Khi Hoa Đào Nở - Chương 21: Cố Thừa nhìn Trình Lâm?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Khi Hoa Đào Nở


Chương 21: Cố Thừa nhìn Trình Lâm?


Editor: Chanh

Thầy giáo giảng bài trên bảng như đang phiêu về một chân trời xa lạ. Cố Thừa ngước mắt nhìn bóng lưng ngồi trước mình, tóc của nữ sinh trước mặt rất mềm mại, buông thõng xuống vai.

Thầy đột nhiên gọi lớn: “Nguyên Yên!”

Tay Cố Thừa khẽ run, chiếc bút trên tay lạch cạch rơi xuống mặt bàn, vang lên tiếng giòn tan, làm Vương Triết khẽ quay đầu nhìn thoáng qua. Ngược lại Nguyên Yên làm như không nghe thấy, ung dung đứng lên, trả lời mạch lạc rõ ràng câu hỏi của thầy.

Thầy giáo gật đầu có vẻ rất hài lòng.

Từ hôm nhận lớp đến giờ vẫn chưa được một tuần lễ, thế nhưng các giáo viên bộ môn đã rất thích cô, cảm thấy như có một cục vàng từ trên trời rơi xuống.

Còn dám khiêu khích cậu.

Đúng là hổ không gầm lại tưởng rừng xanh vô chủ mà!

Tiết cuối cùng là Thể dục, hôm nay học về bóng rổ. Đầu giờ, giáo viên yêu cầu cả lớp chạy vòng quanh sân chạy một vòng. Nguyên Yên cứ nghĩ tên cà lơ phất phơ như Cố Thừa sẽ không đời nào mà chạy, vì môn nào cậu ta cũng học dở dở ương ương, ai dè Thể dục lại chính là môn ngoại lệ, Cố Thừa vậy mà nghiêm túc chạy thật.

Mặc dù sân có mái che, nhưng đa số các nữ sinh vẫn mặc áo dài tay và quần thể dục. Ngược lại các nam sinh thì mặc áo cộc quần đùi, một vài người còn xắn ống tay lên cao, chỉ sợ mọi người không thấy được cơ bắp cuồn cuộn của mình.

“Nhìn gì đấy?” Trương Hạc Nghiên chạy ở phía sau Nguyên Yên, hỏi.

“Nhìn Cố Thừa.” Nguyên Yên không chút che dấu.

“Hả?”

“Cơ tay được phết đấy.” Nguyên Yên tán thưởng.

Tay áo Cố Thừa xắn đến tận đầu vai, lộ ra cánh tay. Từ lúc bắt đầu chạy tới giờ, cơ bắp hai bên phồng lên, thon dài nhưng lại có lực, bên trong như ẩn chứa sức mạnh chỉ chực bộc phát.

Bảo sao ngày đó vững vàng tiếp được cô như vậy.

“Lát nữa thi đấu không chừng lại nhìn thấy cơ bụng của cậu ấy đấy.” Trương Hạc Nghiên che miệng nói nhỏ.

Hai mắt Nguyên Yên sáng rực lên: “Cậu ấy còn có cơ bụng à?”

“Tất nhiên, sáu múi hẳn hoi đấy. Cô Thừa vốn nổi danh là dáng người tốt cơ mà. Các anh chị mười hai, không, năm ngoái lúc cậu ta mới lên lớp mười ấy, các anh chị mười hai năm đấy theo đuổi không ít đâu,” Là bạn học cùng lớp, Trương Hạc Nghiên cũng thấy vinh dự lây.

Nhưng mà cô ấy bỗng lái qua chuyện khác, nói: “À mà Cố Thừa đánh nhau cũng rất dọa người đấy. Đầu học kì 1 tớ từng thấy cậu ấy đánh người khác rồi, cậu tưởng tượng xem, cánh tay kia mà đánh người sẽ đau thế nào cơ chứ.”

Nguyên Yên có chút ngạc nhiên: “Cậu ta còn đánh nhau cơ à?” Cô cứ tưởng chỉ mỗi vụ đánh giáo viên kia thôi cơ chứ.

“Đánh chứ! Bằng không sao mọi người lại sợ cậu ấy như sợ cọp. Cố Thừa nổi tiếng là nóng tính đấy.” Trương Hạc Nghiên thở dài, “Chắc là do cậu chưa thấy qua nên chưa sợ thôi. Cậu đối nghịch với Cố Thừa làm bọn tớ bị dọa đến mất hồn.”

“Tớ nói nè Nguyên Yên, cậu không sợ Cố Thừa thật à?” Miêu Miêu vừa chạy vừa thở hồng hộc.

“Không.” Nguyên Yên tự nhiên đáp.

“Cho nên tớ mới phục cậu đó.” Uông Phỉ lại gần, “Nghìn like!”

Nguyên Yên chạy trước một bước, cười cười, có chút nói không ra hơi: “Cậu, ấy, thì, có, gì, mà, phải, sợ, chứ.”

Vì căm phẫn nên mới ra tay đánh nhau.

Vì bảo vệ thanh danh cho một nữ sinh nên cậu tình nguyện chịu tội thay.

Vì không muốn những cô gái khác bị tổn thương bởi điều tương tự, nên cậu ra sức thuyết phục.

Ánh mắt Nguyên Yên nhìn về phía nam sinh bên kia, tóc Cố Thừa phập phồng theo từng bước chạy của cậu, cả người phủ một tầng mồ hôi, dưới ánh sáng mặt trời, cậu như phát sáng. Cố Thừa bắt đầu tăng tốc, vọt lên phía trước, lực bộc phát thật kinh người.

Nguyên Yên nhịn không được mà nhìn theo thân ảnh của cậu.

[Nhưng, nhưng mà tôi thật sự hi vọng… cậu có thể dũng cảm hơn một chút.]

Sao lại phải sợ Cố Thừa chứ?

Rõ ràng, một nam sinh ấm áp như vậy.

Đuôi mắt Nguyên Yên khẽ cong lên, đồng tử sạch sẽ trong suốt như đang sáng lấp lánh.

“Ê ê, có phải Nguyên Yên đang nhìn tớ không nhỉ?” Cố Thừa hỏi Vương Triết.

Vương Triết nheo mắt nhìn về phía nữ sinh bên kia, nói chắc nịch: “Nhìn tớ đấy!” Mắt sáng lên như đèn pha.

Cố Thừa: “… ”

Lớp phó học tập lấy tay đập vào ót cậu ta một cái: “Cậu cmn đang mong cái gì đấy?”

“Không, không có.” Vương Triết xoa xoa đầu, khẽ dò xét Cố Thừa một chút, hỏi: “Thừa ca, tớ vẫn muốn hỏi, sao mà cậu lại đắc tội với Nguyên Yên thế? Bộ dáng cậu ấy rõ ràng là một nữ sinh ngọt ngào đáng yêu, sao lại mang cái tính thù dai như đỉa thế nhỉ. Ông bà ta vẫn nói oan gia nên giải không nên kết, hay là tớ đứng ra làm người hòa giải cho hai cậu nhé?”

“Bớt lo chuyện bao đồng đi.” Cố Thừa ném cầu qua chỗ cậu ta.

Phần sau của tiết học quả nhiên là thi đấu.

Hôm nay ban một học chung với ban bảy, hai giáo viên đã bàn sẵn, nam sinh đánh hai trận, nữ sinh đánh hai trận. Chủ yếu càng đông càng vui, dù sao cũng là tiết thể dục.

Bốn trận tranh tài nổ ra, nhưng trận trên lại có vẻ nhiều người hơn so với trận dưới.

Nguyên nhân cũng bởi vì — Cố Thừa!

“Cố Thừa cố lên!!”

“Cố Thừa Cố Thừa!!”

“Dẫn bóng! Cố Thừa tuyệt nhất!!”

Tiếng la hét chủ yếu là của nữ sinh, phần lớn là ban bảy. Nữ sinh ban một ngược lại có chút im lặng, mỉm cười rất thận trọng. Dù sao mỗi ngày đều được nhìn, đã thế lại còn được ngắm với khoảng cách gần, biết rõ đây đúng là một đại ma đầu.

Cố Thừa vén áo lên lau mồ hôi, lộ ra cơ bụng đẹp mắt, eo gầy nhưng có lực, làm nên một làn sóng hú hét rầm rộ.

Cậu bình tĩnh thả áo xuống, một bên chạy, một bên theo bản năng liếc qua Nguyên Yên bên kia, liền trông thấy dáng người nhỏ bé nhưng rất linh xảo.

… Nhóc con, nhìn vậy mà cũng linh hoạt đấy.

Vừa mới đó mà đã thấy Nguyên Yên đến gần giỏ bóng, một nữ sinh ban bảy to béo chợt vọt lên giành bóng, Nguyên Yên trượt tay, bị đụng ngã xuống sàn.

Bước chân Cố Thừa bỗng ngừng lại, khẽ nhìn qua bên kia.

Động tác của nữ sinh to béo kia rõ ràng là phạm quy, nếu tình huống vậy mà xảy ra ở sân nam, chắc chắn là sẽ xắn tay áo lên đánh nhau một trận ra trò rồi.

Một nữ sinh xinh đẹp của ban bảy chen qua đám người, ngồi xổm xuống đỡ Nguyên Yên dậy: “Bạn học, cậu không sao chứ?”

Nguyên Yên quả thật không bị gì, cô đã luyện Taekwondo rất nhiều năm, bị đụng phải phản ứng đầu tiên chính là co người lên, lúc rơi xuống đất cũng không bị thương. Sàn của sân bóng rổ như được bôi một lớp sáp khá trơn, cộng thêm người cô mảnh mai, cũng không có việc gì lớn lắm!

Cô vịn tay nữ sinh kia, nói một câu “Không có việc gì.” rồi đứng lên, liền nghe thấy nữ sinh kia nói: “Vừa rồi là nữ sinh lớp mình không đúng, tớ là ủy viên học tập ban bảy, Trình Lâm, tớ thay cậu ấy xin lỗi cậu.”

Nguyên Yên đang cầm cánh tay của cô ấy: “… ”

Logic của học sinh trường tư thục với học sinh trường công không giống nhau à? Thi đấu đụng phải người khác, ủy viên học tập ra mặt làm gì?

Nữ sinh to béo kia chạy tới, luôn miệng xin lỗi: “Thật xin lỗi thật xin lỗi!” vừa nhìn là biết không phải cố ý.

Nguyên Yên đứng dậy, cười cười với cô ấy: “Không sao không sao.”

Nữ sinh bên này thay người.

Cố Thừa yên lòng, bỗng nhiên nghe thấy có người hô lớn: “Cố Thừa!” liền quay đầu, bỗng thấy quả bóng rổ bay thẳng đến!

Bộp —!

Người xem / cầu thủ: “…”

Cố Thừa: “…”

Mẹ nó!

Cố Thừa buồn bực che trán, may mà không trúng mũi. Nếu mà chảy máu mũi thì quả thật mặt mũi cậu vứt hết cho chó gặm rồi.

Cậu làm thủ thế, yêu cầu thay người.

Cố Thừa rời sân, khán giả cũng tản dần đi, tự tìm phần đấu của lớp mình ngồi xem.

Cơ sở vật chất của trường rất tốt, từ những chi tiết nhỏ là có thể nhìn ra.

Giáo viên thể dục sang xem một chút, không có việc gì lớn, ném cho cậu một túi chườm nước đá. Cố Thừa tự chườm lấy trán, liếc nhìn qua bên kia một chút, thấy Nguyên Yên đang vui vẻ cười đùa với người khác.

Cậu yên lòng, nhìn lại trán của mình — Con mẹ nó!

“Thừa ca, vừa rồi cậu nhìn ai thế?” Vương Triết cũng xuống, lén lén lút lút lại gần, hỏi.

Cố Thừa nổi tiếng chơi thể thao rất giỏi, phản ứng linh hoạt nhanh nhẹn, thế mà lại bị bóng đập trúng mặt, nguyên nhân duy nhất, chính là bị phân tâm!! Mà cậu sẽ không nói mình ban nãy nhìn thấy Cố Thừa liếc mắt về phía sân nữ sinh bên kia đâu nha ~

“Này hi hi hi, có phải cậu nhìn Trình Lâm không thế?” Vương Triết tự cho là thông minh, “Có mắt nhìn đấy!”

Một bên khác Trình Lâm thấp giọng hỏi bạn thân của mình: “Vừa rồi Cố Thừa có nhìn thấy tớ không?”

“Chắc chắn thấy! Vừa rồi biểu hiện của cậu tốt lắm, xuất sắc!” Cô bạn thân tán thưởng, “Cậu ấy một mực nhìn cậu thôi, lại còn bị bóng đập trúng. Mị lực của cậu lớn vậy cơ mà, hì hì!”

Trình Lâm giật mình: “Cậu ấy có sao không?”

“Không sao, nhìn cậu lo lắng kìa.” Cô bạn khẽ trêu ghẹo, “Cậu có muốn ra sân không? Nhìn xem, Cố Thừa vẫn đang nhìn về bên này đấy.”

Uông Phỉ ngồi bên cạnh nhanh chóng xoay người, chạy về phía Nguyên Yên và Miêu Miêu đang ngồi.

“Êi eei có biến có biến tớ vừa hóng được nè.” Cô nàng đem đoạn đối thoại vừa rồi mình nghe được kể lại cho hai người.

“Thì ra là thế a…” Nguyên Yên hơi mỉm cười.

Cô còn tưởng dây thần kinh não của học sinh trường tư không giống với mình chứ, hóa ra mọi người đều là dân Trái Đất cả, có tâm tư riêng.

Miêu Miêu cảm thán: “Mị lực của Cố Thừa lớn thật ấy. Tớ còn nhớ rõ năm ấy đàn chị khóa trên theo đuổi cậu ấy mãnh liệt như thế nào cơ, aizz”

Thu hút hoa đào như thế? Nguyên Yên khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Cô đi qua xem, bỗng phát hiện Cố Thừa đã rời sân.

“Sao cậu ấy không chơi nữa thế?” Cô hỏi.

Uông Phỉ: “Vừa rồi cậu ấy nhìn qua bên này, chắc là ngắm Trình Lâm đấy, sau đó bị bóng đập vào đầu, hahaha cười chết tớ.”

Nhìn Trình Lâm? Nguyên Yên nhíu nhíu mày, Trình Lâm không phải vừa đỡ cô đó hay sao?

“Ô, Trình Lâm ra sân? Ew, quả đúng là không buông tha bất cứ cơ hội nào để được xuất hiện trước mặt Cố Thừa mà.” Uông Phỉ thán phục.

Nguyên Yên nheo mắt lại, cô gái ủy viên học tập xinh đẹp kia quả nhiên là ra sân thật. Cố Thừa đang ngồi trên dãy ghế không xa bên kia.

Khóe miệng cô khẽ cong lên một chút, vung tay: “Để tớ đi tiếp đón cô ta.” Rồi chạy đi.

“Hạc Nghiên, Hạc Nghiên!” Nguyên Yên nhìn về phía Trương Hạc Nghiên gọi lớn.

Trương Hạc Nghiên vội vàng chạy tới: “Sao thế?”

Nguyên Yên khẽ vỗ vào lòng bàn tay cô nàng, “Đổi người” rồi trực tiếp ra sân.

Trương Hạc Nghiên hoang mang: “Này này? Tớ còn muốn đánh”

Trận đấu bóng rổ của nữ sinh có chút nhàm chán, đánh cho có lệ. Mấy khi mà Trình Lâm ban bảy lại ra sân, Trương Hạc Nghiên đang muốn đọ sức với cô ta một trận cho ra trò.

Nguyên Yên phất phất tay: “Nợ cậu một ân tình đấy, lần sau tớ mời đi ăn nhé!” rồi chạy đi.

Trương Hạc Nghiên không hiểu lắm: “Cậu ấy làm gì thế?”

Miêu Miêu xung phong giải thích: “Trình Lâm coi Nguyên Yên là cái thang dẫm để thể hiện trước mặt Cố Thừa, chắc là cậu ấy tức giận rồi.”

“Hả? Cố Thừa?” Trương Hạc Nghiên kéo tay áo Uông Phỉ: “Xảy ra chuyện gì thế? Có biến à? Kể tớ nghe đi.”

Uông Phỉ nhìn Nguyên Yên vừa vào sân đã cắn chặt Trình Lâm, như có điều suy nghĩ. Trương Hạc Nghiên còn đang nắm tay mình, cô vẫn bình chân như vại: “Lát nữa tớ kể cho… ”

Cố Thừa khẽ xoa trán, vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn kia chạy trên sân. Không phải vừa ngã hay sao? Đúng là không chịu ngồi yên một chỗ mà! Cố Thừa hừ một tiếng. Nhóc con này là sợ ngã chưa đủ đau đúng không?

Mà trên sàn thi đấu, lúc đầu chỉ là nữ sinh đấu với nhau lấy lệ, nay bỗng trở nên kịch liệt hơn hẳn.

– ——————

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo.” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN