Khi Em Mỉm Cười
Chương 8
warning: Tất cả thông tin và các trận trong LMHT trong truyện hoàn toàn dựa vào tác giả viết, thông tin trên mạng và hỏi han bạn bè. Nếu có sai sót mong nhận được góp ý của các bạn. Cảm ơn!
———
Ở vòng thi đấu thứ hai tỉ số được gỡ hòa, những thành viên chiến đội CK đều như được nhìn thấy ánh mặt trời. Mấy người bọn họ do trước khi trận đấu bắt đầu đã nghe nói đến tin tức bát quái, vậy nên trận đấu vừa kết thúc đã nhanh chóng chạy đến phía sau hậu trường, nhanh chóng lấy điện thoại của bản thân ra–
Vì thế, khi Giản Dương mới đặt một bước chân vào phòng nghỉ, đồng chí đi đường trên Vận May Đến đang trừng mắt nhìn điện thoại rít gào: “what the f*uck!!!!!! Telecom Trung Quốc Smiling là có mục đích gì! Thật con mẹ nó!!!! Bọn họ thật sự chiêu mộ một em gái đến làm tuyển thủ sao?!!!”
Bước chân Giản Dương ngừng lại, sau đó bay nhanh đến chỗ Vận May Đến, cướp lấy điện thoại trong tay anh ta, nhìn thấy tin tức ở weibo mà Vận May Đến đang xem, gương mặt nhanh chóng trở nên cực kì khó coi–
Vận May Đến: “Làm cái gì thế?”
Giản Dương: “Chính là cô ấy.”
Vận May Đến: “?”
Giản Dương: “Là đại thần tổ tông của tớ.”
Vận May Đến: “O.O”
Vận May Đến: “Bạn gái cũ của cậu?! Smiling?! Người điều khiển LeBlanc thứ nhất server Trung Quốc?! Đối phương đến để cảnh cáo trước?! Đã cho cậu một cơ hội nhưng mà cậu lại chối bỏ?!”
Lúc này, toàn bộ phòng nghỉ, bao gồm thành viên chiến đội CK và cả những nhân viên khác đang làm việc, tất cả đều dừng lại mọi hoạt động, đồng loạt nhìn về phía Giản Dương. Giản Dương ném điện thoại vào tay Vận May Đến, giọng điệu trầm thấp: “Cô ấy chơi Liên Minh Huyền Thoại là do tôi chỉ, cái kì nghỉ hè ngay trước khi tôi làm tuyển thủ, khi cô ấy bắt đầu chơi trò chơi là chơi ở vị trí đường giữa…”
Vận May Đến: “Cậu nhường cô ấy sao?”
Giản Dương cười đáp: “Cô ấy bị đánh chết thì tôi ở đường rừng chạy qua giúp thôi.”
Vận May Đến: “Giữa rừng liên động?”
Giản Dương: “Ừ……Sau đó tôi đi làm tuyển thủ, cô ấy tiếp tục học lớp 12. Mà khi đó, tôi đang rất gấp, lại vì chuyện lông gà vỏ tỏi nào đó liền ầm ĩ một trận, chia tay. Sau đấy, cô ấy thi đại học xong thì đi du học.”
Các thành viên của chiến đội CK: “……”
Quản lí chiến đội CK: “……Hãy lạc quan lên.”
Giản Dương: “……”
“……Có thể,” tuyển thủ ADC Hồ Điệp của CK giơ ngón tay cái với Giản Dương, bội phục nói: “Từ nhỏ đã bắt đầu bồi dưỡng gian tế của địch, đưa cô ấy trở thành người đứng đầu LeBlanc server Trung Quốc, sau đó lại chia tay với cô ấy, nâng cao giá trị thù hận lên gấp ba lân, rồi cuối cùng lại để cô ấy gia nhập đội ngũ của kình địch.”
Lão Vương, tuyển thủ Hỗ trợ ngồi hai chân vắt chéo, nhếch môi tỏ vẻ sung sướng khi thấy người khác gặp họa, cười nói: “Dương thần à, cậu lợi hại thật đấy.”
Vận May Đến vỗ tay vào đùi, kêu gào: “Dương thần ơi Dương thần, đội ngũ của chúng tôi với cậu nào có thù có oán gì……”
“Tuyên bố như vậy hẳn là đã kí kết hợp đồng xong xuôi, biện pháp cứu vãn gần như là không có rồi,” Quản lí chiến đội CK tiến đến vỗ vai Giản Dương, “Trước tiên đừng nghĩ đến việc này, cứ tập trung chiến đấu mấy trận còn lại cho tốt….. Thật sự, phải lạc quan lên.”
Giản Dương: “……”
Nhưng mà sự thật chứng minh rằng lời khuyên của quản lí chiến đội không có hiệu quả là bao.
Sự lạc quan của Giản Dương đã ngã gục hoàn toàn, không đứng lên nổi.
Đồng Dao gia nhập chiến đội ZGDX, ảnh hưởng của chuyện này đối với anh ta còn lớn hơn cả chuyện đội viên ZGDX— thật vất vả mới nuôi dưỡng tốt ra một cây bắp cải trắng, chính mình không được ăn thì thôi đi, lại còn bị con lợn nhà người khác chạy tới bồi hồi ôm vào lòng, thật là mẹ nó khó quên… Hậu quả chính là ở vòng thi đấu thứ hai, khi vừa mới bắt đầu, fan của chiến đội CK nhận ra Dương thần vĩ đại của bọn họ lại quay trở về với trạng thái đà điểu–
Cũng chính là tình trạng “Không phải tự tử thì chính là chịu chết trên đường.”
Điều này làm cho đội CK một lẫn nữa bị đội ZGDX đập đánh đến mức ngã sấp mặt, biểu hiện như là đang giả vờ thi đấu—
Mà bây giờ, vừa mới thi đấu xong, ai cũng không dám hỏi Giản Dương là có chuyện gì, bởi vì anh ta vừa mới kết thúc trận đấu đã xin lỗi đồng đội, sau đó mượn Vận May Đến điện thoại di động.
Vận May Đến: “Làm gì đấy?”
Giản Dương: “Gọi điện thoại cho cô ấy.”
Vận May Đến thấy vậy liền hỏi: “Di động của cậu đâu? Sao lại không lấy mà điện?”
Giản Dương nhấp môi dưới: “Bị cho vào danh sách đen rồi.”
Lời vừa thoát ra khỏi miệng, Giản Dương ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt đồng tình từ bốn phương tám hướng phát ra. Vận May Đến ngoan ngoãn đem điện thoại của mình ra đưa cho Giản Dương, đồng thời dặn dò: “Giải quyết cho tốt, ổn định lại tâm trạng– sau đó tập trung lại đấy, năm nay MSI (*Mid-Season Invitational (MSI) là một giải đấu quốc tế của Liên Minh Huyền Thoại, nơi các nhà vô địch khu vực trong Giải Mùa Xuân đối đầu với nhau, kết quả MSI sẽ tác động đến cách xếp hạt giống tại Chung Kết Thế Giới) tổ chức tại Thượng Hải, cục cưng không nghĩ là sẽ để tuột mất đâu.”
Giản Dương nhận lấy điện thoại di dộng, thở dài: “Biết rồi.”, rồi đi ra ngoài…
Anh ta cũng không đi ra phòng nghỉ đã được chuẩn bị sợ bị mấy con khỉ kia nhòm ngó, cho nên dứt khoát trốn trong toilet dành cho tuyển thủ. Trong toilet, ngoại trừ một phòng ngoài cùng đang đóng cửa thì không một bóng người, Giản Dương cho rằng gian phòng kia đang sửa chữa nên cũng không để ý, đi vào trong một phòng, đóng cửa lại, sau đó liền nhấn gọi cho dãy số mà anh ta ghi nhớ trong lòng–
Điện thoại vang lên hai tiếng thì có người nghe.
Giản Dương gọi hai tiếng, người ở đầu bên kia nghe thấy tiếng của anh ta cũng không cúp máy luôn, chỉ là đột nhiên không nói chuyện. Vì thế Giản Dương có thể tinh tường nghe thấy âm thanh ồn ào từ điện thoại đối phương, hai người bình luận viên dường như còn đang thảo luận vê trận đấu vừa rồi… Giản Dương bỗng chốc trở nên sốt ruột hơn.
“Này? Đồng Dao? Tớ thấy trên weibo của Telecom Trung Quốc có tuyên bố thông tin về đội tuyển, cậu làm thế nào mà lại chạy đi làm tuyển thủ? Lại còn là đội Telecom Trung Quốc? Không phải lúc trước cậu phản đối làm tuyển thủ lắm hay sao, cuối cùng lại chính bản thân chạy tới…”
Giản Dương đợi một lát thì ở đầu bên kia, âm thanh hơi yên tĩnh lại, có lẽ là Đồng Dao tạm thời rời khỏi sân đấu đi ra bên ngoài… Sau đó, cô dường như cũng tìm được một góc để nói chuyện, nói cái gì đó thực đơn giản dễ hiểu. Giản Dương nghe xong hơi im lặng một chút, rồi có chút buồn phiền dậm chân tại chỗ–
“Tớ không phải là quản lí cậu, tớ mẹ nó nào dám quản cậu? Chính là cảm thấy kì lạ là cậu muốn đi làm tuyển thủ sao không nói cho tớ– nói cho tớ thì được cái gì? Cậu tới chiến đội của tớ còn không phải để tớ thương lượng thì sẽ tốt hơn sao? Ừ, ừ, quả thật là hiện tại đội của tớ đã có người ở vị trí đường giữa, cậu không muốn đến uống nước lã ngồi bị ghẻ lạnh, nhưng mà ở nơi này có tớ—cái quỷ gì! Đồng Dao, cậu nói lại lần nữa! Cái gì tớ bảo ai cơ?!”
Giản Dương to tiếng, bị tức giận đến mức hộc máu–
“Cậu chơi trò chơi đều là do tớ dạy! Tài khoản của cậu đều là do tớ lập! Cậu tới đây làm tuyển thủ vậy mà tớ lại phải qua weibo mẹ nó mới được biết!… Cậu nói cho rõ ràng nói thử xem cái gì mà nói cho tớ xong thì mới đăng tin trên weibo, cái kia mẹ nó có phải là mười giây hay không? Đờ mờ, Đồng Dao! Cậu mẹ nó chỉ sợ tớ xuất huyết não mà chết phải không?!”
Giản Dương vừa rống xong, phía bên kia liền trầm mặc lại, ngay sau đó anh ta nghe thấy âm thanh Đồng Dao bình tĩnh nói: [Cậu chỉ vì thế mà kích động sao? Thế còn tiếng hoan hô của toàn bộ mọi người lúc đầu trận đấu thì sao?]
“Không được à?”
Vì kìm hãm xúc cảm muốn quăng điện thoại di động của mình, Giản Dương bật điện thoại di động ở chế độ loa ngoài rồi ném lên bồn rửa tay, hai tay của chính mình thì chống lên bồn rửa. Anh ta nhìn gương mặt phản chiếu trong gương đang nhếch khóe môi trào phúng–
“Tớ sẽ để cho đồng đội tương lai của cậu có chiếc cúp quán quân mùa xuân năm nay.”
Phía trước hơi trầm mặc.
[Đây là trận đấu giải nghệ của Minh thần, câụ nhưng đừng con mẹ nó ở đây dùng cái móng tay bẩn thỉu gõ bàn phím của cậu, tốt xấu cũng nên tôn trọng lão tiền bốn, tôn trọng những người đến sau đi.]
Giọng nữ có phần lạnh lùng vang lên rành mạch trong toilet im lặng–
[Quán quân cái gì, ai cần cậu đưa cho hả, chúng tôi có thực lực để chính mình lấy được.]
Giản Dương: “…”
Chúng tôi.
Chúng tôi?!
Giản Dương trừng mắt nhìn di động đang đặt trên bồn rửa tay, hàng mi cụp xuống, trong đầu đều là “chúng tôi”, “chúng tôi” chúng tôi–
Chúng tôi con mẹ cậu ấy!
Cậu với bọn họ có quen biết nhau sao?!!!!
Rất quen thuộc sao??????!
Anh ta hả miệng thở dốc lại không nói chuyện, sợ mở miệng lại không kìm nổi âm thanh chửi người ở trong lòng đang cuồn cuộn trào dâng. Những lời mắng thô tục đều đem một lần ào ào lướt qua, một bầu không khí im ắng cổ quái, anh ta nghe thấy người đầu kia bình tĩnh nói: [không có gì nữa thì tớ cúp máy đây, tớ làm tuyển thủ với không làm tuyển thủ thì chẳng có tí can hệ nào với cậu, nhảy lên nhảy xuống cái gì, điều này không phải là càng tốt sao? Tốt nhất chơi trận đấu của cậu cho tốt đi.]
Giản Dương không nói chuyện.
Sau đó bên kia không một chút do dự cúp máy.
Âm “tít tít” vọng ra bên ngoài, chỉ có thể tức giận đến phát điên. Thần tượng vốn không có một chút gánh nặng nào, hiện tại lại muốn đập phá một trận, Giản Dương, bây giờ lại đang nâng chân điên cuồng đá vào vách tường toilet cho hả giận, cả người như là con thỏ Tuzki–
“Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!”
Sau đó, anh ta liền nghe thấy tiếng ở trong phòng trong cùng truyền đến “rào rào”, tiếng khóa cửa bị kéo ra!
Động tác của Giản Dương dừng lại, anh ta cứng nhắc quay đầu nhìn, đang lo lắng xem có nên quan tâm đến người phía bên trong là ai hay không chỉ cần người đó đi ra liền giết! Giết người diệt khẩu là tốt nhất, nhưng mà sau đó, anh ta nhìn thấy một dáng người cao lớn ở phòng bên cạnh không nhanh không chậm đi ra—
Thanh niên trẻ tuổi liếc mắt nhìn xuống, sắc mặt lười nhác, trên người mặc bộ đồng phục “ZGDX” có hai màu đỏ đen, có dấu hiệu của Telecom Trung Quốc để quảng bá thương hiệu cùng với tên đội “ZGDX”…Khi đi ra, ngón tay anh ta cầm theo điếu thuốc đã bị cháy hết, lúc đi qua phòng bên cạnh liền đem phần còn lại ném vào bồn cầu, sau đó đi đến bên bồn rửa mặt.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt chui vào mũi.
Giản Dương: “…”
Thanh niên nhấn nhấn nước rửa tay, nghiêm túc chà xát rửa sạch những ngón tay thon dài sạch sẽ kia một lần, sau đó đặt dưới vòi nước cảm ứng để nước chảy ra…
Tiếng nước ào ào vang lên.
Giản Dương: “……………………Thành ca?”
Lục Tư Thành nâng mí mắt, hình như tới tận lúc này, anh ta mới chú đến trong toilet còn có người khác, liền quay đầu sang: “Ừ?”
Giản Dương: “……………………Anh ở đây sao?”
“Ừ”, Lục Tư Thành đáp lại, “Bí mật chạy đên đây, hút thuốc. Nếu không, Tiểu Thụy sẽ càu nhàu đến chết.”
Mệnh lệnh cấm của ZGDX là, mỗi một lần bắt được trừ một ngàn, như Lục Tư Thành là loại tái phạm lão thành còn được đặc biệt chiếu cố, bắt được một lần phạt ba ngàn.
Giản Dương:”…………………..Ha.”
Hiện tại vấn đề không phải là Giản Dương có muốn giết người hay không, mà anh ta cảm thấy khả năng bản thân mình tự đập đầu vào bồn rửa mặt còn nhiều hơn một chút.
Mà Lục Tư Thành rửa tay xong, rút giấy vệ sinh lau tay, sau đó dưới cái nhìn nghiêm túc chăm chú của Giản Dương, anh nâng tay lên ngửi, đến khi xác nhận không có mùi mới bỏ xuống….Sau đó, như vừa mới nhớ ra cái gì, anh tùy ý nói: “Cậu biết đường giữa mới của chúng tôi à?”
“……….”
Cuối cùng vẫn là nói đến đây.
Cả người Giản Dương cứng ngắc, nhìn vào chàng trai đứng giữa chiếc gương ở trước mặt, chậm rãi gật đầu: “Anh đều nghe thấy sao?”
“Âm thanh lớn như vậy, muốn không nghe thấy mới thật là khó đi.” Lục Tư Thành cong cong khóe môi, nửa trêu tức nói.
“……” Giản Dương gian nan co rút khóe môi, “Chê cười rồi, anh nghe thấy cái gì vậy?”
Lục Tư Thành trầm mặc, có vẻ nghiêm túc, suy nghĩ rồi chậm rì rì nói: “Nói cậu thao tác sặc mùi đồ ăn làm bẩn Minh thần, linh tinh.”
“……”
“Có chút ý tứ.”
“A?”
“Cô ấy.”
“……”
Chàng trai nói xong, quay người rời đi.
Để lại Giản Dương ngây ngốc đứng ở chỗ đó—
Nhìn bóng dáng Lục Tư Thành cao lớn cao ngất, anh ta đột nhiên cảm giác được một xúc cảm kì diệu trước nay chưa từng có, cảm giác nguy cơ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!