Ngoại truyện 4 Tiệc độc thân
Trans: Cola
Khu trung tâm thương mại phía nam thành phố Lan, trong phòng KTV rộn rã tiếng người.
Có người hát hò, có người chơi oẳn tù xì, có người ngồi tụm năm tụm ba lại với nhau, khẽ xì xào tin đồn nào đó một cách phấn khích.
“Nhan Thư ở lớp chúng ta và Hứa thần yêu nhau thật sao?”
“Còn là giả được chắc? Chậc chậc, niềm tự hào của lớp 10 (21)!”
“Đính chính chút nhé, không phải yêu nhau mà là kết hôn rồi nha, không phải vừa nãy Nhan Thư còn nhắn trong nhóm chat bạn học cấp ba chúng ta là sắp đến rồi sao, có lẽ lát nữa chúng mình còn nhận được thiệp mời đấy.”
“Ế đến rồi, đến rồi! Nhan Thư, ở đây nè!”
“…”
Nhan Thư đi vào phòng bao, tiện tay treo chiếc áo lông vũ lên giá treo ở cửa, tươi cười đi về phía mấy bạn học vẫy tay với cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay là mùng hai Tết, cũng là ngày họp lớp cấp ba của bọn cô. Nhan Thư vốn định mặc chiếc áo măng tô màu nâu nhạt, trang điểm xinh đẹp tham gia buổi họp lớp.
Ai ngờ sắp sửa đi thì lại bị Hứa Bùi lôi về bắt thay sang chiếc áo lông vũ dày dặn. Anh còn chưa yên tâm, sợ cổ cô lọt gió nên lấy chiếc khăn quàng lên cổ cho cô, sau đó lại bỏ đống thiệp mời được gói kỹ không sót một tấm nào mà anh đã chuẩn bị từ sớm vào trong túi xách của cô. Cuối cùng, anh cúi xuống hôn cô, rồi mới để cô đi.
May mà cô vẫn có chút tinh ranh, mặc chiếc áo len bó sát lộ vai ở bên trong, sau khi cởi chiếc áo lông vũ phùng phình bên ngoài ra, lập tức khiến người khác sáng mắt lên.
“Nhan Thư, sao mới nửa năm không gặp mà bạn lại xinh lên rồi!” Cô gái mặt tròn ngồi gần cô nhất véo một cái vào eo cô, kêu la như đang đùa giỡn: “Mình thấy ông trời không chỉ ưu ái bạn, mà ưu ái không chỉ mỗi một chỗ, khiến người ta ghen tị quá đi mất!”
Những người trong hội bạn học này đều cư xử khá tốt với nhau. Bình thường mọi người chẳng mấy khi liên lạc, nhưng được nghỉ một cái là lúc nào cũng phải tụ tập một buổi, nói năng cũng khá thoải mái.
Nhan Thư bật cười đẩy cô ấy một cái, ngồi xuống bên cô ấy, “Phương Hi à, một học bá năm nào cũng giành được học bổng sáu con số như bạn, sao có thể ghen tị với mình được?”
Phương Hi đưa cho cô một chén rượu, cười hì hì rồi nói: “Mình mà tính là học bá gì chứ, chồng bạn mới là học bá chân chính nha. À phải rồi, có phải bạn có tin vui nào muốn chia sẻ với bọn mình không?”
Nhan Thư lấy một tập thiếp mời trong túi ra một cách phóng khoáng, “Có đống bom muốn tặng nè.”
Mấy nữ sinh xung quanh bắt đầu ồ lên.
Động tĩnh bên này thu hút sự chú ý của những học sinh khác, họ nhao nhao xúm lại, nhìn thấy thiếp mời trong tay cô, lập tức sôi nổi hẳn lên.
Có người trợn mắt kinh ngạc một cách muộn màng, có người cầm lấy tấm thiếp là hào hứng chụp lại làm kỷ niệm…
Có một bạn nam hò rống vào micro: “Cái gì! Nhan Thư, bạn kết hôn á? Là một bông hoa trấn lớp của lớp ta, sao bạn có thể kết hôn sớm như vậy! Để mình xem xem rốt cuộc là tên đàn ông nào đã nói ngon nói ngọt dụ dỗ bạn đi mất… A trời ơi, là, là Hứa thần sao… thế thì không sao rồi…”
Những lời này cộng thêm vẻ mặt cố tình làm quá của nam sinh khiến mọi người cười ầm lên.
Nhan Thư cũng bị hành động tấu hài này chọc cười nghiêng ngả, Phương Vi khẽ huých vào cánh tay cô, “Ấy Nhan Thư, có phải hai người đã yêu nhau từ hồi cấp ba không?”
“Không phải.” Nhan Thư lắc đầu, cười nói: “Hồi học cấp ba tớ không thân với anh ấy.”
“Chỉ mình cậu cảm thấy không thân mà thôi.”
“Hả?”
Phương Hi nhếch mày nói: “Còn nhớ cái hồi lớp mười, quãng thời gian chúng ta ngồi cùng bàn với nhau ấy, hình như bạn đã gặp phải chuyện gì đó, có một buổi chiều, bạn đã khóc rất lâu, hỏi bạn bạn cũng không nói. Lúc đó mình lo bạn gặp chuyện, định âm thầm đưa bạn về nhà. Nhưng về sau… chắc bạn cũng đoán được rồi. Mình nhìn thấy Hứa thần một mực đi sau bạn, mấy ngày liền đều như thế.”
Nhan Thư hơi sửng sốt.
Quãng thời gian mà Phương Hi nói, hẳn là những ngày cô vừa biết được thân phận của Thư Nhu Nhi. Trước đó cô biết được chuyện Hứa Bùi thay đèn đường cho cô từ chỗ ông ngoại. Hôm nay, cô lại biết được từ chỗ Phương Hi, hóa ra anh còn đi đằng sau cô, lặng lẽ đưa cô về nhà.
Nhan Thư nhìn sang Phương Hi, khẽ nói: “Cảm ơn bạn nhé Phương Hi, cảm ơn bạn đã nói cho mình những chuyện này, cũng cảm ơn bạn đã quan tâm mình lúc đó.”
Trong những tháng ngày mà cô cho là tối tăm vô tận ấy, có rất nhiều người đứng trong một góc nhỏ đã bị cô bỏ sót, lặng lẽ quan tâm đến cô.
Phương Hi cảm thấy hơi ngại, xua tay, “Nói gì mà khách sáo thế.”
Nhan Thư cầm ly lên, khẽ cụng ly với cô ấy, cười đùa: “Khách sáo hai ba câu thôi mà.”
“Ê cái người này, còn muốn mình nói tiếp nữa không?”
“Hử?”
Phương Hi nhấp ngụm rượu mới nói tiếp: “Còn nữa, bạn còn nhớ hội thao vào học kỳ hai năm lớp mười không? Lớp bọn mình và lớp Hứa thần chia nhóm bốc thăm, chơi cái trò đi ba chân gì đó đó, không phải bạn rút phải thẻ chung nhóm với Hứa thần sao?”
Nhan Thư nhớ lại buổi hội thao lần đó, không nhịn được bật cười, “Nhớ chứ, sao thế?”
“Thực ra người bạn rút phải là mình, sau đó, Hứa thần tìm mình, bọn mình đã đổi số thứ tự với nhau.”
Nhan Thư ngơ người, “… Gì cơ?”
Phương Hi cười: “Không lẽ bạn cho là, đó thật sự là tình cờ sao? Đã nghe một câu nói như này chưa? Mọi sự tình cờ trên đời này, đều do một người khác cố tình gây nên. Lúc đó mình đã nghĩ, không biết lúc nào bạn bị cưa đổ, không ngờ Hứa thần trực tiếp “bế” bạn đến Cục dân chính luôn, không hổ danh là Hứa thần!”
Chủ đề nói chuyện sau đó lại quay về chủ đề “Hứa Bùi giỏi giang cỡ nào” mà họ nhất định phải thảo luận vào buổi họp lớp hàng năm. Nhan Thư và mọi người cùng chọn hai bài hát, uống chút rượu, chẳng bao lâu sau đã nhận được tin nhắn của Hứa Bùi.
[Anh vừa đi công việc ở gần đó, buổi tụ tập kết thúc thì gọi cho anh, nhân tiện đón em về nhà luôn]
Nhan Thư nghĩ một lát, trực tiếp gọi điện thoại cho anh: “Vẫn còn một tăng nữa, anh có tiện đến đây chơi một lúc không, để em giới thiệu bạn cấp ba của em cho anh làm quen nhé?”
Giọng người đàn ông ở đầu dây bên kia toát ra sự vui vẻ không quá rõ ràng, nhưng vẫn tỏ ra lạnh nhạt: “Lát nữa có cuộc họp qua điện thoại, nếu em muốn anh đến thì để anh điều chỉnh thời gian vậy.”
Nhan Thư tưởng tượng ra cảnh: rõ ràng thầy Hứa đã mừng rơn nhưng vẫn miễn cưỡng dằn khóe môi xuống, lập tức cảm thấy đáng yêu, cố tình trêu chọc anh: “Ồ, không tiện hả, thế thôi vậy.”
Người đàn ông bên kia trầm ngâm chưa được nửa giây đã nói: “Anh đã vào thang máy rồi.”
Nhan Thư: “…”
Hứa Bùi lên đến nơi, lập tức đẩy bầu không khí buổi tụ họp vốn đã sôi nổi sẵn vọt thẳng lên đỉnh điểm. Anh ngồi giữa đám bạn học của Nhan Thư, thi thoảng lại trò chuyện mấy câu với đám nam sinh.
Lúc này Nhan Thư mới phát hiện ra một chuyện, hóa ra anh không chỉ giỏi Toán, mà những lĩnh vực như bóng rổ, trò chơi, máy móc mà bình thường cánh con trai thích nói đến, anh đều có thể bày tỏ một số hiểu biết độc đáo của mình.
Sau một hồi trò chuyện giao lưu, mấy bạn học nam của cô càng sùng bái anh hơn. Mấy người ban đầu còn nói muốn làm nóng bầu không khí giúp cô, suýt chút nữa đã trở thành nhóm bạn thân của anh.
Nhan Thư âm thầm nổi quạu, lặng lẽ thò tay sang, véo vào một chỗ trên người anh mà người ta không nhìn thấy nhưng lại bị anh ung dung nắm lấy bàn tay nhỏ.
Trong tiếng người huyên náo, ngón tay anh mân mê cổ tay nõn nà của cô, tỉnh bơ khẽ gẩy một cái vào lòng bàn tay cô.
“Bài này ai chọn thế?”
“Hình như là Hứa thần.”
Hứa Bùi duỗi tay nhận micro, “Tôi chọn đấy.”
Mọi ngời đồng loạt nhìn về phía này, nhìn thấy hai người tựa sát vào nhau, bắt đầu hú hét.
Vẻ mặt của Hứa Bùi giãn ra, nhẹ nhàng cong môi cười, nét cười nơi đuôi mắt gần như sắp tràn ra ngoài.
Anh cầm micro, cất tiếng hát trầm thấp —
Anh nguyện cùng em sánh bước trên con đường tình này.
Em là quý giá nhất.
—
Sáng mùng sáu, Hứa Bùi và Nhan Thư lái xe về thôn bên sông Liễu Trường, đón ông cụ Nhan lên thành phố Lan.
Mười một giờ, còn chưa đến trưa mà hai ông bà nhà họ Hứa đã ăn bận chỉnh tề, đứng trước cửa vào nhà hàng tư nhân đã đặt chỗ trước, mong ngóng hai vợ chồng con trai mời ông cụ Nhan qua đây.
Đứng không xa sau lưng hai người, một nhân viên có vẻ là quản lý không nhịn được hỏi khẽ: “Giám đốc, người kia có vai vế thế nào mà khiến vợ chồng chủ tịch Hứa đích thân ra đón thế?”
Với thân phận của hai người, trước giờ chỉ có chuyện người khác chờ bọn họ, đã bao giờ thấy cảnh tượng hai người đến sớm trước một tiếng chỉ để chờ mòn mỏi trước cửa như thế này đâu.
Giám đốc cũng hạ giọng nói: “Nghe nói là người nhà của con dâu họ.”
Nhân viên quản lý gật đầu lia lịa, lại tỏ vẻ đã ngộ ra, “Thảo nào.”
Là người nhà của con dâu thì dễ hiểu rồi, dù sao chuyện vợ chồng ông bà Hứa chiều chuộng nâng niu con dâu như châu báu, ai cũng từng nghe nói đến cả rồi.
Giám đốc cũng nghĩ đến chuyện này, không yên tâm dặn dò anh ta: “Lát nữa để ý chút, tuyệt đối đừng qua loa với khách quý đấy.”
“Dạ vâng.” Nhân viên nọ đáp lại rồi vội vàng trở vào trong bếp, trao đổi với người phụ trách trong bếp, bảo đảm quy trình lên món.
Tất bật chuẩn bị một lúc lâu, tai nghe vang lên giọng nói căng thẳng của giám đốc: “Khách quý đến rồi, các bộ phận chú ý.”
Ở ngoài cửa, một đám người vây quanh một ông cụ quắc thước, đi vào trong nhà hàng.
Nhan Thư kéo tay áo Hứa Bùi, hai người đi sau đám người nửa bước, cô ghé vào tai anh nói: “Ba mẹ sắp xếp cũng rầm rộ quá nhỉ.”
Hứa Bùi chỉ cười, đáp: “Đây là lần đầu tiên họ tổ chức chuyện lớn như này, lại sợ ông ngoại cảm thấy không được tiếp đón chu đáo nên không tránh khỏi hơi thận trọng.”
Vậy mà đợi đến khi vào trong phòng ăn, nghe họ nói đếp tập tục trước ngày diễn ra hôn lễ, cô dâu chú rể không được gặp nhau, Hứa Bùi lại cau mày, “Giờ đã là thế kỷ 21 rồi, sao mọi người vẫn còn tin loại tập tục này.”
“Thà tin là có, thận trọng một chút vẫn tốt hơn mà.” Bà Hứa nói, “Nghe nói vợ chồng sắp cưới mà gặp nhau trước ngày diễn ra đám cưới sẽ không may mắn.”
Hứa Thành Sơn ở bên cạnh cũng nói đỡ cho bà, “Đúng đấy, thằng út nhà chú của con đấy, lần trước không tin chuyện này, kết quả chưa được hai năm đã ly hôn rồi.”
Nhan Thư định thuyết phục hai người: “Ba mẹ, mấy cái này đều là mê tín –“
Mới nói được một nửa, đã nghe thấy Hứa Bùi nói: “Hay là, vẫn nên tin một tí đi.”
Nhan Thư: “…”
Anh đường đường là một học thần*, không tin vào khoa học mà lại đi tin mấy chuyện linh tinh này sao?
*Chỉ những người học giỏi bẩm sinh, không cần học vẫn giỏi.
—
Lúc nhận được điện thoại của Hứa Bùi, Quan Văn Cường vừa mừng vừa lo, “Anh Bùi, vậy mà anh còn có thời gian gọi điện cho em sao!”
Dù gì tất cả mọi người đều biết, ngoài thời gian để làm việc và học tập ra, tất cả thời gian còn lại anh Bùi đều dành hết cho Nhan Thư. Kể từ khi hai người họ về chung một nhà, muốn hẹn gặp anh Bùi một lần còn khó hơn cả lên trời.
Quan Văn Cường: “Anh Bùi, có phải đột nhiên anh nhận ra hơi nhớ em không!”
Hứa Bùi ở đầu dây bên kia khẽ ừ một tiếng, “Đúng, rất nhớ cậu.”
Quan Văn Cường còn chưa kịp cảm động thì đã nghe anh cười khẽ, “Dự án mới bên phía Ngọ Quang cũng nhớ cậu lắm.”
Quan Văn Cường: “…”
Thế thôi đừng nhớ nữa thì hơn!
Mùng bảy Tết, Quan Văn Cường bị anh Bùi của mình kéo đến phòng làm việc, bắt đầu một buổi tối tăng ca “tươi đẹp” của dân FA.
Anh Bùi của anh ta cứ như được tiêm máu gà vậy, trưng ra khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng vô tình, ngồi trước máy tính, gõ bàn phím điên cuồng.
Quan Văn Cường làm đến trụi cả tóc, nằm vật ra bàn làm việc kêu ca: “Anh Bùi, không phải ngày mai anh phải cưới vợ sao? Sao còn không đi nghỉ đi hả hả!”
Khuôn mặt Hứa Bùi vẫn không có biểu cảm nào, “Ngày mai kết hôn là chuyện của ngày mai”.
Quan Văn Cường lại gào rống lên một tiếng, không cam lòng, tiếp tục thuyết phục: “Anh Bùi à, anh xem hôm nay đã muộn như thế rồi, anh về nhà ở bên Nhan Thư cũng được mà, việc gì phải khăng khăng tăng ca bạt mạng thế!”
“Không ở được.” Hứa Bùi hơi dừng tay lại, “Theo phong tục, hôm nay chúng tôi không thể gặp nhau.”
Quan Văn Cường: “?”
Đây mới là nguyên nhân tăng ca thực sự của anh đúng không!
Đã bảo mà, nếu Nhan Thư mà ở nhà thì ngay từ sáng đã không thấy bóng dáng của anh Bùi rồi!
Quan Văn Cường không chịu nghỉ ngơi, lén lút lướt dạo vòng bạn bè, định buông thả thêm một phút cuối cùng thì nhìn thấy động thái mới mà Điền Tư Điềm mới đăng.
Anh ta ngẩng đầu hỏi Hứa Bùi: “Anh Bùi, giờ này mà Nhan Thư vẫn còn ở bên ngoài sao?”
“Ừ, cô ấy đang tụ tập với bạn.” Hứa Bùi đáp.
Mặc dù hai người không thể gặp nhau, nhưng vẫn không thể không gọi điện cho nhau.
Quan Văn Cường vội nói: “Đây không phải buổi tụ tập bình thường đâu, đây là tiệc độc thân đấy!”
Nói đoạn, anh ta đưa điện thoại cho Hứa Bùi xem.
Hứa Bùi vừa cúi xuống nhìn, lập tức nhìn thấy động thái mà Điền Tư Điềm đăng lên vòng bạn bè.
–Party độc thân của chị em tốt, aaaaaa quẩy lên nào các chị em!
Giọng nói oang oang của Quan Văn Cường vang lên bên tai anh: “Anh Bùi, tiệc độc thân này không đơn giản đâu nhé. Em xem ở trên tivi, bạn bè sẽ gọi thêm mấy hàng người mẫu nam gì đó, ây dô cảnh tượng đó, thật sự không dám nhìn.”
Anh ta lảm nhảm xong một tràng, quay đầu nhìn thấy khuôn mặt hơi sầm sì của Hứa Bùi, vội vàng ngậm miệng lại.
Anh ta tắt điện thoại, đương chuẩn bị bắt đầu tập trung tính toán số liệu, lại thấy Hứa Bùi đứng dậy, tiện tay với lấy chiếc áo dạ bên cạnh, hai ba động tác đã mặc áo xong đi ra cửa.
Chỉ hỏi một câu: “Vị trí mà Điền Tư Điềm check in, gửi cho tôi cái.”
Quan Văn Cường có chút ngơ ngác, “Anh định đến đó à?”
“Ừ.” Hứa Bùi mở cửa, sải bước lớn đi ra ngoài, “Điện thoại của Nhan Thư vẫn không có người nhận, tôi qua đó xem sao.”
Đỉnh đầu Quan Văn Cường bật ra một dấu “?”
Anh ta vội vàng vơ áo khoác rồi đuổi theo, “Anh Bùi, không phải anh nói không thể gặp nhau sao, anh qua đó làm gì!”
Hứa Bùi ấn nút thang máy đi xuống, vẻ mặt lạnh nhạt, “Có gặp đâu, chỉ qua đó ngồi một lúc vậy.”
Nửa tiếng sau.
Quan Văn Cường đã ý thức sâu sắc câu nói “qua đó ngồi một lúc vậy” mà Hứa Bùi nói. Đúng là chỉ ngồi vậy, hơn nữa còn ngồi trên xe.
Anh ta dừng xe ở bên đường, nhìn tấm biển sặc sỡ viết hai chữ “Thanh Sắc” sáng chói ở bên đường suýt chút nữa đã làm mù mắt anh ta, quay sang nhìn Hứa Bùi với vẻ mặt khó hiểu, “Anh Bùi, anh không lên à?”
Hứa Bùi tùy ý gác tay lên bệ cửa, nghiêng đầu nhìn vào chỗ cửa vào.
“Cậu quên rồi à? Hôm nay không được gặp nhau.”
Quan Văn Cường gãi đầu, “Vậy anh qua đây làm gì? Xa như thế, chẳng nhìn thấy gì sất!”
Anh ta nói xong, thấy Hứa Bùi trầm mặc giây lát, sau đó anh lấy ống nhòm có độ phóng lớn ở trong hộc gác tay ra, đặt trước mắt.
Quan Văn Cường: “…”
Thế tóm lại đây là phương án giải quyết hoàn hảo vừa không phải gặp nhau, lại có thể nhìn thấy vợ mình sao?
Không hổ danh là anh Bùi.
Vậy mà anh ấy có thể nghĩ ra một sáng kiến phi thường như vậy!
—
Nhan Thư đáp ứng yêu cầu của cánh Điền Tư Điềm, dẫn một đám chị em bạn dì bao cả quán “Thanh Sắc”, quậy phá mấy tiếng liền.
Đợi đến khi thanh toán xong ra khỏi đại sảnh, mở điện thoại ra mới thấy cuộc gọi nhỡ của Hứa Bùi.
Cô vội vàng gọi lại cho anh, bên kia bắt máy ngay tức khắc: “Kiều Kiều.”
Vừa ra ngoài cửa, gió lạnh đã chui ngay vào cổ, Nhan Thư run cầm cập, “Vừa rồi bên trong ồn quá, không nghe thấy anh gọi đến, ra ngoài mới nhìn thấy.
Đầu bên kia điện thoại, Hứa Bùi khẽ ừ một tiếng, “Không phải để quên khăn ở bên trong rồi đấy chứ?”
Nhan Thư cúi xuống nhìn cần cổ trống huơ trống hoắc của mình, “Ôi thôi, đúng là quên cầm thật, may có anh nhắc em! Ý, sao anh lại biết nhỉ?”
Người đàn ông khẽ cười, “Anh ở trong xe, đối diện em.”
“Anh ở phía đối diện á?”
Nhan Thư nhìn dáo dác xung quanh, chẳng tốn quá nhiều sức đã tìm được chiếc Volkswagen màu trắng của anh.
Cô hơi ngạc nhiên, vui vẻ nhấc chân đi về phía đó hai bước.
“Đừng qua đây.”
“Dạ?”
Hứa Bùi ngập ngừng, “Đã nói là hôm nay không thể gặp nhau mà.”
Anh nói lời này một cách nghiêm túc, nhưng Nhan Thư nghe thấy thế lại cảm thấy vừa buồn cười vừa hơi bất đắc dĩ, “Em hỏi chị Thư Ninh rồi, lúc chị ấy kết hôn cũng không tin chuyện này.”
Giọng Hứa Bùi dịu dàng nhưng rất kiên quyết, “Ngoan, mai gặp lại.”
“Mê tín.” Nhan Thư lẩm bẩm.
Cô nói xong câu này, đầu bên phía Hứa Bùi lập tức vang lên tiếng “tút tút”, rõ ràng đã bị đối phương cúp máy.
Nhưng ngay sau đó, điện thoại của anh rung lên, ấn vào nút nghe máy, trên màn hình lập tức hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ của Nhan Thư.
Ánh đèn sặc sỡ trên tấm biển hắt xuống đỉnh đầu cô, chiếu vào chóp mũi ửng đỏ của cô gái, toát ra cảm giác đáng yêu, động lòng người.
Sau đó, cô nàng vừa đáng yêu vừa động lòng người này hướng vào ống kính, nở nụ cười khiến đôi mắt xinh đẹp cong cong, “Như vầy là được rồi chứ gì?”
“Ừ, được rồi.”
Hứa Bùi gác tay lên cửa xe, mấy ngón tay thon dài chống lên trán, khẽ bật cười, “Kiều Kiều, còn tám tiếng nữa, đợi anh đến đón em nhé.”
Cách cửa xe, Nhan Thư nhìn về phía anh.
Cô nhoẻn miệng nở nụ cười xán lạn xinh đẹp, gật đầu, “Dạ được, em chờ anh.”