Ông bà chủ Đường Gia đã đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài, trong nhà ngoài Vương quản gia, dì Vương và người làm thì chỉ còn hai vị thiếu gia và Hòa Trí Dương.
Nhìn thấy đồng hồ đã điểm một giờ sáng, Vương quản gia đi đến khoác lên người Đường Gia Bảo một cái áo len.
Đường Gia Bảo ngồi ở sofa từ mười giờ đêm đã sắp không chịu được, cậu đưa tay xoa hai mắt mình sau đó xoay đầu cười với Vương quản gia: “Cảm ơn bác Vương.”
“Tiểu thiếu gia hay là cứ đi ngủ trước đi, cứ để tôi đợi cửa đại thiếu gia là được.” Vương quản gia cố ý không nhắc đến Hòa Trí Dương, hôm trước hắn ta nặng lời với tiểu thiếu gia như vậy nên ông cũng cảm thấy khó chịu thay tiểu thiếu gia, hắn có không về thêm vài ngày nữa cũng chẳng sao, chỉ khổ tiểu thiếu gia lo lắng.
“Không sao, tôi chờ được.” Đường Gia Bảo nói: “Bác Vương pha giúp tôi một ly cà phê nhé.”
“Không được, uống cà phê không tốt cho da, cậu lại còn trẻ như vậy.” Vương quản gia mỉm cười: “Hay để tôi pha cho cậu chút sữa nóng được không, uống xong rồi thì nghe lời bác Vương, đi ngủ trước.”
Đường Gia Bảo không trả lời mà nhìn về cửa lớn, Hòa Trí Dương thường xuyên không về nhà nên cậu cũng không quá lo lắng.
Nhưng anh trai cậu từ cái hôm ngủ qua đêm ở ngoài, sau đó cũng thường hay về rất muộn nên cậu không an tâm.
Khi Vương quản gia vừa định đi pha một cốc sữa cho Đường Gia Bảo thì lại nghe thấy điện thoại của cậu reo lên, đoán là đại thiếu gia gọi về nên ông cũng ngừng lại chờ.
Thấy đúng là Đường Gia Huy, Đường Gia Bảo vội bắt máy: “Alo anh, sao anh còn chưa về?”
“Em vẫn còn chờ cửa sao?” Đường Gia Huy có thể nghe ra giọng nói lo lắng của em trai, thấy Du Định Thiên vừa mở cửa vào phòng, trên tay còn đang cầm một bộ quần áo ngủ pajama, Đường Gia Huy đưa một ngón tay lên môi mình ra hiệu cho hắn đừng lên tiếng: “Không có việc gì, bởi vì muộn quá nên anh sẽ ngủ lại nhà bạn.”
Du Định Thiên khẽ khàng đóng cửa lại, hắn không làm phiền Đường Gia Huy nói chuyện điện thoại mà đi vào phòng tắm, giúp cậu xả nước nóng vào bồn.
Nghe thấy tiếng xả nước, khóe môi Đường Gia Huy kéo cong lên: “Ừ, ngày mai anh sẽ tranh thủ về sớm, em cũng mau đi ngủ đi.”
Đường Gia Huy khuyên em trai mình đi ngủ xong thì cúp máy, cậu tạm thời chưa muốn nói chuyện xảy ra hôm nay cho Gia Bảo, dựa theo những gì mà cậu biết thì Đường Gia Bảo đối với Hòa Trí Dương là mù quáng và cố chấp.
Cho dù để chính mắt Đường Gia Bảo nhìn thấy Hòa Trí Dương cùng Hạ Thư Minh có quan hệ khác, thì cậu cũng chỉ oán hận Hạ Thư Minh chứ không thể buông tay Hoà Trí Dương.
Đường Gia Huy không biết phải làm sao để Đường Gia Bảo hoàn toàn hết hy vọng với tên khốn kia, nếu có thì cũng là khi Đường gia hoàn toàn phá sản, Đường Gia Bảo bị Hòa Trí Dương nhốt lại ở bệnh viện để hiến tủy trị bệnh cho Hạ Thư Minh, cuối cùng phát điên rồi tự sát.
Vừa bước ra đã nhìn thấy Đường Gia Huy đang ngồi trên giường rầu rĩ thở dài, Du Định Thiên cho rằng cậu vì chuyện cái thai trong bụng mới cảm thấy khó chịu, hắn đi đến xoa đầu người yêu: “Em đi tắm trước, đã không còn sớm nữa.”
Thấy Đường Gia Huy không nói gì chỉ gật đầu rồi vào phòng tắm, Du Định Thiên nhìn điện thoại của cậu còn để trên giường, sau đó cũng bất giác thở dài.
Hắn biết Đường Gia Huy không vui nhưng lại không có can đảm nói ra với cậu, từ lúc nào Du Định Thiên hắn trở nên không quả quyết như vậy?
Không đợi Đường Gia Huy tắm xong đã trở về phòng mình, ý định ban đầu khi đưa cậu về nhà cũng thay đổi vì tờ giấy xét nghiệm vẫn còn nằm trong túi áo của hắn.
Du Định Thiên ở trên giường xem một cuốn sách nhưng tâm trí chỉ toàn nghĩ đến chuyện ngoài sách, hắn phải nghĩ ra cách khiến Đường Gia Huy tự nguyện ở bên cạnh mình, nhưng nếu không được thì hắn cũng không định để cậu đi, mà nhất định sẽ dùng biện pháp cứng rắn để giữ cậu lại.
[Cạch.]
Đang bị những suy nghĩ đáng sợ của nhấn chìm, tiếng mở cửa đột nhiên phá tan dòng suy nghĩ của Du Định Thiên.
Hắn ngước đầu nhìn thiếu niên đứng ở cửa, cậu bận bộ đồ ngủ rộng hơn nhiều so với cơ thể, tóc vẫn còn ướt nước, từng giọt nhỏ lên chiếc khăn lông màu xám đang choàng trên cổ.
“Gia Huy?” Du Định Thiên lập tức bỏ sách xuống giường rồi đứng lên đi đến cửa, hắn không đợi Đường Gia Huy nói gì đã bế cậu đến đặt xuống ngồi trên giường, dùng khăn giúp cậu lau tóc.
Tay chân Du Định Thiên khá vụng về, chỉ là lau đầu cũng không dám mạnh tay khiến Đường Gia Huy cảm thấy nhột mà bật cười: “Được rồi, một lát tôi tự mình sấy tóc.”
“Để tôi.” Du Định Thiên lại không sợ phiền lên tiếng nhận việc, hắn đi lấy mấy sấy tóc cho Đường Gia Huy, tuy không thuận tay thật nhưng hắn làm rất cẩn thận, không khiến Đường Gia Huy khó chịu.
Thấy tóc người yêu đã khô, Du Định Thiên lưu luyến rời tay khỏi mái tóc mềm của cậu.
Đợi đến giờ mới nhìn thấy phần cổ áo của bộ đồ ngủ khá rộng, lộ cả một mảng da thịt lớn trắng mịn từ cổ đến ngực của Đường Gia Huy.
Du Định Thiên nhấp nhô yết hầu kìm nén lửa nóng trong người, hắn ngồi xuống bên cạnh để che khuất một phần tầm mắt của mình, đưa tay kéo lại cổ áo của Đường Gia Huy: “Sao còn chưa đi ngủ? Còn có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Đường Gia Huy dùng vẻ mặt ngạc nhiên ngây ngô nhìn Du Định Thiên, đôi mắt to tinh nghịch chớp một cái: “Không phải chúng ta ngủ cùng nhau sao?”
Tay đang sửa cổ áo giúp người yêu siết chặt lại, Du Định Thiên không khống chế được giữ lấy sau gáy của Đường Gia Huy, cúi người ngậm lấy môi cậu mà cắn m*t.
Môi lưỡi nóng bỏng quấn lấy nhau, cơ thể hai người cũng tự giác ôm lấy đối phương, muốn khoảng cách giữa cả hai trở nên không một khe hở.
Du Định Thiên phải dùng hết lý trí của mình mới có thể dứt ra được sự cám dỗ của người yêu, đôi mắt chứa đựng hình ảnh của Đường Gia Huy, đưa tay lau đi vệt nước bọt trên môi cậu khi hai người tách ra.
Du Định Thiên khàn giọng: “Không được, bây giờ không được… cơ thể em không thích hợp.”
Đường Gia Huy biết hắn đang nói cái gì, cậu không cho rằng xảy ra quan hệ lúc này sẽ có vấn đề gì, nhưng nếu Du Định Thiên đã để ý như vậy cậu cũng không cần miễn cưỡng hắn.
Đường Gia Huy nhún vai, đôi mắt hờ hững liếc xuống bộ phận đã căng phồng bên dưới của Du Định Thiên: “Tùy anh vậy, dù sao người khó chịu nhất cũng không phải là tôi.”
“Gia Huy.” Ôm lấy cậu từ phía sau khi Đường Gia Huy vừa xoay người, Du Định Thiên trầm giọng: “Đừng giận, tôi chỉ đang lo lắng cho em.”
Đường Gia Huy bật cười, cậu đánh vào tay của Du Định Thiên: “Biết rồi, bộ nhìn tôi không hiểu chuyện đến mức đó sao?”
“Không,… cho dù có cũng không sao.
Tôi sẽ dỗ em hết giận.”
“Lại không biết Du tổng cao lãnh đây cũng biết dỗ ngọt người ta.” Đường Gia Huy xoay đầu hôn lên cằm Du Định Thiên: “Tối nay tôi ngủ ở đây, tôi không có sở thích cùng người yêu của mình phân chia hai giường hai phòng.”
“Được.” Du Định Thiên vui mừng còn không kịp, làm sao có thể từ chối.
Hắn nhìn người yêu vỗ đệm đập gối sao cho hợp ý mình rồi vùi cả người vào ổ chăn, khóe môi không thể nào hạ xuống được.
Hắn dùng điều khiển tắt đèn lớn và mở đèn ngủ, sau đó cũng giở góc chăn chui vào.
Từ phía sau vòng tay ôm lấy thiếu niên, kể từ năm ba tuổi Du Định Thiên đã không còn ngủ chung với ai trên một giường.
Đêm hôm đó ở khách sạn lần đầu tiên là Đường Gia Huy, bây giờ trên giường của hắn cũng vẫn là thiếu niên này.
Cảm giác ôm một người trong lòng lúc ngủ, lại sẽ nhìn thấy giương mặt của người nọ vào sáng hôm sau.
Tuy chỉ là một việc rất nhỏ, nhưng nghĩ tới đã khiến Du Định Thiên cảm thấy hạnh phúc tràn đầy khoang ngực.
Hắn vùi mặt vào mái tóc mềm thơm mùi dầu gội của Đường Gia Huy, tay ôm cậu chặt thêm một vòng.
Tuy có chút khó ngủ vì tên đàn ông nào đó bám cứng vào người mình, đôi khi còn cọ cọ thứ kia của hắn vào chân mình, thế nhưng Đường Gia Huy cũng không đẩy hắn ra, dung túng hành động thân mật của hắn.
Hai người cứ như vậy dán chặt vào nhau mà ngủ hết một đêm, có thể mọi chuyện vướng bận của cả ngày hôm nay đều không còn ảnh hưởng đến họ.