Khi Học Thần Xuyên Vào Học Tra - Chương 2: Thi tuyển sinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Khi Học Thần Xuyên Vào Học Tra


Chương 2: Thi tuyển sinh


Buổi chiều, Linh tiếp tục chương trình học của mình. Học xong mười một bài còn lại thì điểm trí tuệ của nó tăng lên 2 điểm.

Nhìn đồng hồ, 3 giờ chiều, vẫn còn rất sớm, Linh quyết định đi dạo, đồng thời hít thở không khí một chút, nó cảm thấy mình gần mục rồi. Quả thật thì đây là lần đầu tiên nó ở trong phòng lâu như vậy!

Cứ mỗi tháng thì Chủ tịch Kiệt gửi vào tài khoản của nguyên chủ hai mươi triệu, hiện giờ còn mười chín triệu năm trăm. Tạm thời nó sẽ dùng số tiền này, khi nào kiếm được tiền thì nó sẽ trả lại. Dù sao nó cũng không nghĩ mặc đống đồ hoa hoè loè loẹt của nguyên chủ ra ngoài.

Tiêu chuẩn chọn đồ của nó rất đơn giản: gọn gàng, kín đáo, đơn giản, phù hợp với lứa tuổi và không dìm dáng là được. 

Hơn năm giờ, Linh trở về với đống đồ trên tay, 4 bộ mặc ở nhà, 5 bộ đi chơi với 3 bộ đồ thể thao. Nó định mua sách, nhưng chợt nhớ ra là hệ thống đã có rồi, mua thêm thì quá lãng phí. 

Giặt mớ đồ mới mua về, tắm rửa, ăn tối, Linh lại vào “phòng học”. Chương trình cấp 3 rất nặng, nếu nó không học thì sẽ bị bỏ lại. Đó không phải là điều nó muốn.

Môn yêu thích nhất của Linh là Hoá Học. Vì thế nó chọn học chương trình Hoá đầu tiên. 

Hoá vô cơ thì khá đơn giản, nhưng hoá hữu cơ thì lại là nỗi ám ảnh của biết bao học sinh, kể cả học sinh giỏi Hoá. 

Hệ thống không phân Hoá theo lớp mà phân theo cấp độ, bảo gồm Hoá nâng cao 1, nâng cao 2,…,nâng cao 9. Hệ thống cũng nói cho nó rằng cấp độ 9 siêu cấp khó, giá trị sinh mệnh dưới 90 thì không nên thử, nếu không sẽ bị tan xác. 

[Vậy hiện giờ tôi có thể học đến cấp độ nào?]

[Theo như giá trị sinh mệnh hiện giờ của kí chủ thì cấp 4 là thích hợp nhất.]

[Vậy thì học đến cấp 4 đi.]

Từ cấp 1 đến cấp 3 tương đối đơn giản, đến cấp 4 thì hơi khó một tí, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận được với nó.

Lần này điểm trí lực chỉ tăng lên 0,5. Có lẽ chỉ khi nó học được cái gì quá mới thì điểm trí lực mới tăng nhiều.

…..

“Bảo bối, xin lỗi vì không đưa em đi được, chúc em thi tốt!” Thế Lâm cảm thấy rất áy náy, nhưng không còn cách nào khác, bọn họ thực sự rất bận. 

“Không sao. Đại ca cứ yên tâm làm việc đi, em tự lo được mà.” Dù sao thì có phụ huynh đi cùng hay không thì với nó cũng không quan trọng.

“…”

“Thôi, em vô trường thi đây, bye đại ca.”

“Ừm. Em đi đi!”

Trường học hôm nay đông hơn mọi khi, có thí sinh, có cả phụ huynh đưa con đi thi. Nó xen qua đám đông, theo trí nhớ của nguyên chủ tìm được vài người bạn cùng lớp cũng thi trường này.

“Ù uôi, soái ca sơ mi trắng trong truyền thuyết đây ư?”

Linh nhìn người vừa nói, à nhớ rồi, cái Trang, lớp phó học tập, cô bạn này thuộc loại người dễ gần nhưng khó thân. Là người duy nhất trong lớp không để ý đến tính tình của nguyên chủ.

“Soái ca gì chứ. Con trai trường mình mà nghe được thì tớ bị đánh hội đồng mất.”

“Trời má, trai đẹp trả lời tao kìa chúng mày!” Ơ, nó nhớ mình nói rất nhỏ mà nhỉ?

“Thân ái, liêm sỉ của cậu rơi kìa.” Cái Hoa nói nhỏ vào tai Trang.

“Linh?” Nghĩa không chắc chắn nói.

“Ừm.” Linh gật đầu.

“Nghe nói ngoài Trịnh Nhất Khiêm ở trường bên thì cậu là người thứ hai dám điền nguyện vọng là trường chuyên Khoa học Tự nhiên, lại còn là lớp chuyên Hoá. Lần này cậu chơi lớn thật đấy!” Hoa cảm khái nói.

“Thử chơi lớn một lần xem có ai trầm trồ.” Linh nói đùa, nhưng đấy cũng là ý định của nguyên chủ. Khi cô chủ nhiệm nhìn thấy giấy đăng kí của nguyên chủ, cô đã không ngừng khuyên nhỏ, nhưng mà vô ích.

“Cậu mà đậu thì tôi gọi cậu là đại ca.” Tài chui từ đâu ra nói.

“Tôi cũng vậy.” Quang tiếp lời.

“Tôi nữa.” Đến lượt Nghĩa.

“Tôi gọi cậu là đại tỷ.” Giờ đến Trang.

“Là các cậu nói đấy nhá. Tôi không có ép đâu à.” 

“Ừm ừm. Giờ thì về lớp thôi. Mấy đứa thi phòng nào?” Trang hỏi

“304.” Linh trả lời.

“403.” Tài

“106.” Nghĩa

“109.” Quang

“209.” Hoa

“Tôi biết ngay là không cùng phòng rồi. Thôi thì bye bye. Chúc mấy người thi tốt.”

“Thi tốt.”

Mang theo nhiệm vụ của hệ thống, Linh nở nụ cười thật tươi bước đi đến phòng thi.

Trước phòng 304 đã chật kín người, đa số đều cầm vở ôn lại một ít công thức toán.

Còn năm phút thì giám thị đến. Trong lúc này Linh tranh thủ lấy đồ dùng học tập với giấy tờ tùy thân ra.

Mỗi phòng thi có 5 giám thị: 2 người ở hai cửa sổ, 1 người ngồi giữa lớp học, 1 người ngồi cuối lớp học, người còn lại thì ngồi trên bục, có 6 cameras được đặt ở 6 góc phòng. Cũng không biết là may mắn hay xui xẻo, Linh được vinh hạnh ngồi cạnh cửa sổ – nơi có giám thị nhìn vào và camera nhìn xuống.

Trịnh Nhất Khiêm cũng “may mắn” không kém. Cậu ta ngồi cuối lớp, cũng là ngồi dưới camera.

Phiếu đáp án được phát ra, Linh cẩn thận điền thông tin vào. Tương lai của nó, sinh mệnh của nó đều dựa vào mấy phiếu đáp án này.

Tiếp theo là giấy nháp và cuối cùng là đề thi. Linh đọc lướt đề một lần, tuy đề khó nhưng nó vẫn có thể giải quyết dễ dàng. Chỉ cần nó cẩn thận một chút thì điểm tối đa là điều có thể.

Nó cẩn thận đọc đề rồi hình thành phép tính trong não, viết ra nháp để kiểm nghiệm kết quả và sau đó tô kết quả vào phiếu đáp án. Toàn bộ quá trình đều không động đến máy tính.

15 câu đầu tương đối dễ, nó chỉ cần làm trong vài phút. 30 câu tiếp theo không quá khó, mất 30 phút để hoàn thành. Cuối cùng là năm câu khó nhất bài, trong đó có hai câu cuối là khó nhất. Tuy vậy thì khi so với đề của hệ thống thì nó chẳng là gì cả.

Lan kinh ngạc nhìn nó. Tốc độ tay này, tốc độ làm bài này, quả thực có thể so sánh với thần. Nếu có thể làm học sinh của cô thì tốt rồi. Lớp chuyên Tin của cô đang thiếu người.

Làm xong, nó kiểm tra lại, thấy không tính sai kết quả, không tô nhầm ô, thông tin cũng điền đầy đủ thì mới yên tâm. Còn dư 15 phút, nó liền nộp bài. Cùng lúc đó thì Trịnh Nhất Khiêm cũng đi lên.

Trịnh Nhất Khiêm thấy có người nộp bài cùng lúc với mình thì không ngạc nhiên mấy. Dù sao người giỏi cũng không phải chỉ có mình cậu.

Nhưng khác với Trịnh Nhất Khiêm, phòng thi lại chia làm hai phe. Cùng trường với Linh thì chỉ cho rằng nó đang làm bừa thôi, còn những người không quen Linh thì lại nghĩ hai người thật trâu bò. Bọn họ còn chưa làm đến câu 40 mà.

[Ting, chúc mừng kí chủ được điểm tối đa môn Toán, hoàn thành 1/3 nhiệm vụ. Mong kí chủ không ngừng cố gắng!] Hệ thống bỗng lên tiếng.

Mặc dù đã kiểm tra kỹ lưỡng nhưng hệ thống thông báo làm nó an tâm hơn một chút. Bây giờ thì chỉ cần chuẩn bị tinh thần thi Ngữ Văn thôi. Tiếng Anh thì nó không lo lắng, còn Ngữ Văn thì nó sẽ cố.

Ngồi trên bàn là giáo viên Toán. Năm câu cuối là chính tay ông ra, nhất là hai câu cuối, độ khó của nó phải ngang ngửa với đề thi Đại học. Ông không nghĩ sẽ có học sinh làm hai câu này. Dù sao nó chỉ có 0.4 điểm, không làm cũng không sao. Nhưng mà hai học sinh này lại làm, không những thế còn đáp đúng. Xem ra đề thi Đại học ông phải ra khó hơn nữa.

Cái con người khiến cho bao thí sinh Đại học sắp phải khốn khổ thì vẫn đang vô tư cày game. Nó là loại học chăm nhưng chơi thì cũng không thua bố con thằng nào. Cày một tiếng, từ rank đồng III giờ đã lên Kim Cương I, tốc độ này quả thật rất kinh người!

“Thi được không mấy đứa?” – Là tin nhắn của lớp trưởng trên nhóm.

“Gần chết.”

“Tạm ổn.”

“Tôi là ai? Đây là đâu?”

“Có lẽ là trên điểm liệt.”

“Tui khoanh bừa hết luôn.”

“Các cậu biết mà.” – Linh trả lời.

“Ha hả.” – Trang đáp lại.

“Cuối tuần làm tiệc chia tay, đứa nào không đến làm cún.” – Lớp trưởng nhắn lại.

“Vâng vâng.”

Thấy không có gì thú vị nữa, nó liền tắt điện thoại để qua một bên.

Môn thi đầu tiên vào buổi chiều là Ngữ Văn, gồm có 3 điểm trắc nghiệm và 7 điểm tự luận. Trắc nghiệm nhìn qua thì đơn giản, nhưng nếu đọc kỹ đề thì sẽ thấy rất nhiều bẫy rập trong đó.

Phần tự luận chia làm hai câu, một câu 2 điểm và một câu 5 điểm. Câu 2 điểm khá đơn giản, chủ yếu để học sinh có cơ hội kiếm thêm điểm. Câu 5 điểm là nghị luận văn học, muốn đạt điểm cao thì thí sinh phải thuộc cấu trúc của một bài nghị luận văn học, phải nhớ từng chi tiết quan trọng trong bài văn được cho trong đề, phải hiểu rõ đề, lời văn phải tốt và có thêm một chút may mắn.

“Thưa cô cho em xin thêm giấy.” – Câu nói làm cả phòng thi chú ý phát ra từ Linh.

Nếu như là tờ thứ hai thì cũng bình thường thôi, nhưng đây là tờ thứ ba đó! 

Linh cũng không còn cách nào, ai bảo bài này có quá nhiều luận điểm phải triển khai chứ? 

Làm đến cuối tờ thứ ba thì bài thi hoàn thành. Linh cẩn thận kiểm tra lại bài, phát hiện không có lỗi nào thì mới yên tâm mang đi nộp. Chỉ còn mười phút, không tính là quá sớm.

Môn thi tiếp theo là tiếng Anh. Đề thi khá dễ với nó. Cho nên nó chỉ mất ba mươi phút để hoàn thành năm mươi câu hỏi cộng kiểm tra lại bài. Thấy chưa đến giờ nộp, nó lại kiểm tra thêm vài lần cho chắc ăn, đến khi xác định chắc chắn rằng mình không hiểu sai đề, chọn nhầm đáp án với đã điền đủ thông tin thì mới yên tâm.

Linh với Khiêm lại là những người đầu tiên nộp bài. Học sinh trong phòng thi tỏ vẻ mình quen rồi.

Linh cần phải thi một môn chuyên nữa nên không đi về. Nó nhìn qua thì thấy cậu bạn luôn nộp bài cùng lúc với mình đang ngồi yên lặng đọc sách trên ghế đá. Nhìn thoáng qua là sách về kinh tế. 

Thấy còn những 30 phút mới đến giờ thi, nó liền lấy điện thoại, kết nối với tai nghe, vào HAGO. Nó chỉnh thông tin cá nhân của mình một chút rồi đến thanh tìm kiếm, nhập một dãy số, là ID của Tít, nó thường vào phòng chat của người này, dù chỉ yên lặng nghe mọi người trong phòng nói nhưng nhờ vậy mà nó không còn cảm thấy cô đơn nữa. Bây giờ thì tâm trạng nó khá tốt nên liền quyết định để lại dấu răng.

Mọi người trong phòng đang nghe nhạc. Cũng đúng thôi, bây giờ chưa đến giờ live của chủ phòng mà. Tuy vậy, nó vẫn quyết định thả nhè nhẹ cái túi cho chủ phòng xem như lời cám ơn. Vì nguyên chủ nghiện game nên cứ mỗi tháng Thế Lâm gửi vào tài khoản điện thoại của nguyên chủ năm triệu. Tiền này sẽ bị trừ đi vào đầu tháng, nên nếu như nó không dùng thì quá lãng phí.

Tiếp tục gửi ba cái túi rồi nhấn theo dõi Tít, lúc này nó mới thoát ra ngoài. Nó muốn ở lại thêm chút nữa nhưng gần đến giờ thi rồi.

Phòng thi chuyên Hoá có hai mươi mốt người, 20 nam, 1 nữ. 

“Ai nói phòng này chỉ có hai mươi nam, là hai mốt nam mới đúng!” Nhìn khắp phòng, Phong ai oán kêu lên.

“Một tia hi vọng cuối cùng bị dập tắt.” Ninh tỏ vẻ vô cùng thất vọng.

“Ngắm trai đẹp cũng được mà mấy ông, số 21 ấy.” Huy nói đùa.

Trên đầu Linh là ba đường hắc tuyến, tự dưng nó thấy mình giống như tội đồ vậy.

Đề thi chuyên Hoá với Linh không tính là khó. Nó lại nộp bài trước khi hết giờ.

“Xong rồi?” Giám thị thấy nó nộp bài thì khá ngạc nhiên.

“Vâng.”

“Vậy em kí tên rồi ra ngoài đi!”

“Vâng.”

[Ting. Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ số 1.]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN