Beta: Amin, Maria
–
7
Cố Duy khá giống với lời đồn, anh thật sự không muốn dính dáng gì tới nữ sinh cả nên mới vì việc này mà phân vân.
Anh hút hơn nửa điếu thuốc mới chịu mở miệng, mang cảm giác “Giữa hai cái hại thì ta chọn cái nhẹ hơn”.
“Hết hôm nay thôi, ngày mai chúng ta sẽ chia tay.”
Người này trời sinh đã có gương mặt khó ở, nhưng lại có một đôi mắt đào hoa đa tình.
Giờ phút này đôi mắt đào hoa ấy đang nhìn thẳng vào tôi, thản nhiên nói lời “chia tay”, thật sự là khiến cho người ta… cực kỳ phẫn nộ.
Cuối cùng tôi không thể nhịn được nữa mà bật cười.
“Ngày mai chia tay?”
“Cậu đang đùa tôi đấy à?”
Cố Duy nhíu mày, hơi bất đắc dĩ, hình như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Tôi không cho anh có cơ hội nói chuyện:
“Cậu có biết tôi là ai không? Bạn, trai!”
Anh chẳng thèm giả vờ chút nào, vẻ mặt lộ rõ ba chữ “Tôi không biết”.
Cảm giác mất mát dâng lên trong lòng, đúng vậy, quả nhiên là anh không biết.
Ngay cả khi tôi đã từng đứng ở trước mặt anh, chỉ cách một bước.
Cho nên… Cho nên chờ khi anh rơi vào tay tôi, xem tôi có lột da anh không!
“Tôi là Tần Sở.” Tôi nói xong cố ý dừng lại một chút.
Cố Duy hút một hơi thuốc, không nói gì.
Dáng người anh rất cao, lúc hút thuốc hơi cụp mắt, làn khói trắng như có thể quấn lấy hàng mi cong dày của anh.
“Cậu muốn tôi giả làm bạn gái của cậu là vì sợ người khác biết cậu sợ ma à?”
Nhịn một hồi, tôi lên tiếng với giọng điệu có phần ác ý, trên mặt vẫn là vẻ dịu dàng.
Tôi không nhịn được tự cho mình một like ở trong lòng.
Tần Sở à, thật tiếc cho Oscar khi thiếu đi mày!
Cố Duy bị nói trúng tim đen, vội dập tắt tàn thuốc, tia lửa đỏ lập lòe kia chợt vụt tắt.
“Vậy phải làm gì thì cậu mới đồng ý?”
Chắc do vừa hút thuốc xong nên trong giọng nói của anh có vài phần khàn khàn, mang theo sự quyến rũ khó tả.
Tôi giả bộ suy tư, một lúc lâu sau mới chần chừ mở miệng:
“Vừa hay gần đây có một người cứ quấn lấy tôi không rời, thật sự rất phiền.”
Nói xong câu nói thật duy nhất, tôi liếc mắt nhìn anh, tiếp tục nói:
“Nên tôi cũng vừa hay cần một người bạn trai giả chắn cho.”
Cố Duy từ chối cho ý kiến.
Anh lần nữa châm điếu thuốc kẹp trong tay, động tác hết sức bình thường nhưng đặt ở trên người anh lại rất có tính thưởng thức.
“Tôi có thể đồng ý với cậu, nhưng thời gian chia tay không thể là ngày mai.”
“Nếu không tôi là con gái, mới hẹn hò được một ngày mà đã bị đá thì đoán xem sẽ có chuyện gì xảy ra?”
“Đúng ba tháng sau, tôi sẽ chủ động nói với cậu.”
Anh liếc mắt nhìn tôi một cái, xem như là ngầm thừa nhận.
“Nếu tôi đã quan tâm đ ến mặt mũi của cậu, vậy cậu lo lắng cho tôi cũng không phải là quá đáng đúng không?”
“Mặc dù là giả, nhưng ba tháng này, mong cậu diễn thật tốt vai một người bạn trai nhé.”
Trên mặt Cố Duy cuối cùng cũng có biểu cảm, nhưng rõ ràng là phiền não.
Tôi nhắm mắt làm ngơ.
“Yêu cầu cũng không cao, chỉ là bạn gái người khác có thì tôi cũng phải có.”
“Dù sao đây cũng là mối tình đầu của tôi, cũng không thể để cho người khác chỉ trỏ tôi được.”
Ánh mắt của anh lúc này mới dừng trên mặt tôi, dường như hơi kinh ngạc.
“Được.”
Hơi thở tôi kìm nén bấy giờ cuối cùng lúc này cũng được thở hắt ra, mặt mày hớn hở.
“Hợp tác vui vẻ.”
Anh hơi gật đầu, nhẹ nhàng dùng chân nghiền nát tàn thuốc vứt trên mặt đất, muốn xoay người rời đi lại bị tôi gọi lại.
Tôi biết rõ nhưng vẫn cố hỏi:
“Cậu tên là gì?”
“Cố Duy.”
“Chúng ta lưu phương thức liên lạc đi.”
“Được.” Cố Duy gật đầu.
“Đọc số của cậu đi.”
“Cậu không cần điện thoại để lưu à?”
“Không cần.”
“132xxxx9527”
8
Tôi không nói gì, đi cùng anh quay lại chỗ mấy người Trần Mộ, sau đó chủ động giải thích:
“Tôi mới hẹn hò với anh ấy được mấy ngày thôi nên chắc anh ấy chưa có thời gian kể với các cậu.”
Tôi ngẩng mặt nhìn Cố Duy.
“Giới thiệu em với bạn bè của anh đi.”
Vẻ mặt của Cố Duy cứng đờ lại theo tốc độ mà mắt thường có thể thấy rõ.
“Tên cô ấy là…”
EQ của Trần Mộ đột nhiên online, lập tức tiếp lời:
“Hi, hoa khôi đại học T… Tần…”
Tôi liếc nhìn cậu ta, mặt mày cong cong.
“Cậu đừng nói, tôi muốn Cố Duy tự mình giới thiệu tôi.”
Trần Mộ há miệng định nói vài lần đều bị tôi cười dịu dàng chặn lại, vẻ mặt của cậu ta lúc này đã là không đành lòng nhìn thẳng.
Lúc trước vẻ mặt của Cố Duy luôn chìm trong bóng tối, tôi không thể nhìn rõ.
Lần này khi màn hình vừa sáng lên, tôi có thể thấy rõ nụ cười ranh mãnh trên môi anh.
Anh hơi lười biếng mở miệng:
“Đây là bạn gái của tôi, 9527.”
Trong nháy mắt yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.
Mãi một lúc lâu sau tôi mới nhận ra “9527” này là mình!
Chính là tôi!
Mịa nó, đây chắc chắn là lần tôi đến gần Tinh gia (Châu Tinh Trì) nhất trong đời.
Tôi nghiến răng ken két.
Hay lắm, thì ra đây chính là lý do anh nói không cần điện thoại để lưu số.
Cố Duy, không hổ là anh!
Trần Mộ đột nhiên cắn môi.
“Chị dâu, cái này… anh Duy từ bé đã có bệnh là hơi mù mặt, cũng không nhớ được tên người khác, nhưng lại rất nhạy cảm với các con số. Trước đây bọn em cũng từng gọi nhau như vậy. Ba tháng đầu em quen anh ấy, anh ấy gọi em là “109060”, đó là mã sinh viên của em…”
Cậu ta hạ giọng nói.
Một nam sinh khác lập tức tiếp lời:
“Đúng đúng đúng, em tên là “181”, bởi vì em cao 1m81!”
Trần Mộ hung hăng liếc cậu ta một cái, tiếp tục khó xử:
“Lâu rồi thì sẽ nhớ được ha ha…”
“Ha ha… Ha ha…”
Tôi chửi thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười nhìn chằm chằm cậu ta, nhìn cậu ta lại cắn môi, tiếng “Ha ha” khó xử kia bỗng nhiên im bặt.
“Không sao, bệnh này có thể chữa được.”
Tôi quay sang nhìn Cố Duy.
“Cho em mượn điện thoại của anh một chút.”
Cố Duy không do dự, mở khóa rồi đưa cho tôi.
Tôi airdrop một bức ảnh sang điện thoại của Cố Duy, nhấn mạnh vài cái trên màn hình điện thoại, rồi trả lại cho anh.
Cố Duy nhận lấy, vốn định tùy ý cất vào túi, nhưng dường như anh thoáng nhìn thấy cái gì đó, lập tức sững sờ tại chỗ.
Trần Mộ rất tinh mắt, ngay lập tức đến gần liếc nhìn.
Một giây sau, cậu ta che miệng lại, cười đến nỗi ngã vào lưng ghế phía sau.
“Cái gì đấy? Cái gì đấy?”
Mấy người đằng sau không thể kìm chế được, xông lên nhìn, thấy bức ảnh mặt tôi trên màn hình khóa.
Trong ảnh tôi nở nụ cười ngọt ngào, ngũ quan vô cùng rõ ràng, phía dưới có in đậm hai chữ “Tần Sở”.
Tôi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Duy, mỉm cười vô hại.
“Nhìn nhiều một chút là sẽ nhớ nhanh thôi, anh nói có đúng không?”
Sắc mặt của Cố Duy rất tệ, thậm chí giữa hai lông mày còn hơi cau có.
Nhưng không biết vì sao, anh đột nhiên không nhìn nữa, cụp mắt nghịch bật lửa trên tay, thản nhiên đáp:
“Ừ.”
Cằm của đám Trần Mộ gần như muốn rớt xuống ngực, vẻ mặt hoài nghi cuộc đời.
Tôi đặt tay mình lên tay anh, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Em cũng đổi hình nền màn hình chính, lát nữa anh mở ra đừng để bị dọa sợ nhé.”
Các cơ trên tay anh bỗng cứng đờ.
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
“Hơi muộn rồi, em về trường trước đây.”
9
Cố Duy vừa mới nói được nửa chữ “Ừ”, Trần Mộ với khuôn mặt tràn đầy niềm nở đã chen tới:
“Đừng mà chị dâu, vừa khéo đang là giờ cơm, chúng ta cùng đi ăn đi~”
Tôi khéo léo lộ ra chút do dự.
“Vậy không ổn lắm, anh em mấy cậu cùng nhau…”
Trần Mộ vung tay:
“Có gì mà chị dâu lại không thể tham gia chứ? Đúng không anh Duy~”
Anh Duy của cậu ta nhìn cậu ta như thể đang nhìn kẻ ngốc.
Có đôi khi tôi cũng rất tò mò, đều là cơ thể 37 độ như nhau, sao anh lại có thể có ánh mắt lạnh lẽo như vậy chứ.
Tôi giả vờ khó xử:
“Mấy buổi như này… bình thường các cậu có hay dẫn bạn gái theo không?”
Trần Mộ xịt keo tại chỗ.
Bình thường?
Chuyện bình thường này ai mà biết chứ, bọn họ đều là một đám độc thân mà!
Cậu ta gãi đầu.
“Chắc là… đều dẫn theo đó.”
Tôi hơi nhón chân lại gần bên tai Cố Duy, giọng điệu hơi không tình nguyện:
“Vậy dựa theo giao ước của chúng ta, ba tháng này tôi đều phải tham gia mấy buổi hẹn của các anh hả?”
“Nếu cậu không muốn đến thì có thể không đến.”
Cố Duy vẫn thờ ơ như cũ nghịch bật lửa, nhìn ánh lửa tắt rồi lại bật, đôi mắt đen láy lạnh lẽo của anh phản chiếu lại ánh lửa yếu ớt.
“Như vậy người khác có cảm thấy tình cảm của chúng ta không tốt không?”
“Cảm thấy cậu không thích tôi? Nên tôi sẽ là người bị mọi người soi mói? Vậy thì tôi may mắn quá~”
Tôi cố ý ghé vào bên tai anh, nói xong còn nhẹ nhàng thổi một hơi, hài lòng nhìn vẻ mặt hơi đờ ra của Cố Duy.
Xem ra đại ca trường của chúng ta… rất nhạy cảm nha ~
Cố Duy nhíu mày.
“Vậy cậu muốn như thế nào?”
Giọng nói của anh rất thấp, không phải loại cố ý hạ thấp giọng xuống.
Tôi và anh đứng sát gần nhau, giọng nói trầm thấp giàu từ tính vang lên bên tai, giống như có dòng điện chạy qua.
Cứu mạng… Sợ nhất những anh chàng đầy quyến rũ mà lại không biết như này.
“Sau này nếu các cậu đi ra ngoài chơi thì nói với tôi, tôi sẽ chọn vài dịp để tham gia. Như vậy sẽ không giống như chúng ta gần mặt nhưng cách lòng.”
Tôi giả vờ thỏa hiệp một cách miễn cưỡng.
“Có một bạn trai giả thật là phiền mà…”
Cố Duy: “…”
Tôi thấy anh không tỏ thái độ, rất hiểu ý nói:
“Cậu cũng cảm thấy rất phiền đúng không, nếu không chúng ta đừng nên nói dối thì hơn.”
“Một khi đã nói dối thì sẽ phải có thêm vô số lời nói dối khác để che đậy, như vậy mệt mỏi biết bao…”
“Hay là chúng ta cứ nói thẳng là cậu sợ…”
“Mỗi ngày tôi sẽ gửi tin cho cậu, cậu cứ xem rồi chọn.” Cố Duy không chút do dự mà ngắt lời.
“Sao cậu… hung dữ với tôi vậy.”
Giọng tôi vẫn dịu dàng như trước, nghe không ra chút bất mãn nào.
“Bạn trai của người khác… cũng như vậy à?”
Cố Duy cứng họng không trả lời được.
Anh hít sâu một hơi, giọng nói dịu đi vài phần.
Tất nhiên là… “dịu dàng” mà anh nghĩ thôi, chứ thật ra là lạnh lùng đến nỗi ngay cả Trần Mộ đứng cách ba bước cũng cảm thấy lạnh lẽo.
“Cậu muốn ăn gì?”
Anh tùy ý lấy điện thoại ra nhấn sáng màn hình, “Tần Sở.”
Tên của tôi được anh đọc lên… quả nhiên rất hay.
Tôi đã tự động miễn dịch với cỗ máy làm lạnh di động này, cười:
“Thịt nướng có được không?”