Khi Nam Phụ Không Còn Như Trước
Chương 9: Chuyến đi chơi thành "hẹn hò"
Chiều thứ 7.
Đây là một buổi chiều mát mẻ với mây trắng bơi lội trên bầu trời xanh, gió thổi nhẹ nhàng.
Biệt thự Triệu gia.
Duật Thiên đang bận ngắm nhìn bản thân trong gương, trên gương hiện lên dáng thiếu niên 1m7 cao ráo với áo khoác đen, áo thun trắng và quần jeans dài hơn đầu gối, tóc vuốt chải gọn thẳng ra sau.
Duật Thiên mang một đôi bata trắng, xem kĩ mình trong gương còn chỗ nào không hoàn hảo.
Sau khi xác định bản thân hoàn hảo, Duật Thiên mở cửa phòng và đi ra ngoài. “Ba mẹ con đi chơi đây.”
“Ừ cẩn thận đấy nhé.”
“Vâng” Duật Thiên lễ phép chào rồi đi ra thẳng nhà ga, lái xe đi đến chỗ hẹn.
Lúc này Tuyết Chi đang đứng ngoài cổng rạp phim. Cô vận một bộ váy màu xanh lam, viền cổ và váy màu trắng sữa hòa hợp với làn da của cô. Đôi chân mang guốc trắng. Mái tóc đen nhánh bay theo làn gió. Trên tay cầm ví trắng. Nhìn cô như một thiên thần nhỏ bé xinh đẹp.
“Hey cô em. Chờ bạn sao?”
Tuyết Chi nhìn tới chỗ phát ra tiếng nói lưu manh, bỡn cợt. Hóa ra đó là một thiếu niên ăn mặc “hoa hòe”*. Tóc nhộn bảy sắc cầu vòng. Nhìn chẳng khác nào là một tên ăn chơi trát tán.
* câu ám chỉ kẻ ăn mặc có màu sắc rối loạn, sặc sỡ. Ví von kẻ không ra gì, thích chưng diện.*
Tuyết Chi không cười, chỉ đáp lại lời khó nghe “Chẳng lẽ tôi lại đứng đây để hóng gió chơi? Ấu trĩ.”
“Con khốn! Mày đừng kiêu ngạo với tao. Được tao để ý là phúc phận của mày.”
“Vậy sao?” Lần này không phải Tuyết Chi đáp mà là Duật Thiên đáp lời. Cậu đã sớm dắt xe mà nhà xem. Đi tìm Tuyết Chi thì thấy cảnh cô bị “tắt kè hoa” ức hiếp.
Thấy có kẻ xen vào chuyện của bản thân, gã tức giận đầy kiêu ngạo.
“Mày là thằng nào?”
“Tại sao tao phải trả lời câu hỏi của mày?” Thiểu năng! Không biết bọn người này sao lại kì lạ đến vậy. Hễ cứ gặp hắn là lại hỏi duy nhất mãi một câu: Mày là thằng nào?
Không thể đổi câu khác được à?!
“Mày…”
Duật Thiên bước đến chỗ của Tuyết Chi, bắt được đại thụ cứu mạng, Tuyết Chi gian tay ôm lấy cánh tay của Duật Thiên. Bám chặt vào không rời.
“Bây giờ tâm tình tao đang tốt. Mày phắn đi chỗ khác không tao cho mày bay lên cây.”
Duật Thiên hênh hoang đuổi “tắt kè hoa” đi còn ngước càm lên thể hiện sự kiêu ngạo.
“Mày biết tao là ai mà dám đuổi tao đi hả?”
“Biết thì sao? Không biết thì sao? Tóm lại mày muốn bay lên cây hót với chim à?” Duật Thiên không muốn trò chuyện cùng tên thiểu năng nên là dắt Tuyết Chi đi. Mặc kệ “tắc kè hoa”.
“À cảm ơn…”
“Hửm?”
“Thì chuyện lúc nãy…” Tuyết Chi ngượng ngùng nói. Duật Thiên chỉ nghe. Không quan tâm đến.
Hai người lâm vào hoàn cảnh trầm mặc thì Tuyết Chi lại lên tiếng. “Để tôi đi mua bắp ran và nước ngọt.”
“Cái này cứ để tôi. Tôi không nỡ để một cô gái đi làm việc này.” Duật Thiên liền giành lấy công việc này. Vừa nói liền đi lại chỗ bán. Tuyết Chi chỉ có thể đứng ở một góc chờ.
Sau khi đã mua bắp ran và nước ngọt. Hai người cùng đi vào rạp phim. Hóa ra Tuyết Chi mua về chính là phim tình cảm học đường “Chờ em lớn lên nhé!” nổi tiếng.
Duật Thiên chỉ đành thở dài. Không hiểu nổi tư duy của phụ nữ. Ngôn tình gì chứ. Toàn là ngôn lù trá hình.
Kiếp trước hắn có mua một đĩa CD ngôn tình về xem thử, không biết có gì đặc biệt mà đám con gái lại thích thế. Do mua không chịu nhìn kĩ thể loại nên về nhà xem thử. Ai ngờ xem được nửa đoạn mới biết mình mua nhầm thể loại phim đam mĩ đội lốp ngôn tình. Từ đó cậu không dám xem phim nữa. Chỉ có thể đọc sách thay phim.
Trong quá trình xem phim, Duật Thiên chán nản đến mức mốc meo. Suốt thời gian chỉ ngẩn ngơ ăn bắp ran bơ và uống nước ngọt.
Còn Tuyết Chi thì suốt mơ mơ màng màng, tưởng tượng mình là nữ chính trong phim.
Sau khi kết thuốc giờ, Duật Thiên mừng đến mức cười tươi như kẻ ngốc. Còn Tuyết Chi lúc xem xong thì vẫn chưa thoát khỏi sự mơ mộng. Ước mình như nữ chính trong phim….
“Bây giờ cậu muốn đi tới đâu nữa?”
“Hả?” Tuyết Chi vừa chỉ mới thoát khỏi sự mơ mộng. Chưa tiếp thu được lời của Duật Thiên nói.
“Tôi hỏi bây giờ cậu muốn đi đâu nữa? – Duật Thiên vén tóc mai của Tuyết Chi lại.
“À tùy ý cậu” – Tuyết Chi ngượng bởi hành động của cậu.
Hình như hắn không biết hành động vén tóc mai là hành động của tình nhân…e hèm. Dù sao họ cũng chưa tiến triển tới mức đó.
“Vậy tới cậu đã ăn gì chưa?”
“Cũng chưa.”
“Vậy đi ăn đi.”
“Ừ.” Duật Thiên dắt xe ra, Tuyết Chi dội mũ bảo hiểm, nhanh nhẹn leo lên xe.
…..
Nhà hàng Sky Garden* là một nhà hàng mở đã lâu, nghe nói ở đó có tôm hùng và cua hoàng đế. Họ chỉ có lần đi ngang qua nhưng chưa bao giờ ăn. Hôm nay vào ăn thử.
Tuyết Chi đảm nhiệm gọi món. Họ chờ một lát thì đồ ăn mới đem ra.
Mùi thơm thức từ các món ăn bốc lên.
Họ ăn ngon các món khác nhau. Món nào cũng đặc biệt và ngon lành. Hiện tại họ đang ăn món lẩu tôm hùng.
Duật Thiên tỉ mỉ gắp cho Tuyết Chi các miếng ngon.
“Cảm ơn” Tuyết Chi nhận chén đầy thịt tôm và cua từ tay Duật Thiên.
“Ăn nhiều vào đi. Tôi trả tiền mà.”
“Um.”
Hai người ăn trong không khí “lãng mạng” như chuyến hẹn hò.
Ăn no nê xong, Duật Thiên đi tính hóa đơn. Tuyết Chi đành ngồi chờ.
“Đó là bạn trai em à?”
“Có lẽ ạ.” Tuyết Chi chỉ trả lời bân huơ với chị tiếp viên. Ánh mắt không rời khỏi Duật Thiên.
…..
“Nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu đi về.” Duật Thiên ngồi trên xe, nhằm ý định đưa Tuyết Chi về.
“Cảm ơn.” Tuyết Chi leo lên xe, Duật Thiên đi theo sự chỉ dẫn của Tuyết Chi. Đưa cô về.
…..
“Cảm ơn cậu.”
“Không có gì? Bạn bè trong lớp cả.”
“Cậu đi về cẩn thận nhé.”
“Ừ. Chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.”
Duật Thiên lái xe đi cho đến khi khuất bóng. Tuyết Chi mới dời đi vào biệt thự.
_______________
*Sky Garden: chuyện là tác giả cùng gia đình và họ hàng đi ăn lẩu ở đó. Các món ăn rất hấp dẫn, tác giả ăn đến no căng. Hơn nữa trong lúc chờ món, tác giả đã rảnh rỗi viết truyện a. Bạn nào sành ăn hay thích các món ăn lạ có thể đến quán này. Cụ thể nó nằm ở đâu tác giả cũng không biết=)))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!