Khi Nam Thần Hóa Nam Trà Xanh - Chương 34-36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Khi Nam Thần Hóa Nam Trà Xanh


Chương 34-36


Chương 34
 
Trans: Cola
 
Điền Tư Điềm ngồi trên bãi cát nhân tạo, khẽ huýt sáo một tiếng với Nhan Thư vừa mới ra khỏi phòng thay đồ.
 
Tiểu Ưu cũng quay đầu lại, “Eo ơi Nhan Nhan, nóng bỏng quá!”
 
Nhan Thư nhếch mày, chậm rãi đi dọc theo bãi cát, nằm lên chiếc ghế bên cạnh hai người.
 
Tiểu Ưu nhìn cô hết lần này đến lần khác, không nhịn được duỗi tay ra sờ trộm một cái.
 
Sờ xong còn cảm thán với vẻ chưa đã ghiền: “Nhan Nhan, da bạn mịn quá.”
 
Nhan Thư bị cô ấy sờ cho ngứa vô cùng, buồn cười đẩy tay cô ấy ra, “Đủ rồi đấy, vừa nãy đang nói chuyện gì thế?”
 
“Đàn chị Lâm, à không, Lâm Tuyết Mẫn!” Nhắc đến người này Tiểu Ưu lại bắt đầu tức tối, “Bạn không biết đâu, bây giờ chị ta sĩ diện lắm, mới đến toà soạn Quang Huy có một tuần mà về trường đi đường cũng chẳng thèm nhìn đường, cằm cứ hất ngược lên như này nè.”
 
Cô ấy ngửa cổ bắt chước theo dáng vẻ của Lâm Tuyết Mẫn, khiến mọi người bị chọc cười nghiêng ngả.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cười một trận xong, Điền Tư Điềm vẫn hơi tức giận, “Rốt cuộc chị ta vào Quang Huy thế nào nhỉ! Với nội dung mà chị ta đăng lên báo tuần mấy kỳ trước, đáng lẽ bên đó phải không thèm để mắt tới mới đúng.”
 
Tiểu Ưu bĩu môi, “Lần trước lúc về trường, chị ta đã tiết lộ một tí. Nghe nói chị ta có quan hệ với người trong tổng bộ tập đoàn Ngôn Ngọ. Chủ tịch tập đoàn có một người trợ lý họ Lâm, hình như là thân thích của chị ta.”
 
Điền Tư Điềm thở dài, “Thế thì e là về sau cứ nhìn thấy chúng ta chị ta sẽ đi thành hàng ngang đó.”
 
Mấy người buôn chuyện một hồi, Điền Tư Điềm đột nhiên ngồi bật dậy, “Ôi má ơi!”
 
“Gì vậy Điềm Điềm?”
 
“Sao thế?”
 
Điền Tư Điềm điên cuồng liếc mắt ra hiệu cho hai cô bạn, mắt bắn thẳng sang phía bên phải.
 
Nhan Thư nhìn theo tầm mắt của bọn họ, hơn mười mấy trai đẹp mặc quần bơi mát mẻ đang đi về phía bọn họ.
 
Điền Tư Điềm nhìn không thể dời mắt, “Trời ơi, đây là nhóm người mẫu phải không? Đáng, đáng lắm, hôm nay đến đây một chuyến đáng lắm!”
 
Tiểu Ưu nắm chặt tay, “Anh thứ ba bên trái, ui cơ bụng kìa, mau nhìn đi chị em ơi!”
 
Nhan Thư kích động nhìn qua phía đó.
 
–Dù sao thời gian này, cô còn nảy sinh ý nghĩ kỳ quái với cả thầy Hứa, người mẫu nam hay gì đó có lẽ hợp gu cô lắm đây.
 
Song, nhìn được một lát cô lại dời mắt đi vì cảm thấy nhạt nhẽo.
 
Nhan Thư thực sự không hiểu sự hưng phấn của Tiểu Ưu và Điền Tư Điềm, cô nói bằng giọng hụt hẫng: “Chỉ có vậy?”
 
Hai người kia cùng quay đầu lại, tỏ ra khó mà tin được, “Bạn nói, chỉ có vậy á?”
 
Điền Tư Điềm: “Chắc chắn bạn nhìn lầm rồi, nhóm thanh niên đứng bên cạnh ván lướt sóng màu đỏ, nhất là anh giai thứ ba bên tay trái!”
 
Nhan Thư nói chắc nịch: “Không nhìn nhầm, người kia… tạm được.”
 

“Bạn bảo người đó tạm được thôi á?” Điền Tư Điềm không tin chỉ sang người khác, “Người đứng cuối cùng bên phải chắc là được đúng không! Nhìn cũng đẹp trai, lại nhang nhác giống Hứa thần nữa chớ.”
 
Nghe thấy lời này, cuối cùng Nhan Thư cũng có phản ứng, cô thò cổ nhìn qua chỗ đó, lại nhăn mày nói: “Dáng vẻ đó của anh ta giống Hứa thần ở chỗ nào? Hứa thần còn đẹp trai hơn anh ta nhiều!”
 
Điền Tư Điềm trầm ngâm, nói: “Nhưng có lẽ vóc dáng của anh ta đẹp hơn Hứa thần nhỉ, vì dù gì cũng là người mẫu mà.”
 
Nhan Thư: “Ai bảo thế, dáng người của Hứa thần cũng đẹp hơn anh ta nhiều nhé!”
 
Điền Tư Điềm: “Hử…?”
 
Cô ấy còn đang nghi hoặc, Nhan Thư chợt sáng mắt lên, “Điềm Điềm, bạn nhìn kìa.”
 
Điền Tư Điềm nhìn qua hướng đó, đúng lúc nhìn thấy đám Hứa Bùi đi ra từ phòng thay đồ cho nam.
 
Hứa Bùi mặc chiếc quần bơi dài ngang gối, để trần thân trên, ngó dáo dác xung quanh như đang tìm gì đó.
 
Nhan Thư nhìn chẳng thể dời mắt, ghé lại gần Tiểu Ưu, nói: “Hai bạn mau nhìn đi, mình nói không sai đúng không?”
 
Điền Tư Điềm nhìn Hứa Bùi, rồi lại nhìn người mẫu nam kia, “Mình cảm thấy một chín một mười mà.”
 
Tiểu Ưu tiếp lời, “Hứa thần cường tráng hơn anh giai kia chút chút nhỉ.”
 
Nhan Thư thực sự nghi ngờ mắt hai cô bạn có vấn đề, “Sao lại thế được! Dáng người anh ấy đẹp hơn người kia gấp vạn lần!”
 
Điền Tư Điềm câm nín mất một lúc, “Nhan Nhan, không ngờ mắt bạn lại mang filter dày như vậy*.”
 
*Mắt mang filter dày, thường để chỉ người hâm mộ quá si mê thần tượng của mình, dù thần tượng không hoàn hảo họ cũng mặc định thần tượng của mình là nhất (Baidu)
 
Ánh mắt của Tiểu Ưu cũng hơi phức tạp, “Phải đó, lớp filter của bạn còn dày hơn một đứa fan trung thành của Hứa thần như mình.”
 
Nhan Thư: “…”
 
Chẳng lẽ mắt cô thật sự có vấn đề?
 
Cô bắt đầu hoài nghi chính mình.
 
Nhưng chưa được bao lâu, mắt cô lại bị Hứa Bùi thu hút mà chẳng thể nào điều khiển nổi.
 
Anh đứng giữa đám nam sinh trong phòng làm việc, Quan Văn Cường đang rỉ tai nói gì đó với anh, anh cười cười, đá anh ta một cái.
 
Cánh thanh niên trong phòng làm việc bắt đầu giở trò đùa giỡn, hai người túm chân, hai người túm tay, mấy người đỡ thắt lưng anh, cười đùa quăng anh vào trong bể nước sâu.
 
Nhan Thư không cầm lòng được, bật cười thành tiếng.
 
Một lúc sau, hồ nước không còn động tĩnh gì nữa.
 
Cô dần cảm thấy không ổn, lập tức đứng phắt dậy.
 
Cô nhìn chằm chằm vào bể nước lặng ngắt như tờ, đầu óc trở nên trống rỗng, ngón tay siết chặt đến tê dại, cô chạy đi định gọi nhân viên cứu hộ.
 
Ngay sau đó, người đàn ông bất chợt nhô người ra khỏi mặt ước, khiến mặt nước nơi đó bắn tung tóe lên những bọt nước trong suốt.
 
Anh nhấc tay lên, bàn tay lớn tùy ý vuốt mái tóc ướt sũng ra sau đầu, cách một bể nước và bãi cát, anh bắt lấy ánh mắt của cô gái đang chạy tới một cách chuẩn xác.
 
Nhan Thư dừng bước, bất giác thở phào.

 
Hứa Bùi duỗi tay chống lên thành bể bơi, nhẹ nhàng nhảy lên bờ.
 
Cạnh đó có người cười hì hì đưa khăn tắm đến, anh nhận lấy, trở tay đá người kia rơi xuống bể nước. Lúc này anh mới cúi đầu, thong thả lau tóc.
 
Ánh mắt của Nhan Thư bám theo chiếc khăn tắm, từ trên lướt xuống dưới.
 
Từ lọn tóc ướt đẫm của anh đến hàng mi vương giọt nước, rồi tới sống mũi cao đôi môi mỏng, và cuối cùng là những đường gân nổi bật trên cần cổ của anh.
 
Anh hơi nghiêng đầu, đường cần cổ càng trở nên rõ nét. Giọt nước trong suốt men theo gân mạch trên cổ chậm rãi chảy xuống, len lỏi qua những múi cơ rắn chắc rồi biến mất trong bóng mờ trên rãnh cơ sâu hoắm của cơ bụng.
 
Nhan Thư cảm thấy mình đã hết thuốc chữa rồi.
 
Rõ ràng mấy người mẫu nam gì đó đang ở ngay bên cạnh, một người trong số đó còn liếc trộm cô mấy lần, vậy mà cô chẳng mảy may rung động.
 
Nhưng chỉ một vài động tác của thầy Hứa, cô đã không nhịn được mà nghĩ tới những hình ảnh không thể miêu tả.
 
Mẹ nó cô lại khát nước rồi.
 
Cô bưng cốc nước lên mới phát hiện nước đã bị cô uống hết từ lâu.
 
Nhan Thư mím đôi môi hơi khô khốc, “Điềm Điềm, còn nước không?”
 
Hỏi xong, không nghe thấy Điền Tư Điềm đáp lại, cô quay đầu sang mới phát hiện cô bạn cũng đang nhìn về phía thầy Hứa, ánh mắt như có điều suy nghĩ, “Không ngờ Hứa thần cũng có điện nước đầy đủ như vậy.”
 
Nhan Thư ngẩn ra.
 
Cô nhìn khắp xung quanh, phát hiện rất nhiều cô gái xung quanh đều đang ngắm trộm Hứa Bùi, rồi lại ngượng ngùng đánh mắt ra ám hiệu cho bạn mình.
 
Trong lòng Nhan Thư gióng lên hồi chuông cảnh báo.
 
Làm một cô nàng háo sắc vừa mới nhậm chức, cô biết tỏng những người này đang âm thầm ảo tưởng về Hứa Bùi ra làm sao.
 
Không được.
 
Cô phải mau chóng ngăn lại mới được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Hứa Bùi nhô đầu khỏi bể nước, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy bóng lưng của Nhan Thư.
 
Cô mặc bộ áo bơi một mảnh màu đen, đứng bên chiếc ghế trên bãi cát.
 
Đôi mắt sáng, hàm răng trắng bóc cùng đôi chân thon dài.
 
Lớp vải màu đen ôm sát lấy cơ thể trắng ngần của cô, khiến người ta khó mà dời mắt đi được.
 
Dường như cô đang khát nước, xoay người đi lấy nước.
 
Mặt lưng áo xẻ thành hình chữ U, để lộ ra cả vùng da còn trắng hơn tuyết ba phần, đường nét tấm lưng hoàn hảo lộ ra ngoài không sót lại chút gì.
 
Chỉ có một sợi dây mỏng manh vắt ngang qua nơi thon nhỏ nhất trên eo, để lại đường hằn mờ mờ trên bờ eo thon thả mỗi khi cô khom lưng xuống.

 
Ánh mắt của người xung quanh đều liếc về phía cô như có như không.
 
Ngay cả lúc Lý Tại đưa khăn tắm cho anh cũng vô thức nhìn về phía cô, nói đùa: “Da của đàn em Nhan trắng thế nhỉ.”
 
Anh nhận lấy khăn, trở tay dùng lực đẩy cậu ta vào trong bể nước.
 
Hứa Bùi vẫn uể oải lau tóc, nhưng đôi mắt cụp xuống, không biết nghĩ gì.
 
Vừa ngẩng đầu lên anh đã thấy bóng dáng yêu kiều kia cầm một tấm khăn tắm cỡ lớn, bước nhanh về phía anh.
 
Cô chạy chầm chậm hai bước đến trước mặt anh, không nói không rằng đã mở rộng khăn tắm, nhón chân, duỗi tay, nhanh chóng choàng khăn lên người anh.
 
Còn chê chưa đủ, hai tay cô túm lấy khăn tắm, quấn lên người anh một vòng, cho tới khi người đàn ông được quấn khăn kín mít từ cổ trở xuống, cô mới yên tâm thở phào một hơi.
 
Hứa Bùi – bị quấn thành bánh tét: “?”
 
Nhan Thư nhìn bốn phía xung quanh bằng ánh mắt cảnh giác, “Anh không phát hiện mọi người đều đang nhìn anh sao?”
 
Cô “lên lớp” bằng sự chân thành: “Một thanh niên trẻ tuổi như anh, ở bên ngoài phải biết bảo vệ mình cẩn thận mới phải.”
 
Hứa Bùi – bị cướp lời thoại: “…”
 
Anh im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Nhưng sao anh lại cảm thấy, mọi người đều đang nhìn em nhỉ?”
 
Nhan Thư: “…?”
 
Đúng lúc anh chàng Quan Văn Cường cao to vắt ba chiếc khăn tắm trên tay, đi ngang qua hai người.
 
Hứa Bùi duỗi một cánh tay ra khỏi “vỏ bánh tét” của mình, dễ dàng giật mất một tấm khăn tắm của Quan Văn Cường, bắt chước theo Nhan Thư quấn khăn tắm lên người cô.
 
Đi mãi đi mãi tự dưng thiếu mất một chiếc khăn tắm, Quan Văn Cường: “?”
 
Anh ta đi lộn lại, “Anh Bùi, anh lấy một cái khăn của em à?”
 
Vừa mới hỏi xong, lại một chiếc khăn nữa bị rút mất.
 
Dáng người Nhan Thư quá quyến rũ, Hứa Bùi không yên tâm nên khoác thêm một chiếc khăn nữa lên người cô.
 
Nhan Thư nhìn trái ngó phải một cái rồi nói: “Không công bằng, vậy thầy cũng phải khoác thêm một cái.”
 
Cô không chịu yếu thế rút nốt chiếc khăn tắm cuối cùng trên tay Quan Văn Cường, vất vả quấn lên người Hứa Bùi.
 
Quan Văn Cường chậm chạp cúi đầu, nhìn cánh tay trống không chẳng còn lấy một mảnh khăn tắm.
 
???
 
Xảy ra chuyện gì vậy?
 

 
Nhan Thư cảm thấy làm như thế này hình như cũng chẳng có vấn đề gì cả, vì dù sao chốc nữa cũng phải xuống nước.
 
Còn Hứa Bùi sau khi xuống nước…
 
Nhan Thư bất chợt nhớ đến cảnh tượng vừa rồi.
 
Ai dà, khiến người ta đắm đuối quá đi thôi.
 
Nếu có thể khiến anh thay bộ đồ bơi khiến người ta đắm đuối này đi thì tốt rồi.
 
Cô đang mải nghĩ chuyện này, lại thấy Hứa Bùi nhíu mày, “Đồ bơi của em bị hỏng sao ấy?”
 
Nhan Thư giật mình, “Ở đâu vậy?”

 
“Em không nhìn thấy, ở ngay chỗ vai, rách một ít.” Hứa Bùi thản nhiên đề nghị: “Đi mua bộ mới nhé?”
 
Nhan Thư bỗng dưng được anh gợi ý.
 
Đúng rồi, có thể bảo anh mua bộ khác kín đáo hơn!
 
Cô gật đầu cái rụp, “Được thôi. À mà, hình như ban nãy em nhìn thấy quần bơi của anh bị rách một ít đấy.”
 
Hứa Bùi suy nghĩ một lát, nói: “Vậy cùng đi mua nhé?”
 
Nhan Thư hài lòng cười rộ lên, “Vâng.”
 

 
Trong tiệm bán đồ bơi.
 
Nhan Thư đứng bên khu đồ bơi nam, Hứa Bùi đứng bên khu đồ bơi nữ.
 
Hai người hết sức chuyên tâm chọn bộ đồ bơi mới cho người kia.
 
Có hai bộ Nhan Thư đều thấy rất ưng ý, cô còn cố tình đối chiếu giá hai bộ với nhau, sau đó chu đáo chọn cho anh chồng nghèo khó của mình bộ rẻ hơn.
 
Hai người nhận lấy đồ bơi, ai trả tiền của người nấy.
 
Nhan Thư vui vẻ quét mã QR, quay đầu thấy Hứa Bùi đang nhìn ví tiền như đang nghĩ ngợi.
 
Cô nghĩ đến tình trạng kinh tế vào thời gian này của anh, đắn đo hỏi: “Anh không đủ tiền sao?”
 
Hứa Bùi lắc đầu, “Hình như anh quên mang theo sổ đăng ký kết hôn rồi.”
 
Nhan Thư thở phào nhẹ nhõm, “Để ở nhà rồi thì thôi, để ở nhà cũng có mất đi miếng nào đâu”
 
Hứa Bùi gật đầu, thanh toán đồ bơi.
 
Hai người xách đồ bơi, ai vào phòng thay đồ của người nấy.
 

 
Điền Tư Điềm và Tiểu Ưu vừa đi vệ sinh xong.
 
Sau khi quay lại, Điền Tư Điềm đã nằm trên bãi cát một lúc lâu, nhìn thấy bảy, tám anh đẹp trai trong công viên, mới nhớ ra, “Có phải đến giờ đi chơi trò chơi rồi không? Ủa, Nhan Nhan đâu rồi?”
 
Tiểu Ưu cũng nhận ra, “Không biết, đi vệ sinh về đã không thấy bóng dáng đâu rồi.”
 
Nói đoạn, cô ấy nhìn dáo dác xung quanh.
 
Rời chợt dừng ngay ở cửa phòng thay đồ.
 
Cô ấy khẽ huých vào cánh tay Điền Tư Điềm, hoài nghi, “Điềm Điềm, bạn nhìn xem mỹ nữ kia có phải cô ấy không, mắt mình cận nhìn không rõ.”
 
Điền Tư Điềm: “Người nào nhỉ?”
 
Tiểu Ưu trầm tư giây lát, miêu tả một cách khó khăn: “Chính là cô gái mặc bộ đồ bơi dài cả tay lẫn chân, chỉ chừa mỗi đầu ở bên ngoài đó.”
 
Điền Tư Điềm: “?”
 
Cô ấy mờ mịt quay đầu lại, dựa vào thị lực 10/10 nhìn rõ mồn một Nhan Thư và Hứa Bùi lần lượt đi ra từ phòng thay đồ nam nữ.
 
Hai người đều mặc bộ đồ bơi kín mít, tay áo và ống quần dài ngoằng, che kín toàn thân từ trên xuống dưới.
 
Trong một rừng người ăn mặc mát mẻ, hai người họ chẳng khác nào vận động viên lặn đi nhầm vào công viên nước.

 

Chương 35:

Trans: Cola

Mười giờ sáng.

Các hạng mục trò chơi bắt đầu mở cửa.

Mấy cô gái trong câu lạc bộ Báo chí cùng nhau chơi mấy trò chơi như cầu trượt thẳng đứng, cầu trượt hình loa…

Chơi đến tầm một giờ chiều, mọi người chuẩn bị cùng đi chơi trò được mệnh danh là trò chơi kích thích nhất thành phố Lan, phi thuyền xoắn ốc.

Trò chơi này tương tự như trò xe trượt cầu nước, có thể chứa bốn mươi người cùng một lúc. Cả đám đã hẹn sẵn thời gian, vui vẻ cười đùa xếp vào hàng.

Đến lượt đám người họ chơi, vừa vặn có thể ngồi cùng một hàng trên phi thuyền.

Mọi người ồ lên, hào hứng đi vào đường lên tàu, tìm chỗ ngồi xuống.

Nhan Thư đi phía sau Điền Tư Điềm, đang định kiểm vé thì phí sau vang lên tiếng “hự” khe khẽ quen thuộc.

Cô lập tức dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Anh sao thế?”

Hứa Bùi khẽ ấn tay lên bụng, rồi lại nhanh chóng buông ra, “Không sao.”

Nhan Thư lướt mắt xuống nhìn, nhíu mày, “Dạ dày lại đau sao?”

Sợ đứng chắn đường gây ảnh hưởng đến người khác, Nhan Thư kéo anh sang một bên, một cặp ở phía sau vội vàng vượt qua hai người, giành được hai ghế cuối cùng của chuyến xe này.

Quan Văn Cường vươn cổ nhìn về phía hai người, “Anh Bùi, Nhan Thư, sao hai người không ngồi vào chỗ?”

Nhan Thư đang định đáp lại, đã thấy Hứa Bùi điềm đạm cười nói: “Mọi người chơi trước đi, chúng tôi đợi lượt sau.”

Nhan Thư khẽ nói: “Anh còn muốn chơi lượt sau à? Dạ dày hết đau rồi sao?”

“Ừ.” Hứa Bùi cười, “Tạm thời không thấy đau nữa.”

“A, thế chẳng phải hai người phải đợi thêm một lượt nữa sao?” Quan Văn Cường cảm thấy hơi ngại, nhanh chóng tỏ ra ga lăng đề nghị: “Hay là Nhan Thư chơi trước đi, anh đợi lượt sau cùng anh Bùi cho.”

Nhan Thư vội vàng xua tay, “Không cần đâu ạ, chỉ đợi có mấy phút thôi mà.”

Nói hết nước hết cái mới ngăn được Quan Văn Cường đang định sắm vai “Khổng Dung nhường lê”*.

*Một điển cố Trung Quốc, giáo dục trẻ nhỏ phải biết thứ tự trước sau.

Kết quả lại thấy anh ta không chịu từ bỏ, nói oang oang: “Anh Bùi, hay là em nhường cơ hội này cho anh nhé!”

Nói đoạn, anh ta định cởi dây an toàn ra, nhảy xuống dưới.

Hứa Bùi: “…”

Anh vẫn bình tĩnh duỗi tay ra, gõ hai cái vào bàn làm việc của nhân viên phụ trách, “Xin chào.”

Thấy nhân viên nọ nhìn qua, Hứa Bùi hạ giọng xuống nói với vẻ lo lắng: “Cái cậu cao to mặc quần bơi đỏ kia, có phải hành động của cậu ta hơi nguy hiểm không?”

Nhân viên phụ trách vừa mới nhìn thấy, lập tức bác loa, cất cao giọng nói: “Tất cả ngồi yên tại chỗ, không được đi lại lung tung, nhất là không được gỡ dây an toàn, tôi đang nói cậu đấy!”

Quan Văn Cường bị khiển trách, ngượng chín mặt giải thích: “Anh Bùi, thật sự không phải em không nhường chỗ cho anh, là chú ấy không cho em ra.”

Hứa Bùi mỉm cười, nói bằng khẩu hình với anh ta, “Không sao.”

Nhân viên phụ trách tiến lên kiểm tra lại một lượt, cuối cùng mới nhấn chuông báo hiệu.

Hứa Bùi vẫn đứng yên tại chỗ, khóe miệng thấp thoáng nụ cười, chờ đợi đám “bóng đèn” chướng mắt kia cùng bay lên với du thuyền.

Đột nhiên, một tiếng “A —” vang lên.

Bên trên có một nam sinh bịt miệng, giơ một tay lên: “Không được, tôi bị choáng, không ngồi được nữa.”

Nhân viên bên kia đỡ cậu ta xuống, nhân viên bên này chỉ vào Nhan Thư đang xếp đầu hàng, nói: “Còn trống một chỗ, đến lượt cháu rồi đấy cô gái.”

Nụ cười Hứa Bùi lập tức hóa đá trên khóe môi, “…”

Nhan Thư còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị đẩy vào trong mấy bước.

Đợi đến khi cô sực tỉnh quay đầu lại, bóng dáng Hứa Bùi đã biến mất tăm.

Cô nhón chân đứng trong đường vào, nhìn vào trong đám người, mới nhìn một cái đã thấy bóng lưng cao gầy kia.

… Bộ đồ bơi trên người anh quá nổi bật.

Anh đưa lưng về phía cô, đi về hướng ngược lại trong dòng người.

Mái tóc đen ẩm ướt, sống lưng thẳng tắp, tựa như một thân cây bạch dương vươn mình thẳng tắp.

Nhan Thư nhấc bước định quay lại, bên tai vang lên giọng của Điền Tư Điềm: “Nhan Nhan, đứng đực ở đó làm gì, mau lên đi.”

Cô nhìn qua chỗ họ.

Điền Tư Điềm và Tiểu Ưu đang vẫy tay với cô.

Cô lại ngoảnh đầu nhìn vè phía bóng dáng cao lớn thẳng tắp như cây bạch dương trong đám đông. Người ấy không quay đầu lại, vẫn ngược dòng người, đi ra bên ngoài.

Bước chân chậm rãi, càng lúc càng rời xa cô.

Trong mắt cô, anh giơ tay lên, ấn lên bụng.

Con tim của Nhan Thư chợt thắt lại, cô nhấc chân chạy về phía cửa ra vào.

Đây nào có phải cây bạch dương, rõ ràng là một đóa hoa yếu ớt thì có.

Điền Tư Điềm hò lên ở phía sau, “Nhan Nhan, bạn không chơi nữa à?”

Cửa lớn mở toang, “sứ giả hộ hoa” Nhan Thư chạy ra thật nhanh, quay đầu tìm đại một lí do: “Mình, tự dưng mình thấy hơi sợ độ cao!”

– –

Hứa Bùi xoay người lại, gạt đám đông đi ra ngoài.

Anh nhác thấy cô gái ấy đứng ở lối vào, nhón chân nhìn về phía anh.

Anh cụp mắt cân nhắc giây lát, tìm góc chuẩn, giơ tay ấn lên bụng mình.

Mấy phút sau, vai trái của anh bị người phía sau vỗ nhẹ một cái.

Anh dừng chân, cố dằn khóe môi hơi nhếch lên xuống, quay đầu lại.

“Ôi ngại quá.” Nam sinh ở phía sau bất cẩn đụng phải anh, cười ngựng ngùng xin lỗi anh.

Ánh mắt Hứa Bùi thoáng lướt qua đám đông, bình thản gật đầu tỏ vẻ không có gì.

Một lúc sau, bả vai của anh lại bị người ta vỗ một cái.

Người Hứa Bùi hơi khựng lại, những ngón tay buông thõng bên mình hơi siết lại.

Lần này mất khoảng hai giây, anh mới từ từ xoay người lại.

Ở khoảng cách chừng một mét, cô gái đang ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức rơi vào trong đáy mắt của anh.

Hứa Bùi thả lỏng ngón tay.

Anh ngước mắt nhìn phi thuyền phía xa xa đang cất cánh, lạnh nhạt hỏi: “Sao em lại xuống đây?”

Nhan Thư nói bừa một câu: “Ừm thì, em hơi buồn nôn.”

Hứa Bùi: “Buồn nôn?”

Nhan Thư gật đầu, bỗng dưng lại cảm thấy sai sai.

Vừa rồi cô đã nói gì với Điền Tư Điềm ấy nhỉ?

Cô ngẫm lại một lát, nhanh chóng chữa lời: “À không, là sợ độ cao.”

Hứa Bùi nhìn chăm chú vào mắt cô.

Hồi lâu, anh khẽ bật cười, “Sợ độ cao à?”

Nhan Thư “đúng đúng”, nghĩ gì đó lại nói: “À mà, trước đây em bảo anh mang thuốc bên mình, có phải anh không mang không?”

Hứa Bùi “ừ” một cách nhẹ tênh.

Ngay tức khắc, anh lại thấy cô mở túi chống nước cho điện thoại, lấy một gói thuốc dùng một lần, lấy một viên thuốc ra, đặt trong lòng bàn tay.

Cô đắc ý nhướng mày nói: “May mà em đã chuẩn bị từ sớm rồi.”

Viên thuốc trắng tinh yên lặng nằm trong lòng bàn tay mềm mại của cô.

Hứa Bùi cúi xuống, nhìn chằm chằm mấy giây.

Rồi ngước mắt lên, hỏi: “Em cố tình mang cho anh ư?”

Nhan Thư vô thức cãi lại: “Không phải cố tình, em chỉ sợ anh quên thôi.”

Hứa Bùi duỗi tay nhón viên thuốc nhỏ, bỏ ngay vào trong miệng.

Nhan Thư tròn xoe mắt, “Anh cứ nuốt như thế thôi à? Không sợ đắng ư?”

Đầu lưỡi Hứa Bùi cuộn lấy viên thuốc, “Không đắng.”

Tiếng chuông báo hiệu của trò chơi vang lên.

Chiếc phi thuyền chở mấy chục người vẽ nên một dải cầu vồng giữa trời, tiếng hò hét liên tiếp không ngớt.

Trong dòng người đông đúc, tiếng cười vang dội, anh nhìn sâu vào mắt cô.

“Ngọt mà.”

– –

Hứa Bùi nhìn chiếc thuyền nhỏ lênh đênh, có vẻ ế khách, nhíu mày: “Em bảo, giờ chúng ta ngồi cái này u?”

Nhan Thư gật đầu, chỉ vào tờ quảng cáo trong tay, “Trong này viết đây là thử thách hai người, nếu vượt qua thử thách thì có thể nhận được phần thưởng đó!”

Cô chỉ tay vào chuỗi vòng cổ hình mặt cười, bên trên khảm một hàng đá Zircon li ti.

Từ nhỏ Nhan Thư đã mê những thứ lấp lánh, sặc sỡ. Dù trong nhà cô không thiếu trang sức cao cấp, nhưng khi nhìn thấy phần thưởng trên tờ quảng cáo này, cô đã không thể dời mắt được nữa.

Cô nhìn Hứa Bùi, “Anh có chơi trò này không? Nếu không chơi thì em sẽ đợi Điền Tư Điềm chơi vậy.”

Hứa Bùi không nói gì mà đi thẳng về phía quầy nhân viên.

Thấy cô không đi theo, anh ngoảnh đầu lại nói: “Anh đau dạ dày, cũng chẳng chơi được trò gì khác, đi thôi.”

Một người nhân viên ngáp ngủ đi ra ngoài, vừa nhìn thấy hai người là thấy buồn cười: “Ô kìa, hai người đến đây trú đông sao?”

Đúng lúc đó có một cặp đôi đi ngang qua, hai người nọ lén liếc qua chỗ này rồi mím môi cười trộm.

Nhan Thư nhìn bộ đồ bơi dài tay dài chân của Hứa Bùi, lại nhìn xuống bộ của mình, lẳng lặng che mặt, “Tại anh hết, chọn cho em bộ đồ bơi xấu như này!”

Hứa Bùi thản nhiên đáp trả: “Bộ em chọn cũng có đẹp chỗ nào đâu.”

Nhan Thư: “…”

Cô nghĩ, hai người đều có trách nhiệm trong vấn đề này, đúng là không tiện truy cứu trách nhiệm, vì thế cô đành vội vàng che mặt đi ngay vào bên trong.

Nhân viên ngăn cô lại, “Ấy khoan, đóng dấu đã.”

Hứa Bùi vốn đang đi vào bên trong với Nhan Thư, nghe thấy thế bèn quay đầu lại hỏi: “Dấu gì cơ?”

Nhân viên lấy một con dấu hình hoạt hình ra, “Cái này, ký hiệu tham gia thử thách.”

Hứa Bùi cảnh giác, “Đóng ở đâu vậy?”

“Trên tay.”

Hứa Bùi liếc qua cánh tay mình, lại nhíu mày nhìn con dấu, trên khuôn mặt đẹp trai đầy vẻ kháng cự, “Không đóng có được không ạ?”

Nhân viên nọ nghĩ ngợi, “Được thôi, không đóng cũng được, dù sao trò này cũng chẳng có mấy người chơi.”

Hứa Bùi gật đầu, đang định nhấc bước thì lại nghe ai đó nói: “Tất nhiên phải đóng dấu rồi! Đây là dấu hình cá nhỏ nè, đáng yêu vậy cơ mà!”

Nhan Thư xắn tay áo lên, “Cháu muốn cháu muốn, phiền chú đóng mạnh một chút.”

“Được!”

Đóng dấu xong, Nhan Thư hí hửng huơ tay, chú cả nhỏ màu đỏ mới toanh trên cổ tay cô cũng nhảy nhót theo động tác của cô.

Nhân viên mở cửa cho họ, nhìn cặp trai xinh gái đẹp đi vào lối vào trò chơi, người nọ lại ngáp một cái, định đánh một giấc nữa.

Sau đó, ông ta thấy cậu chàng cao cao vừa đi vào lối vào lại quay trở lại, mặt mày vô cảm duỗi tay ra trước mặt ông, “Cháu cũng muốn một cái.”

Nhân viên nọ hỏi trong vô thức: “Muốn cái gì?”

Cậu chàng mặt lạnh im im một lúc mới nói: “Đóng dấu.”

Nhân viên: “…”

Chẳng phải vừa nãy cậu nói không đóng sao?

Nhân viên: “Không đóng có được không?”

Cậu chàng mặt lạnh: “Có thể đóng không ạ?”

“?” Nhân viên nọ xua xua tay, “Đồng nghiệp mượn con dấu kia rồi, cậu chèo thuyền về rồi đóng sau.”

– –

Trên không trung ở khu công viên trên nước vọng lại từng đợt tiếng hú hét vui vẻ, trước cổng vào của mỗi trò chơi đều cực kỳ đông khách, xếp thành hàng dài hoặc hàng ngắn.

Chỉ có nơi tận cùng bên trái của khu công viên, một hồ nước nhân tạo rộng bao la vẫn chưa được khai thác hoàn toàn, lạnh tanh lạnh ngắt, vắng như chùa bà đanh.

Cả mặt hồ yên ả không một gợn sóng, chỉ có một con thuyền hình hoạt hình lặng trôi giữa hồ.

Nhan Thư ngồi trên thuyền, nhìn Hứa Bùi thư thái giở sách phía đối diện, cất giọng khó tin: “Anh ra ngoài chơi mà còn mang cả sách theo ư?”

Hứa Bùi tựa vào đuôi thuyền, khẽ nhếch mày lên mà chẳng ư hử lấy một tiếng.

Nhan Thư thở dài não nề, “Hàii, bây giờ em hối hận quá, nếu biết đây là loại thử thách nhàm chán thì em nhất định sẽ không tham gia.”

“Thế à.” Hứa Bùi chẳng buồn ngẩng đầu lên, nói: “Bây giờ anh lại thấy không tồi.”

Nhan Thư sửng sốt, “Anh bảo cái loại thử thách ngồi ngẩn trên hồ tròn hai tiếng là xem như vượt qua này không tồi á?”

Hứa Bùi khẽ “ừ” một tiếng, lấy một chiếc máy tính bảng trong balo bên cạnh, đưa cho cô.

Nhan Thư nhận lấy, đây không phải giao diện trò chơi Toán học của cô sao!

Giống như đang chứng thực suy đoán của cô, Hứa Bùi chậm rãi lên tiếng đúng lúc: “Ít ra em có thể làm được hai đề Toán, có thể chơi đến ván năm mươi.”

Nhan Thư: “…”

Nơi cô đến có phải công viên nước không vậy?

Thà ở nhà ngủ còn hơn!

Ít ra ở nhà còn lướt video, làm biếng được chút đỉnh, còn ở đây thì…

Cô nhìn sườn mặt lạnh nhạt một cách quá đáng của thầy Hứa, chấp nhận số phận cúi đầu xuống, oán giận chọc chọc vào màn hình.

Mặc dù vừa nghĩ đến chuyện làm đề Nhan Thư đã thấy không cam tâm tình nguyện, nhưng thời gian này trải qua sự kèm cặp của thầy Hứa, cô đã tiến bộ rất nhanh, mấy đề bài này đã không còn khó hiểu như trước đây nữa.

Cô chơi một lúc, ấy vậy mà càng chơi càng mê mẩn.

Vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, thế mà cô đã giải ra được mấy đề sudoku, ván bốn mươi chín cũng qua được.

Nhan Thư chạm vào màn hình hai ba cái, ngẩng đầu nhìn Hứa Bùi bằng ánh mắt đắc ý, “Thầy Hứa, em đã chơi đến ván năm mươi rồi, sắp sửa hoàn thành nhiệm vụ rồi đấy.”

Hứa Bùi cười, “Giỏi vậy cơ à?”

“Lại chẳng không.” Nói xong, Nhan Thư chạm hai cái cuối cùng vào màn hình, chú cá nhỏ đã chui tọt vào trong sọt của cô bé.

Cô vừa cầm máy tính bảng vừa siết chặt nắm tay, vui vẻ nhoẻn miệng cười, “Thành công rồi!”

Đúng lúc đó, màn hình bỗng nhiên tối thui.

Nhan Thư giật mình, đang định hỏi Hứa Bùi thì nó lại thình lình lóe sáng.

Nhan Thư cầm chặt máy tính.

Những dải màu sặc sỡ nở rộ trong tay cô.

Trong màn pháo hoa bung tỏa khắp trời, cô bé trong trò chơi xuất hiện trên màn hình, trên đầu có một khung thoại đáng yêu:

[Chúc mừng chủ nhân, bạn đã dùng kỹ thuật câu cá tuyệt đỉnh của mình chinh phục Thần sông thành công, xin hỏi bạn có muốn triệu hồi Thần sông không?]

Nhan Thư hơi nghi hoặc: “Đây là gì thế?”

Cô nhìn Hứa Bùi.

Nhưng anh lại làm như không nhìn thấy, chỉ ung dung giở trang sách, “Chẳng phải bên trên có chữ sao?”

Nhan Thư bĩu môi, “Không nói thì thôi.”

Cô nhấc tay chọn nút [Có]

Khung cảnh thay đổi, một cậu bé dễ thương xuất hiện, cậu bé đẩy chiếc rương nặng trịch đến giữa màn hình, rồi chuồn nhanh như một làn khói.

Như thể đang xấu hổ vậy.

Màn hình không còn động tĩnh gì nữa, Nhan Thư thử chạm vào xung quanh mà vẫn không có phản ứng gì.

Cô đưa tay chạm vào cái rương sáng lấp lánh, ngay lập tức màn hình hiện ra một câu:

[Đây là chiếc rương báu vật mà bạn nhỏ Kiều Kiều làm rơi dưới sông, có muốn mở ra xem không?]

Nhan Thư nhìn chằm chằm vào bốn chữ “Bạn nhỏ Kiều Kiều”, ngây ngẩn một hồi mới chọn gợi ý [Mở ra]

Chiếc rương biến thành một chiếc vỏ sò tinh xảo, bên trên hiện bốn chữ: [Vỏ sò ước nguyện]

Vỏ sò ước nguyện?

Nhan Thư nhìn giao diện trò chơi không ngừng lấp lóe, dường như nhớ ra chuyện gì đó, cô chợt ngẩng phắt lên, nhìn về phía chàng trai ngồi trước mặt.

“Ý, vỏ sò ước nguyện!” Mắt cô sáng lấp lánh.

Hứa Bùi khẽ cười, “Ừ.”

Bốn chữ này tựa như chiếc chìa khóa, mở ra vùng ký ức vừa mơ hồ vừa vụn vặt đã cất giữ rất lâu trong đầu cô.

Nhan Thư nhỏ xíu buộc tóc hai ngà, bưng vỏ sò nhỏ đẹp đẽ mà bé đã tỉ mỉ chọn lựa, dè dặt đưa đến trước mặt Hứa Bùi, “Anh Hứa Bùi ơi, đây là vỏ sò ước nguyện, anh muốn điều gì, nó đều có thể giúp anh thực hiện. Tặng anh nè!”

Hiện thực và hồi ức lồng vào nhau trong chớp mắt, màn hình bất chợt đổi cảnh.

Trong những chùm pháo hoa đan xen, hiện lên ba chữ —

[Tặng em đấy]

Ngón tay của Nhan Thư bất giác hơi co lại, vô thức siết chặt chiếc máy tính.

Khoảnh hai giây sau, cô ngước lên nhìn Hứa Bùi.

Con thuyền nhỏ đã cập bờ từ lúc nào, anh nhàn nhã tựa vào đuôi thuyền, dường như anh đang nhìn cô, nhưng chẳng hề chân thực.

Một lát sau, anh đứng dậy, khẽ cười rồi nói: “Đi thôi.”

Nhan Thư đi theo sau anh, đáp lại một tiếng.

Ánh mắt cô lại rơi xuống màn hình, ngón tay cô hơi gập lại, chạm vào màn hình một cái.

[Chấp nhận]

– –

Quan Văn Cường nghi hoặc nhìn về phía Nhan Thư có vẻ tâm trạng rất vui, “Em đang vui cái gì thế?”

Nhan Thư nghiêm mặt lại, “Trông em vui lắm ư?”

Quan Văn Cường: “Có mà!”

Nhan Thư ra vẻ suy nghĩ, “Có lẽ là vì em sắp nhận được phần thưởng rồi chăng?”

“Phần thưởng á?” Quan Văn Cường dỏng tai lên, “Phần thưởng gì đấy?”

Nhan Thư đắc ý chỉ vào tờ quảng cáo: “Chính là cái này!”

Quan Văn Cường cầm lấy xem, “Bảo sao hai người đã đi đằng nào, sao lại chơi mãi chơi mãi rồi mất hút, hóa ra là đi tham gia thử thách à! Ế, cây bút máy này được nè, chắc anh Bùi sẽ thích cho xem.”

Nhan Thư: “Gì cơ?”

Nhan Thư ghé lại gần, Quan Văn Cường chỉ vào cây bút máy kiểu thường của nhãn hiệu ít người dùng, giá cả không quá đắt nhưng có một bộ phận người yêu thích cố định.

Hứa Bùi thực sự rất thích nhãn hiệu này, có mấy cây bút đều là bút của nhãn hiệu này.

Cô nhìn chằm chằm vào tấm hình như đang nghĩ gì đó, bên tai vang lên giọng nói giục giã của nhân viên: “Ai phải nhận thưởng thì nhanh chân lên, sắp đến giờ tan ca rồi đấy.”

Quan Văn Cường: “Còn ngẩn ra đấy làm gì, mau đi đi kìa.”

Lúc này Nhan Thư mới phản ứng lại, xoay người đi đến khu nhận thưởng.

Nhân viên ở khu phát phần thưởng là một cô gái ôn hòa, thấy Nhan Thư đi vào, cô ấy cười nói: “Em gái xinh, em muốn lấy vòng cổ hình mặt cười đúng không?”

Người bên cạnh cô ấy tiếp lời: “Vòng cổ này được này, hôm qua có một mỹ nữ đã ở trên hồ mấy tiếng chỉ vì nó đấy.”

“Phụt, ban tổ chức hố người đây mà, sao lại nghĩ ra loại thử thách nhàm chán như vậy.”

Hai người nọ buôn chuyện với nhau, trực tiếp lấy vòng cổ từ trong tủ ra như thể đã mặc định Nhan Thư sẽ chọn nó vậy.

Bây giờ Nhan Thư lại nhìn không thể dời mắt.

Không biết có phải là vì ánh đèn trong tủ hay không, cô thấy vòng cổ thật sự rất đẹp, còn đẹp hơn trong ảnh rất nhiều.

Cô nhân viên ướm lên người cô, “Ôi gái ơi, cái này cũng tôn da em ghê, nhìn đẹp lắm.”

Nhan Thư vốn là một người dễ mềm lòng, cô nhân viên càng nói cô càng thấy rung động.

Chỉ ước gì có thể lập tức đeo lên cổ ngay.

Đang định biến suy nghĩ thành hành động, cô lơ đã liếc sang bên cạnh một cái.

Cô băn khoăn một hồi, chỉ vào một chỗ khác trong tủ, “Chị ơi, có thể cho em xem cái này chút không ạ?”

Nhân viên nhìn qua, cảm thấy khá bất ngờ: “Bút máy sao?”

Cô ấy lấy ra, đặt cả hai món đồ lên mặt tủ.

Nhan Thư hết nhìn trái rồi lại ngó sang phải, rối rắm hồi lâu mà vẫn không thể đưa ra quyết định, giọng Điền Tư Điềm chợt vang lên ở sau lưng, “Chuyện này cần gì phải rối rắm? Rõ là vòng cổ hợp với bạn hơn mà.”

“Sao bạn lại đến đây!”

“Đàn anh Quan nói với mình bạn đang ở đây, mình qua xem sao.”

Nhan Thư đáp lại một tiếng, quay lại vấn đề trước đó của cô ấy: “Bạn không thấy bút máy rất hợp với mình sao?”

Điền Tư Điềm: “Hợp chỗ nào hả?”

Nhan Thư: “Thì, rất là thực dụng đó.”

Điền Tư Điềm sửng sốt, “Vậy mà bạn lại để ý đến vấn đề thực dụng á?”

Nhan Thư tìm bừa một lí do: “Với cả nhìn rất đẹp, người thích nó nhất định rất có gu thẩm mỹ.”

Điền Tư Điềm ngơ ngác vì gu thẩm mỹ của cô hôm nay, “Thôi bỏ đi, bạn tự chọn đi, mình đi xem Tiểu Ưu đến chưa đây.”

Nhan Thư ậm ừ đáp lại, quay đầu tiếp tục rối rắm.

Điền Tư Điềm đi tới cửa thì dừng bước lại.

Cuối cùng cô ấy không nhịn được nữa, “Nhan Nhan, thực ra, bạn muốn chọn bút máy đúng không?”

Nhan Thư: “…”

Nhan Thư nhận phần thưởng xong, phát hiện mọi người đều đang tập trung ở chỗ này.

Hứa Bùi đi tới từ đằng xa, Quan Văn Cường vẫy tay với anh, “Anh Bùi ơi, ở đây. Anh vừa làm gì vậy… Ý, trên tay anh có gì thế này?”

Quan Văn Cường chỉ tay về phía anh.

Trên cổ tay trái của Hứa Bùi, một chú cá đỏ chót, trông đầy sinh động.

Hứa Bùi cười nói: “Khả năng quan sát không tồi.”

Quan Văn Cường liếc anh một cái, thật sự muốn nói với anh không phải mình có tài quan sát, mà là anh xắn tay áo cao quá đó.

Nhan Thư chú ý đến động tĩnh bên này, cũng quay lại nhìn sang chỗ anh.

Quả nhiên, chỗ gần cổ tay trái của Hứa Bùi có thêm một chú cá nhỏ màu đỏ.

Giống hệt chú cá trên tay phải của cô.

Nhan Thư cảm thấy thắc mắc.

Lúc chèo thuyền, chẳng phải anh còn chê là ấu trĩ, không thèm đóng dấu sao, sao bây giờ lại có?

Đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy Quan Văn Cường kêu toáng lên: “Nhan Thư, sao tay em cũng có một con vậy?”

Nhan Thư còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy người nào đó lừ mắt nhìn Quan Văn Cường, “Muốn hả? Tự đi chèo thuyền đi.”

“Ồ, chèo thuyền mới có hở?” Quan Văn Cường thoáng nghĩ ngợi, “Không đúng, em cũng có mà.”

Hứa Bùi nghe thấy thế lại liếc cổ tay anh ta.

Quan Văn Cường giơ tay lên, khoe con cá mập xanh to đùng trên cánh tay.

Mọi người rối rít khoe dấu hoạt hình của mình, “Đúng á, bọn em cũng có, lúc ngồi phi thuyền đã được đóng dấu rồi, chỉ khác Nhan Thư mà thôi!”

Hứa Bùi nhướng mày, hỏi: “Thế các cậu giống tôi à?”

“Khác màu thôi mà.”

Hứa Bùi không nói gì nữa.

Anh đảo mắt một vòng, lướt qua từng con cá mập lớn màu xanh của cả đám, cuối cùng dừng lại ở hai chú cá nhỏ màu đỏ.

Một lát sau, anh bật cười.

Đâu chỉ khác màu thôi đâu.

Mà là chẳng giống chỗ nào cả.

Anh liếc chú cá bên cạnh qua khóe mắt, sau đó cụp mắt nghĩ ngợi, cố tình bước chậm lại.

– –

Bãi cát chỉ cách phòng thay đồ mấy phút đi bộ, một đám nam nữ vừa đi vừa đùa giỡn, vậy mà đã lần lữa tận nửa tiếng đồng hồ.

Nhan Thư đang mãi nghĩ đến chuyện phần thưởng, chỉ một thoáng lơ đãng đã không theo kịp mọi người.

Cô bất chợt nhận ra, bên cạnh có thêm một bóng người cao lớn.

Hai người sóng vai đi cùng nhau, hai chú cá trên cổ tay cách nhau rất gần, lặng lẽ đuổi bắt nhau theo nhịp chuyển động của cánh tay.

Nhan Thư nhìn chăm chú một lúc mà đã cảm thấy gò má hơi nóng lên.

Chắc hẳn là vì, bộ đồ bơi mà Hứa Bùi chọn dày quá đây mà!

Cô giơ tay định phe phẩy mấy cái để xoa dịu cảm giác nóng nực đột nhiên xuất hiện này.

Đúng lúc đó điện thoại của Hứa Bùi đổ chuông, anh giơ tay đặt điện thoại bên tai.

Trong lúc sơ ý, hai chú cá chạm khẽ vào nhau, như một cú chạm đuôi rồi bơi xa.

Nhan Thư càng thấy nóng hơn!

Cô đang phẩy tay thật nhanh thì nghe thấy một giọng nói đầy kích động vọng ra từ trong điện thoại của anh chàng bên cạnh: “Con trai, con đang ở đâu! Mau đưa con dâu mẹ về nhà ngay!”

Tay Nhan Thư chợt khựng lại.

Cô chậm chạp quay sang, chạm phải tầm mắt của Hứa Bùi.

Chương 36:

Trans: Cola

Trong phòng khách nhà họ Hứa.

Hứa Thành Sơn bưng ấm nước lên, nước sôi ùng ục rót vào trong ấm trà tử sa, những mầm trà dài mảnh bàng bạc chìm nổi bên trong.

Cũng giống những lá trà kia, bà Hứa cũng đi qua đi lại trước bàn trà như ngồi trên đống lửa.

Hứa Thành Sơn đậy nắp trà lại, ấn vào mép nắp trà nóng hổi đổ vào trong chén tống* rồi rót ra hai chén trà, “Đừng đi qua đi lại nữa, nào, uống hớp trà đi.”

*Chén tống là một dụng cụ trong bộ trà cụ, chén tống có công dụng giúp nước trà được trộn đều, đồng thời lọc được cặn trà, giúp nước trà trong hơn (Google)

Bà Hứa lườm ông một cái, “Đã đến lúc nào rồi mà anh còn lo uống trà?”

Bà vuốt mái tóc đen bóng không chút rối loạn, “Tóc của em không rối chứ?”

Không đợi ông Hứa đáp lại, bà đã tự cầm gương lên soi một lúc với vẻ không yên tâm, tiện thể chỉnh lại cổ áo không hề có một nếp nhăn, sau đó lại bẻ cổ áo cho ông Hứa.

Ông Hứa bưng chén trà lên, uống một ngụm thấy đáy, “Được rồi, chẳng qua chỉ gặp con dâu thôi mà, việc gì phải căng thẳng?”

Bà Hứa: “Anh không căng thẳng, sao anh đi vệ sinh mãi thế?”

Bàn tay cầm chén trà của ông Hứa chợt khựng lại, “… Đó là vì anh uống nhiều trà quá!”

Ông ho khan một tiếng, “Nói em bao nhiêu lần rồi, có chuyện gì cũng không cần lo lắng, bình tĩnh một chút. Em xem anh —”

Vừa nhắc đến chuyện này bà Hứa lại thấy bực, “Em xem anh cái gì mà xem, mấy ngày trước anh cũng bảo em đừng kích động, nói là sổ đăng ký kết hôn của con trai là giả, cuối cùng thì sao? Nếu không phải anh, em đã có thể vui mừng sớm hơn mấy ngày rồi đấy!”

Ông Hứa tự biết mình đuối lý nên không hó hé gì nữa.

Mãi một lúc sau ông mới rặn ra được một câu: “Sao anh biết được chuyện thành ra thế này. Thằng nhóc kia cũng thật là, thế mà lại im ỉm mang đến cho chúng ta một sự bất ngờ lớn như vậy. À đúng rồi, vừa nãy em hỏi trợ lý Lâm rồi à, có chắc Nhan Thư chính là cháu gái Kiều Kiều của ông cụ Nhan không?”

Nghe thấy vậy, vẻ mặt của bà Hứa từ mây đen chuyển sang trời hửng nắng, đôi mắt đẹp tràn ngập ý cười, “Còn cần anh nói sao, đã xác định từ lâu rồi.”

Ông Hứa yên tâm, bùi ngùi: “Hồi hai ông cụ còn trẻ, cứ suốt ngày trêu là cho hai đứa bé đính hôn từ bé, không ngờ chuyện này lại trở thành sự thật.”

Bà Hứa có chút đắc ý, “Phải đấy, lần này con trai chúng ta giỏi quá. Có điều hơi hấp tấp, ít ra cũng phải dành ra chút thời gian để chúng ta đề nghị kết thông gia với ông cụ Nhan cho tử tế, nếu không người ta lại cho là mình không –”

Mới nói được một nửa, bà đột nhiên dừng ngang, nhìn sang phía ông Hứa, “Hai ngày trước ông cụ Nhan gọi điện cho anh, liệu có phải chính là vì chuyện này không?”

Hai ông bà đưa mắt nhìn nhau.

Bà Hứa vỗ đùi cái đét, “Hỏng rồi! Mau gọi lại cho ông cụ Nhan đi!”

– –

Dạo gần đây ông cụ Nhan đang buồn bực trong người.

Mặc dù ban đầu là vì ông mặt dày gọi điện cho thằng nhóc nhà họ Hứa mới vun vén chuyện hôn sự cho hai đứa, nhưng tốt xấu gì Kiều Kiều cũng đã về làm dâu nhà họ Hứa được một thời gian rồi, bên đằng thông gia không bày tỏ gì thì đã đành, vậy mà cũng chẳng gọi lấy một cú điện thoại nào.

Họ coi ông chết rồi, hay là vốn không coi trọng Kiều Kiều và nhà họ Nhan này?

Ông nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được gọi điện qua nhà đó.

Ai dè trong điện thoại Hứa Thành Sơn vẫn khách sáo hàn huyên với ông, cứ như không phải người trong cuộc, lại còn hỏi ông gọi điện có chuyện gì.

Còn có chuyện gì được nữa?

Chẳng nhẽ họ như thế là đang giả bộ hồ đồ?

Ông cũng biết, mấy năm nay địa vị nhà họ Hứa đang lên, việc làm ăn càng làm càng lớn, nhưng cũng không thể làm cao như vậy được đúng không? Cô cháu gái ngoan ngoãn, xinh xắn của ông gả qua đó, nhà họ Hứa cũng đối xử với nó như thế này sao?

Ông cụ Nhan vừa cuống vừa tức, cá cũng chẳng thèm câu, cơm cũng chẳng buồn ăn, đang định khăn gói quả mướp lên thành phố Lan nói cho ra nhẽ với nhà họ Hứa thì chuông điện thoại lại reo vang.

Ông vừa mới bắt máy đã nghe thấy một câu: “Bác thông gia!”

Giọng điệu của Hứa Thành Sơn vừa niềm nở vừa thân thiết, hoàn toàn trái ngược với cái giọng lịch sự khách sáo lần trước, thái độ cũng quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

Ông cụ Nhan hừ lạnh, “Chủ tịch Hứa khách sáo quá, tôi đây không nhận nổi.”

Hứa Thành Sơn đang định nói gì đó thì bị vợ mình giành mất điện thoại, cười xòa rồi nói: “Sao lại là chủ tịch Hứa ạ, bác cứ gọi anh ấy là Tiểu Hứa là được rồi. Đều là người một nhà với nhau, sao bác thông gia lại khách sáo thế ạ.”

Ông cụ Nhan lại hừ lạnh một tiếng nữa, “Lần trước hai người có nói như thế này đâu.”

Bà Hứa cười khổ, “Bác thông gia à, đúng là bác hiểu lầm chúng cháu rồi, trước đây chúng cháu nghỉ mát ở trên đảo, hôm nay mới hay chuyện.”

Nói đoạn, bà lại giải thích tường tận sự tình một lượt.

Cuối cùng mới nói bồi một câu: “Bác xem lúc nào bác có thể qua đây, chúng ta bàn bạc chuyện hôn sự của hai đứa một chút.”

Vừa mới dứt lời thì đã được ông Hứa đỡ lời: “Ý của bà nhà cháu là, lúc nào bác có thời gian thì nói với bọn cháu một tiếng, để bọn cháu biết đường đến nhà thăm hỏi.”

Lúc này bà Hứa mới phản ứng lại, vội vàng cười nói: “Phải phải phải, bác thông gia xem lúc nào tiện gặp ạ?”

Sau một cú điện thoại, nói hết nước hết cái, cuối cùng mới khiến ông cụ Nhan nguôi giận, quyết định thời gian gặp mặt.

Hai ông bà Hứa lại nhiệt tình trò chuyện một phen, quan hệ của hai nhà đã gần gũi hơn rất nhiều.

Cúp điện thoại xong, bà Hứa thở phào nhẹ nhõm, rồi lại bắt đầu lo lắng chuyện khác, “Không biết Kiều Kiều thích hôn lễ kiểu nào nhỉ, nhẫn cưới đã mua chưa, hình như còn phải chụp ảnh cưới nữa, địa điểm hưởng tuần trăng mật cũng phải sắp xếp, với cả trang sức trang siếc nữa.”

Nghĩ ngợi một hồi, bà lại gọi một cuộc điện thoại, “Trợ lý Lâm, cậu về nhà tổ một chuyến, lấy chút đồ qua đây…”

Cúp máy, bà vẫn thấy thiếu thiếu gì đó.

Một lát sau bà mới nhớ ra, “Phải rồi, em còn phải đích thân nấu một bữa cho con dâu nữa.”

Mí mắt của ông Hứa giật giật, “Bớt bớt lại đi em, cái khả năng nấu nướng của em ấy à, đừng làm cháy bếp nữa… Lát nữa nhớ nghiêm túc một chút là được, đừng có làm Kiều Kiều sợ.”

“Em biết rồi.”

– –

Kỳ thực Nhan Thư vẫn thấy hơi thiếu tự tin.

Lần trước mẹ Hứa Bùi nhìn thấy sổ đăng ký kết hôn, dáng vẻ đã kích động lắm rồi. Lần này sau khi đã xác định quan hệ của hai người, e rằng bà ấy càng kích động hơn, không biết sẽ có phản ứng như thế nào.

Có điều, ở nhà họ Hứa được một lúc, cô đã hoàn toàn cảm thấy yên tâm.

Tuy bà Hứa vẫn cười tươi như hoa, nhưng tốt xấu gì cũng không giống như hôm trước, nắm tay cô không nỡ buông, chỉ mải thủ thỉ mấy chuyện hay ho với cô một tiếng đồng hồ.

Nhan Thư vui vẻ đáp lại bà, nhìn thấy bóng dáng bận bịu của cha con nhà họ Hứa trong bếp, cô hơi ngại ngùng, “Cô ơi, hay là con vào giúp mọi người nhé.”

Bà Hứa lập tức kéo cô lại, “Bé ngoan, con cứ ngồi ở đây, khoản bếp núc của lão Hứa không tệ, lát nữa con nhất định phải nếm thử nhé.”

Nghĩ đến gì đó bà lại bổ sung thêm: “Mặc dù thằng nhóc Hứa Bùi này không biết nấu cơm nhưng bây giờ đã lấy vợ rồi, vừa hay theo ba nó học hỏi một chút, sau này cũng biết nấu cơm cho con.”

Nhan Thư ngây người, “Hứa Bùi không biết nấu cơm ạ?”

Bà Hứa đã hiểu sai ý của cô, “Trước đây không biết nấu, bây giờ bắt đầu học cũng không muộn, cái khoản học hành của nó trước giờ nhanh lắm.”

Nhan Thư vẫn không kịp phản ứng lại, cô đang định hỏi gì đó thì ông Hứa bưng món từ trong bếp ra, hào hứng gọi mọi người: “Nào, ăn cơm thôi.”

Trên bàn ăn, bà Hứa cũng không rảnh rỗi, lúc thì hỏi han khẩu vị của cô, lúc thì lại chăm chú đổi vị trí món ăn cho cô. Trong khi đang bận luôn tay luôn chân, bà vẫn bớt chút thời gian ra phàn nàn Hứa Bùi: “Con xem con đi, không nói cho ba mẹ biết chuyện này sớm, nếu không cả nhà chúng ta đã có thể ăn cơm cùng nhau từ lâu rồi.”

Hứa Bùi ngồi thẳng lưng, thong thả cắn một miếng cần tây, “Nói rồi nhưng ba mẹ có tin đâu.”

Bà Hứa cứng họng, lại nói: “Ai bảo hai đứa chẳng ra dáng vợ chồng mới cưới chút nào, mẹ với ba con chưa thể nhận ra ngay được thì cũng bình thường mà.”. TruyenHD

Nhan Thư đang mải ăn tôm, thấy bà Hứa nói vậy cô lập tức dừng tay lại.

Hứa Bùi chậm chạp ngước mắt lên, “Sao bọn con lại không ra dáng vợ chồng mới cưới chứ?”

Bà Hứa ngẫm lại, nói: “Mẹ thấy vợ chồng trẻ nhà người ta ấy, ai cũng luôn miệng chồng ơi vợ à, ăn bữa cơm cũng phải anh một miếng, em một miếng, con xem hai đứa xem…”

Nhan Thư sợ bà ấy nhìn ra điều gì, vội vàng đỡ lời: “Bọn con cũng thế ạ!”

Hứa Bùi nghiêng đầu sang, bình thản hỏi: “Như thế nào?”

Nhan Thư: “…”

Cô im lặng mấy giây, gắp một con tôm đưa đến bên miệng Hứa Bùi, “Thì như này đó.”

Nhan Thư làm xong hành động này, lại cảm thấy không ổn.

Đang định cười gượng rút tay, thu con tôm… ồ không thu được rồi.

Trong mắt cô, Hứa Bùi đã cắn vào đầu đũa.

Anh há miệng, cắn từng miếng tôm vào trong miệng, nói nhẹ tênh: “Cảm ơn vợ.”

Tim Nhan Thư chợt đập nhanh một nhịp, cô rặn ra một nụ cười, “Đừng khách sáo mà… chồng.”

Vốn tưởng rằng màn biểu diễn sẽ kết thúc ở đây, ai dè ngay sau đó, Hứa Bùi lại chậm rãi gắp một miếng thăn bò đưa đến bên môi cô, săn sóc: “Vợ à, đây là món em thích ăn nhất, há miệng nào, a —”

Nhan Thư: “…”

Được lắm cái tên này.

Thế tóm lại là, kỹ năng diễn xuất của cô vừa rồi đã bị anh qua mặt sao?

Nhan Thư không phục, lại gắp một miếng đậu phụ cho anh, rồi Hứa Bùi lại đáp lại cô một miếng nấm nhỏ.

Nhan Thư lại đút một con tôm đất cay xè như đang so tài với anh.

Bà Hứa không nhịn được cười trộm, “Chẳng trách ông cụ Nhan lại nói như vậy.”

Nhan Thư nghe bà nhắc tới ông của mình, nổi lòng tò mò: “Ông ngoại con đã nói gì ạ?”

Nét cười nơi đuôi mắt của bà Hứa càng sâu hơn, “Ông ấy nói là, con kể với ông ấy bây giờ hai đứa yêu thương thắm thiết, ngọt hơn cả mật.”

Nhan Thư: “?”

Cô có nói như vậy sao?

Hình như là, lần trước lúc gọi điện thoại, cô đã “nổ” nhẹ một câu như vậy sao ấy nhỉ?

Khóe mắt nhác thấy Hứa Bùi nhướng mày nhìn sang chỗ cô, “Em đã nói như vậy sao?”

Nhan Thư lập tức khoác lấy tay anh, nhoẻn miệng cười ngọt lịm, “Đúng vậy, chúng ta yêu thương thắm thiết, ngọt hơn cả mật thật mà, có phải không chồng?”

Tay Hứa Bùi hơi khựng lại, bỏ đũa xuống.

Giây kế tiếp, anh xoay cổ tay, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô.

Năm ngón tay men theo cổ tay trượt xuống dưới, từng ngón tay đan vào kẽ tay cô từng chút một.

Hai bàn tay khăng khít không một kẽ hở.

Hứa Bùi nắm tay cô, mười ngón tay đan chặt, bật cười, “Phải, vợ à.”

Nhan Thư cảm thấy người mình đã cứng đờ.

Xung quanh chìm trong tĩnh lặng giây lát, đầu cô nổ vang những tiếng “lùng đùng” khẽ khàng.

Rõ ràng cô là người động chạm trước.

Rõ ràng họ chỉ đang diễn trò trước mặt ba mẹ anh mà thôi.

Vậy mà vào khoảnh khắc được anh nắm tay, cô lại cảm thấy như có một dòng điện li ti chạy qua nơi hai bàn tay kề cận, nổ lách tách lan dần lên trên.

Trong khóe mắt, hai bàn tay một lớn một nhỏ siết chặt, trên cổ tay đều có chú cá đỏ tung tăng vẫy đuôi, trề môi trông thật sinh động.

Bà Hứa nhìn bộ dạng ngọt ngào của hai người, hoàn toàn yên tâm, cười không khép được miệng nữa, “Con trai à, con cũng thật là, đã như vậy rồi mà bây giờ mới cho ba mẹ biết. Mẹ thấy từ tháng Tám các con đã lĩnh sổ đăng ký kết hôn rồi. Ấy, nhận vào mùng mấy thế?”

Ý thức của Nhan Thư dần dần quay lại, cô ngẫm lại, lĩnh sổ đăng ký vào hôm nào nhỉ?

Còn chưa nghĩ ra, đã nghe Hứa Bùi nói: “Ngày mười tám.”

Anh lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Ngày mười tám tháng Tám.”

Bà Hứa hồi tưởng lại, than ngắn thở dài: “Hầy, sao cứ phải chọn thời điểm đấy, đầu tháng Tám mẹ và ba con đã ở trên đảo rồi. Kể ra mà không ra đảo thì tốt rồi, tại ba con hết, cái đảo kia vừa mới mua xong, ngay cả cột sóng điện thoại còn chưa xây dựng xong, cứ khăng khăng chạy ra đó chơi.”

Ông Hứa nhăn mày, “Sao lại trách anh thế? Chẳng phải ban đầu em bảo anh mua cái đảo đó sao?”

“Đúng là em bảo anh mua, nhưng cuối cùng chẳng phải vẫn là anh quyết định ư?”

“…”

Nhan Thư đang len lén kéo áo Hứa Bùi, “Này, hình như được rồi đấy, mau buông tay ra, em còn phải ăn cơm –”

Còn chưa nói hết, cô đã nghe thấy một từ then chốt trong miệng hai ông bà Hứa.

Mua, mua đảo?

Cô ngớ người, hạ giọng hỏi: “Mua đảo gì cơ?”

Hứa Bùi giải thích ngắn gọn: “Một hòn đảo nhỏ ở nam Thái Bình Dương, ba thích nên đã mua vào cuối năm ngoái, sau này khai phá xong sẽ dẫn em đi chơi.”

Nhan Thư: “…”

Ý của cô là đi chơi sao!

Ý cô muốn hỏi là, không phải nhà anh đã phá sản sao, không phải anh đã nghèo đến mức phải vội vàng đi kiếm tiền dạy gia sư sao!

Sao còn mua đảo được, còn là hòn đảo chưa được khai thác nữa!

Còn đang trưng ra vẻ mặt đầy ngơ ngác, định mở miệng hỏi Hứa Bùi thì chuông cửa reo vang.

Bà Hứa đứng lên, “Chắc là trợ lý Lâm đến rồi, để em đi mở cửa.”

Mấy giây sau, bà quay vào từ chỗ huyền quan, theo sau là một thanh niên mặc vest đi giày da.

Sau người thanh niên là hai người đàn ông cao to mặc vest thẳng thớm.

Hai tay hai người đều bê một chiếc hộp nhìn có vẻ nặng, cung kính đứng ở cửa.

Thanh niên nọ hơi gật đầu, “Chào chủ tịch, chào cậu Hứa.”

Bà Hứa đã dặn dò từ trước, anh ta nhìn về phía Nhan Thư, cất giọng lịch sự lại thận trọng: “Lần đầu gặp mặt, chào cô Hứa, tôi là Lâm Hồng Thịnh.”

Bà Hứa quay lại bàn cơm, tươi cười giới thiệu với Nhan Thư: “Cậu này là trợ lý Lâm, cậu ấy đã theo ba mẹ mấy năm rồi, làm việc rất đáng tin cậy, sau này có gì khó khăn cứ giao cho cậu ấy giải quyết.”

Nhan Thư không kịp phản ứng lại, chỉ máy móc đáp lại: “Chào trợ lý Lâm.”

Trợ lý Lâm thấy thái độ của nhà họ Hứa với Nhan Thư, lập tức nở nụ cười khách sáo, “Cô Hứa khách sáo rồi, cứ gọi tôi là Tiểu Lâm.”

Anh ta đang định nói tiếp thì thấy Nhan Thư ngại ngùng chỉ vào điện thoại, “Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại.”

Cô đi ra hành lang, lễ phép quay lưng lại, vừa mới bắt máy đã nghe Điền Tư Điềm la toáng lên: “Má ơi, tin hot đây.”

Ngữ điệu của cô ấy rất phấn khích, hệt như đang chất chứa cả một bụng dưa.

Nhan Thư che điện thoại lại, “Nói ngắn gọn đi bà chị, chỗ mình đang hơi bận.”

Điền Tư Điềm: “Tối nay bạn bận gì đấy? Tối nay bọn mình tụ tập ăn uống với phòng làm việc của Hứa thần, bà không đến đúng là tiếc.”

Nhan Thư: “Có gì mà phải tiếc, dù sao Hứa thần cũng không ở đó.”

“Cũng phải ha.” Điền Tư Điềm nói xong lại nghĩ ra chuyện gì, “Ế, sao bạn biết anh ấy không có mặt, mình nhớ lúc bạn về anh ấy vẫn chưa đi mà.”

Nhan Thư: “… Đừng nói mấy chuyện râu ria nữa, nói trọng tâm đi.”

“Ầu ầu, này, mình kể cho bạn một chuyện!” Giọng Điền Tư Điềm cất cao mấy nốt, “Chẳng phải buổi sáng bọn mình còn nói về chuyện của Lâm Tuyết Mẫn sao, mình vừa nghe được đoạn sau rồi, bạn đoán là gì nào?”

Nhan Thư đưa ra phỏng đoán từ ngữ điệu đầy kích động của cô ấy, “Mình đoán chị ta nhất định gặp phải chuyện xui xẻo rồi.”

Điền Tư Điềm cười hả hê, “Đâu chỉ xui xẻo, mà phải nói là cực kỳ xu cà na luôn! Chị ta bị Quang Huy từ chối rồi đấy!”

“Hả?” Lần này Nhan Thư thật sự không thể ngờ được, “Sao lại vậy?”

Điền Tư Điềm: “Cụ thể ra sao thì mình không rõ, tóm lại là bên phía Quang Huy tra ra lịch sử đen của chị ta. Mà nói chính xác thì cũng không phải Quang Huy tra ra, mà là bên phía tổng bộ tập đoàn Ngôn Ngọ tra ra. Trên tổng bộ gửi văn bản xuống, từ chối chị ta thẳng thừng. Bạn còn nhớ cái cô thanh mai trúc mã của Hứa thần mà chị ta phỏng vấn không?”

Nhan Thư hơi ngạc nhiên: “Thư Nhu Nhi á?”

“Còn nhớ thật à?” Điền Tư Điềm không để ý chuyện này, tiếp tục hớn hở buôn chuyện: “Nghe nói chính cô ta móc nối với người bên đó cho Lâm Tuyết Mẫn vào làm, kết quả tổng bộ trực tiếp sa thải cả người đó luôn.”

“…”

“À còn nữa, chẳng phải Lâm Tuyết Mẫn tự khoe là có quan hệ sâu sắc với trợ lý cá nhân họ Lâm của chủ tịch tập đoàn Ngôn Ngọ sao, cuối cùng chính là vị trợ lý Lâm đó tự tay đóng dấu vào thư từ chối ứng viên, nhân tiện đính chính lại luôn hahahaha.”

Nhan Thư nghe thấy vậy, mắt chữ o mồm chữ a: “Còn như vậy được nữa á, đây đúng là cú chuyển ngoặt cấp S.”

Điền Tư Điềm không thể ngừng cười, “Mình còn bảo về sau có gặp tụi mình khéo chị ta đi thành hàng ngang mất, lần này chỉ sợ là chuồn mất dạng luôn rồi. Chài, diễn đàn trong trường spam như điên, ai bảo đợt trước chị ta ngạo mạn, giờ thì bị vả mặt rồi nhỉ.”

Điền Tư Điềm vừa hớn hở vừa nói: “Ý, bình luận này hình như có chút manh mối này.”

Cô ấy đọc từng chữ một, “Sống lâu mới chứng kiến, quan hệ của Lâm Hồng Thịnh mà cũng dám ké, trợ lý cá nhân của chủ tịch Hứa được mệnh danh là Diêm La mặt lạnh, bao nhiêu nhân viên trung tầng đều sợ anh ta. Còn có một —”

Còn chưa nói hết thì đã bị Nhan Thư ngắt lời, “Bà nói ai? Lâm gì cơ?”

Điền Tư Điềm đáp lại, “Lâm Hồng Thịnh đó.”

Nhan Thư: “…”

Tập đoàn Ngôn Ngọ.

Chủ tịch Hứa.

Lâm Hồng Thịnh.

Ba từ này khiến cô nảy sinh một suy nghĩ to gan.

Nhan Thư cầm điện thoại, ngây người mất một lúc lâu mới từ từ quay đầu lại, nhìn về phía thanh niên mặc vest vừa nói “Cứ gọi tôi là Tiểu Lâm” với cô vào mấy phút trước.

Cô lẩm bẩm: “Lâm Hồng Thịnh?”

Điền Tư Điềm: “Ừ á, chính là vị trợ lý Lâm đó, người này bình luận tiết lộ anh ta làm việc dứt khoát, là Diêm La mặt lạnh.”

Vừa dứt lời, Nhan Thư đã nhìn thấy “Diêm La mặt lạnh” Tiểu Lâm, không những không lạnh lùng mà còn mỉm cười hết sức khiêm tốn với cô.

Nhan Thư: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN