Khi Em Mỉm Cười
Chương 14
Khi những fan cuối cùng đi, Đồng Dao có một loại cảm giác như là sống sót sau tai nạn, nhìn bóng dáng những fan đang sung sướng dời đi, cô ngẩng cổ, cảm giác bất an dần dần bị thay thế bởi sự ngưỡng mộ: “Về sau em cũng có nhiều fan như vậy sao? Thích em, ủng hộ em, sau đó là muốn cùng em chụp ảnh chung–“
Lục Tư Thành nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Nếu nghiêm túc thi đấu, sẽ có.”
Đồng Dao: “A, là như vậy.”
Cái gì chứ, kì thật Thành ca vẫn là rất tốt, ít nhất hiện tại còn biết nói mấy lời khích lệ ấm áp để cổ vũ thành viên mới–
“Khi mà thi đấu không tốt, sẽ có nhiều hơn thế này, hàng trăm đến một ngàn người oán giận em, chửi rủa em, ân cần hỏi thăm xem hôm nay em uống nước có bị sặc chết không, sau đó lại muốn treo đầu em lên trên tường.”
“…………”
“Rồi sẽ bị rơi vào tình huống ấy thôi.”
“Thế nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy có người nào mắng anh.”
Lục Tư Thành nhếch miệng, dường như câu nói của Đồng Dao là không cần thiết: “Bởi vì anh mạnh, trong thi đấu thể thao điện tử, ham ăn là tội đầu tiên.”
Đồng Dao: “…Thật sự là một lời dạy dỗ đáng nhớ, cảm ơn sự chỉ bảo của Thành ca.”
Lục Tư Thành: “Không cần khách khí.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện rốt cục cũng đi và khu vực bán đồ dùng hàng ngày, Đồng Dao xách cái giỏ mua hàng đi phía trước, Lục Tư Thành đi sau, nhìn mọi thứ đều mang một dáng vẻ chán chường, thi thoảng sẽ cầm lấy một món đồ nhìn ngó một chút, rồi lại thả xuống đi tiếp.
Lúc này, Đồng Dao đang đi bỗng dừng lại, đứng trước một kệ bán dép đi trong nhà–Cô hai mắt nhìn chằm chằm một đống dép có lông xù hình con thỏ thật lâu, phần đế dép là một lớp nhung mịn, bên trên là hai quả cầu nhỏ, Đồng Dao cầm một đôi hàng mẫu sờ sờ cảm thấy rất ấm áp, nghĩ đến sàn trụ sở chiến đội ZGDX là gạch men sứ, mua để đến mùa thu mùa đông đi hẳn rất hợp lí…
Đồng Dao đặt đôi hàng mẫu về kệ, nghiêm túc chọn màu–
Màu xanh dương hay là mài hồng nhạt đây?
Thực ra thì màu trắng cũng rất đáng yêu, nhưng mà màu trắng thì sẽ rất dễ bẩn.
Đồng Dao cau mày chọn nửa buổi, cuối cùng vẫn cầm hai đôi một hồng nhạt một xanh dương lên đưa cho Lục Tư Thành xem: “Thành ca, cái nào đẹp hơn?”
Lục Tư Thành ném chiếc mũ lông lên kệ trên cao, quay lại nhìn, thuận miệng nói: “Xanh dương.”
Đồng Dao gật đầu, một bên than thở “Trai thẳng không đáng tin cậy” một bên đặt đôi màu xanh dương kia về vị trí, mang theo đôi dép mẫu màu hồng nhạt nhìn quanh khu vực bán đồ…Đứng nhìn nửa ngày, cuối cùng mắt cô sáng lên, ở trên kệ hàng trên cùng hơi nhích vào bên trong có một đôi màu hồng bị đôi màu trắng và màu xanh dương đè lên, vì thế cô không chút nghĩ ngợi kiễng chân với tay lấy món đồ cô muốn–
Khi ngón tay cô đang gian nan kéo kéo, lấy hai ngón tay vất vả chạm tới góc chiếc túi dép từ từ kéo ra ngoài thì…
“Chậc.”
Từ phía sau Đồng Dao vươn ra một bàn tay to, dễ dàng lấy đôi dép kia xuống dưới.
Đồng Dao ngẩn người, quay người lại hơi ngẩng đầu, lúc này người đàn ông đứng sau lưng cô bị ánh sáng che mất không rõ biểu tình, chỉ nhét đôi dép lê đang cầm trong tay vào giỏ hàng, đồng thời trầm giọng nói: “Em muốn nói một lần với anh cho xong, đừng ở chỗ này biểu diễn tạp kĩ, em sắp treo mình lên kệ hàng rồi đấy.”
“Không thể trách em được, đây là đôi hồng nhạt cuối cùng, nhất định là có người nào đó muốn giấu mới để ở kệ cao nhất để không ai phát hiện ra!”
“…”
“Ha ha ha, kết quả là bị em phát hiện, cô gái kia nhất định sẽ rất tức giận—“
Lục Tư Thành nhìn gương mặt tươi cười đang hiện lên dòng chữ tự cho là mình thông minh, đột nhiên nghĩ tới cái gì, anh im lặng, lúc này mới rốt cục dùng âm thanh có vài phần kinh ngạc nói: “…có một cái siêu thị ở khách sạn hôm diễn ra trận đấu chung kết mùa xuân, em có phải đã làm. qua chuyện tương tự hay không? Hả? Đem thùng nước giấu ở phía sau kệ hàng cao nhất—“
“……………………………..”
Gương mặt tươi cười của Đồng Dao trong nháy mắt cứng lại, Lục Tư Thành tình cảm phức tạp thở dài: “Hóa ra lại là em.”
“…Anh đây là có ý gì? Anh làm sao mà biết? A! Anh là cái người trộm nước kia!”
“Cái gì mà trộm nước,” Lục Tư Thành cầm lấy cái giỏ mua sắm của Đồng Dao, đi về chỗ thu ngân ở bên kia, trên đường tiện tay cầm lấy một gói khoai tây chiên bỏ vào, cũng không quay đầu lại, nói: “Em có viết tên lên cái thùng hay sao?”
“Là em giấu trước! Em nhìn thấy nói trước!” Đồng Dao bước nhanh đuổi kịp.
Người đàn ông đi ở phía trước cười lạnh: “Cái kia cũng gọi là giấu.”
“Như thế nào mà không gọi là giấu!”
“Ở siêu thị đi giấu đồ, em là trẻ con hả?”
“Em chỉ sợ có người mua trước!”
“…Hai ngày kia anh còn tưởng là mình bị một đám tang thi chú lùn vây thành, không nghĩ tới lại chỉ có một người.”
“Cái gì mà đám tang thi chú lùn vây thành, anh nói lại thử xem!”
Đồng Dao nhìn chằm chằm người nhân viên thu ngân đang quét mã những món hàng cô mua, sau đó dùng âm thanh ngọt ngào nói rằng “của cô hết tổng cộng ba trăm bảy mươi bốn đồng”, cô xoay người muốn lấy ví tiền từ trong túi của mình ra, nhưng mà trước khi cô kịp lấy ví, Lục Tư Thành đã từ ví bản thân lấy ra một tấm thẻ đưa cho nhân viên bán hàng–
Đồng Dao mắt trừng lớn vội vàng nói: “A, đợi một chút, tôi có thể tự…”
“Bên trong cũng có đồ anh mua,” Lục Tư Thành lấy gói khoai tây chiên kia đi, cũng thuận tay xách theo hai chiếc túi đồ, hai người đi ra khỏi khu mua sắm, Đồng Dao đi phía sau còn muốn nói cái gì, cuối cùng cũng phun ra một câu “cám ơn”.
Lục Tư Thành lướt qua nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của thiếu nữ, nghĩ rằng cuối cùng sau bao nhiêu năm trong trụ sở cũng có một người bình thường, không thi thoảng lại không biết xấu hổ ồn ào “Thành ca có tiền Thành ca cấp”, con mắt hơi động đậy, thản nhiên nói: “Đêm nay em mời mọi người ăn khuya đi.”
Đồng Dao gật đầu như con gà mổ thóc.
“Ăn lẩu đi, một ngàn chắc là đủ.”
Động tác gật đầu của Đồng Dao ngừng lại, sắc mặt khẽ biến.
“Đùa thôi.” Lục Tư Thành nhét gói khoai tây chiên đã mở nhưng chưa ăn một miếng vào tay chú lùn sau lưng, “Ma cay hương nồi (*đây là cái gi thế?) là được rồi, có cả măng tây với khoai tây chiên nữa.”
“…”
Cuối cùng gói khoai tây chiên kia dưới sự uy hiếp “Còn sót lại dù chỉ là một mảnh vụn anh liền cho em đi cải tạo đất”, bị Đồng Dao ăn đến một miếng cũng không còn.
……
Hai người quay trở lại trụ sở, vừa mở cửa ra thì thấy quản lý Tiểu Thụy đang ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, Bánh Mì ngồi trong lòng anh ta, người mèo đều mang một vẻ mặt sung sướng thoải mái, nghe thấy âm thanh mở cửa mới ngẩng đầu, rồi sau đó thấy Đồng Dao cùng Lục Tư Thành người trước người sau đi vào.
“Đi mua đồ vui không?” Tiểu Thụy hỏi, “Đồng đội mới cùng ở chung cũng rất vui đấy chứ?”
Hỗ trợ Tiểu Béo ở cách đó không xa truyền đến tiếng cười nhạo rõ ràng bày tỏ sự nghi ngờ với suy nghĩ của Tiểu Thụy.
“Rất vui.” Mặt Lục Tư Thành không chút thay đổi, “Như mang theo con gái ngày mai muốn đi chơi xuân nên đến siêu thị mua một đống đồ ăn vặt nhét đầy cặp sách nhỏ.”
Người đang ngồi cởi giầy cầm theo túi đồ Đồng Dao nghe vậy quay đầu trừng mắt nhìn anh một cái.
Tiểu Thụy nhìn Lục Tư Thành thuận tay ném chìa khóa xe lên mặt bàn, đi đến trước chiếc máy tính không kịp ngồi xuống đã nhấn vào khu vực chờ xếp hàng–nghiễm nhiên đầy đủ tư cách là một thanh niên nghiện mạng…Anh ta hơi nheo nheo mắt, ôm con mèo di chuyển đến bên cạnh Lục Tư Thành: “Không hút thuốc à?”
“Anh không hiểu cậu đang nói cái gì, anh không hút thuốc lá.” Lục Tư Thành lười biếng mở to mắt nói dối.
Lúc này, Đồng Dao đi đôi dép lê giẫm lên nền đá hoa tới. Tiểu Thụy giơ tay chào, sau đó chỉ vào chỗ trống bên cạnh Lục Tư Thành: “Lại đây đi, Đồng Dao, lúc các em đi ra ngoài anh đã gọi người đến thu xếp máy tính, lắp đặt đều xong rồi, về sau em cứ ngồi ở đây.”
Đồng Dao nhìn qua, vị trí Tiểu Thụy chỉ là ở giữa Lục Tư Thành và Lão K đi rừng, máy tính cùng với chuột nhìn qua là hoàn toàn mới, bàn phím cũng là loại màu hồng cô thích nhất, chỉ là–
“Đây là cái gì vậy?”
Lục Tư Thành vẻ mặt nghi hoặc dùng hai ngón tay niết viền ren màu hồng nhạt che một góc trên màn hình máy tính.
Đồng Dao: “…”
Tiểu Thụy: “Phù hợp với phong cách nữ sinh, mau bỏ móng heo của anh ra.”
Lục Tư Thành: “Để cái này bên cạnh làm anh cay mắt.’
Tiểu Thụy: “Được, vậy anh thử biểu hiện tốt xem, nhìn xem đến cuối tháng khi phát tiền lương, nếu hôm đó tiền lương của anh có thể nhiều hơn hiện tại dù chỉ một xu tôi cũng gọi anh là ông nội.”
Lục Tư Thành: “Mau bỏ nó xuống.”
Tiểu Thụy: “Không bỏ.”
Đồng Dao nâng tay gảy gảy lớp ren ở góc dưới cùng bên phải máy tính, vẻ mặt chần chừ: “Thụy ca, mấy cái này có thể che mất bản đồ trò chơi…”
Cuối cùng nhờ có những lời này của Đồng Dao nên cái thứ đáng sợ trên màn hình máy tính cũng thuận lợi được lấy xuống…Khi Đồng Dao ngồi xuống trước chiếc máy tính, Lục Tư Thành ở bên cạnh đã sắp chơi xong một trận, cô quay đầu nhìn một chút sau đó mới không kiềm chế chính mình mở máy tính ra, lúc này mới phát hiện trò chơi liên minh huyền thoại sử dụng mạng VPN chuyên dụng của câu lạc bộ thể thao điện tử, loại VPN này cô đã nghe nói đến từ trước, bởi vì việc huấn luyện tuyển thủ tiến hành đa số ở server Hàn, cho nên câu lạc bộ bọn họ liền mua phần mềm trèo tường chuyên dụng này–
Sử dụng loại này so với của những người bình thường đều nhanh hơn nhiều lần, còn cực kì ổn định.
Đồng Dao quanh năm bị mạng VPN cùi bắp hành hạ cuối cùng cũng có phần hưng phấn lên, hơn nữa tiếng Lục Tư Thành nhấn chuột vi tính và gõ bàn phím ở bên cạnh thỉnh thoảng vang lên, khiến thiếu nữ nghiện mạng đã ba bốn ngày chưa chạm vào máy tính không khống chế tay mình, mở ra trang chủ trò chơi–
Khi âm thanh đăng nhập vang lên, cô vừa lòng thỏa ý thở dài.Thuần thục đăng nhập tài khoản và mật mã, lúc này cô mới cảm giác được có ánh nhìn chăm chú như muốn thiêu ra hai cái lỗ nhỏ ở sau lưng cô, liếc mắt một cái liền thấy Hỗ trợ Tiểu Bàn đang trông mong nhìn mình…Đồng Dao cười cười: “Tiểu Bàn, đến đánh đôi đi.”
Tiểu Bàn mong cả ngày trời những lời này cao hứng phấn chấn đáp lại.
Lúc này, Lục Tư Thành nhìn màn hình máy tính không dời mắt đột nhiên nói: “Chú lùn, em biết vì sao ngoại trừ thời gian huấn luyện thi đấu, chiến đội ZGDX không bao giờ lập tổ đội đánh đôi không?”
“Gọi ai là chú lùn…Không biết,” Đồng Dao vẻ mặt lờ mờ, “Vì sao?”
“Em sẽ lập tức biết ngay thôi.” Lục Tư Thành thản nhiên nói.
Đồng Dao nhìn vào anh một lúc, không rõ nhún nhún vai, sau đói chấp nhận lời mời của Tiểu Bàn, vào xe (*vào đội) của anh ta…
—Chính xác mà nói, là vào xe tang của anh ta.
Vài giờ sau, Đồng Dao rốt cục cũng hiểu rõ ý tứ hàm súc không nói thành lời kia của Lục TưThành là có ý nghĩa gì: Tiểu Bàn này thật đúng là muốn đi tìm chết, toàn bộ thời gian đánh đôi cùng anh ta, Đồng Dao cũng hiểu rõ thế nào là Anh hùng trì (*anh hùng trì: bản thân tuyển thủ am hiểu các loại tướng),là người tuyển thủ Thách đấu, trong mắt anh ta không có tướng nào là anh ta không thể lấy đến đánh Hỗ trợ. (*ý đoạn này là Tiểu Bàn am hiểu các loại tướng nhưng hay xài bừa, tướng nào cũng dùng trong khi người chơi khác chỉ chơi tướng phù hợp với họ thôi)
Hậu quả chính là, từ khi đi mua đồ linh tinh lúc trưa về liền mất ăn mất ngủ lao vào sắp xếp vị trí trong trò chơi, đến mười giờ tối, Đồng Dao thành công hoàn thành ba lần tự ngược cao cấp, đưa bản thân từ đẳng cấp “Thách đấu số một” lao xuống đẳng cấp “Cao thủ”–
Đánh xong một trận nữa, Tiểu Bàn kêu rên khóc lóc “Lão tử lại rớt thêm hai hạng”, Đồng Dao nhìn bản thân mình từ số điểm thắng sáu trăm rơi xuống hơn bốn trăm cũng dở khóc dở cười, sờ sờ bụng nói: “Đói bụng, mua gì đó về ăn nhé?”
Cô vừa nói như vậy, lập tức mọi thành viên trong trụ sở đều đồng ý.
Mọi người ném máy tính, trong tiếng nhạc ấm áp vây đến bàn ăn, Đồng Dao mời mọi người theo lời sấm truyền của Lục Tư Thành là ma cay hương nồi, có thêm nhiều măng tây và khoai tây chiên—đợi một lát khi đồ ăn được đưa tới, mọi người liền ở một bên ăn cơm, một bên nói chuyện phiếm.
Đồng Dao là một người mới, lúc này sau khi nhốt mình trong nhà cả một buổi chiều chơi trò chơi cũng coi như đã trở nên quen thuộc, cho nên cùng những người khác nói chuyện cũng không quá câu nệ, trò chuyện một hồi liền chuyển qua lí do chọn ID của Đồng Dao–
“Vì sao gọi là Smiling?” lão K đi rừng hỏi, “Bởi vì muốn lạc quan sao? Nhìn em bị Tiểu Bàn kéo rớt hai trăm điểm cũng không đem anh ta đánh cho một trận, cũng thật là vô cùng lạc quan nha.”
“Anh nói gì?” Tiểu Bàn ăn một miếng cơm trừng mắt nhìn lão K.
“Bởi vì lúc mới chơi liền cực kì thích tuyển thủ ADC của chiến đội WE Vi Tiếu,” nói đến đây Đồng Dao hưng phấn bỏ đũa xuống, ngẩng đầu nói, “Năm đó, anh ấy mang theo tiếc nuối giải nghệ, em buồn rất lâu, thề nhất định phải khiến ID “Vi Tiếu” này quay trở về với vũ đài, để cho mọi người biết đến, nên mới lấy ID này!”
“Là một hành động tiêu chuẩn của fan.” Lục Tư Thành đánh giá, “Ít nhất còn tốt hơn là fan đần độn.”
“Anh mới là fan đần độn.”
“Vi Tiếu là một ADC, em là một tuyển thủ đường giữa xem náo nhiệt làm gì lại làm fan của anh ta.”
“Đường giữa là không được thích tuyển thủ ADC sao? Em cũng rất thích anh đấy, chỉ cần lợi hại, thái độ đối với nghề nghiệp đoan chính, em đều thích.” Đồng Dao dễ tính đáp.
Lục Tư Thành hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Đồng Dao một cái, không nói gì.
Bàn ăn rơi vào một thoáng trầm mặc, sau đó người đàn ông đặt đôi đũa xuống, bỏ lại câu “Ăn no” đứng lên, trở lại ngồi xuống trước màn hình máy tính… Bốn người trên bàn ăn mắt to trừng mắt nhỏ, Đồng Dao thấp giọng: “Em nói sai cái gì sao?”
Lão Miêu lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Tiểu Bàn lắc đầu, tỏ vẻ cũng không biết.
Lão K thở dài, đang định nói cái gì, lúc này từ Lục Tư Thành ở cách đó không xa bay đến âm thanh nhàn nhạt–
“Chú lùn ăn đủ no rồi thì đến đánh đôi.”
Đồng Dao sửng sốt, không phản ứng lại mẹ nó đây là cái tình huống gì, vẻ mặt ngốc hề trừng mắt to.
Chỉ thấy lão K rốt cục cũng có cơ hội lên tiếng, giơ ra một ngón tay cái, chậc chậc thở dài: “Anh vừa rồi chỉ là muốn nói, tiểu tỷ tỷ một tay vỗ mông ngựa vô cùng tốt, tại hạ bội phục.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!