần Tường cảm xúc rất sâu, ca khâu này quá tinh vi, có thể xưng là tác phẩm nghệ thuật!

Một kim một chỉ đều là kinh điển.

Có một bài hát thế nào nhỉ?

Đường chỉ khâu như vẽ? (loại này cảnh như vẽ?)

Vẽ xấu trên vết thương? (trong viện họa cát?)

Làm chúng ta kinh ngạc? (chờ chúng ta thần thoại?)

Là lúc kỳ tích xuất hiện! (các loại lời thề rơi xuống!)

Nghĩ tới đây, Tần Tường vừa vặn trông thấy Dương Thao lấy điện thoại ra tạch tạch tạch chụp ảnh cái chân.

Trong lòng của hắn sững sờ, đúng rồi!

Chụp lại trước đã, trở về từ từ xem.

Lúc này, Trần Thương đã gọi Trịnh Quốc Đàm đi vào: “Trịnh tiên sinh, ta đã khâu xong, ngươi xem thử thế nào.”

Trịnh Quốc Đàm nghe xong, xong? Hai mắt lập tức sáng lên, vội vã kéo cửa đi vào.

Trông thấy lão Tần cầm điện thoại đang quay chân bạn gái, lập tức sửng sốt một chút: “Lão Tần, ngươi làm gì vậy!”

Hắn cùng Tần Tường là bạn thân, cùng nhau lớn lên, xảy ra chuyện gì cũng tìm đến Tần Tường trước tiên, để Tần Tường tìm người giúp hắn.

Tần Tường là chủ nhiệm khoa dã liễu bệnh viện Đông Đại, trong lĩnh vực này cũng coi là rất có tiếng tăm.

Lão Tần tấm tắc lấy làm kỳ lạ, thuận miệng nói: “Chân này hiện tại quá đẹp mắt, ta muốn chụp vài tấm hình, trở về thưởng thức một chút, suy nghĩ một chút.”

Câu này vừa được nói ra, Dương Thao đứng bên cạnh tay run một cái, kém chút làm rơi điện thoại xuống đất.

Mà sắc mặt Trịnh Quốc Đàm càng mộng bức! Ngươi chụp hình chân bạn gái ta, còn định trở về thưởng thức, suy nghĩ?

Tràng diện lâm vào yên lặng!

Trần Thương cũng không dám nói chuyện.

Bỗng nhiên Tần Tường kịp phản ứng, vỗ trán một:

“Ai nha, lão Trịnh ngươi mẹ nó nói cái gì vậy? Ta nói chân này khâu thật đẹp, ngươi mau đến xem đi!”

Trịnh Quốc Đàm vội vàng đi tới, nhìn vết thương trên chân, cũng sửng sốt.

Đây là vết thương máu thịt be bét vừa rồi sao?

Khâu quá tỉ mỉ!

Ngay cả cánh hoa của hình xăm hoa hồng cũng cân nhắc tỉ mỉ.

Tinh xảo!

Tinh tế!

Tác phẩm nghệ thuật.

Phối hợp thêm chân dài trắng noãn, Trịnh Quốc Đàm cảm khái một tiếng, đây mới là chân của Từ Nhược Vận a, lại có thể chân chơi năm!

Cái này mới giống chuyện chút đấy!

Trịnh Quốc Đàm hưng phấn thốt ra:

“Tốt!”

“Tốt!”

“Tốt!”

Liên tiếp ba tiếng tiếng khen, để Trần Thương cũng có chút tự hào.

Từ Nhược Vận thấy mọi người không nói chuyện, nàng không biết nói thế nào, hiện tại tình cảnh của nàng rất xấu hổ, tiểu tam của mình bị vợ chính đánh, cảm xúc không vui, cộng thêm bị thương trên chân, để cảm xúc hôm nay của nàng rơi xuống đáy thung lũng.

Chờ thêm một thời gian nữa bộ phim mới sẽ bắt đầu, mà bây giờ chân nàng lại trở thành như thế, nghĩ tới đã không vui vẻ gì.

Nhưng lúc này, sau khi nàng nhìn thấy vết thương trên chân của mình, cũng ngây ngẩn cả người, vậy mà hoàn hảo như lúc ban đầu?

Dĩ nhiên không phải!

Cũng không phải là hoàn hảo như lúc ban đầu, thậm chí còn tốt hơn ban đầu!

Trần Thương xảo diệu đem đường chỉ không thể tránh khỏi đặt ở trên mặt cánh hoa, vậy mà dưới tình huống ẩn ẩn hiện hiện ấy lại để hoa hồng càng thêm mỹ lệ!

Nghệ thuật!

Từ Nhược Vận nhịn không được muốn cúi đầu nhìn, Trần Thương vội vàng nói:

“Mấy ngày nay ngươi không thể cử động cái chân này!”

“Ta sử dụng chỉ số bốn để khâu cho ngươi, chỉ rất mảnh, chỉ cần ngươi hơi dùng sức cũng dễ dàng đứt ra, vì vậy ngươi phải cực kỳ cẩn thận, ngàn vạn chú ý, không thể dùng sức…”

“Vấn đề khép lại là được rồi, khoảng thời gian này, nhớ lấy! Ngàn vạn không thể bị ô nhiễm, nhớ kỹ không thể đụng vào nước…”

Hiện tại, lời nói của Trần Thương rất có sức thuyết phục!

Trịnh Quốc Đàm càng không ngừng gật đầu.

Từ Nhược Vận cũng cảm kích nhìn Trần Thương: “Bác sĩ, cảm ơn ngài!”

Trần Thương cười lắc đầu.

【 Đinh! Nhiệm vụ vòng thứ hai hoàn thành, là hoàn tất khâu vết thương cho Từ Nhược Vận, thu hoạch được: 1. Kim chỉ khâu (màu lục); 2. Kinh nghiệm khâu + 200; 3. Kinh nghiệm chữa bệnh + 200, 4. Phát động một nhiệm vụ cuối cùng, nói chuyện riêng với Trịnh Quốc Đàm, sau khi cẩn thận nói chuyện phiếm, có thể thu hoạch được tin tức về nhiệm vụ cuối cùng. 】

Trần Thương hài lòng gật đầu, không tệ!

Thu hoạch tương đối khá!

DG: Các đạo hữu đọc xong nhớ ủng hộ cho ta nha. Thank you!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN