Khi Nam Thần Hóa Nam Trà Xanh - Chương 71: Chương 71:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Khi Nam Thần Hóa Nam Trà Xanh


Chương 71: Chương 71:


Ngoại truyện 6 Mang thai
 
Trans: Cola
 
Ngày tổ chức đám cưới, Nhan Thư mệt nhọc vô cùng. Đến tối về đến nhà, vừa đặt lưng xuống giường là ngủ ngay lập tức. Khi cô mở mắt ra thì trời đã sáng choang.
 
Nhan Thư ngồi trên giường, im lặng suy nghĩ hai giây.
 
Vậy là, đêm động phòng hoa chúc, cứ thế trôi qua vì cô ngủ thẳng một mạch sao?
 
Uổng công cô chuẩn bị nhiều trò hay ho, định bụng mang cho anh một sự bất ngờ vào tối qua!
 
Nhan Thư ảo não ôm đầu, lê dép loẹt quẹt vào phòng sách, ôm eo người đàn ông, dụi khuôn mặt nhỏ vào lưng anh, “Sao tối qua anh không gọi em dậy!”
 
Hứa Bùi khẽ vỗ hai cái vào mu bàn tay cô, ngón tay tiện đà lướt lên trên, vuốt tóc cô, “Hôm qua em mệt như thế, ngả đầu xuống gối là ngủ luôn rồi, gọi em dậy làm gì.”
 
Giọng Nhan Thư toát ra vẻ rầu rĩ: “Nhưng tối qua là đêm động phòng hoa chúc mà…”
 
Động phòng hoa chúc à?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mấy chữ này lướt qua trái tim người đàn ông, khơi dậy một vùng lửa cháy hừng hực. Cánh tay thon thả rắn chắc tùy ý hất ngang mặt bàn, gạt hết bút viết trên đó qua một bên rồi trở tay giữ lấy eo vợ mình, bế thốc cô lên trên bàn làm việc một cách dễ dàng.
 
Nhan Thư còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy trời đất quay cuồng, hai chân đã lơ lửng trong không khí.
 
Giây kế tiếp, người đàn ông ghé đến, bóng đen bao trọn lấy cô, ngón tay tiện đà luồn vào trong tà váy của cô, “Không sao, vợ bằng lòng bù đắp cho anh là được.”
 
Đúng là nhất định phải bù đắp.
 
Nhan Thư đã có ý đồ trong lòng, còn giở hết những mánh khóe mà cô đã chuẩn bị với anh. Hứa Bùi càng nhìn, màu mắt càng lúc càng tối đi, anh túm lấy cổ chân của cô, dồn sức vào thắt lưng.
 
Những ngón chân tròn trịa trắng nõn của cô lập tức co lại, chiếc dép lê còn mắc trên mũi chân cũng lắc lư dồn dập, chẳng bao lâu sau đã lặng lẽ rơi xuống mặt thảm lông dày.
 

 
Dường như Hứa Bùi đã tìm được niềm vui thú, liên tục đòi hỏi sự bù đắp của cô.
 
Ngày thứ hai, bù đắp.
 
Ngày thứ ba, bù đắp.
 
Ngày thứ tư…
 
Nhan Thư hoài nghi sâu sắc cả kỳ nghỉ của mình sẽ trôi qua ở trên giường, nói chính xác hơn, không chỉ là trên giường.
 
Mà còn có cả bàn làm việc, trong bồn tắm, bên cửa sổ sát đất, thậm chí là phòng bếp…
 
Vui thú thì đúng là vui thú thật, nhưng cũng quá ư là mệt mỏi.
 
Tối ngày mười hai, đợi đến khi chồng mình tắm xong, Nhan Thư căng thẳng túm chặt chăn, nhắc khéo anh: “Thầy Hứa ơi, sáng mai phải ra sân bay đấy.”
 
Ngay từ sáng họ đã đặt xong vé máy bay, chuẩn bị để ngày mai lên đường đi hưởng tuần trăng mật trên hòn đảo ở Ấn Độ Dương.
 
Hứa Bùi duỗi tay, thắt đai dây áo choàng tắm thành một nút lỏng lẻo, đi chân trần đến bên cửa sổ, khom người hôn lên môi cô một cái, “Ừ, cho nên tối nay ngủ sớm một chút.”
 
Mấy ngày nay Nhan Thư đều bị anh giày vò đến nỗi eo lưng đau mỏi. Cô vừa mới thở phào, lại nghe thấy anh dịu giọng nói thêm: “Bắt đầu từ ngày mai, đổi địa điểm khác để bù đắp nhé?”
 
Nhan Thư: “…”
 
Nói tóm lại là cô rất hối hận.
 
Lúc đầu không nên nhận lời bù đắp bù điếc gì hết!

 

 
Trước đây Nhan Thư đã đi rất nhiều nơi, nhưng đi cùng Hứa Bùi thì vẫn là lần đầu tiên. Đến tối nằm trên giường, khó tránh khỏi hơi mong đợi nhưng lại có chút thấp thỏm.
 
Cô nép mình trong lòng Hứa Bùi, cảm thấy hơi bất an, “Em nghe người ta nói, trên đường đi du lịch dễ xảy ra mấy chuyện cãi vã, mâu thuẫn nhất. Trong tập chương trình mà em làm phỏng vấn mấy ngày trước, hai vợ chồng trẻ đi hưởng tuần trăng mật bảy ngày, thì cãi nhau cả bảy ngày, ngay hôm về nhà là làm thủ tục ly hôn ngay và luôn!”
 
Hứa Bùi bất lực vỗ nhẹ vào đầu cô, “Em mang người em đi là được rồi, còn những chuyện khác cứ để anh lo.”
 
Nhan Thư vẫn hơi lo lắng, “Nhưng mà –“
 
“Kiều Kiều.”
 
“Dạ?”
 
Ngón cái của anh khẽ lướt qua đầu vai cô, hạ giọng nói: “Em không ngủ được à?”
 
Nhan Thư: “… Ngủ được!”
 
Cô nhanh chóng chui tọt vào trong chăn, người đàn ông sau lưng cô còn chu đáo tắt đèn ngủ bên phía cô cho cô. Cánh tay và bắp chân dài ngoằng quấn lấy người cô, ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: “Ngủ ngon nhé.”
 
Sự thật chứng minh, mối lo lắng của cô quả thật là điều thừa thãi.
 
Trong những ngày đi nghỉ dưỡng cùng Hứa Bùi, có thể nói là quá đỗi thảnh thơi. Giống như những gì anh đã nói với cô, cô chỉ cần mang người cô qua đó là được, tất cả những chuyện khác đều do anh phụ trách.
 
Dầu thơm, miếng dán chống muỗi, túi chống nước cho điện thoại, xịt chống nắng, túi chia đồ khô và đồ ướt… Tất cả đồ đạc mà cô cần dùng đến, chẳng cần cô nhắc nhở, anh chồng của cô đã chuẩn bị cho cô từ sớm, đặt ở nơi mà cô duỗi tay ra là lấy được ngay.
 
Nhan Thư thả lỏng toàn thân, buổi tối nằm trên ban công lộ thiên trên tầng hai của biệt thự, nghe tiếng sóng vỗ bờ rì rào, ban ngày uể oải nằm trên bãi cát phơi nắng. Trải qua hai ngày như vậy, cuối cùng đến chiều ngày thứ ba họ mới nhấc bước, đi thăm quan một ngôi chùa nhỏ ở địa phương.
 
Đây là ngôi chùa cổ kính nhất ở nơi đây, mái đỏ tường trắng. Bên trong chùa thờ vị thánh tăng hóa vàng nổi tiếng ở nơi này, người dân bản địa và du khách đến tham quan nườm nượp không ngớt.
 
Nhan Thư tôn trọng phong tục tập quán của người bản địa, thay sang quần dài, áo dài tay, dừng chân chiêm ngưỡng tượng phật từ bi, trang nghiêm.
 
Bái lạy xong, vừa quay đầu lại cô đã nhìn thấy khóe môi Hứa Bùi cong cong, đang nhìn mình.
 
Cô sờ mặt, “Sao thế?”
 
Hứa Bùi duỗi tay ôm lấy vòng eo thắt đáy của cô, ghé vào tai cô, hỏi nhỏ: “Muốn có cục cưng rồi à?”
 
Nhan Thư: “Hả?”
 
Cô bỗng ý thức được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lên tượng phật, “Không phải chứ, đây là…?”
 
Mắt Hứa Bùi ngập ý cười, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, chậm rãi thốt ra bốn từ: “Tống Tử Quan Âm.”
 
Nhan Thư: “…!”
 
Ra khỏi ngôi chùa, cô khẽ lẩm bẩm: “Chắc là không sao đâu nhỉ, sẽ không linh nghiệm đúng không?”
 
“Sao lại không linh nghiệm?” Hứa Bùi đưa điện thoại cho cô xem, chỉ vào màn hình, “Em xem trên này viết gì?”
 
Nhan Thư cụp mi, trên màn hình là một bài báo, dòng tít cực kỳ nổi bật.
 
–Bồ Tát thiêng nhất đảo xx, Tống Tử Quan Âm.
 
Nhan Thư: “…”
 
Cô nói như đang thuyết phục mình: “Chắc là họ chỉ nói không vậy thôi, trước đây anh Quan mua cái thứ kia, ông chủ chẳng bảo là thiêng lắm sao, thế mà em chẳng thấy nó linh nghiệm chút nào!”
 
Hứa Bùi hơi dừng bước, “Quan Văn Cường mua, cái gì?”
 
“Cái tháp sắt đó!” Nhan Thư miêu tả một cách khó khăn: “Chính là cái thứ để ở trong phòng làm việc của các anh suốt đó, gọi là bảo tháp Thu, Thu Cao gì đó!”

 
Hứa Bùi: “…”
 
Anh trầm ngâm hai giây, đáp: “Thực ra cái đó thiêng lắm.”
 
Nhan Thư: “?”
 

 
Hai người từ ngôi chùa quay về, lại đến rừng mưa nhiệt đới, còn gia nhập đội thám hiểm chuyên nghiệp thăm dò vào sâu trong vùng nội địa, trong quá trình đi đã chụp được không ít ảnh.
 
Đương nhiên là Nhan Thư chỉ lo tạo dáng sẵn, còn việc chụp choẹt cứ giao cho nhiếp ảnh gia mới nhậm chức Hứa Bùi hoàn thành một mình.
 
Trong rừng cây, trên bãi biển… nơi nào cũng lưu giữ nụ cười rạng rỡ của cô.
 
Lúc đầu Nhan Thư những tưởng Hứa Bùi chỉ chụp đại mấy kiểu, nhưng không ngờ ngày hôm sau lục ảnh ra xem, cô mới phát hiện ảnh anh chụp thực sự rất đẹp.
 
Cô không nhịn được xuýt xoa với vẻ khâm phục: “Không hổ danh là thầy Hứa nha, ngay cả chụp ảnh cũng đỉnh như vậy! Trên mạng nói để cho trai thẳng chụp ảnh chẳng khác nào hủy hoại một đời, thì ra chính là nói bừa!”
 
Cô ngắm ảnh, lại nói: “Ý, bố cục và màu sắc ảnh anh chụp trông chuyên nghiệp ra phết, anh học nhiếp ảnh lúc nào thế, thầy Hứa?”
 
Hứa Bùi thoáng nghĩ ngợi, “Nửa tháng trước.”
 
Nhan Thư tặc lưỡi, “Nửa tháng trước mà đã học đến cái trình này rồi sao? Em còn tưởng anh học lâu lắm rồi chứ!”
 
Hứa Bùi cười nói: “Là anh mời được người mẫu xinh.”
 
Nghe thấy thế Nhan Thư cảm thấy dễ chịu, cô cười tít mắt đầy vui vẻ, “Em chưa nghe anh nói thích nhiếp ảnh bao giờ, sao đột nhiên lại bắt đầu học thế?”
 
Hứa Bùi: “Tất nhiên là để chụp ảnh cho vợ anh rồi.”
 
Nhan Thư hơi trợn tròn mắt, “Để chụp ảnh cho em, anh đã học chuyên về nhiếp ảnh sao?”
 
“Ừ.”
 
Sau khi nhận được đáp án khẳng định từ chồng mình, cõi lòng Nhan Thư càng vui sướng hơn, vậy mà miệng thì lại nói: “Em cũng có thích chụp ảnh lắm đâu.”
 
Hứa Bùi nghiêng đầu sang nhìn cô, những lọn tóc lòa xòa rũ trước trán đón lấy cơn gió biển, bay tán loạn, giọng nói thấp thoáng ý cười, “Nhưng anh lại rất thích chụp em.”
 

 
Sau khi trở về từ rừng mưa nhiệt đới, hai người ăn cơm rồi men theo đường ven biển dài lê thê, chậm rãi tản bộ.
 
Họ nhìn thấy hoàng hôn nhuộm đỏ bờ biển, nhìn con cua nhỏ sống ký sinh trong vỏ ốc nhanh chóng trốn vào trong hang.
 
Nhìn sóng biển đánh vào mắt cá chân của hai người.
 
Nhìn dấu chân một lớn một nhỏ nằm sát nhau trên đường họ đi qua bị sóng biển che lấp, rồi lại từ từ hiện ra khi cơn sóng rút đi.
 
Bầu không khí tuyệt vời khiến ánh mắt Hứa Bùi trở nên dịu dàng, “Đang nghĩ gì đấy?”
 
Nhan Thư cũng nhìn anh bằng ánh mắt dạt dào tình ý, “Đang nghĩ, một buổi tối bên bờ biển tuyệt diệu như này…”
 
“Hửm?”
 
“Đi loanh quanh ở đây thì tiếc quá.” Giọng Nhan Thư bất chợt trở nên hưng phấn: “Đáng lẽ phải đi câu đêm mới đúng! Nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi! Anh thấy đúng không?”
 
Cô hào hứng nói xong, quay đầu sang lại nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai không một cảm xúc của Hứa Bùi.
 

Một lúc sau anh khẽ nói: “Vậy là, em gọi hoạt động tản bộ bên bờ biển của chúng mình thành đi loanh quanh sao?”
 
Nhan Thư: “…”
 
Cuối cùng, cô vẫn phấn khích kéo Hứa Bùi ra biển, tất nhiên cũng không thể thiếu những lời hứa hẹn “bù đắp” cho anh.
 
Hai ngày tiếp theo, Nhan Thư đều ngồi trên tàu tận hưởng thú vui câu cá ngoài biển. Tuy câu cá ngoài biển có sự khác biệt với câu cá ở vùng nước cạn, nhưng cô có nền tảng tốt. Giống như cô đã từng nói đùa — Cái cô luyện là Đồng Tử Công*, qua mấy lần cô đã nắm được mánh khóe câu cá ngoài biển, thu hoạch rất nhiều chiến lợi phẩm.
 
*Một cách luyện công của môn võ Thiếu Lâm
 
Ngay cả hướng dẫn viên câu cá bản địa cũng không nhịn được xuýt xoa vì ngạc nhiên, thậm chí còn nghi ngờ cô là người câu cá ngoài biển chuyên nghiệp, còn đưa cho cô một tấm danh thiếp, nhiệt tình mời cô gia nhập công ty câu cá ngoài biển của bạn anh ta.
 
Có điều Nhan Thư có hứng thú với mọi thứ, chỉ riêng nghề câu cá ngoài biển là cô chẳng có hứng thú gì cho cam, chỉ câu được hai ngày là cô lại say mê thứ khác — Lướt sóng.
 
Trời sinh cô đã thích những trò kích thích, lúc ra biển nhìn chàng trai cô gái khác đang lướt vi vu trên biển, cô ngưỡng mộ không thôi. Cô lập tức vứt cần câu cá, chạy đi nhờ một huấn luyện viên lướt sóng tóc vàng mắt xanh chỉ dạy.
 
Huấn luyện viên này tên là Yolanda, cô ấy cùng anh trai mình từ Bắc Mỹ qua đây, bám trụ lại hòn đảo này, hai người cùng mở một câu lạc bộ lướt sóng.
 
Ban đầu cô chấm anh trai của cô gái này, nhưng không hiểu sao ánh mắt của thầy Hứa ở cạnh cô có vẻ lành lạnh, cô đành chuyển sang lựa chọn khác, chọn cô em gái Yolanda.
 
May mắn thay, kỹ thuật của Yolanda cũng cực kỳ tốt, Nhan Thư bạo gan, khả năng giữ thăng bằng cũng tốt. Theo cô ấy học chưa đến hai tiếng đã nắm được kỹ thuật cầm ván lướt ra biển.
 
Sau một ngày, cô đã có thể điều khiển ván đuổi theo con sóng.
 
Sóng biển và cơn gió cùng lướt ngang qua tai cô. Cảm giác tự do, tốc độ và sự lênh đênh kích thích hòa lẫn vào nhau. Cô dồn sức xuống hai chân, chìm nổi theo con sóng không ngừng biến hóa.
 
Hứa Bùi thoải mái ngồi trên ghế trên bãi biển, ánh mắt đuổi theo cô gái ở khu lướt sóng. Khi cô cười rạng rỡ nhất, anh giơ máy ảnh, ấn vào nút chụp.
 
Có người ngồi xuống bên cạnh anh, là anh trai của Yolanda.
 
Anh chàng đẹp trai tóc vàng mắt xanh này hỏi một câu rất lịch sự: “Hứa, mạo muội hỏi một câu, anh và Nhan là người yêu sao?”
 
Hứa Bùi để máy ảnh sang một bên rồi đáp lại anh chàng kia bằng tiếng Anh khẩu âm London: “Không phải, tôi là chồng cô ấy.”
 
Trai đẹp tóc vàng “wow” một tiếng, “Nhìn hai người còn rất trẻ, tôi cứ tưởng hai người là học sinh.” 
 
Hứa Bùi gật đầu: “Thú thực là chúng tôi đang học đại học, nhưng khả năng hành động của tôi khá giỏi.”
 
“Anh đúng là một người đàn ông may mắn.” Trai đẹp tóc vàng nhún vai ra vẻ tiếc nuối, hoàn toàn không giấu giếm suy nghĩ của mình, “Vợ của anh là một cô gái nhiệt tình lại dễ thương, nhưng mà hình như tôi không còn cơ hội nữa rồi.”
 
Hai người đang nói chuyện, Nhan Thư ôm ván, đi từ bờ biển về phía hai người.
 
Hoàng hôn hắt xuống sau lưng cô, tạo thành một bóng đen đổ dài trên bãi cát.
 
Gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía cô như có như không.
 
Còn cô, chỉ nhìn anh chăm chú.
 
Hứa Bùi đứng dậy, tiến lên đón cô.
 
“Hai người vừa nói chuyện gì thế?” Đợi anh đến gần, Nhan Thư thuận miệng hỏi một câu.
 
“Không có gì.” Hứa Bùi đón lấy tấm ván trong tay cô, gõ vào tấm ván hai cái, “Anh ta khen em lướt sóng rất giỏi.”
 
Nhan Thư lập tức hớn hở, “Thế mà bảo không có gì ư? Cụ thể anh ta khen ra sao? Anh nói em nghe với.”
 
Hứa Bùi chỉ cười mà không nói gì.
 
Nhan Thư nhếch mày, “Anh không nói em cũng biết nhé, chắc chắn là khen khả năng thăng bằng của em tốt này, động tác tay nhanh, dũng cảm này nọ không? Yolanda cũng khen em như thế đấy! À phải rồi, cô ấy còn khen thể lực của em cực kỳ tốt nữa cơ!
 
Hứa Bùi “lịm tim” vì sự đáng yêu của cô.
 
Anh ôm eo cô, trao cho cô nụ hôn dài miên man trước ánh mắt chăm chú của mọi người.
 
Một là vì cầm lòng chẳng đặng, hai là để tuyên bố chủ quyền.
 
Anh nắm tay cô, “Về nhà thôi, cô vợ lực sĩ của anh ơi.”
 
“Ế, em về để xịt lại xịt chống nắng mà.”
 
“Mặt trời đã xuống núi rồi, về phòng, anh bôi kem phục hồi sau khi phơi nắng cho em.”
 

“…”
 
Hậu quả của việc về phòng bôi kem phục hồi sau khi phơi nắng rất nghiêm trọng, bôi mãi bôi mãi lại thành “lau súng cướp cò”, đạn bắn ra chẳng thể thu lại được nữa.
 
Có lẽ cảm giác kích thích của trò lướt sóng đã nhen nhóm cơn sóng dữ dội trong lòng Nhan Thư. Đêm nay cô vô cùng cuồng nhiệt và quấn người, đầu ngón tay nhỏ nhắn mềm nhũn liên tục lướt trên người Hứa Bùi, quyến rũ đến khi ánh mắt của anh dần thẫm lại, yết hầu không ngừng chuyển động lên xuống.
 
Anh cố kiềm chế ham muốn nuốt chửng cô vào bụng, cọ xát chậm rãi một cách hết sức nhẫn nại, cho đến khi cơ thể cô không chịu đựng được những lần mơn trớn ấy nữa, anh mới thong thả cởi cúc áo.
 
Vậy mà gần vào chuyện chính thì phải “hãm phanh”.
 
Chóp mũi Hứa Bùi lấm tấm mồ hôi, tiếng thở dốc vang lên trong bóng tối, không cam lòng bấm ngón tay vào chỗ hõm giữa xương quai xanh của cô, giọng nói hơi khàn khàn, toát lên vẻ bất đắc dĩ: “Để anh đi mua.”
 
Hai ngày trước không biết kiềm chế, hai hộp áo mưa đã dùng hết nhẫn.
 
Anh đang định đứng dậy thì bị bàn tay nhỏ nhắn kéo lại.
 
Hứa Bùi hôn phớt vào môi cô, “Ngoan, đợi anh một phút thôi.
 
“Đợi không nổi nữa rồi.” Người phụ nữ cất giọng êm ái nũng nịu, như mang theo thuốc mê hoặc vang lên bên tai anh, “Hôm nay là kỳ an toàn của em.”
 
Hứa Bùi trở nên khàn khàn vì kìm nén, “Kỳ an toàn cũng có khả năng có cục cưng.”
 
“Có cũng có sao đâu.”
 
Cánh tay mềm mại ấm áp của người phụ nữ quấn lên người anh như một con rắn, khiến phòng tuyến của anh hoàn toàn sụp đổ.
 

 
Hai mươi ngày sau, tại biệt thự nhà họ Hứa.
 
Nhan Thư câm nín nhìn hai vạch trên que thử thai, hơi hoài nghi cuộc đời.
 
Mãi một lúc lâu sau cô mới nói lắp ba lắp bắp: “Hai vạch, nghĩa, nghĩa là có rồi sao? Không được, em phải đọc lại hướng dẫn sử dụng mới được!”
 
“Đừng hoảng, Kiều Kiều.” Hứa Bùi hít sâu một hơi, cầm lấy que thử thai, quan sát kỹ càng một lúc, gọi điện cho bác sĩ gia đình, hỏi rành mạch những kiến thức liên quan, rồi lại bảo ông ấy nhanh chóng đến đây, sau đó anh mới cúp máy rồi đi đến trước mặt cô.
 
Nhan Thư đứng phắt dậy, tỏ vẻ căng thẳng, hỏi: “Thế nào rồi? Bác sĩ nói sao anh?”
 
Hứa Bùi nhìn cô cử động mạnh như thế, mí mắt chợt giật lên, thấp giọng nói: “Em cử động chậm một chút.”
 
Anh không yên tâm, cầm chiếc gối dựa mềm mại đặt trên sofa, bảo cô ngồi xuống, mới nói: “Bác sĩ Đỗ nói, chỉ cần em làm đúng các bước, rất có thể đã có tin vui. Nhưng vẫn phải đợi hơn mười ngày sau, xuất hiện dấu hiệu thì mới có thể xác định.”
 
Nhan Thư hơi lo lắng, “A, còn phải đợi lâu như vậy sao!”
 
“Ừ.”
 
Mới đầu nhìn thấy hai vạch đỏ, Hứa Bùi cũng có một thoáng luống cuống, nhưng anh biết mình không thể hoảng hốt, thế là miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, sắp xếp mọi việc.
 
“Khoảng thời gian này không thể uống rượu, không được thức đêm, năng đi lại nhưng không được vận động kịch liệt.” Hứa Bùi ngồi bên cô, cánh tay dài ôm cô vào trong lòng, “Còn những lưu ý khác, đợi lát nữa bác sĩ Đỗ sẽ qua đây nói cho chúng mình.”
 
Hứa Bùi ôm cô, giọng rất nhẹ nhưng chẳng hiểu sao lại mang theo sức mạnh khiến người ta an lòng.
 
Nhan Thư dần dần bình tĩnh lại, gật đầu, “Dạ vâng.”
 
Hứa Bùi đặt tay lên bụng cô, “Kiều Kiều, em đã chuẩn bị xong chưa?”
 
Nhan Thư bật cười,
 
Trước đây, cô chưa từng nghĩ đến chuyện con cái, nhưng trong ngày diễn ra đám cưới, nhìn thấy cô nhóc bụ bẫm kia, trái tim cô trở nên mềm nhũn, không nhịn được tưởng tượng ra dáng vẻ đáng yêu của nhóc con tương lai của hai người.
 
Nhìn thấy hai vạch đỏ trên que thử thai, cô hoảng hốt, lo lắng và luống cuống.
 
Nhưng đồng thời, cũng có chút mong đợi nhỏ nhoi, đang âm thầm nảy mầm trong đáy lòng cô.
 
Nhan Thư tựa đầu lên vai anh, vươn tay ra, từ từ phủ lên mu bàn tay của anh, cong mắt cười, “Chuẩn bị xong rồi.”

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN