Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ
Chương 34: Mở Lòng & Tiếng Đồng Hồ
Cánh của phòng Tokei được mở ra, bóng tối từ trong căn phòng khiến Simon nhất thời không nhìn thấy gì cả, cậu ta đi vào trong căn phòng thì lúc này bóng dáng cô bé quen thuộc đang ngồi trước màn hình phát ra ánh sáng yếu ớt.
– Maria…
– Cuối cùng cậu cũng tới rồi Simon.
Kurokku mỉm cười đứng dậy, căn phòng Tokei của cô đang dần dần sáng lên để Simon thích ứng từ từ và nhìn rõ mọi thứ trong căn phòng này. Một căn phòng lớn với một màu sữa đục, khắp phòng là vô vàn đồ chơi các loại.
– Cậu sẽ kiên nhẫn ngồi nghe ta nói chuyện chứ Simon?
– Maria em… không… em rốt cục là ai?
– Tôi là Dream Queen, nữ hoàng của hòn đảo này tên Kuro. Maria là một quý tộc sống ở khoảng thế kỉ 15, 16. Maria vốn là một con người bình thường nhưng cậu ta đột nhiên kích hoạt dị năng trong cơ thể và triệu hồi “kẻ phán quyết” nên cậu ta đã mất đi trái tim và có một cuộc sống bất tử. Maria đã hồi sinh Mr. Clock và chia tách cơ thể ra làm ba đó là Kurokku, Rei và Rin….
Kurokku đã kể lại toàn bộ cuộc đời của bọn họ cho Simon nghe. Một câu chuyện mà Kurokku chưa từng bày tỏ với bất kì ai.
– Vậy là hòn đảo này sẽ sụp đổ sao Maria?
– Ừm, hòn đảo này sẽ sụp đổ. Cậu thắc mắc vì sao ta đã nhìn thấy tương lai nhưng lại không thay đổi vận mệnh của nó phải không?
Kurokku mỉm cười tiến về phía Simon, khi đứng ngay trước mặt cậu ta, Kurokku đưa tay ôm lấy Simon, vòng tay cô hơi siết lại.
– Là vì ta muốn một lần nữa thấy lại sự ấm áp đó. Hơi ấm mà ta khao khát bấy lâu nay. Simon cậu được nuôi dưỡng trong một Floeg từ khi mới hình thành trong bụng mẹ. Vì bản thân mẹ cậu chỉ là một thuật tử khí mà ta tạo thành nên không thể sinh sản như một con người bình thường. Ba của cậu đã tới cầu xin sự giúp đỡ từ ta… đó là lần đầu tiên cậu ấy cầu xin ta… ba của cậu đã quỳ gối xin ta cứu lấy cậu….
– Ba… mẹ của… tôi sao?
Simon hoàn toàn kinh ngạc nhìn xuống Kurokku. Những lời Kurokku vừa nói là sự thật sao? Kurokku càng ôm chặt lấy Simon hơn nữa, cô đang kìm nén mà tiếp tục cho cậu ta biết sự thật.
– Ta đã đồng ý nuôi dưỡng cậu trong một Floeg mà ta và Rei đã mất rất nhiều sức mạnh để tạo ra. Chỉ với một điều kiện đó là không để mẹ cậu biết tới sự tồn tại của cậu bởi vì ta không muốn mất đi mẹ cậu. Ta tạo ra mẹ cậu, lấy đi cảm xúc của mẹ cậu chỉ vì muốn con bé trở thành người hoàn hảo nhất. Nhưng ta sai rồi… cuối cùng thì làm sao mà chặt đứt được tình cảm mẫu tử chứ? Ta đã sai rồi…
– Ba mẹ tôi đâu… ba mẹ thực sự của tôi là ai? Họ ở đâu rồi?
Simon gỡ tay Kurokku ra, cậu ta ngồi xuống ngang hàng với Kurokku mà gương mặt hoàn toàn căng thẳng cất tiếng. Kurokku nhìn Simon, cô đưa tay lên chạm vào gương mặt của cậu ta mà hai hàng nước mắt đột nhiên tuôn chảy.
– Simon, cậu hoàn thành giúp ta một lần cuối được chứ?
– Mau nói đi Maria, ba mẹ tôi đâu?
– Cậu giết ta được chứ? Hãy làm đồng hồ ở hòn đảo này rung lên lần đầu cũng là lần cuối. Ta thực sự… muốn nghe tiếng đồng hồ điểm giờ…
Kurokku mỉm cười, bên ngoài một giờ tối đã bắt đầu, bên trong phòng vẫn ánh sáng vừa đủ như vậy. Kurokku cầm tay Simon đặt trước ngực trái của cô.
– Chỉ cần dùng sức mạnh của cậu… đâm một nhát xuyên tim. Ta đã dùng tử khí để luyện lên một trái tim hắc ám, chỉ cần cậu… phá hủy trái tim tử khí đó mà thôi.
Kurokku vừa rứt lời còn dùng thêm sức. Simon cắn răng, cậu ta thực sự dùng sức mạnh đâm một nhát rứt khoát qua tim Kurokku. Simon thực sự cảm nhận được một tiếng “thịch” vang lên, tiếng tim đập yếu ớt vang một hồi cuối rồi tắt hẳn.
Simon rút tay ra thì Kurokku loạng choạng lùi về phía sau, cô ngã ra sàn nhà, trái tim trống rỗng mà máu từ khắp cơ thể đang chảy ra dù vết thương chỉ có duy nhất ở ngực trái.
Nằm trên sàn nhà, Kurokku nhìn Simon mỉm cười thật đẹp cất tiếng.
– Một yêu cầu nhỏ nữa thôi Simon… Cậu tới bên mẹ cậu được chứ? Tới bên cạnh Nora được chứ? Nora đã rất mong gặp được con trai mình, cậu hãy tới và ôm con bé vào lòng, chỉ cần ôm mà thôi không cần nói gì cả. Nora của ta… ta đã vô cùng tàn nhẫn với con bé….
– Cô sẽ chết sao Maria?
Simon nhìn Kurokku cắn răng kìm nén cảm xúc lên tiếng. Kurokku mặc bộ váy ngủ màu trắng đã bị chém rách vài nhát cùng dòng máu đỏ rỉ ra, các vết thương trên cơ thể cô đang tự động xuất hiện cùng với vũng máu dưới thân, cô mỉm cười.
– Có lẽ vậy mà cũng chưa biết được. Cuối cùng để cảm ơn cậu… ta sẽ ban điều ước cho cậu, ta sẽ đem mọi thứ về vạch xuất phát cho nên trước khi đến lúc đó hãy đi gặp mẹ của cậu, đồng hồ của ta vang lên rồi.
– Tạm biệt cô Maria.
Simon nói rồi xoay người rời khỏi căn phòng không một lần quay lại. Kurokku đang nằm đó nhìn theo bóng dáng đang biến mất dần của Simon mà không thể cười được nữa, gương mặt cô ướt đẫm nước mắt.
– Nghe thấy rồi… cậu có nghe thấy không Rei? Tiếng đồng hồ điểm mà chúng ta khao khát. Ta đã tìm được nơi an nghỉ cho chúng ta rồi… xin lỗi cậu Rei… xin lỗi con nhé Allen.
Ngay lúc đó cả hòn đảo Heaven rung lên một hồi chấn động. Mặt đồng hồ có những chữ số la mã cùng với ba cái kim đen hoa văn kì lạ xuất hiện ngay trên đầu hòn đảo. Ba kim đồng hồ đều chỉ giữa số 1 và số 2. Toàn bộ đồng hồ trên đảo đang cùng chỉ vào 12 giờ, tiếng đồng hồ rung lên khiến mọi người chấn kinh mà toàn bộ đều không cử động được nữa.
Simon vội vã chạy ra khỏi lâu đài, mê cung đã được hạ xuống, cậu ta nhìn thấy Nora đang nằm bên bàn cờ trước lâu đài. Simon chạy nhanh tới bên Nora mà ôm cô vào lòng không kìm được nước mắt.
– Con xin lỗi… là con đến muộn rồi sao?
– Simon… đừng có khóc.
Nora khó khăn lên tiếng, cô muốn đưa tay lên lau nước mắt cho đứa con trai này nhưng cô không còn cử động được nữa rồi. Cơ thể Nora đang rất nặng, cô sắp bị phá hủy theo hòn đảo rồi.
– Simon… con là điều tuyệt vời nhất mà ta mang tới thế giới này. Ba của con, người đó có lẽ không gặp được nữa rồi nhưng… con vẫn sẽ có gia đình của con.
– Chúng ta không thể ở bên nhau sao mẹ?
– Mẹ rất muốn ở bên cạnh Simon nhưng… hòn đảo này sắp sụp đổ rồi. Tiếng đồng hồ đó chỉ có thể nghe một lần và đó cũng là lúc mọi người phải chết đi. Đó là tiếng đồng hồ khai sáng cũng là tiếng đồng hồ tử thần lấy mạng. Simon… con hãy mau rời khỏi nơi này nhanh chóng tới con tàu ở rìa ngoài hòn đảo…. Nữ hoàng đã, ban ước cho con phải không?
Nora mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương nhìn Simon. Nghe Nora nói vậy Simon gật đầu, đúng là Kurokku đã nói ban ước cho cậu ta.
– Ở đó con tàu đang chờ đợi con và các vị khách. Hãy rời khỏi nơi này và tiếp tục cuộc sống của con.
– Con không thể ở lại sao?
– Con còn có gia đình của con mà Simon. Nữ hoàng quả thật… ưu ái con…
Nora nói đến đây mắt cô đã nhắm lại, sự sống hoàn toàn không còn, nhịp tim cũng không, Nora đang dần tan biến. Simon ngồi trên thảm cỏ mà nhìn bàn tay trống rỗng của cậu ta. Đi rồi… mẹ của cậu ta đi rồi.
– Mau đứng lên mà rời khỏi đây đi. Aneki đã mở đường trước cho các cậu rồi.
Giọng nói vừa lạ vừa quen vang lên. Simon nhìn về phía sau là người đàn ông lúc trước, cậu ta vội vàng đứng lên nhìn người đàn ông này.
– Con…
– Rời khỏi đây và cậu sẽ không còn nhớ gì. Cậu còn thứ mà bản thân cậu muốn bảo vệ không phải sao? Nơi này chỉ là một trạm dừng chân nhỏ trong cuộc đời của cậu mà thôi.
Vừa rứt lời người đàn ông đó đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai Simon, sau đó cậu ta đã bị đẩy đi tới rìa ngoài hòn đảo.
Mr. Clock nhìn về phía xa một lần nữa sau đó đi vào bên trong lâu đài, từng bước từng bước anh ta tiến lên căn phòng Tokei.
Trong căn phòng Tokei, Kurokku đang nằm trên sàn nhà, bên dưới là một vũng máu lớn đôi mắt Kurokku vô hồn nhìn lên màn hình khi trên đó đang chiếu lại cảnh sụp đổ của hòn đảo này từng chút, từng chút một.
– Ta đã mong muốn hòn đảo bay lên bầu trời để xứng với cái tên Heaven của nó. Ta đã làm hết khả năng của bản thân… Ao, ta xin lỗi… ta xin lỗi về chuyện của cô bé, về tất cả mọi chuyện…
Mr. Clock đi tới, anh ta ngồi xuống khoanh chân bên cạnh Kurokku mà đưa tay ra bỏ đi gang tay dùng bàn tay trần nắm lấy tay Kurokku.
– Thật sự… tay của cậu luôn ấm áp như vậy. Ba con cậu đúng là giống nhau mà…
Kurokku lại một lần nữa rơi nước mắt, cô nắm chặt lấy bàn tay của Mr. Clock. Nhìn Kurokku khóc nhưng Mr. Clock hoàn toàn không gạt đi nước mắt cho cô mà dịu dàng lên tiếng.
– Kuro… cùng nhau tới cuối cùng thôi.
– Cảm ơn cậu vẫn luôn gọi ta như vậy nhưng Nora và Rei… chết rồi.
Kurokku mỉm cười nhìn Mr. Clock, lần cuối cùng trong mắt bọn họ là nụ cười dành cho nhau. Mọi thứ đang tối dần tối dần và rồi cơ thể Kurokku cùng Mr. Clock cùng “chết đi”.
Trên con tàu đang chạy theo đường ray trở về đất liền, Simon nhìn lại hòn đảo Heaven xinh đẹp đang dần dần chìm xuống, đến cuối cùng ROOM đã được hạ xuống, vậy là mọi thứ sẽ sụp đổ thật rồi. Cậu ta quay lại tiến về phía trước, khi trở lại đất liền có phải mọi người đều sẽ quên hết về hòn đảo này.
Heaven đang chìm xuống, mọi cư dân trên hòn đảo này đều tan biến. Các sinh vật bay toán loạn cũng dần dung hòa với hòn đảo. Ở phía tây, một nhóm phù thủy đang xâm nhập, bọn chúng muốn lấy cơ thể của nữ hoàng và bắt lại một vài mẫu sinh vật trên hòn đảo.
– Phù thủy các ngươi vẫn thật tham lam.
Rei đứng trước mặt bọn họ, một nhóm Cretara đen bay vụt tới dùng những xúc tua dài phát sáng bám chặt lấy cơ thể của những người này mà mau chóng giết chết bọn họ. Rei xoay người nhìn về lâu đài rồi lại ngước lên nhìn chiếc đồng hồ, tiếng đồng hồ vẫn vang lên, cũng tới lúc rồi.
Cả cơ thể Rei ngã xuống, một màn khói đen đang bốc lên từ mặt đất cuốn lấy Rei nhanh chóng không để lại chút dấu vết nào cùng biến mất. Hòn đảo Heaven trong thời khắc đó đã thực sự chìm xuống đại dương bao la.
*****
London.
– Anh sao vậy Simon? Đang nhìn cái gì vậy?
Jerry ngồi bên cạnh anh trai cùng nhìn theo hướng của Simon về nơi xa xôi. Simon quay sang xoa đầu em gái mỉm cười.
– Mọi thứ đều ổn cả.
– Em đã mơ một giấc mơ thật đáng sợ. Chúng ta đến một hòn đảo xinh đẹp và rồi…
Jerry kể lại cho Simon nghe về câu chuyện. Simon cõng em gái quay trở lại ngôi nhà của họ. Đúng vậy, cậu ta cũng đã mơ về một giấc mơ, về cô bé có tên Maria. Nhưng đó… chỉ là giấc mơ mà thôi.
*****
Trên đại dương bao la, một cậu thanh niên đang đứng trên mặt biển tay cầm một bó hoa mặt trời thả xuống đại dương dưới chân cậu ta.
– Vĩnh biệt… mama.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!