Khi dấu yêu về
Chương 28
Tay này đúng là khó đoán trước. Hình như dạo này các tổ chức khủng bố đang giao việc cho bọn không chuyên nghiệp hay sao?
Sau khi dọn rửa xong xuôi, Ian tháo giày ra, lấy tấm chăn anh đắp tối hôm qua, gập lại rồi để ở đuôi giường ngủ của Meg. Anh vớ lấy một chiếc gối của cô, vì rất thích mùi hương vương ở đó.
Anh nằm trên ghế sô pha, súng nhét bên dưới, giũ tấm chăn ra. Bỗng tiếng khóc ri rỉ từ phòng Travis vọng sang làm anh chồm khỏi ghế như hòn đá bắn ra từ chiếc ná. Anh lao vào phòng ngủ, thấy Travis đã ngồi dậy từ khi nào, đống chăn dúm dó xung quanh.
“Con lại thức rồi à?”
Chiếc giường nhỏ lún xuống dưới sức nặng của anh, Travis lăn vào lòng Ian.
Nó lấy ngón tay xoáy một lọn tóc quăn, “Mẹ đâu?”
“Mẹ đang ngủ. Bố ở đây với con nhé?”
Travis tròn xoe mắt nhìn anh, chớp hai lần rồi gật, “Bố!”.
Ian nuốt cục nghẹn đang vướng trong cổ họng, “Đúng rồi, anh bạn nhỏ. Bố ở đây rồi”.
*
* *
Meg bước vào bệnh viện ở Colorado Springs lần thứ ba trong vòng hai ngày – một lần vì Travis, một lần vì cô và lần này là Matt. Pete chỉ huy và tới bàn tiếp tân để hỏi thông tin. Người trực trả lời không chút bối rối, bảo bác sĩ của Matt sẽ ra nói chuyện với anh sau.
Meg ngồi xuống một chiếc ghế lót nệm ở ngoài phòng đợi. Matt nói vậy là có ý gì? Sao lại có người , muốn lùng giết cô? Cô hiểu tại sao hôm nay trên núi, hai người lại bị bắn. Cả cô và Ian đều xâm phạm vào một vùng đất rất nguy hiểm. Nhưng sao gã này vẫn còn bám riết theo cô? Meg hoàn toàn không biết gì cả.
Meg nghĩ một cách tội lỗi là sao gã này không tìm quách cái vali rồi biến đi cho rảnh. Nhưng cô hiểu như vậy sẽ gây mối nguy hại lớn cho đất nước, có thể còn đe dọa tính mạng của Jack nữa.
Cô thở dài, vươn vai. Pete ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhấc mũ ra khỏi đầu, “Em có thích gì trong cái máy bán đồ ăn kia không?”
“Thôi khỏi, tối nay em ăn nhiều đồ Trung Quốc quá rồi… mà cứ như ăn từ bao nhiêu năm trước ấy”.
“Anh ta là bố đẻ của Travis, đúng không? Chỉ cần nghe thấy họ anh ta là anh biết ngay”.
Cô nghiêng đầu, nhắm mắt. Phải phong huân chương cho anh cảnh sát này mới phải, “Đúng vậy, Ian là bố của Travis”.
“Thế mà anh ta bỏ con, bỏ em à?” Giọng Pete căng thẳng đến độ có thể làm đầu anh ta nổ tung được.
Meg không mở mắt, đung đưa đầu trên chiếc nệm,
“Không phải đâu Pete. Không phải như vậy. Lúc em biết mình có thai, em và anh ấy đã ly thân rồi. Em không muốn nói cho anh ấy biết thôi”.
Cô nghe thấy tiếng Pete hít một hơi sâu, mới hé mắt, “Giờ ai là người có lỗi đây?”
Anh ta lắp bắp, “Chắc chắn em phải có lý do riêng”.
“Đúng rồi, rất nhiều lý do, toàn rất ngớ ngẩn”.
“Cảnh sát trưởng Cahill?” Một anh chàng bác sĩ trẻ măng cầm bảng chẩn bệnh trong tay, bước ra phòng đợi, “Tôi là bác sĩ Patel”.
Pete đứng dậy, mặt vẫn nhăn nhó vì không hiểu câu Meg vừa thú nhận, “Thật may là có anh. Anh Beaudry không sao chứ ạ?”
Bác sĩ Patel liếc qua bảng như thể câu trả lời in sẵn trong đó, “Anh ta mất rất nhiều máu, nhưng các nhân viên cứu hộ đã xử lý kịp thời. Anh ta đã tỉnh lại rồi, và sẽ không sao đâu, có điều những vết sẹo tối nay sẽ đi theo cả đời như kỷ niệm đáng nhớ đấy”.
Meg áp một tay lên miệng, lầm rầm khấn một câu.
“Tôi gặp anh ta được không?” Pete vuốt lên vành mũ.
“Được, nhưng đừng lâu quá. Anh ta cần phải nghỉ ngơi”. Bác sĩ Patel chỉ về phía cánh cửa đang đu đưa dẫn vào một hành lang dài, “Phòng 583”.
Meg giơ điện thoại lên, “Trên đường tới đây tôi có gọi cho vợ cũ của anh ấy. Cô ấy có phải tới không ạ?”
Viên bác sĩ nhướn mày, “Cô ấy có muốn tới hay không ấy chứ?”
“Cũng không hẳn”. Meg xòe hai tay ra, “Tôi đã nói là vợ cũ rồi mà”.
“Cô ấy không cần tới nữa. Hiện tại anh Beauđry đã qua cơn nguy kịch. Chúng ta không cần làm gì to tát vội”.
“Tôi có nhắn tin cho bạn gái Ali của anh ấy, nhưng hiện giờ cô ấy đang đi vắng. Ít ra lúc về, cô ấy cũng tới chăm sóc cho Matt được”.
Pete chỉ vào chiếc ghế cô vừa đứng lên, “Đợi ở đây đã. Anh muốn nói chuyện với Matt một mình”.
Meg cảm ơn bác sĩ Patel rồi quay trở lại chồ ngồi. Trong lúc Pete rời phòng, cô vớ lấy một cuốn tạp chí, lật qua xem, nhưng tranh ảnh và các khuôn mặt trên trang giấy mờ nhạt như suy nghĩ của cô lúc này. Matt đã có chuyện gì, và sao nó lại liên quan cả tới cô?
Lúc Pete nhào vào trong phòng đợi, Meg giật mình, đánh rơi quyển tạp chí. Nhìn nét mặt cau có của anh ta, xem chừng câu chuyện không suôn sẻ lắm, ít nhất là với Pete.
“Matt sao rồi?”
“Trông như người sắp chết ấy”. Pete gầm lên.
\\\\\\\Anh… anh ấy có nói gì không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!