Khi dấu yêu về
Chương 16
“Anh nghĩ có người ở đó?”
Anh nhún vai, cẩn thận né tránh ánh mắt của cô, “Có thể đã từng tới đó. Mọi người có hay đi qua bằng đường ấy không?”
Cô nuốt khan rồi lắc đầu, “Lối đó dẫn ra chỗ đồng không mông quạnh, hoặc nhà hàng xóm thôi. Nhưng nếu muốn đến thăm ai ở dãy này thì mọi người hay đi đường chính ngay trước cửa, chứ không luồn qua bụi cây ở phía sau”.
Ian chìa tay, đón lấy sợi len từ tay Meg đang làm đầu ngón của cô nóng lên, “Thế nên anh mới đấm lên cửa nhà em đúng không?”
“Meg, chỗ này tối và hẻo lánh quá”.
Cô siết hai tay trên đùi để khỏi run lên, “Hình như em cũng thấy mặt ai ở cửa sổ bếp ngay trước lúc anh đến”.
“Cái gì?” Anh bật dậy, đầu gối va vào cạnh bàn, làm nước trong cốc sánh ra ngoài.
“Em đang dọn bàn thì thấy rèm cửa động đậy. Lúc em ra đóng cửa thì hình như có thấy mặt ai đó”.
“Sao em không nói gì?”
“Em lại nghĩ do em tưởng tượng ra. Sao đến giờ anh mới kể về tiếng động sau nhà với sợi len này?”
Anh nhoài về phía trước, hai tay chống lên đầu gối, “Nếu thực sự là nguy hiểm thì cũng tạm thời hết rồi. Anh không muốn làm hỏng bữa tối, cũng không muốn làm em hay Travis sợ. Còn nữa”, nói đoạn, anh chỉ vào tủ quần áo cạnh cửa ra vào, “Anh có vũ khí trong túi áo khoác kia”.
“Họ vẫn chưa tìm ra du khách người Đức”. Meg co chân lên rồi ôm lấy gối thật chặt.
“Thế còn phòng khách sạn? Xe hơi?”
“Em không biết phòng khách sạn của anh ta. Nhưng cái xe vẫn đỗ trong bãi ở dưới chân núi. Bên CIA đã tìm ra danh tính của anh ta chưa?”
“Điệp viên từ Denver xuống đã kiểm tra hết một lượt các du khách đăng ký với công ty du lịch Núi Rocky rồi. Không trúng gì cả. Nhưng có khả năng Hans đã sử dụng danh tính của người khác”.
“Hay quá nhỉ!”. Cô nhắm mắt, ngả đầu ra sau.
Những ngón tay rắn chắc của anh siết lấy đầu gối Meg, “Meg? Tối nay anh không muốn để hai mẹ con ngủ một mình”.
Cô choàng mở mắt. Suốt cả tối, Meg đã rất mong được nghe những lời này, nhưng không phải trong tình trạng hiện nay, vì như vậy là Ian cảm thấy bắt buộc phải ở lại cùng cô. Anh luôn làm tròn bổn phận của mình, nhưng Meg không cần Ian theo cách đó.
“Em nghĩ hai mẹ con em không sao đâu, Ian. Chúng ta còn không chắc thực sự có người lảng vảng quanh đây. Chúng ta chỉ có một mẩu len và một cái bóng trên cửa sổ, mà dễ lại là bóng của em”.
Tay anh tuột khỏi chân Meg, “Anh không thích thế này”.
“Với lại em cũng có súng và biết dùng súng. Hiện thời em không lắp đạn, khóa kỹ để bảo đảm an toàn cho Travis, nhưng nếu cần cũng có thể lấy ra”.
Ian lạnh lùng nheo mắt, còn Meg dựa lưng vào tấm đệm trên chiếc ghế “Sao em cứ đẩy anh ra xa thế Meg? Anh ngủ ở đây được mà, chứ có định ngủ cùng em đâu. Bây giờ không phải chỉ vì em nữa, mà còn vì con. Anh ở lại để bảo vệ nó”.
Lời nói của anh vỗ thẳng vào mặt Meg. Cô cúi gằm, để tóc rủ xuống, che đi đôi gò má đang nóng bừng. Câu trả lời của anh rất rõ ràng: Anh cần đứa con, nhưng không cần cô, “Anh ở lại cũng được”.
Anh thở dài đánh thượt, luồn một ngón tay vén tóc cô lên, rồi vuốt lên vành tai cong, “Meg, anh xin lỗi. Anh căng thẳng quá”.
Ian chưa bao giờ dễ nổi nóng, một khi thấy nó sắp sôi sục, anh lập tức dìm nó xuống ngay. Cả đời anh đã chứng kiến quá nhiều cơn thịnh nộ và bạo lực, nên không muốn một lúc nào đó anh bị nó hoàn toàn xâm chiếm. Meg cũng hiểu khi biết mình còn có một đứa con, Ian đã không thể kiềm chế nổi.
Cô né khỏi tầm tay anh rồi đứng dậy, “Để em đi lấy chăn và gối cho anh. Chắc anh phải ngủ ở đây thôi, vì nhà chỉ có hai buồng ngủ”.
“Anh đã từng ngủ ở những nơi khó chịu hơn nhiều”.
Cô với lấy chiếc chăn dự trữ trong tủ đựng đồ ở hành lang, cùng một chiếc gối trên giường của mình, ôm hết vào lòng rồi quay trở ra phòng khách. Lúc này Ian đã tháo giày và đang giật chúng ra khỏi chân.
Cô thả đống chăn màn xuống một đầu ghế, “Anh nghĩ vị khách không mời tối nay có dính dáng gì đến vụ việc trên núi lúc nãy không?”
“Không biết”. Anh giũ chăn ra rồi nhặt hai cốc nước trên bàn lên, “Nếu anh chàng Hans vẫn mất tích, anh ta có thể xuất hiện ở bất kỳ đâu. Chắc chắn anh ta cũng sẽ biết em là ai, có khi còn tưởng em đã nhìn thấy được điều gì nữa.
“Em hy vọng là không”. Cô nói, hai tay ôm lấy người. Meg đã leo trên những con đường mòn đó biết bao nhiêu lần, chưa từng biết sợ thú vật hay cây cỏ. Nhưng một con người đã làm cô lạnh toát cả sống lưng.
Ian sải một bước dài qua chiếc bàn rồi ôm lấy cô, làm Meg ngỡ ngàng đến mức không nói năng hay cử động gì được. Khi anh vuốt lên đuôi tóc, Meg như tan chảy… nhưng chỉ suýt thôi.
“Lẽ ra anh không nên đi “tua” của em. Chúa chứng giám, anh không cố ý kéo em vào vụ này đâu”.
“Có lẽ đó là số phận rồi”. Cô áp má lên ngực anh, chỗ trái tim đang đập đều đặn và mạnh mẽ, “Anh đã tìm thấy con trai mà”.
Anh lướt môi trên tóc Meg, rồi mới thả cô ra, “Số phận”.
Trước khi Meg mụ mị đến nỗi phải van nài anh hôn cô rồi đưa cô lên giường, cô áp tay lên ngực anh rồi loạng choạng lui lại phía sau. Anh đỡ lấy cánh tay Meg, nhưng chỉ ngần ấy động chạm cô cũng không chịu nổi, nếu Ian không có ý định tiến xa hơn.
“Em đi ngủ đây, sáng mai còn dẫn đoàn nữa”.
Ian định nói gì đó, nhưng suy nghĩ thế nào, lại thôi. Anh nhún vai, “Anh sẽ ở đây nhé”.
Meg khập khiễng quay đi.
“Cảm ơn em vì bữa tối, và vì đã để anh được ở bên Travis”.
Cô ngừng lại, nhưng không quay ra nhìn anh. Meg đi vào hành lang, rồi nói với ra sau, “Đừng bao giờ cảm ơn em vì chuyện đó”.
Meg thay đồ ngủ rồi mò vào phòng tắm để đánh răng, rửa mặt. Lúc ngó ra ngoài cửa, cô nghe thấy tiếng thở nặng nề của Ian. Cô chưa từng thấy ai ngủ nhanh như anh.
Vì quyết định sẽ dẫn đoàn leo núi ngày mai, cô xỏ chân vào đôi dép bông rồi rón rén đi vào bếp, tiến tới cánh cửa dẫn xuống nhà để xe xây ngay bên cạnh. Cô muốn kiểm tra lại ba lô để sáng mai có thể đi luôn.
Cô mở chốt ở trên cửa, bước xuống hai bậc thang dẫn vào ga ra ô tô, rồi bật đèn lên. Không khí lạnh bủa vây lấy người Meg, làm cô run rẩy trong bộ quần áo ngủ mỏng manh. Cô rón rén đi qua chiếc xe ba bánh mới của Travis mà đáng ra sáng nay nó phải đạp ở nhà trẻ, dùng mũi dép gạt mấy quả bóng sang một bên.
Có thứ gì kêu lạo xạo dưới chân Meg. Một luồng gió thổi tung tóc cô. Meg nhíu mày rồi quay đầu sang bên.
Cô há hốc miệng, hét lên một tiếng kinh hoàng, lẫn vào tiếng gió đang rít lên từng chặp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!