Khi dấu yêu về - Chương 40 the end:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Khi dấu yêu về


Chương 40 the end:


Lúc Buzz hạ chiếc trực thăng xuống thềm đất cạnh văn phòng công ty du lịch Núi Rocky, Meg mới buông Ian ra. Lúc thấy Katrina cầm dao chồm tới, tìm Meg như nhảy khỏi lồng ngực, cô không thốt lên được tiếng nào. May thay, Buzz cũng đã thấy Katrina, và kịp thời nổ súng.

Ian đã gửi thông báo tới phòng cảnh sát để họ xử lý Mike, nhưng chưa nhận được phản hồi nào. Cơn nguy hiểm vẫn chưa qua, sự căng thẳng của ngày hôm đó vẫn như đang siết cổ Meg.

Dylan, đồng đội của Buzz được anh lôi đi từ Doanh trại lực lượng không quân Schriver, nhảy ra khỏi trực thăng trước, rồi đến Ian đỡ Meg xuống.

Sau khi Buzz đã đỗ hẳn chiếc trực thăng xuống, tất cả mọi người đều cùng đi vào văn phòng công ty du lịch Núi Rocky, lúc đó không còn ai.

Buzz đặt chiếc vali, giờ đã tơi tả, lên bàn rồi mở hộc tủ trên cùng, “Có dao rọc giấy ở đây không?”

Bỗng điện thoại của Ian vang lên. Anh nhìn qua màn hình hiển thị, “Cahill này. Để tôi bật loa cho mọi người cùng nghe nhé”.

Meg đưa con dao rọc giấy cho Buzz trong khi Ian trả lời điện thoại, “Cảnh sát trưởng Cahill, anh tóm được hắn chưa?”

“Dempsey, bọn tôi tóm được hắn rồi, nhưng hắn uống thuốc gì để tự tử ấy. Chết ngay trước mắt bọn này”.

Ian chửi thề, “Trước khi chết hắn có nói gì không?”

“Chúng tôi không thấy có gì quan trọng lắm. Hắn lải nhải rằng còn nhiều cái nữa, nhưng lúc được báo về cái chết của đồng bọn, hắn bảo vậy thì hay”.

“Hay?”

“Ừ, hắn nói Katrina là bồ của gã nào đó, và Prospero sẽ phải trả giá cho cái chết của cô ta”.

Meg siết chặt hai tay. Liệu Ian còn nguy hiểm nữa không?

Ian liếc qua phía Buzz, “Tên gã đó là gì, Cahill? Anh có nhớ không?”

“Tôi không nghe rõ lắm”.

“Liệu có phải là Farouk không?”

“Ờ đúng. Có thể lắm. Thế đã xong việc chưa Dempsey? Các anh đã có thứ mình cần chưa?”

Ian nhướn lông mày với Buzz, “Chẳng bao giờ xong việc cả đâu cảnh sát trưởng, nhưng với Crestville thì chỉ tới đây thôi. Mọi người trong thị trấn có thể yên tâm tận hưởng mùa trượt tuyết được rồi”.

Ian ngắt máy rồi thở dài, “Katrina là bồ của Farouk à?”

Buzz lắc đầu trong khi loay hoay mở khóa, “Vụ này càng ngày càng có vẻ như Farouk đích thân nhúng tay vào. Hắn chẳng làm việc cho ai khác, mà lần này là trùm. Thế nào ông trùm cũng sẽ lên cơn điên khi nghe tin cô bồ của mình cho xem”.

Chiếc khóa kêu cạch một tiếng. Buzz thốt lên, “Xong rồi”.

Meg chen vào giữa hai người trong khi Buzz bật hai bên chốt của chiếc vali kiểu cổ, rồi nhấc nắp lên.

Ian sững người lại, còn Buzz giộng một nắm đấm xuống bàn, mạnh đến nỗi những ống nghiệm nhỏ trong lớp nhựa bịt kín rung lên.

“Cái… cái gì thế?” Cô nhăn mũi khi nhìn vào tấm nệm đặt bên dưới một cái hộp trong suốt xếp đầy các ống nghiệm… trống rỗng.

Ian gằn từng tiếng một, “Farouk đang đùa với lừa hay sao… vũ khí sinh học hủy diệt hàng loạt”.

Meg loạng choạng ngã về phía sau, “Những thứ trong mấy ống kia nguy hiểm đến thế sao?”

“Không phải trong cái hộp bít kín kia đâu. Nếu nó bị quẳng từ máy bay ra mà không bị vỡ, chúng ta đã an toàn rồi”.

Buzz gãi cằm, “Thế mà cứ tưởng nó là thiết bị kích nổ hay máy móc gì. Farouk định làm gì với mấy thứ này? Mà tóm lại mấy cái này là gì mới được?”

Ian gõ lên cái nhãn dán trên chiếc hộp nhựa, “Nhìn này, H1N9. Chắc là virus cúm biến thể nào đó. Ta phải giao nó cho Trung tâm Kiểm soát Dịch bệnh. Không hiểu chiến tranh sinh học có liên quan gì tới kế hoạch ám sát Okeke và sao Jack lại dính đến vụ này nhỉ?”

Buzz búng tay, “Công việc cuối cùng Jack làm trước khi biến mất có liên quan tới một tay bác sĩ nào đó, đúng không? Bác sĩ… vi-rút… có lẽ ta đoán gần trúng rồi”.

“Buzz, tôi thấy thế này không ổn. Cứ xem thằng điên kia tấn công Meg và Travis như thế nào. Giờ chuyện này thành tư thù rồi. Cậu giết Katrina, Farouk sẽ không bao giờ quên chuyện này đâu”.

“Đây là vấn đề của tôi”. Buzz vỗ lên vai Ian, “Tôi sẽ về D.C., rồi tuần tới đi New York”.

Ian chỉ về phía chiếc vali, “Cậu có nghĩ chỉ có bấy nhiêu đây không?”

“Còn lâu. Mike đã thừa nhận trước khi tự kết liễu rồi, chúng còn nhiều nữa mà”. Buzz sập nắp vali lại, “Như cậu vừa nói với tay cảnh sát trưởng ấy, chuyện này chằng bao giờ kết thúc được”.

Vài giờ sau, Ian cùng Meg bước vào nhà. Cô vội chạy tới chỗ Travis và bế phốc nó lên tay, sau đó bảo Felicia về nhà, kèm theo vô số lời cảm ơn, nhung hầu như chẳng giải thích gì mấy.

Ian không muốn rời Travis, và cứ đòi tắm cho con. Meg kiểm tra hộp thư thoại trong tiếng nước bắn tung tóe. Matt đã tỉnh lại và thoát khỏi cơn nguy hiểm.

Meg cúp máy, rồi cắn môi. Liệu khi những kẻ như Farouk còn hoành hành, bọn họ có được sống yên ổn không?

“Này, xem chú bé sạch sẽ chưa”. Ian đi vào phòng khách, bế Travis trên tay. Thằng bé được quấn trong lớp khăn tắm, chỉ thòi mỗi cái đầu ướt nhoẹt ra ngoài.

“Sao thế em?” Ian chạm vào cằm của Meg.

Cô mỉm cười, “Matt khá hơn rồi”.

“Nhưng Meg thì không à?”

“Em đang lo chuyện…”. Đôi tay vung hai bên sườn Meg ám chỉ tất tật mọi chuyện.

Ian xốc Travis lên hông, kéo Meg lại, hơi thở ấm áp của anh thổi vào những lọn tóc rối bời trên đầu cô, “Meg Dempsey, em không cần lo sợ chuyện gì cả. Anh đang ở đây, và sẽ mãi ở đây”.

Anh hôn lên cái má mềm mại, hồng hào của Travis rồi kề lên môi cô, “Em cứ dựa vào anh, và anh cũng sẽ dựa vào em”.

Cô vòng tay ôm ngang người Ian, bao bọc lấy con của họ ở giữa. Anh đã trở lại bên cô, và có anh, cô chẳng còn phải sợ điều gì cả.

THE END

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN