Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ
Chương 4: Chuyến Tàu Tới Đảo Thiên Đường
– Đây.
Giọng ông ta khàn khàn nhưng rất ổn định, ông ta đưa bàn tay đến trước mặt ông bà Walker. Bà Walker nhanh chóng đưa giấy mời cho ông ta. Họ thấy ông ta mở tờ giấy ra nhìn một lượt các danh sách sau đó cầm một cái hộp kì lạ đút tờ giấy mời vào. Simon đã nghe thấy một tiếng ‘tinh’ rất nhẹ vang lên mà nếu ai không để ý sẽ không thấy. Rõ ràng âm thanh đó phát ra từ cái hộp nhỏ, nó là máy quét sao? Nhưng tại sao phải quét những cái tên trong đó? Chẳng lẽ……không phải đâu, làm gì có chuyện đó chứ, cứ như kiểu có phép thuật xuyên thấu vậy. Bây giờ là thế kỉ 21 mà lấy đâu ra phép thuật, thứ chỉ có trong những câu chuyện cổ tích lãng xẹt đó.
– Được rồi, xin mời lên tàu. Toa của mọi người ở ngay phía sau.
– Vâng, cảm ơn anh.
Cả nhà Walker mau chóng lên tàu, nhìn họ xách cả vali cồng kềnh thì người đàn ông đó lên tiếng.
– Cảm phiền hãy gửi hành lí ở trong kho phía trước, chỉ cầm theo vật dụng phụ như máy nghe nhạc hoặc máy chơi game hay sách.
– Điện thoại cũng không được sao?
Siera nhíu mày hỏi. Người đàn ông đó gật đầu.
– Đúng vậy thưa tiểu thư Walker. Điện thoại không được cầm theo.
– Aizzz…….
Tom lắc đầu rồi bước lên trước đi về phía toa đằng trước để gửi đồ. Nhà Walker nhanh chóng đi gửi đồ sau đó quay về toa ngay đầu tiên mà ngồi yên vị. Con tàu bắt đầu khởi hành.
– Mọi người thấy chứ? Con tàu này giống với tàu lửa.
Jerry mỉm cười ngồi trên ghế nhìn ra bên ngoài màn đêm của đường hầm qua cửa kính. Simon lúc này đã nằm trên chiếc giường êm ấm úp quyển sách lên mà ngủ. Tom thì ngồi chơi game trong khi Siera nghe nhạc và đọc sách. Ông bà Walker còn đang tính kêu Jerry đi ngủ thì cửa toa mở ra, một cô gái mặc đồng phục phục vụ đẩy một xe đầy thức ăn đến.
– Xin lỗi vì đã làm phiền, đây là bữa khuya mà chúng tôi được dặn đem đến cho cả gia đình.
– Vâng, cô cứ để đó đi.
Bà Walker nhẹ nhàng lên tiếng, cô phục vụ đó mỉm cười chuyên nghiệp nhìn bà Walker.
– Đội trưởng đã dặn dò chúng tôi đợi gia đình ăn xong mới rời đi. Vì vậy làm phiền cả gia đình hãy dùng bữa khuya này.
– Được…được thôi.
Họ bắt đầu thấy kì quái, có ai lại bắt hành khách ăn khuya thế này không? Cả gia đình đang ngồi ăn, cô phục vụ để ý Simon đang nằm ngủ kia.
– Cậu ấy không ăn sao?
– Thằng bé ngủ mất rồi.
– Ồ.
Cô phục vụ chỉ mỉm cười rồi đứng yên đó. Gần 30 phút sau đó, cả gia đình Walker đã xử lí xong bữa khuya, cô phục vụ đẩy xe đi mất.
– Ngon thật đấy.
– Đầu bếp ở đây rất được.
Tom và Jerry cùng xoa bụng thỏa mãn nằm xuống giường. Siera nhếch miệng cười mỉa thằng em “đáng kính” của mình. Bỗng tự dưng họ thấy buồn ngủ quá.
– Gia đình Walker đã ngủ rồi thưa ngài.
Cô phục vụ ban nãy đứng đó lạnh lùng mà cần thận báo cáo với người đàn ông soát giấy mời ban nãy trong toa điều khiển. Vẻ mặt và thái độ này khác hẳn với vẻ mặt vui vẻ mỉm cười ban nãy. Người đàn ông ngồi đó nhìn vào màn hình.
– Cặp song sinh kia thật là rách việc, chúng nó thậm chí ăn rồi mà vẫn không buồn ngủ.
Cô gái phục vụ cũng nhanh mắt để ý vào màn hình. Hai đứa bé song sinh chỉ tầm 5 đến 6 tuổi là cùng đang ngồi cười nói vui vẻ nô đùa với nhau trong một toa tàu rộng lớn. Bỗng trên màn hình chính xuất hiện một không gian tối tăm và ít đốm sáng xa xa.
– Đừng có lo lắng đội trưởng. Hai anh em song sinh đó chẳng qua là có khả năng miễn nhiễm với các chất độc mà thôi. Đó là lí to ta mời họ tới đảo.
– Nữ hoàng.
Cả vị đội trưởng và cô gái phục vụ cùng cúi đầu mà không dám nhìn thẳng. Một bóng hình nhỏ bé xuất hiện trên màn hình.
– Hãy để ý kĩ gia đình Walker. Thằng nhóc Simon đó vẫn chưa thực sự ngủ đâu. Đội trưởng ông nên đẩy nhanh tiến độ đến đây, ta sẽ chờ các người ở Atlantic Ocean.
– Bọn thần đã biết thưa nữ hoàng.
Cả vị đội trưởng và cô phục vụ đều đồng thanh lên tiếng. Màn hình lại trở về trạng thái điều khiển ban đầu.
– Thưa ngài….tôi sẽ đến đó canh trừng ở cửa.
– Nhớ cẩn thận. Nói với Kofu, canh trừng phòng hai đứa nhóc đó.
– Vâng thưa ngài.
Cô gái đó cúi đầu rồi rời đi ngay lập tức. Chuyến tàu này phải đẩy nhanh tốc độ rồi. Trong vòng 4 tiếng đồng hồ tới có lẽ họ phải nhanh chóng rời khỏi đây và đến điểm đã hẹn trước.
– A, không biết đã ngủ bao lâu rồi.
Simon thức dậy, cậu ta nhìn đồng hồ trên tay mình. Đã 2h sáng rồi sao? Vậy là được 2 tiếng rồi. Nhìn mọi người đang ngủ say cậu ta nhìn ra bên ngoài cửa kính. Không phải chứ? Con tàu này đang đi trên mặt biển sao?
Simon chạy ngay đến chỗ cửa kính, cậu ta nhìn xuống, 1 đường ray nhỏ ngay sát mặt nước. Sao lại có chuyện này? Chẳng lẽ có ma thuật thật sao hay đây là sự đánh lừa thị giác. Bình tĩnh lại nào….Simon quay sang Jerry cố đánh thức cô em gái, rồi lại quay sang những người khác nhưng ai cũng ngủ say như chết vậy.
– Ăn…ăn khuya……….chẳng lẽ…….
Simon đã lờ mờ nhớ ra có một bữa ăn khuya trên tàu, lúc đó cậu ta vẫn chưa ngủ hẳn lên còn lờ mờ nghe được. “Nếu họ cố tình để cho hành khách ngủ vậy thì sẽ có người canh cửa ngoài kia. Mục đích là vì họ không muốn cho hành khách biết cách thức đến sao? Vậy thì mình tốt nhất nên nhắm mắt như đang ngủ đi.” Nghĩ là làm, Simon lại nằm xuống nhắm mắt ngủ tiếp.
Trong khi đó trên màn hình vị đội trưởng kia không nhận ra bất kì điều bất thường nào từ gia đình nhà Walker.
– Hihi….Simon…cậu nên biết ơn ta thì hơn. Nào đến đây nhanh hơn nữa đi, ta muốn chơi…ta muốn chơi…………
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!