Khi dấu yêu về - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Khi dấu yêu về


Chương 14


Meg chỉnh lại bông hoa ly cuối cùng trong bình hoa rồi hít hà mùi hương thoang thoảng. Cô chuẩn bị bữa ăn này cứ như đây là buổi hò hẹn đầu tiên, chứ không phải cuộc hội ngộ của hai cha con lâu ngày không biết mặt.

Ian có sợ khi thấy mấy bông hoa này không, rồi cả mấy cây nến, và ánh mắt khao khát không biết e dè của cô nữa?

Cô phủi hai tay vào nhau, quay sang bé Travis đang lờ đờ lật các trang của một cuốn truyện tranh. Cậu bé vẫn còn ngái ngủ. Meg chỉ được phép nghĩ đến mục đích chính của bữa tối này thôi. Cô cúi xuống, thổi tắt hai ngọn nến đang lung lay trên bàn.

Bất chợt, một cử động trên cửa sổ bếp làm Meg chú ý. Thấy tấm rèm cửa lay động trên bồn rửa, cô lê đôi dép đi trong nhà đến chỗ cửa sổ để khép nó lại. Meg đang kéo tấm kính thì giật mình vì thình lình nó tự sập vào.

Ánh mắt kinh ngạc của Meg nhìn thẳng vào hình ảnh phản chiếu của chính cô, hơi thở phả lên làm mờ lớp kính. Hình như cô vừa thấy mặt ai đó ở cửa sổ, nhưng chắc là phản chiếu của cô thôi, chứ Ian vòng ra sau nhà làm gì, trong khi cô đã bật đèn phía hiên trước cho sáng rồi.

Cô mở tủ lạnh, lấy ra một chai rượu vừa làm mát, muốn làm một ly trước khi Ian xuất hiện trên bậc cửa. Bỗng có tiếng gõ, làm chai rượu lấm tấm nước suýt tuột khỏi tay Meg. Chuyến viếng thăm này làm cô căng thẳng quá.

Meg nhìn xuống đôi dép bông xù xì dưới chân, hốt lên. Có lẽ không nên làm quá đến nỗi phải dùng nến, nhưng cũng chẳng thể ăn mặc tuềnh toàng thế này được.

Travis ngó lên từ sau quyển sách, “Mẹ ơi, có khách”.

“Ừ, mẹ biết rồi, con yêu. Đợi mẹ một chút”. Meg vội vàng chạy vào buồng ngủ, đá đôi dép qua một bên rồi xỏ đôi guốc vào.

Lúc cô quay ra phòng khách, Ian đang vừa gõ ầm ầm lên cửa vừa gọi tên cô. Travis đã lăn khỏi ghế rồi chạy một mạch ra, với lấy nắm đấm.

Ian làm sao thế? Meg bế xốc Travis lên, nhòm qua lỗ kính để xem vị khách cuống quýt đang thở hổn hển ngoài kia có đúng là chồng mình không, sau đó mới nhấn chốt an toàn và mở cửa ra.

Ian nhìn từ đầu đến chân như muốn xác minh đúng là Meg đang đứng trước mặt mình, rồi đưa tay gãi đầu, “Em làm gì lâu thế?”

“À, em đang dở tay. Anh sao vậy?” Cô mở toang cánh cửa rồi mời anh vào nhà, sau đó đặt Travis lên thảm.

“Không có gì. Chỉ thấy em lâu quá thôi”. Anh đút một tay vào túi nhưng lại lập tức bỏ nó ra.

Chắc anh cũng bồn chồn chẳng kém gì cô trước buổi gặp mặt ngày hôm nay. Hình như trên trán anh còn có giọt mồ hôi nữa kìa, trong khi ngoài trời chắc chắn nhiệt độ chỉ dưới hai mươi.

“Con thế nào rồi?” Ian quỳ xuống thảm rồi chạm nhẹ đầu ngón tay lên cằm Travis, “Cái sẹo chiến còn đau không?”

Travis cười ngoác miệng, tay trỏ trỏ vào má, “Sẹo không đau”.

Ian cười to, tiếng cười làm Meg cũng thấy nhột nhột lây. Mang tiếng sợ trẻ con, nhưng giờ anh đã làm chủ được nỗi sợ hãi đó.

“Sẹo không đau à? Chắc mẹ con phải có tới vài cái đấy”. Ian khép rồi mở các ngón tay theo hình mỏ vịt.

“Này”. Cô thúc gối vào lưng anh, “Đừng làm hỏng hình tượng hoàn hảo của em trong Travis thế chứ”.

Ian đứng thẳng dậy, nhướn mày, “Anh cũng có thời tưởng vậy”.

Nụ cười trên mặt cô đột nhiên tan biết. Ian sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, “Ian, em đang cố sửa sai, em đang làm đây mà”.

Anh xoa xoa tay lên cái cằm mới cạo, “Meg, điều đó anh biết chứ, nhưng em đã giáng cho anh một đòn quá đau. Em nói với anh ngay lập tức vì không còn cách nào khác, vì anh xuất hiện trở lại quá đột ngột, và lại tình cờ nghe được một cú điện thoại của em”.

* * *

Anh đã bắt thóp được cô, lẽ ra Meg phải liên lạc với anh bằng được, nhưng sự tự ái trong cô đã chiến thắng và ám ảnh, khiến cô không muốn tiếp tục nữa. Nghĩ vậy, Meg cắn môi.

“Anh đói chưa?”

“Sắp chết đói rồi. Travis có ăn cùng chúng ta không?”

Cô khoát tay chỉ chiếc ghế ngồi của Travis đã kéo lên tận mặt bàn, “Nó chuẩn bị ngồi ghế nâng được rồi. So với bọn trẻ cùng lứa thì Travis khá cao”.

“Em có ảnh hồi con còn bé không?”

“Nhiều lắm, anh muốn lấy bao nhiêu cũng được”. Meg đột ngột ngừng lại. Vậy là lúc anh rời xa họ, cô sẽ đưa ảnh hồi Travis mới sinh cho anh?

“Ôi, suýt nữa quên mất”. Anh chìa cái gói vẫn kẹp bên hông suốt từ lúc vào trong nhà, “Anh có quà cho Travis này”.

Travis thấy cái gói, liền xòe tay ra, “Cho cháu”.

Meg đảo mắt ngán ngẩm, “Anh đừng để ý Travis. Hai mẹ con chưa học đến phần quy tắc xã giao, mới đang tập không vứt thức ăn ra đầy bàn thôi”.

“Cứ từ từ, từng thứ một”. Ian đặt gói quà vào hai bàn tay Travis trong khi Meg nhắc nhở thằng bé nói “Cảm ơn bố”. Thằng bé lặp lại qua loa cho có lệ.

Travis xé lớp giấy mỏng rồi hét lên thích chí khi cầm con tàu gỗ trong tay. Nó lấy ngón tay xoay bánh xe rồi cười sặc sụa khi nghe thấy tiếng lạch cạch.

“Hay quá nhỉ! Nào Travis, con phải ăn tối xong mới được chơi con tàu mới nhé”. Cô gỡ món đồ chơi khỏi tay thằng bé rồi nói, “Mẹ sẽ để nó lên bàn cạnh chỗ con”.

Trong lúc Meg bế Travis lên chiếc ghế cao, Ian treo áo lên móc rồi đi vào bếp, “Còn gì nữa không?”

“Anh mở hộ em chai rượu trên quầy rồi rót ra hai ly nhé”. Sau khi đặt thằng bé ngồi vững, cô lách qua Ian trong gian bếp hẹp rồi mở tủ lạnh, lôi ra một tô sa-lát cùng hai chai sốt đặt sau cánh cửa. Sau khi đặt chúng lên bàn, Meg xúc ít nước sốt cay trong nồi bắc trên bếp ra một cái bát bằng gốm rồi mang ra bàn.

“Em có diêm không?” Ian chỉ vào hai cây nến trên bàn, “Nếu không sợ Travis làm sao”.

Meg nín cười, “Diêm em để trong ngăn kéo đầu tiên bên phải trên đường vào bếp ấy. Travis không với được hai cây nến đó đâu, nhất là khi nó còn bị buộc vào ghế nữa. Anh lấy hộ em túi bánh ngô luôn nhé”.

Ian thả cái túi đựng bánh lên giữa bàn, thắp nến rồi đọc nhãn chai rượu, “Rượu trắng với món cay à? Không biết bố em sẽ nói gì nhỉ?”

Meg cười mũi, “Ai thèm quan tâm…”. Cô liếc sang chỗ Travis, lúc đó đang mải nghiền nát bánh ngô trong đĩa.

“Xin lỗi, anh không nên nhắc tới chuyện đó”. Anh đổ thêm ít rượu vào cốc của cô dù Meg đã nhấm một ngụm, có lẽ vì muốn đền cho cô vì đã nhắc đến ông bố, làm Meg mất ngon.

Cô uống một ngụm, rồi xúc đậu cùng mấy miếng thịt nhỏ lên đĩa của Travis, cho thêm mấy miếng cà rốt nấu nhừ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN