Chương 11
Trans: Cola
Ba giờ sáng, Hứa Bùi chợt mở bừng mắt.
Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà, một lúc sau anh mới ngồi dậy xuống khỏi giường, rót một cốc nước.
Tu ừng ực mấy ngụm lớn, cảm giác nóng nực trong lòng mới dịu đi một chút.
Nhưng cảnh tượng trong giấc mơ vẫn bày ra trước mắt.
Anh đứng bên giường, cởi áo ném lên trên giường, vừa hay che lại đôi chân nhỏ nhắn thẳng tắp ấy.
Giây tiếp theo, một bàn chân thò ra từ trong chiếc áo sơ mi.
Rất nhỏ, có lẽ chỉ lớn bằng nắm tay của anh.
Làn da rất nõn nà, trắng muốt, cực kỳ chói mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu ngón chân ngọc ngà tròn trịa đang ngọ nguậy trước mặt anh, giọng nói nũng nịu đang oán hờn, âm cuối hơi ngân lên: “Anh Hứa Bùi, áo của anh đang ở trên chân em đấy.”
—
Lúc Quan Văn Cường ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn thấy bóng người cao gầy đứng bên máy lọc nước, đang ngửa đầu uống nước.
Cái bóng đó đen sì sì, khiến anh ta giật mình, “Sao đêm hôm còn dậy uống nước vậy?”
Hứa Bùi cất giọng hơi khàn khàn: “Buổi tối ăn mặn quá, giờ khát nước.”
Quan Văn Cường nhìn thoáng qua quyển “Hình học phân dạng”* trong tay, lắc đầu đi về phía bàn học, ngồi xuống rồi nói bằng giọng điệu nghiêm túc: “Đối với em, bây giờ đã đến sáng rồi.”
Hứa Bùi buồn cười, “Chịu kích thích gì mà nỗ lực thế?”
Quan Văn Cường với tay lấy quyển tập san đặt gọn gàng trên bàn học, giở một trang ra rồi chỉ vào hàng chữ trên đó: “Bài phỏng vấn này của em, anh đọc qua rồi chứ?”
Hứa Bùi gật đầu ra hiệu mình đã đọc, “Cái cậu chỉ là đoạn ‘Đàn anh Quan Văn Cường thẳng thắn chia sẻ, thói quen mà anh ấy nuôi dưỡng từ nhỏ khiến anh ấy thức dậy vào đúng ba giờ sáng mỗi ngày, rời giường làm đề, khả năng tự kỷ luật đến mức độ đáng sợ’ sao?”
Quan Văn Cường: “…”
Em chỉ hỏi anh đã đọc chưa thôi mà, ai khiến anh thuật lại không sót một chữ như vậy cơ chứ!
Anh ta thở dài, “Lúc đó em chỉ thuận miệng chém gió mà thôi, không ngờ được không ngờ được…”
Dẫn đến bây giờ anh ta vừa mới ra khỏi cửa, đám bạn học đều nhìn anh ta bằng ánh mắt khâm phục.
Quan Văn Cường đóng tập san lại, xếp ngay ngắn, sau đó nhanh chóng dấn thân vào sự nghiệp giải đề.
Còn có cách nào nữa, tự mình giả vờ ngầu, dù có quỳ cũng phải tiếp tục giả vờ.
Hứa Bùi đặt cốc nước xuống, cúi đầu bật cười.
Được lắm, nhận một buổi phỏng vấn mà còn kèm theo hiệu ứng kỳ diệu như vậy.
Suy cho cùng, vẫn là cô nhóc nhà anh lợi hại.
—
Gần đây, người có thay đổi đáng kể không chỉ có một mình Quan Văn Cường.
Đến bây giờ, ngày nào giáo sư Tôn cũng vui vẻ phơi phới.
Mấy ngày nay ông được thầy giỏi chỉ dạy, kỹ năng câu cá tăng vọt về chất, ngày nào ông cũng khoe thành quả của ông trong nhóm câu cá, đắc ý lấn át những người bạn câu đã từng xem thường ông trước đây.
“Ôi chao, ngại quá, hôm nay lại câu được con to rồi.”
“Trò câu cá này ấy hả, đơn giản.”
“Lão Lý à, kỹ thuật của ông rởm quá, có cần ông anh này dạy cho ông mấy chiêu không hahahahaha.”
Nói tóm lại, hành động của ông cực kỳ thiếu đòn.
Nhưng đám học trò của ông lại không cho là như vậy, mọi người đều cảm thấy dạo gần đây giáo sư Tôn cực kỳ ôn hòa, có lẽ là gặp phải chuyện tốt nên tinh thần sảng khoái, ngay cả đám râu rụng trụi đi vì bị cánh học sinh chọc tức, dường như cũng rậm lên một chút.
Hứa Bùi đứng trước cửa văn phòng, giơ tay gõ cửa.
Bên trong vọng ra tiếng mời vào, anh đi vào trong phòng, “Giáo sư Tôn, tìm em có chuyện gì ạ?”
Giáo sư Tôn vẫn cắm cúi viết lách, “Lễ kỷ niệm trường vào tháng sau, nhà trường có ý định cử em lên thay mặt sinh viên phát biểu, đến lúc đó nhớ chuẩn bị bản diễn thuyết nhé.”
Hứa Bùi đáp một tiếng, sau đó định rời khỏi văn phòng.
Giáo sư Tôn gọi anh lại, “Ngoài ra, tháng mười hai đội các em phải đại diện nhà trường đến Pháp giao lưu, làm visa sớm đi.”
“Vâng.”
“Khoan đã.”
Hứa Bùi nhìn ông mấy giây, “Giáo sư Tôn, rốt cuộc thầy định nói chuyện gì?”
Cây bút trong tay Tôn Hiếu Nguyên thoáng khựng lại, “Sao hả, chỉ muốn nói chuyện đơn thuần với em cũng không được hả?… Khụ, thầy chỉ muốn hỏi em là, em đã cân nhắc chuyện làm trợ giảng đến đâu rồi!”
Hứa Bùi nhướng mày nói: “Thầy tìm em chỉ để nói chuyện này ạ?”
Tôn Hiếu Nguyên tiếp tục lườm anh, “Chứ còn gì nữa?”
Ở học kỳ trước ông đã từng nhắc đến chuyện này với anh, muốn nhờ anh đảm nhận vị trí trợ giảng trong môn học tự chọn “Toán cơ bản và lịch sử Toán học”, không ngờ lại bị tên nhóc này luôn miệng từ chối.
Khiến ông tức đến nỗi suýt lên cơn sốc tại chỗ.
Hôm nay giáo sư Tôn quyết định thay đổi chiến lược.
Ông nói gần nói xa: “Rất nhiều bạn sinh viên có cái nhìn sai lệch sâu sắc với môn Toán của chúng ta, mục đích thầy mở môn học này chính là truyền bá văn hóa Toán học của chúng ta, gạt bỏ thành kiến của mọi người đối với nó.”
Hứa Bùi gật đầu, ra hiệu mình đã hiểu.
Tôn Hiếu Nguyên trưng ra khuôn mặt khổ sở, thở dài, “Có điều, mười hai giờ tối nay là hết thời gian đăng ký môn học rồi, em đoán xem đến giờ thầy kêu gọi được mấy người? Hai người! Chỉ có hai người! Ít sinh viên như này, môn của thầy mở thế nào được nữa? Còn chẳng phải là bị hủy môn sao?”
Hứa Bùi hoàn toàn không mảy may động lòng, “Thế thì thầy phải cố lên.”
Giáo sư Tôn: “…”
“Em không muốn cống hiến chút đỉnh cho nhà trường sao?”
“Không muốn ạ.” Hứa Bùi nói như đinh đóng cột.
“…”
Hứa Bùi bật cười, nói: “Được rồi, đừng giựt râu nữa giáo sư Tôn. Em thật sự không có hứng thú, thầy tìm người khác đi ạ.”
Giáo sư Tôn tiếp tục giựt râu, trợn mắt. Nhưng trợn mắt một hồi, ông không còn tức giận nữa, bèn xua tay, “Thôi bỏ đi, em về đi.”
Ông hiểu quá rõ về tên nhóc này, chuyện nào mà nó đã quyết định thì mười con trâu cũng chẳng kéo lại được.
Hứa Bùi đáp lại một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Giáo sư Tôn tỏ vẻ âu sầu, cầm danh sách sinh viên trên bàn lên, tự lẩm bẩm một mình: “Để thầy xem hai bạn sinh viên nào sáng suốt chọn môn của thầy nào. Điền Tư Điềm khoa Báo chí, Nhan Thư? Hầy, hai đứa bé ngoan… chỉ tiếc môn học này đã định trước là phải bị hủy bỏ rồi…”
Trong tầm mắt, bóng lưng của Bùi Hàn Chu hơi khựng lại.
Mấy giây sau, anh xoay người, đi lộn trở lại.
Tôn Hiếu Nguyên hơi ngạc nhiên, “Sao vậy, quên đồ gì à?”
Hứa Bùi cụp mí mắt, ánh mắt rơi vào tờ danh sách trên tay ông, “Em suy nghĩ rồi, cảm thấy lời thầy nói rất có lý.”
Tôn Hiếu Nguyên: “? Câu nào của thầy rất có lý?”
Hứa Bùi ngẫm lại giây lát rồi nói: “Ở những chuyên ngành khác có rất nhiều sinh viên không quá hiểu biết về Toán học, làm sứ thần của Toán học, chúng ta phải cùng nhau cố gắng, truyền bá thần linh của chúng ta.”
Tôn Hiếu Nguyên: “? Thầy có nói như vậy sao?”
“Vâng, hơn nữa làm một sinh viên của đại học Lan, có thể cống hiến cho trường học là vinh dự của em.”
Tôn Hiếu Nguyên tiếp tục “?” Vừa nãy ông có nói như vậy đâu.
Ông nhìn Hứa Bùi, vẫn chưa kịp phản ứng lại, “Nhưng chẳng phải em không có hứng thú sao?”
Hứa Bùi trầm ngâm một lúc, “Bây giờ có rồi ạ.”
Tôn Hiếu Nguyên: “…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
—
Trong nhóm chat chung của sinh viên khoa Báo chí khóa 2024, mọi người ai nấy cũng anh một câu tôi một câu thảo luận về môn tự chọn của học kỳ này.
Đột nhiên có người hỏi: [Điền Tư Điềm, nghe nói bạn và Nhan Thư đã chọn môn “Toán học cơ bản và Lịch sử Toán học” à?”
Bên dưới lập tức có bạn học tiếp lời:
[Toán học? Còn là lớp của giáo sư Tôn? Dũng cảm quá đi!]
[Giáo sư Tôn á, ôi vãi, ông ý nổi danh là sát thủ cho điểm thấp, tỉ lệ qua môn của sinh viên lớp ông ý chưa đến một nửa, tự cầu phúc cho mình đi hai vị dũng sĩ.]
[Mình nhớ là Nhan Thư cũng là một người dốt Toán như mình mà nhỉ, sao cô ấy lại dám chọn môn này?]
Nhan Thư-học-dốt-Toán ngẩng dầu lên, không ngừng xác nhận lại với Điền Tư Điềm: “Bạn có chắc môn tự chọn này sẽ bị hủy không?”
Điền Tư Điềm gật đầu lia lịa, “Cực kỳ chắc chắn! Môn tự chọn không đủ hai mươi người, sẽ bị nhà trường cưỡng chế hủy bỏ. Yên tâm đi, đây chính là lớp của giáo sư Tôn, người nổi tiếng nghiêm khắc, ngoài tụi mình ra thì chẳng có ma nào đăng ký cả!”
Khoảng thời gian trước Nhan Thư bận làm phỏng vấn, đã bỏ lỡ không ít chương trình học, hai hôm nay phải học bù kiến thức đến mức đầu tắt mặt tối, hoàn toàn quên béng chuyện chọn môn tự chọn.
Điền Tư Điềm thì khỏi cần nói, là một người hồ đồ chính hiệu.
Hai người đợi đến khi phòng bên cạnh đã chọn xong môn học, lúc ra khỏi phòng mới nhớ ra chuyện này.
Thế là họ vội vội vàng vàng đăng nhập vào trang web, phát hiện lớp học có thể chọn còn lại không nhiều, sợ không thể tranh giành được nên họ tức tốc nhập mã số để giành lớp.
Trong lúc vội vàng, họ đã nhập mã số sai, và cũng giành, giành sai lớp luôn…
Họ đã chọn phải lớp học của giáo sư Tôn với tỉ lệ qua môn không quá 40 % trong truyền thuyết, không ai ngó ngàng đến.
Trở thành sinh viên của môn học chỉ có duy nhất hai sinh viên lựa chọn.
May mắn là nhà trường vẫn rất có nhân tính, môn học không được chào đón như này, không thể không bị hủy bỏ.
Bọn họ chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.
Hai người cảm thấy yên tâm, ngồi vắt chân chữ ngũ đợi tin tốt môn học bị hủy bỏ, nhưng không ngờ cái họ chờ được lại là sự spam điên cuồng của cánh bạn học:
[Aaaaaaaaaa xin quỳ trước @ Điền Tư Điềm @ Nhan Thư.]
[Aaaaaaaa hai người biết trước sao! Respect!]
[Vì sao người chọn môn Toán không phải là tôi, rõ ràng buổi sáng còn cơ hội mà, đáng ghét!]
Điền Tư Điềm và Nhan Thư đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự mờ mịt từ trong mắt của người kia.
Nhan Thư: [?]
Điền Tư Điềm: [?]
Trong nhóm chat sinh viên, ai nấy cũng có phần kích động:
[Chẳng lẽ hai người không biết sao?]
[Lớp mà hai người chọn, trợ giảng là ai hai người có biết không? Là Hứa Bùi! Hứa Bùi đấy!]
Có sinh viên vẫn chưa hiểu rõ tình hình lắm: [Sao Hứa thần có thể đến làm trợ giảng! Tin giả chứ gì.]
[Chính miệng giáo sư Tôn nói thì còn giả thế nào được? Vừa rồi hệ thống giáo vụ cũng bị sinh viên tranh nhau sập luôn rồi, hơn một trăm suất mà nửa phút đã chiếm sạch rồi!]
[Aaaaa trời ơi ngưỡng mộ mọi người quá đi thôi! Nhanh như vậy mà đã giành được hai suất rồi!]
Bây giờ Điền Tư Điềm cảm thấy rất mâu thuẫn, một mặt cô có chút sợ hãi với môn Toán, mặt khác cô lại cảm thấy mình đúng là thánh chọn lựa, chọn bừa mà cũng chọn ngay phải lớp của Hứa thần.
Nói chung, cô ấy vẫn cảm thấy kích động nhiều hơn.
Thế là, cô ấy đã hưng phấn tham gia vào đoàn quân [Aaaaaaaa].
Chỉ có mình Nhan Thư, nhìn khung trò chuyện không ngừng nhảy tin nhắn mới, cô chậm chạp giơ tay lên, bấm vào huyệt nhân trung của mình.
—
Trong phòng học số 5, không một chỗ trống.
Giáo sư Tôn đứng trên bục giảng, liếc mắt qua từng cái đầu bằng ánh mắt rưng rưng, tựa như ông đã nhìn thấy cả giang sơn mà Hứa Bùi đã đánh chiếm cho ông vậy.
Ông cực kỳ hài lòng, lại liếc cánh học sinh đáng yêu một lượt nữa, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Nhan Thư đi đâu rồi?
Cô bé này đã làm bài phỏng vấn về đội tuyển tham dự ICM, lại là một trong hai sinh viên chọn lớp học này sớm nhất, sự yêu thích với Toán học là điều không thể nghi ngờ, nhất định cô bé đó phải đến phòng học ngay từ sớm, xí chỗ trước ở hai hàng ghế đầu.
Giáo sư Tôn nhìn từ đằng trước ra đằng sau, nhìn thật kỹ từng bạn sinh viên một. Cuối cùng, ở một vị trí nằm gần góc lớp nhất… hàng cuối, ông đã phát hiện ra cô bé kia.
…
Bất thình lình, trong phòng học vang lên một trận ồn ào.
Xung quanh không biết ai đó kích động hô lên: “Hứa thần đến rồi!”
Nhan Thư vừa mới ngẩng đầu lên là nhìn thấy chàng trai đi từ ngoài cửa vào.
Áo sơ mi trắng, quần đen, dáng người cao gầy.
Mái tóc vừa được cắt, độ dài đã ngắn đi một đoạn, trái lại càng khiến gương mặt đẹp trai hơn hẳn.
Đôi môi mỏng mà nhạt màu, trên sống mũi cao thẳng là cặp kính gọng vàng, cùng đôi mắt nhạt màu hờ hững xa cách. Khắp người anh toát ra cảm giác xa cách “người sống chớ lại gần”.
Ánh mắt của anh quét qua phòng học đông nghịt người, cuối cùng chạm phải ánh mắt của cô một cách chuẩn xác.
Trong lúc hốt hoảng, dường như Nhan Thư nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của bạn học bên cạnh.
Trong đó còn lẫn tiếng của Điền Tư Điềm: “Chu choa mạ ơi, anh chàng này tuyệt quá!”
Điền Tư Điềm kích động nói: “Không chọn sai, không chọn sai! Đáng giá, đáng giá, thi trượt cũng đáng! Eo ôi bây giờ mình chỉ muốn xé toang áo của anh ấy thôi!”
Nhan Thư lặng lẽ nói: “Bạn đã từng xé rồi mà.”
Điền Tư Điềm: “?”
Nhan Thư muốn nói rồi lại thôi: … Lúc bạn giành giẻ lau chân của mình.
—
Giáo sư Tôn cầm chiếc micro nhỏ, nói một cách dạt dào tình cảm.
Cảm xúc của đám sinh viên bên dưới cũng cực kỳ phấn khích:
“Aww Hứa thần viết bảng đẹp quá đi!”
“Aaaaaa cái tay! Tui chết rồi!”
“…”
Nhan Thư ngồi trong góc lớp, buồn chán nghe giáo sư Tôn giảng về “sách trời”, uể oải ngáp một cái rồi đưa tay huých Điền Tư Điềm, “Này, lúc đi dã ngoại bạn muốn đi đâu?”
Lần này câu lạc bộ Báo chí đã tạo ra một bài báo gây tiếng vang lớn, thầy Mã đích thân phê duyệt một khoản tiền lớn cho hoạt động dã ngoại.
Điền Tư Điềm: “Gì mà muốn đi đâu?”
Nhan Thư chỉ vào điện thoại: “Tần Minh Bách hỏi mình đây nè, mình thì sao cũng được, bạn muốn đi chỗ nào thì nói với anh ta.”
“Thứ Sáu đi hả?”
“Ờ, chiều thứ Sáu xuất phát.”
Điền Tư Điềm nghĩ ngợi một hồi, “Núi Thu Cao thế nào? Cắm trại, ăn đồ nướng…”
Nhan Thư cũng nổi hứng thú, “Còn có thể đi loanh quanh nữa!”
Hai người hí hửng bàn bạc nửa ngày trời, đột nhiên cảm thấy đâu đó bất thường.
Không biết từ lúc nào, xung quanh đã trở nên yên ắng.
Trong khóe mắt của cô, bàn tay của người đàn ông đang đặt trên mép bàn của cô.
Ngón tay rất dài, khớp xương rõ nét.
Trong lòng Nhan Thư nổi lên dự cảm không mấy tốt đẹp, cô chậm rì rì ngẩng đầu lên, ánh mắt men theo cánh tay rắn rỏi của chàng trai, yết hầu gồ lên, bờ môi mỏng nhạt đi thẳng lên trên, cuối cùng rơi vào đôi mắt lạnh nhạt sau cặp kính gọng vàng.
Nhan Thư giật thót tim, “Hứa, Hứa thần.”
Bàn tay lớn của Hứa Bùi lật lại, mu bàn tay hướng vào mặt bàn, mấy ngón tay khép lại, gõ nhẹ hai cái.
Anh lên tiếng, chất giọng vừa trầm vừa lạnh nhạt: “Gọi thầy Hứa.”
—
“Thầy Hứa, hôm nay là ngày đầu tiên trợ giảng, anh có cảm nhận gì?”
Hứa Bùi vừa về đến ký túc xá, bạn cùng phòng Quan Văn Cường lập tức sán lại gần với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Anh ngả người lên ghế, một tay cởi nút áo trên cùng.
Trong đầu đột nhiên nhớ lại một khung cảnh ở trong lớp—
Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn về phía anh, đôi mắt có chút ướt át.
Mái tóc đen tuyền buông lơi, cần cổ trắng đến chói mắt.
Cô hé đôi môi đỏ mọng, gọi một tiếng đầy êm ái: “Thầy Hứa.”
…
Hứa Bùi duỗi tay nới lỏng cổ áo, cười rồi đáp lại một câu: “Bình thường.”
Quan Văn Cường nhăn mặt đẩy mắt kính, thở dài thượt, “Anh Bùi, với anh thì bình thường, còn tụi em mấy ngày nay khổ gần chết rồi.”
Phòng làm việc đã nhận một hợp đồng mới, Hứa Bùi để cho mấy người họ làm, thức đêm mấy hôm, cuối cùng cũng hoàn thành, bên đối tác không hài lòng, lại trả về làm lại từ đầu.
Quan Văn Cường vừa nhắc đến chuyện này, đã cảm thấy một bụng oán thán, anh ta đang định nhỏ nước mắt nước mũi lải nhải một phen với Hứa Bùi thì đã thấy anh cười tủm tỉm vỗ vai anh ta.
Không biết vì sao, Quan Văn Cường cứ cảm thấy nụ cười này có một sự an ủi “Buồn ngủ vớ phải cái gối”.
“Quãng thời gian này mọi người đều vất vả rồi.” Hứa Bùi suy nghĩ một lát rồi nói: “Như này đi, cậu kêu gọi đi, cuối tuần này sắp xếp một buổi hoạt động dã ngoại, mọi người cũng được thư giãn chút đỉnh.”
Quan Văn Cường không dám tin, “Thật á anh Bùi?”
Hứa Bùi: “Cậu chọn địa điểm đi.”
Quan Văn Cường nghĩ rồi nói: “Hay là, hồ Thu Sắc?”
“Được, nghe cậu vậy.” Hứa Bùi gật đầu, “Đi núi Thu Cao.”
Quan Văn Cường: “???”
Anh ấy vừa nói gì cơ?
—
*Hình học phân dạng hay còn gọi là hình học Fractal. Fractal là cấu trúc thể hiện sự gần giống nhau về hình dạng của các hình thể kích cỡ khác nhau. Nếu bạn nghiền một củ khoai tây rán dòn bạn sẽ có vô số những mảnh vỏ lớn nhỏ, các mảnh này có thể gọi là Fractal. Fractal là những vật thể hình học có cấu trúc nhưng quá bất thường để có thể mô tả bằng hình học Euclide. Một fractal bao gồm nhiều phần nhưng mỗi phần lại là một hình ảnh thu nhỏ của vật thể đó (Wikipedia)