Chương 14
Trans: Cola
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhan Thư cảm thấy mình cần phải giải thích một chút.
Rề rà mất nửa ngày, chuẩn bị tâm lý mất một lúc lâu, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm lên tiếng: “Hứa Bùi.”
Anh chàng bên cạnh không có bất cứ phản ứng nào.
Chỉ nghe thấy tiếng hít thở sâu và đều của anh.
Ngủ rồi ư?
Phù, cũng tốt.
Nhan Thư không lấn cấn nữa, nhắm mắt lại.
Vốn tưởng rằng trong tình huống giày vò như thế này, lẽ ra phải rất khó đi vào giấc ngủ, nhưng có thể là vì hôm nay là một ngày bôn ba hơi nhiều, hoặc cũng có thể là vì hương bạc hà thoang thoảng bên cạnh thanh mát, giúp dễ ngủ, cô nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bụp”, một cái chân trắng trợn gác lên đùi của người nào đó.
Người nào đó: “…”
Hứa Bùi mở mắt ra, trong mắt không có chút vẻ buồn ngủ nào.
Anh duỗi tay xuống, định gạt cái chân đang gác lên người anh ra. Nhưng vừa chạm vào cổ chân của cô, anh chợt nhớ đến cảnh tượng mê hoặc trong giấc mơ.
Những ngón tay nóng ran rụt lại từng chút một.
Từ bé Nhan Thư đã hiếu động, không ngờ tướng ngủ cũng không ngoan, chốc chốc lại vắt tay sang, chốc chốc lại gác một chân sang…
Có lẽ trong mơ cô đã gặp chuyện gì đó, lại ra sức rúc người sang bên cạnh, chỉ thiếu điều hất tung cái lều lên thôi.
Ngủ chưa đầy một tiếng, thì mất nửa tiếng là tay đấm chân đá, có lẽ ở trong mơ cô đã đánh chết mấy con yêu quái trên núi rồi cũng nên.
Hứa Bùi cong môi cười, lật người lại, đưa tay đỡ lấy gáy cô, kéo cô nằm dịch vào giữa tấm đệm.
Thấy cuối cùng cô cũng thoải mái hơn một chút, anh mới ngồi dậy, ra khỏi căn lều.
Mưa đã ngớt dần, anh đi được một đoạn, móc chìa khóa xe ra, ấn một cái.
Đèn xe lóe sáng.
—
“Hahaha lều của ai đây? Sao lại treo một cái ô hoa nhí này nhỉ!”
“Đúng thật là, buồn cười quá hahahaha…”
Tiếng trò chuyện ồn ào dường như rất xa, nhưng lại giống như vang lên ngay bên tai.
Nhan Thư mơ hồ mở mắt ra, lập tức nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai được phóng to mấy lần.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, đã nghe thấy bên ngoài có giọng nói oang oang: “Anh Bùi, giờ đã mấy giờ rồi mà anh còn chưa dậy?”
Nhan Thư cúi xuống nhìn thấy mình quấn lên người Hứa Bùi như một con bạch tuộc, đầu óc có chút trì trệ.
“Xoèn xoẹt, xoèn xoẹt.”
Tiếng kéo móc khóa vang lên ở chỗ rèm cửa, kèm theo đó là giọng nói oang oang của người nọ: “Xem em chu đáo chưa này, còn mang bánh bao cho anh nữa chứ!”
Nhan Thư lập tức tỉnh táo lại.
Cô nhìn chằm chằm vào rèm cửa đã được kéo ra nửa non, cấp tốc động não trong giây lát, ngọ nguậy ngồi dậy nhằm vạch rõ giới hạn với Hứa Bùi.
Nhưng vừa mới đứng lên được một nửa thì lại bị kéo trở về.
–Váy của cô bị Hứa Bùi nằm đè lên.
Mắt thấy sắp sửa hạ cánh bằng khuôn mặt của mình, một bàn tay lớn bất chợt túm lấy cổ áo sau gáy cô, lật người cô lại nửa vòng, lòng bàn tay lớn bảo vệ sau gáy cô.
Hứa Bùi chống khuỷu tay xuống, biếng nhác nhổm nửa người dậy, “Hoảng cái gì?”
Giọng nói lúc vừa mới tỉnh ngủ mang theo chút ngái ngủ.
Nhan Thư hạ giọng nói: “Đến nước này mà còn không hoảng được sao? Nếu bị người khác nhìn thấy, chúng ta còn nói rõ ràng được không?”
Hứa Bùi không đáp lời cô, chỉ hỏi: “Tối qua em đã nói những gì, còn nhớ không?”
Nhan Thư: “?”
Giờ là lúc nhớ lại chuyện đó sao?
Tiếng kéo móc khóa vẫn tiếp tục vang lên, cửa lều bị mở ra một nửa già, lộ ra đôi chân gần trong gang tấc của người ở ngoài cửa.
Hứa Bùi liếc mắt một cái, túm lấy chiếc chăn nhỏ bị hất tung ở bên cạnh, tung lên tạo thành một nửa đường cong trên không trung, che lên người Nhan Thư không sai lấy một li.
Trước khi chiếc chăn chùm xuống, Nhan Thư đã nhìn thấy Hứa Bùi cười.
“Đừng hoảng.” Anh cất lời, như thể đang trấn an, cũng như đang nhắc nhở: “Hợp pháp mà.”
Chiếc chăn rơi xuống.
Trước mắt Nhan Thư lập tức rơi vào không gian xám xịt.
Hứa Bùi tiện tay cầm góc chăn, bao kín chiếc chăn nhỏ quanh người cô, ngay sau đó cô nghe thấy tiếng của Hứa Bùi: “Đi ra.”
“Anh Bùi.”
Một tiếng “hự” vang lên.
Sau đó là giọng nói ấm ức của người nọ: “Anh Bùi, sao anh lại đá em!”
—
Quan Văn Cường thật sự ấm ức, mới sáng bảnh mắt anh ta đã dậy, hớn hở đến chỗ người quản lý lấy hai cái bánh bao. Chính anh ta còn chưa kịp ăn, đã nóng lòng chạy đến đưa cho anh Bùi của anh ta.
Nào có ngờ, vừa mới mở cửa lều ra thì anh ta đã bị anh Bùi của mình đạp ra ngoài.
Anh ta oán trách ôm hai phần bánh bao, Hứa Bùi vén rèm cửa đi ra, trưng vẻ mặt nghiêm túc, “Mới sáng ngày ra không nói không rằng, xộc thẳng vào trong lều của tôi làm gì?”
Quan Văn Cường ù ù cạc cạc, “Chuyện này có gì đâu, em chỉ vén rèm cửa lên có tí mà thôi, bên trong cũng có giấu em gái nào đâu, anh sợ cái gì!”
Hứa Bùi nhìn chằm chằm vào anh ta.
Nhìn đến nỗi Quan Văn Cường bỗng dưng thấy chột dạ, anh ta cười khan một tiếng, “Được được được, em sai rồi ông anh.”
Lúc này sắc mặt của Hứa Bùi mới tốt hơn một chút, “Đang cầm cái gì đấy?”
Quan Văn Cường đưa bánh bao cho anh, “Lấy bữa sáng hộ anh đó.”
Hứa Bùi nhận lấy, hỏi một câu: “Bên kia còn không?”
“Chắc vẫn còn, họ mua nhiều lắm.”
Hứa Bùi cúi đầu liếc qua phần ăn trong tay anh ta, giật lấy không chút khách sáo, “Phần này đưa luôn cho tôi đi, cậu tự đi lấy thêm một phần nữa đi.”
Quan Văn Cường cực kỳ hoài nghi, “Một mình anh ăn nổi hai phần á?”
“Cậu bớt lo cho tôi đi.”
Hứa Bùi đang định quay đi thì lại nghe thấy một tiếng: “Khoan đã!”
“?”
Quan Văn Cường nhìn trân trân vào căn lều của anh bằng ánh mắt sáng như đuốc, “Anh Bùi, cái lều của anh vừa động đậy một cái!”
Hứa Bùi hờ hững nói: “Vừa mới nổi gió, không động đậy mà được à?”
Quan Văn Cường cố gắng diễn tả lại để giải thích: “Không phải kiểu động đậy đó, là kiểu động đậy như có người ở bên trong ấy!”
Hứa Bùi ngoảnh đầu nhìn qua thoáng qua căn lều không chút xê dịch, lại quay đầu lại liếc Quan Văn Cường từ trên xuống dưới, “Đăng ký lấy số khám bệnh chưa?”
Quan Văn Cường: “?”
Hứa Bùi duỗi hai ngón tay ra, chỉ vào đôi mắt của anh ta, tỏ vẻ cực kỳ lo lắng, “Mắt có tật thì nên đi chữa đi.”
Nói xong, anh xách hai phần ăn sáng thong thả bỏ đi, chui vào trong căn lều, còn cẩn thận kéo kín cửa lều.
Quan Văn Cường gãi gãi đầu nghi ngờ.
Chẳng lẽ mình nhìn nhầm thật sao?
Cậu ta cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng vui vẻ chạy đến chỗ của giáo sư Tôn, lấy thêm một phần ăn nữa. Nhìn thấy sữa đậu nành mới mua về ở trên bàn, anh ta vội vàng bưng một bát, mang cho anh Bùi của anh ta.
Đi đến khúc ngoặt, anh ta đột ngột dừng bước lại.
Gượm đã, anh ta vừa nhìn thấy gì vậy?
Một bóng người màu trắng, lướt qua cửa lều của anh Bùi, thoắt một cái đã mất dạng.
Anh ta đứng đực tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bãi cỏ không một bóng người ở phía trước, bắt đầu cân nhắc xem nên đi khám mắt ở bệnh viện nào.
—
Nhan Thư chạy ra khỏi căn lều của Hứa Bùi bằng tốc độ nhanh nhất có thể, may là trên đường không có ai, cô chạy về căn lều của mình, chui vào bên trong sửa chỗ này, vặn chỗ kia, tốn rất nhiều sức mới cố định được một góc.
Cô lấy quần áo ra, đang định thay sang thì Điền Tư Điềm đến, chỉ vào áo ngủ của cô, “Nhan Nhan, sao bạn vẫn chưa thay đồ?”
Nhan Thư ngáp ngủ, “Ngủ quên mất.”
Điền Tư Điềm không hỏi nhiều, cô ấy ghé lại gần, ra chiều thần bí, “Này, kể cho bạn một chuyện. Bạn tuyệt đối không thể nghĩ được đã xảy ra chuyện gì đâu!”
“Hử?”
Giọng của Điền Tư Điềm đột nhiên trở nên phấn khích: “Hứa thần đến đây đấy!”
Nhan Thư: “…”
“Thật mà, không lừa bạn đâu.” Điền Tư Điềm tưởng là cô không tin, nhấn mạnh mấy lần liền, cuối cùng cảm thán một câu: “Bạn nói xem tụi mình đã gặp vận may gì, ngay cả đi dã ngoại cũng gặp được đội của Hứa thần. À mà, sao bạn không kinh ngạc một chút nào vậy?”
Nhan Thư vội vàng phản bác: “Sao mình không kinh ngạc chớ, mình kinh ngạc quá đi chứ!”
Điền Tư Điềm hài lòng, tiếp tục buôn chuyện: “Nghe nói thầy Mã đã bàn bạc với bên kia, chưa biết chừng hôm nay hai nhóm chúng ta có thể tham gia hoạt động cùng nhau đấy. Ý, nếu bàn bạc sớm một xíu thì hay rồi, buổi sáng có thể ăn bánh bao Từ Ký mà bên họ mua.”
Cô ấy bắt đầu suy đoán: “Thật sự muốn biết họ mua bánh bao nhân gì. Thịt bò? Thịt heo?…”
Cô ấy đoán một lúc hơn mười loại nhân, càng đoán càng lệch hướng, Nhan Thư không nhịn được nữa, nói: “Không thể là loại nhân chay sao? Ví dụ nhân nấm chẳng hạn?”
Vừa dứt lời, có hai giọng nam sinh vang lên bên ngoài căn lều:
“Bánh bao lúc sáng thơm thật đấy.”
“Chuẩn, nhân nấm cũng thơm lắm, thấy bảo Hứa thần ăn một lúc hai cái đấy!”
Nhan Thư: “…”
Điền Tư Điềm: “…”
—
Thay quần áo xong, Nhan Thư kéo vali hành lý ra ngoài, mở hòm dụng cụ ra, bắt đầu nghiên cứu sửa lều ra làm sao.
Sau lưng vang lên một giọng nữ dịu dàng: “Nhan Thư, còn sớm như vậy mà đã bắt đầu nhổ trại rồi sao?”
Nhan Thư không cần quay đầu lại cũng biết người nọ là ai.
Lâm Tuyết Mẫn.
“Có cần giúp đỡ không em?” Lâm Tuyết Mẫn lại nói bằng giọng rất có lỗi, “Hôm qua, vì chị nên anh Tần không kịp đến giúp em, chị vẫn luôn thấy áy náy trong lòng.”
Tiểu Ưu ở bên cạnh nói xía vào: “Chị Lâm, chắc Nhan Thư không nhổ trại đâu? Chị xem giá đỡ của cô ấy bị hỏng rồi kìa.”
Lâm Tuyết Mẫn đi đến, tỏ ra lo lắng nói, “Đúng thật, sao lại hỏng nặng như này. Thế tối qua em ngủ kiểu gì thế? Không bị đập vào đầu chứ?”
Nhan Thư vốn dĩ không đếm xỉa đến cô ta, chuyên tâm “đánh vật” với chiếc lều, nhưng nghe thấy câu này cô lại dừng tay lại.
Cô phủi tay, đứng dậy, “Sao chị biết tối qua nó đã hỏng rồi?”
Bàn tay buông thõng bên hông của Lâm Tuyết Mẫn hơi nắm lại, nhưng trên mặt vẫn cười nói: “Em quên rồi à, lều của chị em mình nằm cạnh nhau mà. Tối qua chị nghe thấy tiếng động nhưng đêm khuya thanh vắng, một đứa con gái như chị không dám ra ngoài xem sao.”
“Thế à?”
Lâm Tuyết Mẫn vẫn tươi cười như cũ, “Đúng vậy, nếu chị ra xem thì tốt rồi, còn có thể gọi em vào nằm cùng với chị.”
Nhan Thư nhìn sâu vào mắt cô ta, Tần Minh Bách từ con đường nhỏ đi đến, “Có chuyện gì thế?”
Lâm Tuyết Mẫn tranh trả lời trước: “Lều của Nhan Thư bị hỏng rồi, nếu không có lều dự bị, tối nay không biết em ấy phải làm thế nào.”
Lời của cô ta đã gợi ý cho Tiểu Ưu, Tiểu Ưu vỗ đùi nói: “Hình như trên xe còn dư một căn lều thật, chỉ là hơi… ờ ừm, rách.”
Tần Minh Bách nhíu mày.
Đâu chỉ hơi rách.
Cái lều trên chiếc xe của công ty cho thuê xe kia, không biết đã để ở đó mấy trăm năm, tích lại một lớp bụi dày, giá đỡ rỉ sét loang lổ, vải lều nát bươm.
Lâm Tuyết Mẫn cười rộ lên, “Thật sao, thế thì tốt quá rồi. Tối nay Nhan Thư có chỗ trú rồi! Mặc dù hơi rách một chút nhưng tốt xấu gì cũng có nơi để ở, không phải sao?”
Tần Minh Bách cụp mí mắt suy nghĩ một hồi, đang định nhường căn lều của mình cho Nhan Thư thì một chàng trai cao to đi đến.
Trong tay nam sinh cao to này xách một cái túi, để sang bên cạnh, “À ừm, đàn em Nhan… à không, bạn Nhan, cho bạn đấy.”
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn xuống cái túi.
Chiếc túi mở toang, để lộ ra vải lều mới kéng, dày dặn.
Sắc mặt Lâm Tuyết Mẫn lập tức thay đổi, nhìn về người to con kia, “Chúng ta còn chuẩn bị lều dự phòng sao? Sao tôi lại không biết!”
Anh chàng to con ngơ ngác nói: “Các bạn không chuẩn bị, chứ chúng tôi có chuẩn bị mà.”
Tần Minh Bách vội vàng đứng ra, giới thiệu với mọi người, “Đây là Quan Văn Cường – đàn anh Quan ở đội của Hứa thần.”
“Hóa ra là đàn anh Quan ạ.” Lâm Tuyết Mẫn sực tỉnh, nói: “Đàn anh, lều dự bị của đội các anh, câu lạc bộ Báo chí tụi em sao có thể không biết ngại mà chiếm mất chứ, huống chi…”
Cô ta mỉm cười, “Huống chi, anh tự ý cho chúng em, có khi Hứa thần không đồng ý thì sao?”
“Ai bảo anh ấy không đồng ý.” Quan Văn Cường chỉ vào bộ lều trại vừa mới mang đến, “Đây là cái mà Hứa thần bảo tôi đưa đến.”
Câu nói này khiến mọi người đều phải ngậm miệng.
Ngay tức khắc, mỗi người đều mang một vẻ mặt khác nhau.
Quan Văn Cường không bận tâm đến mấy chuyện này, chỉ nhanh nhẹn thu dọn cái lều hỏng hóc của Nhan Thư, bắt đầu dựng lều mới cho cô.
Nhan Thư mở một túi dụng cụ nhỏ ra, ngước mắt nhìn Lâm Tuyết Mẫn, “Chẳng phải đàn chị muốn giúp sao?”
Thấy nhiều người đang nhìn, Lâm Tuyết Mẫn đành cắn răng ngồi xổm xuống, gượng cười hỗ trợ Nhan Thư dựng lều. Đến khi mệt bở hơi tai, cả người nhễ nhại mồ hôi, cuối cùng cũng dựng xong. Lâm Tuyết Mẫn đang định đi nghỉ, đột nhiên nghe thấy một tiếng “lạch cạch” vang lên.
Quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy căn lều bên cạnh bị gẫy khung, cả chiếc lều đang dần dần sụp xuống.
Tiểu Ưu hò toáng lên: “Chị Lâm, đó, đó không phải là lều của chị sao! Tại sao cũng bị hỏng rồi nhỉ? Anh Quan, bên chỗ các anh còn lều dự phòng không ạ, lều của chị Lâm cũng hỏng rồi.”
Lâm Tuyết Mẫn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Quan Văn Cường bằng ánh mắt mong đợi, “Đàn anh…”
Quan Văn Cường gãi đầu, “Hết rồi, chỉ có một cái thôi.”
Thực ra đội của họ không chuẩn bị đồ dự phòng, không biết tại sao, sáng ra trên xe tự dưng có thêm một bộ lều mới.
Lâm Tuyết Mẫn lập tức tiu nghỉu, cô ta trưng ra khuôn mặt bối rối nhìn chiếc lều đổ sập, lại nghe Nhan Thư cười khúc khích, “Chẳng phải nhóm chúng ta vẫn còn một bộ lều trại sao?”
Lâm Tuyết Mẫn còn chưa lên tiếng thì đã bị Tiểu Ưu cướp lời: “Đúng rồi.”
Tiểu Ưu hớn hở xách bộ lều trại chẳng khác gì mớ giẻ rách kia đến, “Tốt quá rồi, tối nay chị Lâm có chỗ trú thân rồi!”
Nhan Thư bắt chước giọng điệu lúc trước của Lâm Tuyết Mẫn, nói bằng giọng quan tâm: “Mặc dù hơi rách một tí, nhưng tốt xấu gì cũng có một chỗ để ở, phải không nào?”
Tiểu Ưu cực kỳ đồng tình, “Đúng đúng đúng” liên tục, nhưng quay đầu lại ngây người.
Mình nói sai cái gì sao?
Nếu không thì tại sao sắc mặt của chị Lâm lại, sầm sì như vậy?
—
Chín giờ kém mười, Hứa Bùi sắp xếp đồ đạc xong, khoác ba lô dã ngoại ra sau lưng, vén cửa lều đi ra ngoài.
Quan Văn Cường chạy đến gọi: “Anh Bùi.”
Hứa Bùi vẫn không dừng bước lại, “Chuyện xử lý thế nào rồi?”
Quan Văn Cường vỗ ngực, “Em làm việc anh còn không yên tâm hử? Hành trình hôm nay đã được lên lịch từ sớm rồi, chúng ta leo núi cùng câu lạc bộ Báo chí, buổi trưa ăn trên đỉnh núi…”
“Tôi có hỏi chuyện này à?” Hứa Bùi lên tiếng cắt ngang lời của anh ta.
Thấy anh ta vẫn còn ngơ ngác, anh mím đôi môi mỏng, nhắc nhở: “Chiếc lều.”
Quan Văn Cường chợt sực tỉnh, “Yên tâm, em đã giúp bạn Nhan dựng lều chắc chắn rồi, đảm bảo không hỏng được đâu.”
Hai người vừa đi vừa nói, nhìn thấy cách đó không xa có một toán người xúm lại.
Quan Văn Cường ghé lại gần Hứa Bùi, bĩu môi nói bằng giọng hả hê: “Nhìn thấy chưa anh Bùi, trên bãi cỏ kia có cái hố to hình người, mọi người đều đang đoán đó là cái hố của kẻ xui xẻo nào để lại.”
Quan Văn Cường cười một hồi, nhận ra người bên cạnh không có phản ứng nào, vừa mới quay sang đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai vô cảm của anh Bùi.
Quan Văn Cường không dám hó hé thêm nữa, cố gắng bấm bụng nhịn cơn buồn cười còn lại xuống.
Đột nhiên anh ta lại nhớ ra chuyện gì đó, “À mà anh Bùi ơi, em nhặt được một chiếc cúc ở cạnh đó, anh xem có phải của anh không?”
Hứa Bùi liếc mắt xuống nhìn một cái, duỗi tay chộp lấy chiếc cúc một cách chuẩn xác, bỏ vào trong túi.
“Đúng là của anh thật!” Quan Văn Cường sửng sốt hỏi: “Sao tự dưng lại rơi ra đấy vậy?”
Hứa Bùi không nói một lời.
Ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy ở phía không xa, một cô gái xinh đẹp nổi bật chui ra khỏi lều. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của anh, cô gái ấy nhìn về phía anh.
Ánh mắt của hai người cách một khoảng chừng mười mét, vượt qua đám đông lố nhố, giao nhau không chệch một li.
Một lúc sau, Hứa Bùi thu mắt lại, bật cười, “Do con chuột đồng cào đấy.”