Khi Hoa Đào Nở
Chương 6: Đồng phục của Lập An
Beta: Leo Leo
Giờ tự học tiết 3 mới vào được một chút, thầy Lưu dạy môn tiếng anh đã tiến vào lớp, nói có tin tức tốt muốn tuyên bố. Các bạn học trong lòng lập tức liền trầm xuống.
Quả nhiên, thầy Lưu bảo “Các em học sinh này, cần phải khắt khe. Các em xem, sáng nay bạn học mới tới kiểm tra cái liền thông qua. Nhìn lại các em xem… thầy và cô giáo Sam đã thương lượng, muốn khuyến khích các em tích cực lên một chút. Về sau lớp một và lớp hai của chúng ta sẽ thay phiên nhau mỗi sáng sẽ kiểm tra một bạn học. Cô Sam đã đến lớp hai tuyên bố. Đây chính là chúng ta không ngại khổ cực mà tạo cơ hội cho các em đấy, thế nào, có hài lòng hay không?”
Toàn thể học sinh “…” Rất nhiều ánh mắt ai oán nhìn về phía sau lớp.
Nguyên Yên “…” Không hề nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống như vậy.
Nhìn ra được, mặc kệ các bạn học sinh có hài lòng hay không, thầy dạy môn Tiếng anh dù sao cũng rất vui vẻ.
“Nếu kiểm tra theo số thứ tự trong danh sách thì quá nhàm chán đi, vì muốn tăng cường tính chủ động của các em, cũng cho các em sự tôn trọng, thứ tự kiểm tra này sẽ do các em tình nguyện giơ tay” Thầy tiếng anh cười giống như đóa hoa “Nào nào nào, ngày mai ai đầu tiên? Nào ai chủ động đi chứ.”
Nguyên Yên trước kia học trường công lập, thầy giáo tương đối khắt khe, không nghĩ tới thầy giáo ở trường này lại có ý tứ thế này. Cô thật đúng là muốn nhìn một chút xem ai trong lớp ai sẽ là người tình nguyện giơ tay.
Dĩ nhiên lần này, cô cười hắc hắc dường như đã hiểu rõ ý đồ của người bên cạnh đang nhúc nhích kia, đem cánh tay mình rút lại.
Vương Triết không có chỗ ra tay, hắc hắc cười mỉa.
“Này, các em có phải không để mặt mũi cho thầy rồi, không ai chủ động sao??” Thầy Anh Ngữ bất mãn phàn nàn, uy hiếp “Thật sự muốn thầy dựa vào danh sách lớp mà chọn sao? Thanh xuân tốt đẹp của các em, lẽ nào lại bị những con số này trói chặt?”
Cái quái gì vậy hả.
Nguyên Yên mới nghĩ tới đó liền mắt trợn tròn. Bỗng một lực mạnh từ đằng sau đạp lên, nhằm thẳng vào ghế của cô. Nguyên Yên vội vàng, không kịp chuẩn bị, “A” một tiếng hai tay chống lên bàn…và đứng lên.
“Bạn học mới” Thầy tiếng anh coi tiếng hét lúc nãy của Nguyên Yên là không khí, vỗ bục giảng càu nhàu “Các em nhìn xem!! Các em là những học sinh trường này, còn không bằng một học sinh mới tích cực. Này bạn học mới, em tên gì?? Mai liền kiểm tra đầu tiên.”
Trước mặt các bạn học, những chuyện phát sinh lúc đó và kèm theo tiếng hét kinh ngạc của Nguyên Yên đều đã nhìn ra. Nhìn xem Nguyên Yên ngồi chung quanh đều không có ai, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định có một nhóm thường hay bắt nạt học sinh mới chuyển trường.
Từng cái đầu đều che miệng cười, Vương Triết thì hoàn toàn lăn trên mặt đất.
“Bạn học, mong em có thể sẵn sàng chuẩn bị, mang lại sự vang danh của lớp chúng ta” Thầy tiếng anh tự hào nói.
Nguyên Yên cắn răng mỉm cười “Sẽ không làm cho thầy thất vọng.”
Lại ngồi xuống, cắn răng quay đầu, lại chỉ thấy đỉnh đầu đen nhánh. Cái kẻ gây chuyện thì lại nằm ngáy, giống như cú đá vừa rồi không phải của cậu vậy.
Nguyên Yên hít một hơi thật sâu, đem sự tức giận kiềm xuống, quay đầu mở sách bài tập ra.
Cửa trước phòng học bỗng nhiên mở ra, chủ nhiệm lớp thầy Lý thò nửa cơ thể của mình, hướng về Nguyên Yên vẫy tay “Nguyên Yên, đến đây, thầy dẫn em đi nhận đồng phục, lấy thẻ học sinh.”Nói xong, lại bổ sung thêm “Em trực tiếp dọn dẹp sách vở luôn đi.”
Nguyên Yên nhanh chóng dọn dẹp sách vở, cùng thầy Lý đến phòng giáo vụ. Thầy Lý nói “Tự em đi chọn đi, chọn xong thì có thể trực tiếp trả tiền luôn, nếu không mang, có thể kêu phụ huynh chuyển khoản. Chọn xong thì trực tiếp về nhà đi, không cần quay lại lớp học đâu, dù sao cũng sắp tan học rồi.”
Nguyên Yên thấy phong cách trường học Lập An mang lại cảm giác hữu danh vô thực, đồng phục của Lập An cũng không quá tệ. Lập An cùng với trường Quốc Tế cùng nhau áp dụng phong cách áp đảo. Mặc dù bây giờ đã cuối tháng Mười, nhưng hôm nay Nguyên Yên vẫn trông thấy có một số nữ sinh mặc đồng phục cùng với váy ngắn, phía dưới là chân tất màu trắng, bên trong còn mặc thêm quần bó để giữ ấm.
Đương nhiên, nữ sinh hôm nay đa số đều mặc quần cả.
Lập An từ thứ hai đến thứ năm là sẽ mặc đồng phục cố định, còn thứ sáu thì lại mặc đồ tự do. Nhưng đồng phục của Lập An kiểu dáng rất phong phú, một năm bốn mùa tổng cộng lại có hơn mười kiểu dáng. Nghe nói muốn mua tất cả các kiểu dáng, phải gần hai vạn.
Nguyên cả ngày hôm nay, Nguyên Yên thấy có áo sơ mi, áo lót, âu phục, váy ngắn chân tất, quần dài, áo POLO, và áo dành cho vận động. Mặc dù có quy định phải mặc đồng phục đi học nhưng lại cho các học sinh có thể phối hợp quần áo khác nhau.
Nguyên Yên đã có suy nghĩ muốn rời đi quay về với mẹ của mình, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự thích thú muốn mua những đồng phục xinh đẹp này. Đối với cô mà nói, lại không đáng bao nhiêu tiền. Thời gian có thể mặc loại đồng phục này cũng không còn dài, mua về coi như cất giữ.
Ngay lúc đang chọn kiểu dáng cùng số đo, Liễu Vận Thi tới.
“Nguyên Yên, cậu cũng tới chọn đồng phục sao?” Cô ấy lại gần, líu lưỡi, “Nhiều kiểu dáng vậy sao?”
Nguyên Yên đáp bằng giọng mũi “Ừ” một tiếng, xem như đã trả lời.
Nữ giáo viên chỗ giáo vụ cười nói “Các em đều là học sinh chuyển trường mà có quen biết sao?”
Liễu Vận Thi há miệng liền nói “Đúng vậy vì chúng em là…”
Khi nhìn tới ánh mắt đang nheo lại của Nguyên Yên, hai chữ “Chị em” đột nhiên cắm lại ở trong cổ họng, Liễu Vận Thi dừng một chút, lại nói “Là có quen biết trước.”
Nguyên Yên nghiêng đầu tiếp tục chọn, rất nhanh đã chọn xong, nhanh chóng trả tiền
“Nguyên Yên, chờ tớ với.” Liễu Vận Thi nói “Tớ có xe.”
Khoé miệng Nguyên Yên giật giật, đẩy cửa nói “Tôi cũng có” đẩy cửa ra đi ra.
Giáo viên giáo vụ liền thấy lông mày nhỏ nhắn của nữ sinh ủy khuất đến độ vành mắt đỏ lên, lắc đầu “Nữ sinh này có tính khí thật lớn.”
Khi phụ nữ đang ở độ tuổi trung niên, thường hay tha thứ với những nữ sinh mềm mại, thương tiếc, an ủi Liễu Vận Thi “Cô tặng em một câu, không có ai không thể không sống khi không có người nào khác. Nếu người khác không nguyện ý ở cùng em, thì không cần phải quá quan trọng mà ép người ta ở cùng em như vậy.”
Không, là quá quan trọng.
Liễu Vận Thi mắt đỏ cắn môi. Là Liễu Lan Thiến dặn đi dặn lại muốn cô phải có một mối quan hệ thật tốt với Nguyên Yên.
“Đừng có nhìn là ba Nguyên cùng với người đàn bà kia không có mối quan hệ, chắc con cũng nhìn ra, ông ta cực kỳ sủng đứa con gái này. Con nhất định, nhất định phải tạo một mối quan hệ thật tốt với con bé.”
“Chọn xong rồi ư? Muốn cái nào?” Thầy giáo hỏi.
Liễu Vận Thi bình tĩnh lại, nói “Em muốn chọn những bộ mà Nguyên Yên đã chọn.” Nhìn số đo một chút, lại nói, “Số đo lớn hơn Nguyên Yên 1 số.”
Cô cao hơn Nguyên Yên một chút, nhưng mẫu chốt là ngực của cô to hơn so với Nguyên Yên. Thầy giáo nhanh chóng giúp cô chuẩn bị, cũng không cần tính toán làm gì, đều cùng một hoá đơn với Nguyên Yên.
“Bảy ngàn năm, em hiện tại muốn trả luôn hay kêu ba mẹ chuyển khoản tới?”
Liễu Vận Thi giật mình “Bảy ngàn năm?”
Nghe thầy giáo giải thích, cơ hồ gói đồng phục của Nguyên Yên là toàn bộ quần áo thu đông, kèm theo vài chiếc váy của mùa hè. Chính trong thẻ cô ta còn chưa tới sáu ngàn, cũng không đủ mua gói đồng phục này.
Thầy giáo đã nhìn thấy rất nhiều loại học sinh, cho là trong nhà cô kinh tế không được tốt, được vào đây bởi vì thành tích tốt, khéo léo hiểu lòng người “Kỳ thật không cần mua toàn bộ đâu, một bộ đồng phục cùng với áo vận động phối với bộ thể dục là ổn rồi. Haizz, kỳ thật đồng phục này cũng không cần thiết phải mua đâu.”
Không nghĩ tới lúc nãy còn là nữ sinh thướt tha liễu rủ trong gió, đột nhiên gò má đỏ lên, hung hăng quát ông, buồn bực nói, “Em mua, tối nay em kêu mẹ em chuyển khoản.”
Thầy giáo sững sờ, một bên viết hoá đơn cho cô, một bên thầm nghĩ trong lòng. Chẳng lẽ mình nhìn nhầm?
Nhìn Liễu Vận Thi mang theo hai túi lớn phì phò đi ra ngoài, thầy giáo không khỏi lắc đầu. Mới vừa rồi nói nữ sinh kia có tính khí thật lớn, nghĩ lại cô bé kia nó đối với những ngươi lớn tuổi có lịch sự, ngược lại với cái này…
Trong lòng Liễu Vận Thi đang kiềm nén lửa giận.
Chỉ là giáo viên phòng giáo vụ mà thôi, nói trắng ra là những người làm việc vặt, thế mà cũng mắt chó coi thường người khác. Trường học tư nhân này từ trên xuống dưới đều là những người nịnh nọt.
Còn có bạn học nữ trong lớp cũng thế, mở miệng đều là “Chờ đến nghỉ lễ tớ sẽ đi Châu Úc”, “Cậu tại sao lại đi Châu Úc, chúng ta đi Thụy Sĩ trượt tuyết đi”. Cô nghĩ rất nhiều chủ đề nói chuyện nhưng đều không tác dụng, nguyên ngày không có nữ sinh nào chủ động bắt chuyện với cô. Còn tốt hơn mấy nam sinh, hoà ái dễ gần, đoàn kết với nhau, tan học đi cùng cô, bữa trưa còn tìm cô ăn cơm cùng.
Nhớ tới hôm nay có mấy nam sinh đối với cô rất ân cần, tâm trạng của cô mới tốt lại. Lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho tài xế, “Lão Trần, đến đây đón cháu đi.”
Tài xế Trần nói “Xin lỗi, Liễu tiểu thư, tôi bây giờ đang chở đại tiểu thư đến khách sạn Quốc Hào. Xin cô chờ một chút, tôi đưa đại tiểu thư đến đó xong liền đi đón cô liền.”
Liễu Vẫn Thi một hơi nghẹn lại, không trên không dưới, khó chịu chết đi được.
Nguyên Yên, cái này còn nói có xe! Rõ ràng lần trước mẹ nói lão Trần là người của mình saoCô đè nén một hơi, giả bộ như không thèm để ý “Vậy được rồi, chú cứ đưa Nguyên Yên đi đi, không cần phải gấp, cháu đợi ở trường, đến nơi thì gọi điện cho cháu”
Chỗ ngồi phía sau xe, Nguyên Yên cười đau bụng “Chú Trần,… chú không đi đóng diễn viên thì quá lãng phí ấy. Còn cái gì “Đại tiểu thư” hahaha…”
Lão Trần “Hắc” một tiếng “Làm cho cô ta hiểu ai mới là đại tiểu thư thật sự”. Đại tiểu thư Nguyên gia còn phải gọi ông một tiếng chú Trần. Cái tiểu nha đầu Liễu Vận Thi, một khi chim sẻ biến thành phượng hoàng, há miệng là lão Trần ngậm miệng là lão Trần, không có giáo dục.
Lão Trần làm ở Nguyên gia rất nhiều năm, từ lúc Nguyên Yên đi nhà trẻ đã được lão Trần chở đi học, là lão Trần đã nhìn cô trưởng thành lớn lên. Cô từ nhỏ đã gọi lão Trần là chú Trần, chú Trần đấy? Thường theo quy tắc thì ông sẽ nói “Ôi đại tiểu thư” nhưng thường thường lại gọi “Yên Yên”.
Nguyên Yên cười đủ rồi, hỏi “Là ba con đẩy chú sang cô ta?”
Lão Trần lập tức phủ nhận “Ba cháu vẫn để chú phục vụ cháu, không phải không quan tâm chú. Bà Liễu lại nói đi theo Liễu tiểu thư trước, chỉ là cha cháu không nói “Không được” thôi.”
Nguyên Yên liền “Hừ” một tiếng
Cô chú ý cách xưng hô của lão Trần đối với Liễu Lan Thiến là “Bà Liễu ” chứ không phải “Nguyên phu nhân” nhưng trong nội tâm cô đương nhiên không thích cái sau, liền không trở ngại mà tiếp nhận cái xưng hô “Bà Liễu”, không có ý nghĩa sâu xa.
Lão Trần từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, thở dài “Yên Yên, chú là người lớn tuổi khuyên cháu một câu, sự việc của ba cháu, người trẻ tuổi như cháu không nên nhúng tay vào.”
Nguyên Yên trầm mặc thật lâu, mới “Vâng” một tiếng, thấp giọng nói “Con biết rồi.”
Bên trong thanh âm còn mang theo giọng mũi.
Lão Trần liền ngậm miệng lại, không đi quá giới hạn.
Nguyên Yên vừa tới phòng khách sạn chưa được bao lâu, Nguyên Chấn đã gọi điện tới “Yên Yên, tan học chưa? Giờ ba đi đón con nhé.”
Nguyên Yên tức giận nói “Con đã tới khách sạn rồi!”
Nguyên Chấn tranh thủ thời gian nói “Là ba không tốt, gọi điện cho con quá chậm” Kỳ thật là không phải là bởi vì Nguyên Yên đi nhận đồng phục nên về sớm.
Nhưng Nguyên Chấn thế lại ăn nói khép nép, Nguyên Yên trong lòng dễ chịu, lẩm bẩm hai tiếng “Vậy quên đi, con là người tốt bụng, cho ba cơ hội dẫn con đi ăn cơm.”
Nguyên Chấn lập tức nói “Được được ba tới ngay.”
Cúp máy của Nguyên Chấn, Nguyên Yên liền gọi điện cho Phương Đồng “Mẹ, Lập An chẳng ra sao cả, vẫn cảm thấy đi thành phố K học thì hơn.”
Phương Đông lập tức hỏi “Chuyện gì thế? Trước kia mẹ hỏi thăm cảm thấy không tệ. Đến cấp ba, 80% học sinh đi ra nước ngoài du học, một nửa học sinh đều không quá kém, hằng năm số lượng học sinh đi Lvy với New Ivy không ít.”
“Thế nhưng phong cách trường học kém đến độ không thể tin nổi luôn ấy. Con được phân đến lớp chọn, lớp một, trong lớp có nam sinh đánh thầy giáo mà không bị gì, hiện tại vẫn rất bình thản đi học? Con có thể nhìn ra đây trong nhà có mối quan hệ nào đó, kiểu loại thiếu gia ngậm thìa vàng, đem sự tình ép xuống. Nam sinh đó còn ngồi đằng sau con nữa, cả ngày, thật là cả ngày cậu ta toàn ngủ, không nghe giảng một chút nào luôn ấy.” Nguyên Yên lập tức đem những bất mãn đối với Lập An vào hôm nay xả ra hết, “Mẹ nhìn một chút xem, phong cách trường học này, thế mà lại là trường nổi nhất, căn bản hoàn toàn có thể loại bỏ.”
Thanh âm Phương Đồng lập tức trầm xuống “Là như vậy sao?” Bà trầm ngâm một chút, nói “Yên Yên, mẹ phải xác nhận chuyện này lại một chút. Con trước tiên cứ ở đó hai ngày, cách xa cái cậu nam sinh đó một chút… Không, không bằng con không đi học, cứ ở khách sạn đọc sách cũng được. Mẹ sẽ điều tra việc này thật nhanh.”
Hai mẹ con đều có chung suy nghĩ, nếu như xác nhận Lập An quả thật hữu danh vô thực lại có phong cách kém như vậy, thì liền đưa Nguyên Yên đến thành phố K vậy.
Giờ khắc này, con người mà Nguyên Yên nhắc “Đánh thầy giáo vẫn còn bình yên”, “Thiếu gia ngậm thìa vàng bất học” Cố Thừa, rốt cục cũng bị tiếng chuông mà tỉnh giấc.
Cậu dịu dịu con mắt, mê mang nhìn xung quanh lớp học. Các bạn học đều đang thu dọn sách, chuẩn bị đi tới những lớp học năng khiếu sau giờ học.
Chỉ có mình bàn học trước mặt cậu trống không, không có gì cả.
“Cố Thừa, cậu có biết hôm nay cậu có tiết vẽ không đấy?” Vương Triết nói “Tớ phải đi luyện violon, đi trước.”
Cố Thừa miễn cưỡng lên tiếng.
Hôm nay ngủ thật thoải mái. Ngày mai học sinh mới có giọng dễ chịu kia sẽ kiểm tra bài, hẳn cũng có thể khiến cậu dễ ngủ chút nữa.
Cố Thừa duỗi cái vai của mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!