Khi dấu yêu về
Chương 21
“Em cũng biết anh không muốn em dẫn chặng này mà”. Anh nhún vai, hai vai áo căng phồng chạm lên tới tận tai, “Thấy em chẳng có vẻ quan tâm tới mong muốn của anh, anh nghĩ tự mình dõi theo em cũng được”.
Ôi, cô có quan tâm tới mong muốn của anh chứ, quan tâm tới từng cái một là khác.
“Anh tốt quá, nhưng không cần thiết đâu. Anh đã tìm hiểu thêm được gì về đoàn du khách hôm qua chưa?”
“Chưa, nhưng có việc khác mới xảy ra”, anh vuốt tay trên dây đeo của chiếc ống nhòm.
Thấy Ian nghiến răng, tim Meg như nhảy khỏi lồng ngực. Việc khác mà anh vừa nhắc đến chắc không phải trúng số độc đắc hay hai cụ thân sinh suốt ngày say rượu của anh đã bắt cóc Ian từ gia đình Cleaver.
“Anh nói thẳng ra đi, Dempsey”.
“Lúc sáng, anh quay về khách sạn thì thấy cô phục vụ phòng ngất xỉu, cả căn phòng bị lục tung, còn chiếc máy ảnh của Kayla bị mất cắp”.
Cô thốt lên, tay ôm lấy miệng, “Cô phục vụ ấy có sao không?”
“Cũng may, chỉ bị u ở đầu thôi”.
“May?”
“May là không nhìn thấy mặt hung thủ”.
Meg thấy lạnh người, “Thế còn máy ảnh của Kayla? Nó bị hỏng mà?”
“Lúc về phòng, anh có kiểm tra rồi, nó vẫn hoạt động được. Anh có xem qua mấy bức ảnh, đang định phóng to. Có người chụp một bức cho Kayla trước khi cô ấy chết… khả năng là hung thủ”.
Meg thấy càng lạnh hơn, nên ôm lấy người. Đầu tiên là nhà cô, sau lại đến khách sạn của Ian. Người này bám theo hai bọn họ. Sao hắn không đi tìm chiếc vali, hay hắn nghĩ họ có thứ hắn cần?
Ian nắm lấy bàn tay đeo găng của Meg, “Em lạnh à?”
“Đến tận xương luôn”.
“Anh có ý này. Em vội gì không?” Đôi mắt xanh da trời của anh ánh lên sự thách thức và vẻ tinh quái. Cô đã thấy cùng đặc điểm đó trong mắt Travis rồi.
Anh vẫn ấp lấy hai tay cô, ngày càng ấn mạnh hơn, như thể muốn độc chiếm Meg. Anh chỉ cần ôm chặt, áp đôi môi mềm lên môi cô, rồi anh muốn đi tới đâu cũng được.
“Này, em phải đem trả chiếc ống nhòm anh vừa chiếm được cho thân chủ của nó đấy”.
“Ai bảo anh ta bỏ lại làm gì”.
“Anh định làm gì?”
Anh chỉ vào rìa núi chạy ngang qua con đèo, “Có phải rẽ qua đó là đến thác nước không?”
“Phải”.
“Từ chỗ đứng cũ, có lẽ Kayla nhìn sang đó rõ hơn. Lúc trèo xuống sông, coi như ta đã mất lợi thế đó rồi”.
“Anh định bảo mình đi xuống đó để xem à?” Cô cắn môi, nín thở. Thêm một chuyến mạo hiểm với Ian à? Chuyến đi lần trước đã quá dài và quá đơn độc rồi.
“Không mất nhiều thời gian lắm đâu. Chỉ hai chúng ta thôi. Em không phải dẫn theo một đoàn du khách hay ca cẩm mà”.
Chỉ hai chúng ta thôi. Và Travis nữa.
“Sao không đi chứ? Nếu Evan muốn lấy lại cặp ống nhòm, anh ta có thể ghé qua văn phòng… hoặc cứ việc báo em mất tích cùng đồ bị mất là đựợc”.
Họ uống chút nước rồi bắt đầu leo xuống thảm cò dày xanh mướt, xen lẫn những vệt màu nâu và các trảng màu hổ phách, tím, vàng đỏ hay cam sẫm – tấm thảm thêu mùa thu ở vùng núi Rocky.
Họ băng qua những bụi cây rậm, làm thành một lối đi mới mà người khác không thể bám theo. Meg hít lấy mùi thông hăng hăng, thấy tâm trí sảng khoái và minh mẫn hơn hẳn. Lúc Ian ra đi, chính vùng thiên nhiên hoang dã đã cứu giúp Meg sau cuộc hôn nhân đổ vỡ. Dần dà nó đã khiến cô lấy lại niềm tin trong mọi thứ, kể cả chính bản thân mình. Nơi đây chính là chỗ trú ngụ, nơi ẩn náu của cô.
Nhất là khi mẹ và người chị song sinh qua đời. Suýt nữa Meg cũng ở trong cùng chiếc Limo đó khi tay tài xế say rượu tông thẳng vào cây cầu xi măng, nếu ngày ấy cô chịu nghe theo sự sắp đặt của người cha dành cho cô và người chị, Kate. Ông muốn cả hai phải đi con đường của những cô gái thượng lưu, nhưng chỉ mình Meg phản đối. Kate đã tuân theo mọi sự sắp đặt để được lòng ông. Hôm đó, Kate và mẹ đang trên đường về nhà từ một buổi khiêu vũ ngớ ngẩn thì gặp nạn.
Và rồi bố cô không giấu nổi rằng ông ước người ngồi trong xe lúc đó là Meg, chứ không phải Kate, cô con gái đã từ bỏ quyền tự chủ với cuộc sống của mình để được thấy chút bằng lòng trên khuôn mặt lạnh tanh của người cha. Meg không bao giờ làm thế không bao giờ.
Cô chớp mắt, nhìn vào lưng Ian. Anh đã gần xuống chân đồi.
Ian nhảy ra một khoảng đất trống, hai chân đứng vững trên nền cỏ. Anh chìa hai tay về phía cô, “Sẵn sàng chưa?”
Cành cây Meg nắm tuột khỏi tay, cô nhào vào lòng Ian, trúng phần dưới ngực, xô anh về phía sau, loạng choạng.
“Ái chà”. Anh nằm dưới Meg và trên nền đất, đỡ cho cú ngã vừa rồi của cô.
“Anh có sao không?” Cô chống tay dậy, phả một hơi thở lạnh giá vào mặt anh.
Anh chớp mắt, ôm chặt cả Meg lẫn chiếc ba lô, “Anh không biết em nhảy từ trên đó xuống, nên chưa chuẩn bị tinh thần đỡ em”.
Cô thổi phù phần tóc mái vương trước mắt, “Em xin lỗi, em bị tuột tay”.
Và mất tập trung nữa chứ.
“Không sao đâu”. Anh luồn hai tay xuống dưới chiếc ba lô, áp lên phần lưng dưới, “Em nhẹ như bông ấy”.
“Thế nên lúc em làm anh mất đà, anh mới phải kêu lên chứ gì?”
Anh cười, “Cứ lúc nào thích chí anh đều kêu cả. Em không nhớ à?”
Cô làm sao quên được dù rất muốn, nhất là bây giờ, càng không thể. Cô có thể dựa vào Ian mà không bị chi phối hay nuốt chửng. Cứ dính đến chuyện ràng buộc hay gắn bó, cả anh lẫn cô đều khó tính như nhau. Điều này đã có thời hợp với cả hai. Meg liếm môi, mặt chỉ cách Ian vài phân.
Anh bỏ tay ra khỏi lưng rồi chuyển lên cổ cô, níu đầu Meg xuống bằng những ngón tay mảnh dẻ luồn qua mái tóc.
Lúc môi hai người chạm nhau, Meg nhắm mắt lại, nhưng sau mống mắt cô vẫn thấy một chùm sáng chói lòa. Ánh mặt trời rọi vào từng ngõ ngách tối tăm trong tâm hồn, sưởi ấm, nuôi dưỡng cô. Cô đáp lại nụ hôn, miệng hơi hé mở, từ từ từng bước quay trở lại trong trái tim anh. Chỉ cần một bước đi sai, anh sẽ nhớ ra chuyện cô đã giấu biệt Travis suốt hai năm như thế nào, và rồi lúc đó nụ hôn kỳ diệu này sẽ chấm dứt.
Ian vẫn giữ lấy miệng cô, hai tay tuột quai chiếc ba lô khỏi vai Meg rồi tháo nó ra khỏi người. Tay anh luồn vào lớp áo dày, tìm kiếm làn da ấm áp. Ngón tay đeo găng lần dọc theo dải xương sườn, khiến Meg run lên vì hồi hộp chứ không phải vì cái lạnh vương trên chiếc găng của anh.
Anh cười trong khi vẫn hôn cô, “Nếu em lạnh thì anh thôi vậy”.
Trước khi cô kịp quả quyết rằng cả người đang nóng ran lên đây, anh đã lật Meg qua, đặt cô nằm xuống thảm cỏ dày và mượt. Trong lúc luồn chân vào giữa chân Meg, anh cũng tháo bỏ chiếc túi rồi vùi đầu vào cổ cô.
Cô không biết họ sẽ làm được gì trong buổi chiều lạnh giá, dưới chân đèo với năm mươi lớp áo quần ngăn cách hai người thế này. Nhưng giờ Meg chẳng nghĩ được gì ngoài đôi môi mềm và hàm răng sắc đang hết hôn rồi gặm lên da thịt mình.
Ian uốn lưỡi vào phần lõm dưới cổ Meg, làm cô rên rỉ trong khi một tay vuốt lên mái tóc tỉa ngắn của anh, còn tay kia thả lỏng sang bên cạnh, mặc cho cảm xúc xâm chiếm. Anh kéo lưỡi xuống sâu hơn. Bàn tay buông thõng co lại rồi tê liệt.
Ian nói thầm trên ngực Meg, “Em có muốn anh dừng lại không?”
Cô thả lỏng bàn tay ra rồi nghiêng đầu sang một bên. Bỗng Meg thốt lên, hai tay ôm chặt lấy Ian.
“Hình như kia là Hans”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!