Khi Nam Phụ Không Còn Như Trước
Chương 37: Ở tạm một đêm
Giữa đồ ăn và về nhà, Duật Thiên có phần hơi lung lay do dự. Nên chọn cái nào đây. Đồ ăn ngon hơn nhưng phải giáp mặt với cái tên Lý Kiều Ngôn kia. Về nhà nhưng sẽ không ăn được bánh ngọt Pháp. Phân vân quá! Thôi kệ mẹ nó liêm sĩ, miếng ăn là miếng nhục! “Chỉ một lần thôi.”
“Cảm ơn em.” Lý Kiều Ngôn đã thành công việc tấn công Duật Thiên bằng đồ ăn. Đúng như trong sách nói, để được vợ nhỏ chú ý phải tấn công dạ dày trước. Tháng này thưởng cho anh em trong bang gấp đôi lương.
…..
Về dinh thự, Lý Kiều Ngôn liền bắt tay vào bếp trong khi đó Duật Thiên ngồi gọi cho ông bà Triệu. “Ba, mẹ, tối nay con sẽ không về. Hai người đừng chờ cửa con. Hai người nhớ ngủ sớm nhé.”
“…”
“Có lẽ sáng hay chiều mai con sẽ về.”
“…”
“Vâng con biết rồi.” Kết thúc cuộc gọi đến ông bà Triệu. Duật Thiên ngồi đó chờ đợi xem thử Lý Kiều Ngôn nấu nướng cho mình như thế nào. Không biết có ngon không? Mong chờ thật…
…..
Đương nhiên nói là làm được, Lý Kiều Ngôn thật sự đã nấu những món mà cậu thích.
Duật Thiên cầm đũa ăn thử món sườn chua ngọt.
Quá ngon rồi!
Ăn thử bánh dango.
Quá ngon luôn.
Bánh ngọt Pháp.
Hoàn hảo.
Sau khi chắc chắn trong thức ăn không có gì, Duật Thiên liền thưởng thức chúng.
Lý Kiều Ngôn bên cạnh nhìn cậu vợ nhỏ nhà mình ăn ngon lành, gã lại càng thấy vui. Cậu vợ nhỏ ăn đồ ăn của gã rồi. Lúc trước gã khá buồn khi cậu vứt ly coffe vào thùng rác. Bây giờ ngắm nhìn cậu ăn thật sự rất vui.
“Anh không ăn sao?”
“Tôi thấy em ăn rất ngon nên nhường em ăn hết đấy.”
“Ò. Vậy nhìn tôi ăn đi.”
“…” Không giống trong sách nói tí nào cả. Chẳng phải khi thấy người nào đó nấu ăn cho mình thì mình phải mời lại họ sao? Triệu Duật Thiên, em chẳng lãng mạng tí nào cả!
…..
Sau khi ăn uống no nê, Duật Thiên ngồi ngậm miếng táo, tay không ngừng bấm điện thoại.
Lý Kiều Ngôn đứng đằng sau lưng cậu ngắm nhìn hình dáng nhỏ bé ấy. Sau đó gã liền không ngần ngại bế cậu lên.
“Này, định làm gì vậy? Bỏ tôi xuống.” Duật Thiên bất ngờ bị bế lên, liền vùng vẫy kịch liệt.
Lý Kiều Ngôn thì mặc kệ cậu vùng vẫy như thế nào. Gã bế cậu đi lên lầu. Bước vào căn phòng với màu chủ đạo vàng và xanh biển, Lý Kiều Ngôn đặt cậu lên giường.
“Anh định làm gì? Có tin tôi báo cảnh sát không?”
“Em cứ việc, họ đến đây hay không thì là một câu chuyện khác.”
(T/g: khá lắm con rể)
“Thế anh bế tôi lên đây làm gì?”
“Em không cảm thấy mình bẩn à?”
“…”
Chê cậu bẩn chứ gì? Hay! Hay lắm.
“Vậy sao! Vậy tôi liền rời khỏi đây, quý ông “ưa sạch sẽ” như anh đây sẽ rất vui nhỉ.” Nói là làm, Duật Thiên liền đứng dậy. Thậm chí cậu còn phủi phủi những chỗ Lý Kiều Ngôn vừa chạm vào cậu.
“…”
Bướng bỉnh thật! Lý Kiều Ngôn ôm lấy cậu rồi giam cậu vào lòng. Duật Thiên giơ tay giơ chân vùng vẫy. Sau đó gã vác cậu lên vai, mang cậu đi về một cánh cửa
.
“Bỏ tôi xuống!” Mặc dù biết câu nói này hơi vô dụng, nhưng vẫn phải nói.
Thấy Lý Kiều Ngôn không có ý định thả ra, Duật Thiên liền giơ chân lên nhằm đá vào đầu gã. Đương nhiên gã biết cậu có võ như thế nào, liền dùng tay chặn lại đòn đánh của cậu.
Duật Thiên từ bỏ dùng chân đá thì lại dùng phần cùi tay với ý định đập xuống gáy của Lý Kiều Ngôn để gã bất tỉnh. Nhưng đòn đánh chưa hạ xuống thì cậu đã bị gã ném vào một cái hồ nước.
Vùng vẫy trong hồ một hồi, Duật Thiên mới thành công ngoi lên mặt nước hít thở không khí. Chưa thở được lâu, đằng sau lưng cậu liền có một tiếng nước văng mãnh liệt.
Duật Thiên liền xoay lại thì nhìn thấy cảnh không nên nhìn.
Từ khi nào quần áo trên người của Lý Kiều Ngôn đã mất hết.
Cơ thể săn chắc cùng bắp thịt và cơ bụng tuyệt hảo, màu da đồng đầy sức sống lượn lờ trong nước.
Mái tóc gã lúc đó đã bị ướt, từng sợi tóc dán sát vào da mặt càng khiến gã thêm gợi cảm.
Nhìn lại cậu, một cơ thể màu da tái như người sắp chết, đôi mắt cùng mái tóc đen huyền, cơ thể nhỏ nhắn và yếu ớt. Quần áo lúc nãy còn chưa cởi ra, áo sơ mi trắng lúc nãy đã thấm đẫm nước, mờ mờ ảo ảo có thể nhìn thấy cái cơ thể qua cái áo sơ mi trong suốt đó.
(T/g: sắc nữ luôn biết áo sơ mi trắng của thụ một khi bị thấm nước sẽ như thế nào:V)
Bị Duật Thiên nhìn chằm chằm, Lý Kiều Ngôn có phần hơi ngượng. Chẳng lẽ cậu vợ nhỏ này không biết xấu hổ là gì à?
Bỏ qua cái cảm giác ngượng ngạo đó, Lý Kiều Ngôn di chuyển đến chỗ Duật Thiên. Trong khi thần trí cậu đang bay lửng lơ ở đâu đó thì gã đã nắm lấy tay của cậu rồi sau đó.
Roẹt!
Gã mạnh tay xé nát cái áo của cậu!
Xé nát áo! Xé nát! Xé…
Đm, cái áo mới mua của tôi! Tôi mặc nó còn chưa được một ngày!
Không chỉ dừng lại ở đó, Lý Kiều Ngôn còn lột cả quần của cậu ra.
(T/g: đừng nghĩ nó là H văn:) nhé. Tình cảm chưa hâm nóng bỏng tay, Duật Thiên còn lâu mới để Lý Kiều Ngôn động vào cơ thể của mình)
Bới người ta! Hấp diêm!
Duật Thiên mặc dù biết mình đánh không lại Lý Kiều Ngôn nhưng vẫn hổ báo tấn công.
Cậu giơ chân nhằm đá vào bụng gã.
Lý Kiều Ngôn không phải dạng dễ bị đánh đòn. Gã nắm lấy cổ chân cậu rồi đổi tư thế ôm cậu vào lòng. Tay gã khống chế tay chân cậu. “Em đừng quậy nữa, tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ.”
“Ngủ cái đầu nhà anh, bỏ tôi ra.”
“Có thể đổi câu khác không?”
“Cút mẹ anh đi.” Duật Thiên vẫn bướng bỉnh chửi thẳng vào Lý Kiều Ngôn. Còn gã thì hơi hoài nghi về sở thích của mình.
Thằng công nào cũng có cậu vợ nhỏ dịu dàng, còn gã thì có một cậu vợ vừa cứng đầu vừa xảo quyệt, không hề hay biết khi nào mình sẽ bị ăn đấm bởi cậu. Còn đường cưới vợ lại kéo dài thêm một đoạn nữa a…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!