Beta: Amin
–
6
Tôi được Cố Duy ôm ra ngoài.
Đúng vậy, chính là kiểu ôm công chúa mà mọi người đang nghĩ đến.
“Ôm chặt cổ tôi, đừng nhìn.”
Vì vậy tôi đã nhắm mắt lại rồi dựa đầu vào vai anh.
Bình thường dáng người anh trông hơi gầy, nhưng bờ vai lại rộng và rất vững chắc.
Lúc đó, anh như thể đang che chắn mọi nguy hiểm cho tôi.
Giống như… ngày nào đó ba tháng trước.
Cố Duy ơi Cố Duy, em thích anh như vậy.
Anh cũng thích em được không?
Nửa quãng đường sau đó tôi nhắm mắt nằm trong lòng Cố Duy, hầu như không cảm nhận được mấy yêu ma quỷ quái lởn vởn xung quanh.
Chỉ có một lần, có một bàn tay lạnh ngắt chạm lên vai tôi, tôi nghe thấy Cố Duy lạnh lùng nói:
“Tự mình bỏ ra, hay là để tôi đẩy cậu một cái?”
Cảm nhận được “thứ đó” lập tức co rụt lại, tôi quên cả sợ hãi, suýt thì bật cười.
Lúc ra khỏi nhà ma, ánh mặt trời vẫn rực rỡ.
Vừa thoát khỏi bóng tối, tôi nheo mắt một lúc mới thích nghi được với ánh sáng mạnh.
Cố Duy không vội đặt tôi xuống mà ôm tôi đi một lúc, đi đến một chiếc ghế dài dưới ở bóng râm mới đặt tôi xuống.
“Ổn hơn chưa?” Cố Duy hỏi.
Ánh nắng vàng chiếu qua kẽ lá, chiếu lên hàng mi dài của Cố Duy như cánh bướm chập chùng.
“Ừm.”
Đã lâu như vậy, tôi cũng đã bình tĩnh lại rồi.
Tôi hơi ngượng ngùng, nhưng lại không thể kìm nén sự tò mò.
“Cậu… không phải cậu sợ ma à?”
Tại sao cuối cùng người sợ hãi, khóc lóc lại là tôi?
Tôi thật mệt mỏi.
“Những thứ bên trong đó… đều là người diễn cả.”
Nói nhảm, tôi đương nhiên biết, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc tôi sợ hãi.
Cố Duy đột nhiên bật cười.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh cười, khóe môi hơi cong lên, ánh nắng lấp lánh hòa vào đôi mắt đen sâu thẳm, mang theo chút kiêu ngạo, rực rỡ và chói lóa.
Giọng anh kiêu ngạo và tự tin:
“Tôi sợ ma, nhưng tôi chưa bao giờ sợ người.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, rồi cũng bật cười.
Chàng trai mà tôi thích, trên người luôn tỏa sáng.
7
Ba người Lâm Giai đi ra ngoài với khuôn mặt trắng bệch.
“Con ma đó kéo tóc tao!”
“Chưa hết! Nó còn sờ mặt tao! Chắc nó thấy tao xinh nên cố tình sàm sỡ tao!”
…
Không khí như ngưng đọng.
Im lặng một hồi, Trần Trần kết luận:
“Quá đáng sợ!”
Lâm Giai vén lại mái tóc rối bời, quay sang tôi:
“Sở Sở, mày ổn chứ?”
Tôi đang định nói với cô ấy rằng tôi ổn thì cảm nhận được một ánh mắt không thể lờ đi đang chiếu thẳng vào mình.
Tôi nhìn qua.
Thật khéo.
Là Trần Án, kẻ theo đuổi có thật kia.
Cảm xúc thích một người vốn dĩ rất đáng trân trọng, nhưng không nên lợi dụng nó để làm phiền người khác.
Vài tháng trước, sự theo đuổi của Trần Án đã gây ra nhiều rắc rối cho cuộc sống của tôi. May là sức mạnh của cái tên Cố Duy thực sự lớn, từ khi tin tức tôi và anh yêu nhau được lan truyền, tôi rốt cuộc cũng không còn nhìn thấy cái tên mà mỗi tuần đều xếp hoa hồng hình trái tim ở dưới ký túc xá của mình nữa.
Bây giờ, người này đang đứng cách vài bước nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi… rất khó chịu.
Lâm Giai vốn là người có giọng nói lớn, chắc hẳn cậu ta cũng nghe thấy.
Tôi đột nhiên bật cười, giọng mềm mại nhưng cố ý nâng cao giọng hơn:
“Không sao đâu, Cố Duy đã bảo vệ tao suốt cả quãng đường ~”
Ba người đối diện… cạn lời.
Tôi quay sang nhìn Cố Duy, ánh mắt dịu dàng:
“Cảm ơn cậu.”
Do tôi vẫn đang ngồi, dáng người Cố Duy cao lớn và thẳng tắp, anh lại đứng ngược sáng, tôi ngẩng đầu lên cũng không nhìn rõ mặt anh.
Cố Duy không trả lời, khẽ cử động, cúi mặt xuống, những ánh sáng đẹp đẽ nhảy múa trên sống mũi cao của anh.
Ngay sau đó, tôi lại một lần nữa được ôm vào lòng.
Biểu cảm của ba người đối diện… “Bọn tao nên ở dưới đáy nồi”.
Tôi hơi bất ngờ, theo phản xạ có điều kiện nhìn anh, nhưng tầm mắt lại vô thức trượt đến đôi môi gần trong gang tấc của anh, hình dạng rất đẹp, hơi mỏng, bình thường mím lại trông rất lạnh lùng.
Lúc này, đôi môi đó đang mấp máy: “Chẳng phải có người đang nhìn cậu à?”
“Cậu ta đến muộn, nên không thấy tôi ôm cậu.”
“Tôi ôm thêm lần nữa cho cậu ta xem.”
Anh cúi xuống nhìn tôi, ánh sáng chiếu vào đáy mắt, rõ ràng là nhạt màu như vậy nhưng tôi lại cảm thấy bên trong hai hố đen kia như đang chứa đựng mặt trời rực rỡ.
Nếu không, sao có thể thiêu đốt lòng tôi đến như vậy chứ?
Tôi nghe anh nói:
“Cậu ta hẳn là người mà cậu nói.”
Giọng anh bình thản, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
“Ừm.”
Giọng tôi nghẹn ngào, như một con thú nhỏ bị áp bức.
Tôi vùi đầu vào lòng anh, không dám nhìn nữa.
Tôi sợ rằng giây tiếp theo mình sẽ không thể kiềm chế được mà hôn lên đôi môi mà mình chỉ cần ngẩng đầu là có thể chạm tới.
Tần Sở, đợi thêm một chút.
Đừng… làm anh ấy sợ.
8
“Tôi muốn học bơi, cậu có thể dạy tôi không?”
Người bên kia trả lời lại rất nhanh:
“Hôm nay thì sao?”
“Được, cậu xem lúc nào thì được, sau ba giờ thì tôi có thể học.”
“Vậy thì gặp nhau ở bể bơi lúc ba rưỡi.”
Tôi đặt điện thoại xuống, nhìn ba người bạn cùng phòng ở phía đối diện.
“Buổi chiều tớ muốn đến bể bơi tìm Cố Duy, các cậu có đi cùng không?”
Vương Ngôn và Trần Trần chiều phải đi học.
Lâm Giai hơi do dự.
“Tao đi cùng với mày.”
Kể từ ngày hôm đó, khi Cố Duy ôm tôi lên xe, thái độ của các bạn cùng phòng 201 đối với chuyện tình cảm của tôi đã có sự thay đổi kỳ lạ.
Cụ thể là họ không còn trêu chọc, hò hét nữa, thay vào đó là những ánh mắt như muốn nói lại thôi, nhất là Lâm Giai.
Tôi biết rõ lý do vì sao, nhưng lại không nói gì.
Lúc tôi và Lâm Giai đến bể bơi, Cố Duy đang quay lưng về phía tôi, da anh rất trắng, bờ vai và tấm lưng thon gọn mịn màng dưới ánh đèn rọi xuống hiện lên một sắc màu dịu dàng.
Cố Duy thực hiện một động tác đẹp mắt lao xuống bể bơi, như một mũi tên lao nhanh xuống nước, chỉ để lại một mảng bọt trắng xóa.
Cuối cùng, hình ảnh lưu lại trong tầm mắt tôi là đôi chân thon dài của anh khi dồn lực tạo nên những đường nét tuyệt đẹp.
Anh thực sự… quá sức hấp dẫn.
Lâm Giai không khỏi thốt lên:
“Phải nói là, Cố Duy thật sự rất đẹp trai.”
Tôi cười gật đầu.
“Ừm ừm.”
Nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng hình Cố Duy đang lướt đi trong làn nước.
Giọng Lâm Giai trở nên nghiêm túc hơn:
“Sở Sở, trước giờ mày vốn là người có chính kiến, cũng biết suy nghĩ thấu đáo.”
“Nhưng Cố Duy, Cố Duy…”
Cô ấy chần chừ, dường như không biết nên nói tiếp thế nào.
Tôi quay mặt sang, im lặng nhìn cô ấy.
Lâm Giai có vẻ hơi bực bội, nhưng vẫn không nhịn được mà lẩm bẩm:
“Nhưng đẹp trai cũng không mài ra ăn được.”
Tôi bật cười.
Trong lòng Lâm Giai và những người khác, Cố Duy không xứng với tôi.
Trước khi trở thành đại ca trường, điều nổi tiếng duy nhất của Cố Duy là “đẹp trai”.
Rõ ràng là cùng khóa với tôi, nhưng người khiến mọi người ở trường đại học T kinh ngạc không phải là tôi với danh nghĩa “hoa khôi của trường”, mà là Cố Duy.
Cố Duy vào trường đại học T với danh nghĩa sinh viên năng khiếu thể thao.
Là trường đại học top đầu, học sinh bình thường muốn vào trường đại học T gần như phải chen chúc nhau. Tuy nhiên, yêu cầu về văn hóa đối với sinh viên năng khiếu thể thao lại thấp hơn nhiều.
Kể từ khi vào trường, điểm số của Cố Duy ở các môn học vẫn luôn rất bình thường.
Vài tháng trước, vì liên tiếp tham gia hai vụ đánh nhau và đều thắng với số người bị áp đảo, anh đã vinh dự trở thành “đại ca trường”.
Gia cảnh bình thường, học lực bình thường, tính tình cũng không tốt, giờ lại thêm danh hiệu “đại ca trường hay đánh nhau”.
Ai có thể nghĩ rằng anh là một bến đỗ tốt?
Cuối năm nay chúng tôi sẽ trở thành sinh viên năm cuối, rời khỏi ngọn tháp ngà che chở chúng tôi bao năm.
Mà xã hội lại thực tế như vậy.
Nhưng không ai hiểu rõ hơn tôi lý do Cố Duy đánh nhau.
Tôi mỉm cười với Lâm Giai:
“Giai Giai, tớ học tài chính.”
Cô ấy hơi ngẩn ra, không nhịn được chớp mắt.
“Chuyên ngành này của chúng ta, ngày nào cũng học về báo cáo tỷ lệ đầu tư, hệ số rủi ro, giá trị kỳ vọng.”
“Nhưng thế giới này, chỉ có tình cảm là không thể đo lường bằng bất kỳ chỉ số nào ở trên.”
“Tớ thích Cố Duy.”
“Nếu sau này anh ấy xuất sắc, tớ sẽ vui mừng cho anh ấy.”
“Ngay cả khi anh ấy bình thường, anh ấy vẫn là Cố Duy.”
Tôi nhớ đến chàng trai dưới ánh hoàng hôn ba tháng trước, chiếc áo khoác đồng phục dính mùi thuốc lá phủ lên mặt tôi, trong nháy mắt xoa dịu mọi bất an và lo lắng của tôi.
“Tớ đã nhận được lời mời thực tập tại một công ty đầu tư hàng đầu, theo đường cong thu nhập của các đàn anh đàn chị, tớ có thể nuôi anh ấy, với mức tiêu chuẩn khá tốt.”
Tôi hơi ngượng ngùng:
“Giai Giai, tớ rất thích, rất thích anh ấy.”
“Tớ muốn mãi được ở bên anh ấy.”
Trong lòng tôi thầm nói thêm một câu: “Nếu như anh ấy… cũng thích tớ.”
Biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Giai không thể dùng từ kinh ngạc để hình dung, thậm chí còn có chút hoảng hốt.
Tôi quay mặt đi, phát hiện Cố Duy đã lên bờ, những giọt nước chảy dọc theo đường nhân ngư, gợi cảm đến mức khiến hormone tăng vọt.
Xung quanh đã có không ít cô gái chộn rộn.
Tôi mỉm cười với Lâm Giai, rồi ôm khăn tắm chạy về phía Cố Duy.