Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ - Chương 9: Người Muốn Làm Gì ????
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ


Chương 9: Người Muốn Làm Gì ????


Bữa tiệc diễn ra rất vui vẻ và khá lâu, những khách mời đặc biệt này đều đã dần làm quen với nhau, dường như họ đã quên mất thời gian cho việc này. Trong đêm tối, trên dãy hành lang ở tầng một, ánh trăng chiếc qua cửa kính xuyên vào hành lang, một người đàn ông mặc vest đen đội mũ cao cao đứng đó nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ. – 12 giờ……

Anh ta lẩm bẩm mà mắt vẫn không rời chiếc đồng hồ, nhưng mà sự thật rằng những chiếc đồng hồ……..

– Cậu không nên đứng đó như vậy công tước.

Một giọng nói trẻ con vang lên rất khẽ, cái bóng nhỏ nhắn ôm lấy con gấu in dài trên hành lang. Mr. Clock quay lại nhìn vị nữ hoàng đáng kính của mình kia, anh ta quỳ xuống đất cung kính với Kurokku.

– Không nên ra ngoài như vậy Kuro.

– Không biết bao nhiêu năm rồi ta chưa từng bước ra khỏi căn phòng đó.

Kurokku mỉm cười từ từ tiến về phía trước. Mr. Clock xoay người đi theo Kurokku, họ cùng nhau đi ra bên ngoài lâu đài hoa lệ này.

Đi bộ trong vườn hoa của lâu đài, Kurokku một tay ôm lấy con gấu, một tay nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Mr. Clock.

– Tay của cậu vẫn mãi mãi không bao giờ ấm áp được sao Ao?

– Người biết mà Kuro….nó lạnh đi là vì người.

– Phải chăng ta đã làm sai sao Ao? Nếu ta sai thì ta xin lỗi nhé. Ta đáng lẽ không nên làm vậy….

Kurokku mỉm cười mắt vẫn hướng về phía trước. Mr. Clock nhìn cô bé này, nhìn vị nữ hoàng mình đã đi theo bảo vệ suốt cuộc đời kia.

– Người không nên nói như vậy. Kuro luôn đúng, mọi điều Kuro làm là đúng.

– Ao này…..nếu như có một ngày trò chơi kết thúc và có người thắng cuộc…….cậu sẽ vẫn theo ta chứ?

– Tôi sẽ luôn theo người Kuro.

Kurokku đã mỉm cười, cô bé đứng đó ngay trước mặt Mr. Clock. Anh ta tiến tới ôm lấy Kurokku vào lòng nhưng là Kurokku đã tan biến vào hư không.

Đêm nay thật lạnh, cơn gió thổi qua làm tán cây xào xạc. Mr. Clock một mình đứng đó. Một cơn gió khác thổi qua làm cánh hoa bay bay và Nora đã xuất hiện ngay phía sau anh ta. Cả hai người quay lưng vào nhau, Nora đưa tay hứng lấy những cánh hoa mềm mại.

– Đừng chạy trốn nữa Ao….anh không thể bỏ mặc Kurokku lại lâu đài này.

– Nora….hãy chăm sóc cho Kuro. Nếu Kuro rời khỏi hòn đảo cô cũng biết chuyện gì xảy ra rồi đấy.

– Kurokku là đứa bé đáng thương, người rất đáng thương………

Nora vừa rứt lời thì liền biến mất. Mr. Clock quay lưng lại chỉ thấy những cánh hoa rơi xuống. Anh ta nhìn lên tầng thứ 8 rồi sau đó xoay người rời đi.

– Công tước…..

– Yurasa….hãy để ý tới sức khỏe của nữ hoàng.

– Vâng.

Yurasa cúi đầu nhìn vị công tước mà mình phục vụ đang rời đi kia. Công tước của cậu luôn trở về vào ban đêm và cũng rất nhanh chóng rời đi. Lần này thật lạ vì chủ nhân mới trở về vào hôm qua thôi. Mà đặc biệt hơn là nữ hoàng lại ra ngoài mà không ở trong căn phòng đó.

– Con xin lỗi…..xin lỗi…………hãy tha lỗi cho con………………

Tầng 8, một giọng nói run rẩy luôn vang lên từ căn phòng đó, một cảm giác tội lỗi bao trùm khắp cả tầng 8 lạnh lẽo này. Nora một mình đứng ngoài mắt chăm chăm nhìn vào cánh cửa, cô không bước vào cũng không rời đi mà cũng không nói gì cả. Nỗi đau của Kurokku ngày nào cô cũng là người phải chứng kiến. Nữ hoàng của cô không nên như vậy, có lẽ ngày hôm nay Ao đã làm cho nữ hoàng của cô trở nên như vậy. Suy cho cùng Ao là người đầu tiên ở bên cạnh nữ hoàng, anh ta là người duy nhất biết chuyện gì xảy ra với người trước đó rằng cơ thể đó tại sao chỉ là một đứa trẻ rằng tại sao người chỉ mãi mãi ở trong căn phòng này và không ra ngoài trừ đêm nay và tại sao họ lại……….

– Kurokku……

—————-

– Pain ngươi có nghĩ đã đến lúc cho nữ hoàng ngủ mãi hay không?

Công tước Porcelain cầm lấy ly rượu vang đỏ lắc nhẹ mà ánh mắt thâm hiểm khó lường nhìn vào màn đêm phía ngoài hiên kia. Quản gia riêng của hắn là Pain mặc âu phục đứng đó lặng lẽ không nói gì. Bất kể kẻ nào phản lại nữ hoàng thì kẻ đó sẽ có kết cục không tốt đẹp gì. Pain nghĩ có lẽ công tước Porcelain đã quên mất vì ai mà ông ta vẫn còn sống như vậy. Đêm nay đúng là thật dài mà.

Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, những vị khách bắt đầu thức giấc, họ vẫn được các hầu gái phục vụ chăm sóc như trước đó. Dường như sự đãi ngộ này đã làm cho họ không hề muốn quay trở về nhà mà trên hết họ như đã quên mất nơi gọi là nhà dù bây giờ chỉ mới qua một ngày.

Trong nhà ăn lớn có một bàn ăn hình chữ nhật rất dài được trải thảm cùng những chiếc ghế và đồ đạc cao cấp. Những vị khách cùng Aneki đang dùng bữa. Quản gia cùng các hầu gái đứng phía sau để phục vụ họ. Aneki nhìn mọi người rồi bất chợt lên tiếng.

– Mọi người, đây là quản gia Norayaki. Mọi người có thể xem cô ấy là tổng quản gia ở đây. Tôi đã nghe Norayaki nhắc lại rồi, tốt nhất tôi nên nói trước dù ai đó đã nghe hay chưa rằng tất cả mọi người không một ai được phép bước lên tầng số 8. Nơi đó là tầng cấm của lâu đài vì một vài thứ bất tiện. Rất mong mọi người hãy tuân thủ cho. Mà sau khi dùng bữa sáng mọi người sẽ được phép đi tham quan đảo dưới sự hướng dẫn của Korona và sự tham gia của các tiểu thần chủ.

– Thật tốt khi được tham quan.

Mọi người vui mừng mà chẳng để ý tới vế trước. Tuy nhiên dù sao Aneki đã nói vậy họ cũng chẳng muốn dính vào chuyện này làm gì để rồi phải chịu hậu quả không đâu. Ba anh em nhà Walker nuốt nước bọt cảnh giác. Có lẽ họ không nên tới nơi đó nữa thì hơn vì ánh mắt sắc lạnh của cô quản gia Norayaki kia đang nhìn họ rất gai người.

Siera nhìn ba đứa em của mình có vẻ lạ liền thấp giọng mà hỏi.

– Ba đứa mày có chuyện gì dấu nhau à?

– Aha…không có gì đâu bà chị.

Tom là người lên tiếng trả lời mà cậu ta cười trông rất khó coi. Bữa sáng rất nhanh được xử lí, họ sẽ uống trà một chút rồi mới xuất phát. Trong khi đó Nora đang cùng 4 tiểu thần chủ chính và 4 quản gia của họ cộng thêm cả Aneki, Korona và quản gia Pain đang tiến tới tầng số 8 này. Nora lên tầng 8 để mang bữa sáng đến không nói nhưng xem ra những người khác đều có mục đích cả.

Cánh cửa vẫn đóng im lìm, Nora còn chưa chạm vào tay cầm của cửa liền đó giọng của Kurokku đã từ trong vọng ra.

– Mọi người xem ra không ngại đi thang bộ lên đây.

– Nữ hoàng.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều cúi chào ngoại trừ Nora. Kurokku mỉm cười mà từ từ tiến tới mở cửa cho họ. Nora trực tiếp mang khay thức ăn vào trong rồi nhanh chóng trở ra. Kurokku chăm chú nhìn những người đang cúi chào kia.

– Không cần phải cúi chào lâu như vậy đâu. Mà hôm nay hình như là chuyến tham quan hòn đảo của mọi người.

Tất cả đều ngẩng đầu nhìn Kurokku, họ hiểu ẩn ý trong câu nói đó. Xem ra nữ hoàng của họ đang cảnh cáo họ rằng đừng động vào khách của người. Pain tiến lên phía trước đưa tay phải lên trước ngực, cúi đầu mà lên tiếng.

– Nữ hoàng…..công tước Porcelain…………

– Ta đã biết rồi. Hãy cứ để ông ta muốn làm gì thì làm. Các ngươi luôn thắc mắc rằng vì sao Porcelain lại là công tước và là người được ta chọn thì hôm nay ta sẽ cho các ngươi câu trả lời. Bởi vì quá dễ dàng làm ta cảm thấy nhàm chán nên ta muốn tìm kiếm niềm vui thú trong trò chơi này. Nora ta muốn ngươi để mắt tới Andy và Annie, bọn chúng sẽ không chịu ngoan ngoãn đâu. Còn về vấn đề của Porcelain ngươi cứ thuận theo đi Pain. Đây sẽ là trò chơi, là niềm vui lớn của ta. Như cuốn sách đó từng nói đây là Big Big Funny. Nhưng Big Big Funny của ta còn thú vị hơn rất nhiều lần, hahahaha…

Kurokku mỉm cười, ánh mắt cô bé là một sự khát máu, là những tia sáng long lanh đáng sợ. Một tay vẫn ôm chặt con gấu, một tay thì nắm chặt lại, Kurokku đang vô cùng kiềm chế cảm xúc của mình. Tất cả mọi người đều khiếp sợ mà quỳ xuống.

– Vậy người muốn làm gì đây nữ hoàng? Big Big Funny của người có cần…….

Aneki có chút lo lắng lên tiếng. Kurokku nhìn nữ chủ duy nhất trên đảo mà cô bé trao quyền cho.

– Không cần, đừng có đánh thức hai người họ dậy. Chưa phải lúc họ tỉnh giấc. Thôi ta buồn ngủ rồi, tạm biệt.

Kurokku nói rồi đóng cửa lại. Mọi người lúc này từ từ đứng dậy, Nora nhìn vào dòng chữ Tokei đó.

– Người nên ăn sáng rồi hãy ngủ. Sau đêm nay sẽ không còn thảnh thơi được nữa đâu nữ hoàng.

– Các người nên đi ngay đi, từ bây giờ ngoại trừ Nora và cậu ấy thì không ai được phép tới đây làm phiền ta nữa. Ngay cả cậu đấy Baron.

Tiếng Kurokku cứ nhỏ dần và nhỏ dần rồi mất hẳn. Mọi người nhìn nhau không ai nói gì đều rời đi. Họ biết cậu ấy là ai, nữ hoàng của họ luôn gọi công tước Clock như vậy. Mà trên hòn đảo này cũng chỉ có hai người duy nhất công khai mang họ Clock đó chính là nữ chủ Aneki và vị công tước đó. Có lẽ vì hai người đó là hai người đầu tiên còn lại những người khác dù mang họ nhưng chỉ là tượng trưng mà thôi. Tuy nhiên việc Baron bị ngăn cản tới đây xem ra là có điều gì đó không đúng rồi. Nữ hoàng của họ đang muốn làm gì vậy????

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN