Khi Nam Thần Hóa Nam Trà Xanh - Chương 7: Chương 7:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Khi Nam Thần Hóa Nam Trà Xanh


Chương 7: Chương 7:


Chương 7
 
Trans: Cola
 
“Anh Bùi, em bị từ chối rồi!” Vừa nhìn thấy Hứa Bùi, Quan Văn Cường lập tức kêu ầm lên rồi bổ nhào đến, trưng ra khuôn mặt đầy ấm ức, giơ điện thoại ra trước mặt anh, “Anh xem!”
 
[2587xxxxx đã từ chối lời mời kết bạn của bạn!]
 
Hứa Bùi lấy móng vuốt của anh ta ra, mặt mày vô cảm đi về phía giường, “Tôi biết rồi.”
 
“Nhục mặt quá.” Quan Văn Cường ton tót theo sau anh, nói với vẻ tức tối: “Anh Bùi, câu lạc bộ Báo chí không chỉ có mỗi mình bạn hoa khôi kia, chúng ta tìm người khác tới phỏng vấn đi! Không, chúng ta chỉ cần để lộ chút tin tức là gần như ai cũng xúm lại, việc gì phải chịu ấm ức như này?”
 
“Đưa điện thoại cho tôi.”
 
Hứa Bùi giơ hai ngón tay ra, ngoắc ngoắc, đón lấy điện thoại của Quan Văn Cường, nhập một hàng chữ vào lời nhắn khi gửi lời mời kết bạn, rồi gửi đi.
 
Quan Văn Cường không nỡ đả kích anh, bèn khuyên nhủ bằng giọng điệu của người từng trải: “Không có ích gì đâu anh Bùi, ngay từ đầu em đã nói rõ thân phận rồi, vậy mà bên kia vẫn không thèm đếm xỉa đến em như cũ, thật sự không biết người đó nghĩ kiểu gì, rốt cuộc có muốn giành được tin tức không vậy?”
 
Âm thanh thông báo vang lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quan Văn Cường liếc Hứa Bùi một cái như muốn nói “Em nói đúng rồi đúng không”, “Nhìn đi, có phải lại từ chối vừa nhanh vừa…”
 
Nói được một nửa, ánh mắt của anh ta đột nhiên lướt đến dòng thông báo bên trên trong đoạn chat:
 
[Tôi đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện]
 
“Anh Bùi, anh đã nói gì mà cô ấy lại đồng ý nhanh như vậy!” Quan Văn Cường lắp bắp, lại còn nảy sinh một loại cảm giác không chân thực khi phúc đến quá nhanh, anh ta căng thẳng nói: “Gì nhỉ, em phải gửi gì cho cô ấy đây?”
 
Hứa Bùi ôn hòa vỗ vai anh ta, “Yên tâm, cô ấy sẽ chủ động gửi tin nhắn cho cậu.”
 
“Hả?” Quan Văn Cường – bị đàn em gây trở ngại suốt hai ngày nay lập tức kích động, “Còn có chuyện tốt này sao?”
 
Vừa dứt lời, âm thanh thông báo bằng tiếng chim cánh cụt đúng lúc vang lên.
 
Quan Văn Cường nhìn Hứa Bùi bằng ánh mắt khâm phục, hí hửng vừa cúi đầu xuống nhìn một cái, thân hình cao to lập tức hóa đá.
 
[Anh là ai! Anh bị bệnh à, không chấp nhận là chửi người ta ngay? Đúng là quá mất dạy! Ha, một kẻ lừa đảo như anh mà cũng đòi làm ba tôi á? Hôm nay tôi sẽ cho anh biết, ai mới là ba nhé!]
 
Quan Văn Cường oán giận ngẩng phắt đầu lên, nhìn trừng trừng về phía Hứa Bùi bằng ánh mắt lên án.
 
“Sự việc đặc biệt, thủ đoạn đặc biệt.” Hứa Bùi cố gắng giải thích cho anh ta, “Cậu xem đây không phải là nói chuyện với nhau được rồi sao? Cô gái này còn chủ động bắt chuyện với cậu, như vậy mà còn chê à?”
 
Quan Văn Cường bị sốc vì độ vô sỉ mặt dày của anh, anh ta ra sức chỉ vào năm chữ “Ai mới là ba nhé”, “Anh coi cái này là bắt chuyện ư?”
 
“Cũng từa tựa nhau mà nhỉ, Quy tắc lHôpital* cho chúng ta biết rằng, có thể thực hiện cân bằng giá trị thông qua các giá trị biến hình thích hợp.” Hứa Bùi bình thản cầm cuốn sách “Giả thuyết Riemann” ở trên bàn lên, nhìn đồng hồ đeo tay, “Bên phía lão Tôn có chuyện gấp tìm tôi, đi trước đây, chuyện còn lại cậu tự lo nhé, cố lên.”
 
*Trong giải tích, Quy tắc lHôpital (phát âm như Lô-pi-tan) (cũng được gọi là quy tắc Bernoulli) là quy tắc sử dụng đạo hàm để tính toán các giới hạn có dạng vô định (Wikipedia)
 
Quan Văn Cường để lộ ánh mắt nhìn thấu hồng trần, cười lạnh đóng cửa lại, “Thật ngại quá, hôm nay được nghỉ, từ sáng lão Tôn đã đến hồ Thu Sắc câu cá rồi.”
 
Hứa Bùi: “…”
 

 
Bốn giờ sáng, trời hãy còn chưa sáng, Tôn Hiếu Nguyên đã lái xe đến bờ hồ Thu Sắc.
 
Ông đỗ xe ở chỗ cũ, xách theo dụng cụ, đi xuyên qua con đường mòn ngoằn nghèo một cách thông thạo, nôn nóng đi về phía tây hồ Thu Sắc.
 
Hôm trước trời mới đổ mưa thu, hôm nay trời nắng nhiệt độ tăng trở lại, vừa hay là thời điểm thích hợp để câu cá.
 
Đối với khu vực này, ông đã đến thám thính trước rồi, chắc chắn có cá lớn.
 
Ông nhân lúc bây giờ chưa có người, vội vàng chiếm trước vị trí tuyệt đẹp này —

 
Tôn Hiếu Nguyên đang hào hứng chắc mẩm, vừa mới rẽ vào con đường nhỏ cuối cùng, ông bất chợt đứng khựng tại chỗ.
 
Ôi không.
 
Vị trí tuyệt đẹp bị người ta… chiếm mất rồi.
 
Ai vậy! Bốn giờ sáng không an phận ở nhà ngủ đi, chạy đến đây cho muỗi cắn, đúng là mất trí quá rồi!
 
Chê trách thì chê trách, nhưng phần đa trong đó lại là vui mừng vì gặp người chung chí hướng giữa những người thích câu cá. Còn chưa vui mừng được hai giây, ông chợt cau mày.
 
Nhìn bóng lưng kia, sao lại là một cô gái trẻ?
 
Cô gái nọ cầm một chiếc cần câu bằng tre trong tay, thư thả ngồi trên ghế, thấy ông đi qua, cô cười tít mắt, gật đầu chào ông.
 
Tâm trạng vui vẻ của Tôn Hiếu Nguyên lập tức biến mất tăm.
 
Một cô bé xinh xắn như này, chạy ra đây hóng hớt cái gì vậy!
 
Nhìn dáng vẻ yếu đuối đỏng đảnh của cô bé, biết câu cá mới là lạ, đến lúc đó lại gây náo loạn dọa cá của ông chạy hết, về nhà biết ăn nói với bà xã thế nào!
 
Tôn Hiếu Nguyên xị mặt, im lặng gắn mồi câu, thả phao, đổi dây cước. Ông nhanh chóng chuẩn bị xong mọi thứ, thả dây câu vào trong nước, ngó nghía một hồi, chắc chắn không có sơ sót gì mới yên tâm ngồi xuống.
 
Sau một loạt động tác, đột nhiên ông nhớ ra, cô bé bên cạnh có phải hơi yên tĩnh không?
 
Không gây ầm ĩ như ông tưởng tượng, trái lại cô bé lại ngồi yên bên cạnh như lão hòa thượng ngồi thiền, đã một hai phút trôi qua mà vẫn không nhúc nhích chút nào.
 
Sắc mặt của Tôn Hiếu Nguyên dễ nhìn hơn một chút, trong lúc đợi cá cắn câu, ông liếc qua cái thùng trống không bên cạnh cô, âm thầm coi thường.
 
Quả nhiên mấy cô bé này chẳng có một ai biết câu cá hết, nếu không nằm ngoài dự đoán, hôm nay cô bé này sẽ ra về tay không.
 
Chậc chậc.
 
Tiếc cho cái vị trí đẹp kia.
 
Thôi được rồi, dạy cho cô bé một bài học vậy, cho cô nhóc mở mang chút cái gì gọi là câu cá chân chính.
 
Nghĩ như vậy, cần câu cá cũng “nể mặt” rung lên.
 
Tôn Hiếu Nguyên nheo mắt lại, hai tay nắm lấy cần câu, rồi thình lình kéo lên trên, một chú cá quẫy đuôi nhảy lên khỏi mặt nước.
 
Ông kéo đến gần bờ hồ, nhấc lên nhìn, con này có vẻ hơi nhỏ nhỉ?
 
Cơ mà không sao, thời gian vẫn còn sớm mà.
 
Cô bé bên cạnh còn câu trước ông lâu như vậy, đến bây giờ còn chưa được con nào kia kìa.
 
Tôn Lão Nguyên quăng cá vào thùng, có chút đắc ý liếc cô bé bên cạnh một cái, nói gần nói xa: “Câu cá mà, cái chính là phải giữ bình tĩnh.”
 
Nói xong, ông thong thả khoác tay ra sau lưng, nghĩ bụng cô bé này nhìn cũng thuận mắt, nếu cô bé chột dạ muốn học hỏi mình, vậy thì chỉ cho nó mấy câu cũng không phải là không được.
 
Mấy giây sau, còn chưa đợi đến lúc cô bé kia chột dạ muốn học hỏi, ông lại nhìn thấy cô bé đó cười tít mắt, gật đầu nói: “Giữ bình tĩnh là chuyện tốt, nhưng cần câu của ông không đủ dài, phao phải buộc cao hơn một chút.”
 
Đây là đang dạy ông cách câu cá sao?
 
Vậy mà cô bé này lại làm như không nhìn thấy đôi mắt trợn trừng như mắt trâu của ông, còn tặc lưỡi hai tiếng một cách kỳ quặc, “Ông muốn câu được cá với độ sâu này, khó đấy ạ.”
 
Tôn Hiếu Nguyên suýt chút nữa đã chết nghẹn.
 
Được đấy, mới tí tuổi đầu không học cái hay cái đẹp, lại bắt chước người ta ra vẻ ta đây đúng không?
 
Ông giận đùng đùng thổi đám râu đã điểm bạc, ôm ý định muốn dạy cô bé này cách làm người.
 
Năm phút sau.

 
Tôn Hiếu Nguyên lau mồ hôi, lặng lẽ nhìn cần câu của mình.
 
Trong thùng đựng cá cỡ lớn, chỉ có chú cá diếc nhỏ đến đáng thương mà ông câu được lúc đầu đang quẫy đuôi ngắc ngoải sắp chết.
 
Dường như đã ứng với cái câu “Muốn câu được cá, khó đấy ạ”…
 
Hoặc có lẽ cái hồ này vốn không có cá!
 
Đúng, chắc chắn là như thế!
 
“Chu choa, câu được con to quá.” Giọng nói trong trẻo kia cứ như đang phá đám ông vậy.
 
Khóe miệng của Tôn Hiếu Nguyên thoáng giần giật.
 
Mấy cô bé thời nay, toàn nói láo bất chấp hậu quả phải không!
 
Ông cau mày, nghi ngờ quay đầu sang, lập tức nhìn thấy cô bé kia đang dồn hết sức nhấc chiếc cần câu thả dây hết cỡ màu hồng phấn kia.
 
Ngay sau đó, một con cá trắm cỏ to khỏe theo lưỡi câu nhảy bổ lên bờ, tạo ra cú quẫy đuôi đầy khỏe khoắn trên mặt nước khiến nước bắn tung tóe.
 
Run rủi thế nào, bọt nước lại bắn thẳng lên mặt Tôn Hiếu Nguyên.
 
Nước lẫn mùi tanh, men theo gò má chầm chậm chảy xuống khóe miệng ông.
 
Cô bé kia nhướng mày, “Ngại quá ông ơi, cá to quá, cháu không nhấc được.”
 
Đây rốt cuộc là lời khiêu khích hay lời xin lỗi thế?
 
Tôn Hiếu Nguyên tức đến nỗi da miệng giần giật, mãi một lúc lâu sau mới lạnh lùng hừ mũi một cái.
 
Ăn may mà thôi, đắc ý cái gì chứ!
 
Ông không tin con bé này câu thêm được cá!
 
Nửa tiếng sau.
 
Tôn Hiếu Nguyên há hốc miệng, nhìn trân trân cô bé bên cạnh hớn hở nhấc con cá thứ hai lên.
 
Con thứ ba…
 
Con thứ tư…
 
Con thứ năm…
 
Chỉ vẻn vẹn mấy tiếng đồng hồ, xô đựng cá vốn trống hoác của cô bé này đã nhanh chóng đựng đầy cá.
 
Tôn Hiếu Nguyên thì ngược lại, mồ hôi túa ra như mưa dưới cái nắng gay gắt, trên người còn đọng nước bẩn trông đầy nhếch nhác.
 
Trong xô đựng cá, vẫn chỉ có chú cá diếc nhỏ như mắt muỗi bơi qua bơi lại một cách lẻ loi.
 
Trong lúc ông đang hoài nghi cuộc đời, cô bé kia lên tiếng: “Ối ông ơi, mau giúp cháu một tay với, con này to quá, cháu không nhấc lên được.”
 
Nghe đi, ăn nói kiểu gì đấy!
 
Tôn Hiếu Nguyên ôm trái tim đã tức tới nỗi gần như sắp ngừng đập, quắc đôi mắt già nua lên, nhưng tay chân vẫn thành thực chạy qua giúp cô bé nhấc cá lên.
 
Hai người tốn rất nhiều sức, cuối cùng mới kéo được con cá lên bờ.
 
“Cảm ơn ông ạ.” Cô gái nhỏ nói cảm ơn, quay đầu lại, nhún vai một cách vô cùng “khổ tâm”, “Con cá này lớn quá đi mất! Ông xem cháu câu được nhiều như vậy, ăn kiểu gì mới hết đây chậc chậc chậc.”

 
Cô nhăn mặt than vãn xong, kéo xô cá lớn đi, phủi phủi tay: “Kết thúc công việc.”
 
Tôn Hiếu Nguyên không nhìn thấy vẻ mặt hiện giờ của mình, nhưng ông biết đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào xô cá của ông nhất định sẽ cực kỳ đỏ*.
 
*Chỉ sự ghen tỵ, ngưỡng mộ.
 
Ông nhớ đến câu nói mà Quan Văn Cường hình dung về Hứa Bùi—
 
Đáng ghét, sao con bé lại làm một cách dễ dàng như vậy!
 
Khuôn mặt già của ông căng ra, muốn nói gì đó để vớt vát chút mặt mũi, vậy mà cô bé kia lại cười hì hì nói: “Ấy, có cá cắn câu rồi kìa ông ơi.”
 
Con bé đã cất cần câu, cá cắn chỉ có thể là lưỡi câu của mình rồi.
 
Tôn Hiếu Nguyên quay đầu lại, quả nhiên dây cước nửa ngày không có động tĩnh gì lúc này đang hơi chìm xuống dưới.
 
Ông mừng rơn, vội vàng định nhấc cần câu lên.
 
“Đợi một lát.”
 
Tôn Hiếu Nguyên không hiểu, “Đợi cái gì, không phải đã đến lúc nhấc cần lên sao?”
 
“Vẫn chưa đến lúc.” Cô bé cười khúc khích, thản nhiên trả lại nguyên văn câu nói của ông: “Câu cá mà, cái chính là phải giữ bình tĩnh.”
 
Mặt Tôn Hiếu Nguyên đỏ phừng phừng, nói bằng giọng cáu kỉnh: “Khụ, đã được chưa?”
 
“Đợi thêm mấy giây nữa, cháu gọi là ông nhấc ngay lên nhé.”
 
Tôn Hiếu Nguyên căng thẳng dựng lỗ tai lên, đợi mãi mới nghe thấy một tiếng “Nhấc cần”, ông lập tức dồn hết sức nhấc cần câu cá lên.
 
Hai phút sau, ông vui vẻ xách con cá lớn ông vừa mới câu được, hí hửng lật qua lật lại ngắm nghía. Ngắm được một lúc lâu, gương mặt già nua thon gầy của ông mới nghiêm lại, gượng gạo ho một tiếng: “Khụ, cháu vừa nói, nói phao của ông làm sao nhỉ?”
 

 
“Ông xem, nhiệt độ hôm nay cao như vậy, cá bơi xuống dưới đáy tránh nóng hết rồi, ông thả dây câu dài một chút, tầm bốn năm mét là được.”
 
“Ông muốn câu được cá trắm cỏ đúng không ạ, thế thì ông phải thả mồi vào nơi câu cá trước đã, mới đầu không câu được cá cũng không vội, thả mồi xong xuôi là cá kéo đàn kéo đống tới, lại toàn là con to nữa.”
 
“Ông dùng cám ngô trộn với mồi câu của cháu, lúc nào cháu gửi đường link cho ông…”
 
Dưới ánh tà dương, hai người một già một trẻ ngồi bên hồ Thu Sắc, khoa chân múa tay nói cười rôm rả.
 
Lúc này Tôn Hiếu Nguyên đã hoàn toàn giũ bỏ hình tượng giáo sư, vừa gật gù liên tục, luôn miệng đáp “đúng đúng đúng”, vừa thầm ảo não than vãn.
 
Phải mang theo một sổ ghi chép ra đây mới đúng.
 
Thất sách rồi.
 

 
Mấy ngày gần đây, diễn đàn của trường đại học Lan không hề yên ả.
 
Có người tiết lộ chút tin tức trên diễn đàn, Lâm Tuyết Mẫn ở câu lạc bộ Báo chí không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đã lấy được một số tin tức độc quyền về Hứa Bùi từ chỗ thanh mai của anh, chỉ đợi ba ngày sau đăng lên chuyên mục hot nhất của báo trường.
 
Tung tin nhá hàng liên tiếp mấy ngày, khiến sự mong đợi của sinh viên đại học Lan được đẩy lên đỉnh điểm, thậm chí có người nôn nóng không chờ được mà đảo chiều, quay sang tung hô Lâm Tuyết Mẫn là nữ thần tài sắc vẹn toàn thế hệ mới.
 
Cũng vào lúc này, có người phát tán một bức ảnh chụp cận cảnh hoa khôi Y.
 
Trong ảnh, Nhan Thư mặc áo dài quần dài rộng rãi, tay trái xách xô đựng cá to đùng, tay phải cầm cần câu cá, lê bước một cách mệt mỏi, vội vàng đi vào cổng trường.
 
[Chẳng qua cũng chỉ mất một trang báo thôi mà, sao cô hoa khôi phải khiến mình thê thảm như vậy? Da bị phơi nắng đen đi không chỉ một tông đâu nhỉ?]
 
[Không giành được trang báo bèn đi trốn đi câu cá, haha, cô hoa khôi được đấy chứ! Ngay cả tranh cũng không tranh nữa? Bước tiếp theo có phải vào vào viện dưỡng lão, dưỡng lão trước thời hạn hay không?]
 
[Chế lầu trên à, đàn chị đã mời được thanh mai của Hứa thần rồi thì còn tranh kiểu gì? Bạn hoa khôi này tự nhận mình xu cà na đi! (đồng tình.jpg)]
 
[Khả năng kém cỏi chính là thứ bỏ đi, xin bạn hoa khôi đừng đóng vai nạn nhân nữa, cảm ơn.]
 
[Đồng ý, chỉ là kẻ bất tài chỉ được cái mã ngoài xinh đẹp thôi, vẫn là một người xinh đẹp có thực lực như nữ thần Lâm mới có thể được lòng em thôi.]
 

 
Mấy ngày hôm nay, Điền Tư Điềm vừa mở diễn đàn ra là nhìn thấy hai ba bài đăng có nội dung tương tự, so sánh có, đồng tình có, cười trên nỗi đau của người khác có.

 
Cô ấy liếc Nhan Thư đang tỉ mỉ lau chùi cần câu, thở dài vì bất lực với sự vô dụng của Nhan Thư, “Ngày mai chính là thời hạn ngừng nhận bản thảo rồi, sao bạn không lo lắng vậy!”
 
Cũng không nhìn xem người ta đã bịa chuyện về bạn đến mức nào rồi kìa!
 
Nhan Thư tỏ vẻ mờ mịt: “Chẳng phải mình đang rất lo lắng sao?”
 
“Lo lắng gì cơ? Câu cá?” Điền Tư Điềm thật sự không thể hiểu được.
 
Nhan Thư để cần câu vào trong hộp, chậm rãi kéo khóa lại, để vào trong góc tủ, “Hôm nay không câu cá.”
 
Điền Tư Điềm: “…”
 
Hôm nay không câu cá thì sao, còn đắc ý được nữa à?
 
Nhan Thư thốt ra hai chữ đầy bí ẩn: “Câu người.”
 
“?”
 
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, Nhan Thư cúi đầu nhìn, ánh mắt lập tức sáng rỡ, cô vui vẻ nói bằng khẩu hình: Câu được rồi!
 
Nhan Thư hắng giọng, ấn nút nhận cuộc gọi: “Dạ ông ạ… hôm nay cháu không đi được rồi… hôm nay trường cháu có một cuộc phỏng vấn nhất định phải hoàn thành… nào có đơn giản như vậy ạ, ngay cả người cháu còn không hẹn được nữa là… dạ đúng ạ, câu lạc bộ Báo chí đại học Lan…”
 
Giọng nói sang sảng của Tôn Hiếu Nguyên phát ra từ đầu bên kia, “Còn hẹn ai nữa, em cứ trực tiếp phỏng vấn thầy là được rồi.”
 
Nhan Thư giả bộ thốt lên một tiếng: “Dạ?”
 
“Sao nào, Tôn Hiếu Nguyên tôi không xứng cho em phỏng vấn sao? Một tiếng có đủ không?”
 
Nhan Thư lập tức cười tươi như hoa, “Đủ ạ!”
 
Tôn Hiếu Nguyên nói với vẻ sốt ruột: “Một tiếng sau gặp ở văn phòng thầy, mang theo cần câu đi đấy nhé, tranh thủ thời gian, phỏng vấn xong chúng ta sẽ đi thẳng ra hồ Thu Sắc.”
 

 
Điền Tư Điềm lập tức biểu diễn một màn mắt chữ ô mồm chữ a, “Người vừa vừa vừa, vừa gọi điện cho bạn là giáo, giáo sư Tôn á?”
 
Vị giáo sư hàng đầu khoa Toán học nổi tiếng là người có tính tình cứng nhắc cổ quái, không dễ làm quen vào trong truyền thuyết, thầy hướng dẫn chỉ đạo đội của Hứa Bùi ư?
 
“Đúng, bây giờ ông ấy đã có thân phận mới rồi.” Nhan Thư vui vẻ nhếch mày, “Đối tượng phỏng vấn sau một tiếng nữa của mình.”
 
Điền Tư Điềm im bặt gần một phút đồng hồ, sau đó hít thật sâu một hơi.
 

 
Bốn mươi phút sau.
 
Nhan Thư nhìn bản thân tỏa sáng rực rỡ sau khi sửa soạn tỉ mỉ ở trong gương, cô cầm theo cây bút hình heo hồng, sổ ghi chép, bút ghi âm, và tất nhiên cô còn tận tâm chuẩn bị các loại câu hỏi, chuẩn bị đi đến tòa giảng đường C.
 
Một loạt tiếng bước chân từ xa lại gần.
 
Điền Tư Điềm che điện thoại, mang theo dáng vẻ “tam quan vỡ nát” đứng trước mặt Nhan Thư.
 
“Bạn bị sao đấy?”
 
“Nhan Nhan, bạn còn nhớ cái người kia không?”
 
“Người nào?” Nói không đầu không cuối, Nhan Thư ù ù cạc cạc.
 
“Chính là cái người giả mạo là người trong đội Hứa thần ý.”
 
“À, tên lừa đảo đó à.”
 
“Không phải lừa đảo.” Điền Tư Điềm mang thần sắc phức tạp, có vẻ hoài nghi cuộc đời, “Anh ta thật sự là đàn anh trong đội của Hứa thần.”
 
Là thành viên nòng cốt trong đội của Hứa Bùi trong truyền thuyết, đội ngũ khước từ mọi lời mời bên phía truyền thông.
 
Đó là đàn anh Quan Văn Cường, người đã sánh vai thi đấu cùng Hứa thần, giành được giải vàng ICM vào tuần trước.
 
“Đàn anh Quan gọi điện đến, nói là, nói là muốn hẹn bạn làm một cuộc…” Cô ấy nhắm tịt mắt lại, dốc hết sức lực khống chế con tim nhỏ bé đang đập thịch thịch, mới cất giọng run run nói ra bốn chữ.
 
“Phỏng vấn độc quyền!”
 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN